Sáng sớm hôm sau, khi trời đứng bóng thì Võ Thiện Nhân mới tỉnh dậy,
mở mắt nhìn sang hai bên không còn thấy chị em Như Ý, Cát Tường đâu.
Hắn bật tung người, vén rèm ngó ra thì chợt thấy bên ngoài có mười
cung nữ đứng đợi sẵn từ bao giờ. Trên tay mỗi người cầm một món đồ, mũ
áo cân đai đều đủ cả, không thiếu thứ gì.
Trong ánh mắt ngơ ngác của hắn, mười cung nữ vội quỳ gối khấu đầu, đồng thanh nói: “Nô tì thỉnh an tôn chủ!”
Đúng lúc đó, bên ngoài vọng đến tiếng bước chân, Võ Thiện Nhân ngẩng
đầu nhìn, chỉ thấy một gương mặt trong sáng như gương, dịu dàng như
ngọc, rồi một thiếu nữ nhanh nhẹn bước vào.
Thiếu nữ ấy mặc bộ đồ lụa màu vàng, mái tóc đen, khuôn mặt tú mỹ
tuyệt vời, da dẻ trắng mịn như sương tuyết. Thiếu nữ tú mỹ này chính là
Cát Tường. Nàng đã năm trăm tuổi, có điều sống lâu trong Vạn Hoa Cung,
xưa nay chỉ quanh quẩn bên cạnh lão cung chủ nên tâm tính ngây thơ, suy
nghĩ lại chất phác, đơn thuần. Nay đối với Võ Thiện Nhân lại hết mực
nghe lời, dịu dàng, nồng ấm.
Võ Thiện Nhân ngẩng mặt lên, bắt gặp ánh mắt của nàng. Hắn cảm thấy
nàng thật thanh lệ tú nhã, càng nhìn càng ưa thích. Chợt nhớ đến Như Ý,
trong đầu hắn thầm nghĩ, hai chị em bọn họ mỗi người một vẻ, mười phân
vẹn mười. Mỗi khi các nàng đứng cạnh nhau sẽ tạo nên một cảnh xuân sắc
rung động lòng người.
Cát Tường nhìn thấy hắn liền cười nói vui vẻ như chim hót buổi sáng: “Tôn chủ, người đã dậy rồi sao!”
Đôi mắt Võ Thiện Nhân dán chặt vào những đường cong bốc lửa trên cơ
thể Cát Tường, nuốt vội ngụm nước miếng, vẫy tay gọi: “Cát Tường, sao
nàng lại đi đâu sớm vậy? Nào nào, mau đến đây nằm thêm với ta một lúc.”
Thời gian gần đây Võ Thiện Nhân gặp biết bao nhiêu chuyện, lúc nào
cũng là chém chém giết giết nên tinh thần luôn căng cứng như dây đàn.
Đêm qua nằm bên cạnh hai nữ nhân ôn nhu như ngọc, trong lòng hắn bỗng
cảm thấy bình yên lạ thường. Vậy nên, hắn thực sự rất “thuần khiết”, mau chóng chìm vào giấc ngủ say. Đây có lẽ là giấc ngủ ngon lành nhất kể từ khi hắn đặt chân đến Đông Hoà Tinh.
Cát Tường có chút ngượng ngùng, liền đáp: “Chị Như Ý đã làm vài món điểm tâm, hiện đang đợi người ở ngoài sảnh lớn.”
Kế đó, nàng tiến đến gần, cầm lấy những món đồ trên tay đám cung nữ giúp Võ Thiện Nhân thay đổi y phục.
Chỉ độ một lúc sau, Võ Thiện Nhân đã khoác trên mình một bộ trường
bào màu đỏ, trước ngực và sau lưng có đồ án hình chim phượng rất to, ở
trên vai cũng có đồ án tương tự nhưng kích thước nhỏ hơn, khắp xung
quanh áo là hình mây cùng ngọn lửa.
Võ Thiện Nhân vốn diện mạo tuấn tú, mắt sáng mày cao, mặc vào bộ đồ
này càng làm tăng thêm khí chất bất phàm. Hắn vô cùng đắc ý, bèn cố tình lượn tới lượn lui vài vòng, nhưng chợt nghĩ thân phận của mình nay đã
khác xưa nên đành kìm chế hành vi, không biểu lộ thái quá như hồi còn ở
Hưng Yên Phong.
Đi ra đến đại sảnh, quả nhiên trông thấy Như Ý đứng đợi sẵn. Bên cạnh nàng là một chiếc bàn lớn bày biện một đống đồ ăn thịnh soạn.
Võ Thiện Nhân bèn ngồi xuống nếm thử. Đúng là tay nghề của Như Ý rất
cao minh, những món ăn này hương vị thực vô cùng ngon miệng.
Hắn ngước nhìn hai chị em Như Ý, khoát tay bảo: “Hai nàng cũng ngồi
xuống đi! Cả một bàn nhiều đồ ăn thế này một mình ta làm sao dùng hết.”
Hai người cúi đầu đáp: “Như Ý (Cát Tường) không dám!”
Võ Thiện Nhân trừng mắt, buông đũa xuống bảo: “Có gì mà không dám! Từ nay trở đi, các nàng không được nói hai từ “không dám” trước mặt ta
nữa. Nghe rõ cả chứ!”
Hai nàng thấy tôn chủ tức giận thì vội “vâng dạ” nghe lời. Như Ý ngồi bên trái, Cát Tường ngồi bên phải, giống như hai người vợ hiền thục
chăm sóc hắn rất tận tình, chu đáo.
Cuộc sống như vậy có khác gì vua chúa, Võ Thiện Nhân tận tình hưởng
thụ, cảm giác sung sướng như tiên! Nếu có thể cứ giữ mãi thế này thì tốt quá, cần chi phải tranh giành đấu đá nhau cho khổ ra.
Đột nhiên, hắn tươi cười hỏi: “Đêm qua các nàng ngủ có ngon không?”
Nghe hỏi đến, không hiểu vì sao hai nàng mặt đỏ tía tai, mãi lúc lâu sau Cát Tường mới lí nhí đáp: “Dạ, rất ngon!”
Võ Thiện Nhân cười ha hả: “Các nàng thấy đó! Ta đã nói là mình rất thuần khiết mà!”
Cơ mà, hắn lại không hay biết rằng hành động của mình lại chẳng
“thuần khiết” chút nào. Đêm qua, ngay cả trong lúc ngủ thì cái tay hư
hỏng cũng vô thức rờ roạng hết chỗ này đến chỗ kia, khiến cho Như Ý, Cát Tường nhột muốn chết!
Vừa ăn uống vừa trò chuyện, Võ Thiện Nhân nhân cơ hội hỏi thăm một số vấn đề quan trọng về Thần Châu. Đáng tiếc là hai nàng xưa nay rất hiếm
khi xuất cung nên không nắm được tình hình cụ thể bên ngoài.
Sau khi dùng bữa xong, hắn bèn quyết định sẽ đi đến mật thất bế quan
một đoạn thời gian. Hiện tại, quả thực hắn đang có rất nhiều công việc
cần phải giải quyết.
Theo môn quy, cấm địa duy chỉ có một mình cung chủ được phép tiến
vào. Vì vậy, Võ Thiện Nhân đành để cho chị em Như Ý, Cát Tường ở bên
ngoài.
Có điều, trong lòng hắn vẫn còn điểm lo lắng. Đó là chuyện liên quan
đến Hồng Diễm. Mặc dù bà ta đã bị sư phụ đánh trọng thương, cần thời
gian rất dài để hồi phục. Cơ mà nếu nghe tin sư phụ qua đời, nhất định
bà ta sẽ lập tức tìm đến. Như vậy thì Vạn Hoa Cung nguy mất! Do đó, hắn
liền căn dặn Như Ý truyền lệnh cho bốn cung phó và đám cung nữ tuyệt đối phải giữ kín tin tức về lão cung chủ. Mọi việc tiếp theo thế nào chờ
hắn bế quan đi ra rồi sẽ có chỉ thị sau.
Chìa khoá để mở cửa mật thất chính là Sinh Tử Kỳ. Khi tiến vào bên
trong, hắn phát hiện nơi đây hoá ra là một gian thạch thất được xây dựng kiên cố, chia thành hai gian nhỏ, một trái, một phải. Hắn liền lựa chọn mở cửa gian thạch thất bên trái bước vào trước.
Không gian bên trong rộng rãi nhưng lại khá trống trải. Ở vị trí
chính giữa có đặt một chiếc giường rất lớn, đủ chỗ cho mười mấy người,
không rõ làm bằng chất liệu gì mà một màu trắng toát, bên trên bề mặt
toả ra một luồng khí tức mờ ảo như sương. Hắn chạy lại gần xem xét, phát hiện ở một góc giường có đề hàng chữ nhỏ “Hợp Hoan Sàng”.
Một chiếc giường to tướng nằm chiễm chệ trong này đúng là có chút kỳ
quái. Võ Thiện Nhân đưa ra suy đoán: “Có khi nào ngồi trên chiếc giường
đó tu luyện sẽ giúp cho Linh Giả đẩy nhanh tốc độ hấp thu thiên địa linh khí?”
Nghĩ vậy, hắn hứng thú trèo lên, khoanh chân ngồi xuống vận thử một
vòng Ngũ Hành Linh Quyết. Cơ mà tốc độ hấp thu thiên địa linh khí vẫn y
như cũ, chả hơn được chút nào.
“Chẳng lẽ thứ này chỉ để trưng bày cho đỡ chật chỗ thôi hay sao?” Hắn nghi hoặc lẩm bẩm trong miệng.
Không bỏ cuộc, Võ Thiện Nhân tiếp tục thử đi thử lại mấy lần nhưng rốt cuộc vẫn không có kết quả.
Lát lâu sau, hắn chán nản đổ vật người nằm xuống, vừa ngửa đầu nhìn
lên thì chợt trông thấy trên mái trần thạch động có khắc chi chít chữ,
đi kèm đó là những hình thù giống như một thân người nam ôm một thân
người nữ, đặc biệt là cả hai người đều không một mảnh vải che thân.
Võ Thiện Nhân trợn tròn mắt, trong đầu nhanh chóng nhớ ra: “Đây nhất
định là linh thuật nam nữ song tu Hợp Thể Âm Dương Công mà sư phụ nhắc
đến rồi.”