Không lâu sau, một nam nhân trong đoàn chấp sự bước ra, đưa tay ra hiệu
cho tất cả mọi người im lặng, lạnh lùng nói: “Các môn sinh chú ý. Đây là tám vị chấp sự của Thánh Viện, sau này sẽ trực tiếp phụ trách vấn đề tu tập của các ngươi.”
Kế đến hắn hướng về phía Thảo Linh, cung
kính nói: “Vị này là Thảo Linh đường chủ. Mọi công vụ trên Hưng Yên
Phong sẽ do Thảo Linh đường chủ quyết định.”
Sau đó hắn quay
xuống, thấy biểu hiện si ngốc của đám nam sinh thì sắc mặt xám xịt, tức
giận nói: “Các ngươi còn không mau hành lễ.”
Mọi người bừng tỉnh, lập tức cúi đầu đồng thanh: “Chúng đệ tử bái kiến Thảo Linh đường chủ. Bái kiến chư vị chấp sự.”
Đến đây, bỗng nhiên Thảo Linh khẽ hé đôi môi, mỉm cười nhè nhẹ. Hành động
này dĩ nhiên không thoát khỏi tầm mắt của mọi người bên dưới. Đám nam
sinh trong lòng bực bội, ngứa ngáy, nhưng nghĩ đến cảnh giới của nàng
chính là Vương Cấp cường giả thì ai nấy đều cố kìm nén hành vi.
Chỉ riêng có Võ Thiện Nhân là trong lòng mắng bảo: “Bổn cũ soạn lại sao? May mà ta có đề phòng. Còn lâu ta mới mắc bẫy nàng ta.”
Thấy biểu hiện của môn sinh bên dưới, nam nhân trong chấp sự đoàn tạm hài
lòng, nói: “Lần này chúng ta vâng mệnh viện chủ đến đây ban thưởng cho
môn sinh khoá này. Bây giờ mỗi lượt tám người, theo hàng lối tiến lên
báo danh.”
Ở đây, ngoại trừ Lê Đình Mẫn và Thanh Hằng đã sớm gia
nhập Linh Đan Phong thì vẫn còn hơn hai ngàn môn sinh. Tuy nhiên, quá
trình này diễn ra rất nhanh, môn sinh chỉ cần báo danh tính, sau đó chấp sự sẽ tra xét thông tin, cấp một túi không gian, rồi phẩy tay cho lui
xuống.
Thỉnh thoảng, một vài môn sinh thực lực nổi bật, tu vi
Tướng Cấp hoặc sở hữu linh mạch thượng phẩm lập tức trở thành tâm điểm
chú ý của mọi người xung quanh. Trong số đó, đáng chú ý nhất vẫn là cái
tên Nguyễn Hoàng Yến, có tu vi Tướng Cấp hậu kỳ.
Những người này
đều được coi là tinh anh trong giới tân sinh năm nay. Cẩm nang bọn họ
nhận được là màu vàng, hoàn toàn khác biệt với cẩm nang màu tím của các
môn sinh khác. Xem chừng chất lượng vật phẩm bên trong là không giống
nhau.
Đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng đến lượt hai người Võ Thiện Nhân và Thích Thật Thà lên nhận thưởng.
Người phụ trách Võ Thiện Nhân là một lão giả đầu tóc hoa râm.
Hắn chắp tay, cung kính nói: “Đệ tử Võ Thiện Nhân. Xin được ra mắt chấp sự đại nhân.”
Lão chấp sự sau khi tra xét một hồi, thần sắc có nét biến hoá, nói: “Võ
Thiện Nhân đến từ ngoại viện số tám. Sở hữu Hỏa thuộc tính, Thổ thuộc
tính, Mộc thuộc tính. Linh mạch thượng phẩm.”
Thanh âm của lão không lớn nhưng cũng đủ khiến bảy vị chấp sự cùng các môn sinh trên thạch đài ngoảnh đầu nhìn sang.
Linh mạch thượng phẩm, tỉ lệ xuất hiện trên Đông Hoà Tinh là cực kỳ nhỏ bé.
Nếu được bồi dưỡng tốt, trong tương lai không xa sẽ trở thành một cường
giả.
Võ Thiện Nhân thấy mọi người tập trung sự chú ý về mình thì
trong lòng vui như hoa nở. Hắn đứng thẳng lưng, ưỡn ngực, cố gắng bày ra phong thái đạo mạo, đường hoàng.
Trên thạch đài lúc này vừa vặn
có sự xuất hiện của nam sinh Trần Công Minh. Hắn cũng là một trong những cái tên nổi bật trong giới tân sinh năm nay, tu vi Nhân Vực đỉnh phong. Hắn liếc qua Võ Thiện Nhân, bỗng hừ lạnh một tiếng, trong mắt loé lên
một tia độc ác.
Ở vị trí trung tâm, Thảo Linh đường chủ vốn đang
thả hồn lơ đễnh nhưng ngay sau khi Võ Thiện Nhân bước lên đài, thân hình mềm mại khẽ lay động.
Nàng hứng thú nhìn Võ Thiện Nhân, chẳng
biết là đang suy nghĩ gì. Ngay sau đó, nàng bỗng cất giọng nói: “Võ
Thiện Nhân. Ngươi mau đi qua đây.”
Để tránh né Thảo Linh đường
chủ, Võ Thiện Nhân đã cố tình chọn người chấp sự ngồi ở mé ngoài cùng,
không ngờ vẫn bị nàng chỉ mặt điểm tên.
Nhớ đến lần đầu gặp gỡ trong động phủ của mình, Võ Thiện Nhân trong lòng dâng lên một sự cảnh giác cao độ.
Thảo Linh chớp động đôi mắt, tỏ vẻ không hài lòng nói: “Còn đứng ngây người ra đó làm gì?”
Võ Thiện Nhân thoáng lưỡng lự, thầm nhủ: “Hừ! Ở đây đông người như vậy. Không sợ nàng giở thủ đoạn với ta.”
Biết không thể nào trốn tránh được, hắn đành vâng mệnh bước đến.
Đứng trước mặt Thảo Linh đường chủ, Võ Thiện Nhân bày ra bộ dáng thân thiết, nhe răng cười nịnh: “Linh tỷ. Mấy ngày không gặp mà tỷ ngày càng xinh
đẹp nha.”
Võ Thiện Nhân vừa mở miệng, mọi người xung quanh đều
giật mình kinh ngạc. Nhất là một số nam sinh đứng gần đó, trong ánh mắt
nhìn về Võ Thiện Nhân có nét thù địch không hề che giấu.
“Linh tỷ?”
“Hắn là ai? Sao dám xưng hô thân mật như vậy với Thảo Linh đường chủ?”
“Có lẽ hắn là người quen của Thảo Linh đường chủ chăng?”
“…”
Người trong cuộc, Thảo Linh đường chủ sắc mặt thoáng ửng hồng. Nàng nhanh trí vẩy tay bắn ra một chùm linh lực, kết thành một vòng quang tráo bao bọc hai người, mục đích muốn ngăn cản âm thanh lọt ra bên ngoài.
Sau khi hoàn tất, Thảo Linh đường chủ lườm Võ Thiện Nhân một cái, nghiêm giọng cảnh cáo: “Không được ăn nói bậy bạ.”
“Thật ngại quá! Đệ nhìn thấy Linh tỷ, trong lòng quá đỗi vui mừng nên nhất
thời không thể kiềm chế được.” Võ Thiện Nhân vâng dạ đáp lời.
Vừa rồi là hắn cố tình nói lớn muốn để mọi người nghe được. Mục đích chính
là “cáo mượn oai hùm”, ra oai với đám môn sinh bên dưới một phen.
Thảo Linh đường chủ dường như đã sớm nhìn ra tâm tư của hắn, nhưng không có ý trách phạt, lấy ra một cẩm nang màu vàng, bảo: “Đây là phần thưởng
Thánh Viện dành cho ngươi. Trong này có ba bộ linh thuật tương ứng với
linh mạch của ngươi là Hoả thuộc tính, Thổ thuộc tính và Mộc thuộc tính. Cố gắng tu luyện cho tốt.”
Võ Thiện Nhân đưa tay nhận lấy, hớn hở đáp: “Cảm ơn Linh tỷ.”
Bỗng Thảo Linh hé miệng cười, nói sang chuyện khác: “Lần trước ta có công
chuyện nên đi vội. Có lẽ Thiện Nhân đệ sẽ không cho rằng ta là đồ keo
kiệt đó chứ?”
Nghe hỏi đến, Võ Thiện Nhân chợt giật mình, vội
vàng xua tay nói: “Đệ làm gì dám có ý nghĩ đó.” Tuy nhiên trong bụng hắn thì lại mắng bảo: “Đúng là vậy đó, rõ ràng là đồ keo kiệt mà.”
Suy nghĩ một chút, Thảo Linh liền lấy ra hai vật, nói: “Ở đây ta có hai
khoả Tu Luyện Châu, tặng cho ngươi coi như là quà ra mắt.”
Thanh âm của nàng như mật ngọt rót vào tai, vô cùng êm ái.
Võ Thiện Nhân nhanh tay nhận lấy, nói: “Cám ơn Linh tỷ.”
Có điều, cách đây không lâu Võ Thiện Nhân đã sử dụng một khoả Tu Luyện
Châu. Vì vậy, trong lòng hắn không quá hào hứng với món quà này.
Thấy biểu hiện của hắn, Thảo Linh liền liếc bảo: “Còn đây là phi kiếm hồi
còn ở Tướng Cấp ta vẫn dùng. Tuy chưa đạt đến trung đẳng linh bảo nhưng
trong hàng hạ đẳng tuyệt đối đứng đầu. Tặng cho ngươi.”