Cảnh báo: Trong chương có tình tiết 18+, các bạn nên cân nhắc trước khi đọc.
Cái miệng Võ Thiện Nhân ngậm chặt hạt ngọc trai hồng hào, đầu lưỡi
không ngừng quét tới quét lui, cảm xúc vừa kích thích, vừa sung sướng,
lại vừa khó chịu, thật khó mà diễn tả thành lời.
Ngưng thở trong một lát, hắn tiếp tục đưa một tay vuốt ve đùi của
Hoàng Yến, dần dần bàn tay đã chạm đến nơi cần đến. Cơn hứng tình biến
thỏ con thành sói già, đôi môi hắn luyến tiếc rời khỏi hai ngọn núi cao
di chuyển xuống đồng bằng, không xa nơi đó chính là một vùng hoa thơm cỏ dại, có khe nước sâu thăm thẳm đang không ngừng vẫy gọi.
Võ Thiện Nhân nhớ lần đầu tiên của mình là cùng với Vũ Hà Kiều My,
nhưng khi đó hai người đã lâm vào một trạng thái điên cuồng, hoàn toàn
đánh mất lý trí, không đủ tỉnh táo để tận hưởng trọn vẹn giống như thời
điểm hiện tại.
Không chút chậm trễ, bàn tay Võ Thiện Nhân kéo nhẹ chiếc quần của
Hoàng Yến xuống, dần để lộ ra khu vườn cỏ non mơn mởn. Hắn liền trút bỏ
hoàn toàn chiếc quần của nàng, cúi sát mặt vào khe nước sâu nổi lên giữa đám cỏ non, say đắm ngắm nhìn.
Bây giờ hắn mới phát hiện, cái khe nước trước mắt không ngờ lại có
sức mê hoặc vô cùng, vùng đất bồi hai bên một màu hồng tươi màu mỡ, đôi
bờ có lấm tấm một vài hạt nước từ bên trong chảy ra, toả ánh sáng long
lanh hấp dẫn.
Tinh thần Võ Thiện Nhân không nhịn được thầm nhủ: “Chỉ là mơ mà cảm
giác lại chân thực đến như vậy sao? Vậy thì ta sẽ mơ cho tới luôn! Hắc
hắc…”
Vừa nghĩ đến đó, hắn nhẹ nhàng cúi xuống, môi hôn vào đôi bờ hai bên
khe nước. Kế đó, hắn đưa lưỡi liếm nhẹ, rồi từ từ lướt tới khe sâu, muốn thưởng thức những giọt nước quý báu trong nguồn chảy ra.
Một thứ mùi vị ngai ngái nhưng đầy khoái lạc ngay đầu lưỡi, truyền
đến não bộ khiến Võ Thiện Nhân đầu óc mụ mị, chân tay tê rần. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy kích thích đến vậy, thậm chí ngay cả
cái lưỡi mềm dẻo cũng muốn được cương lên giống như người “tiểu huynh
đệ” kia.
Không rõ là Hoàng Yến trong mộng nằm mơ thấy điều gì, gương mặt nàng chợt đỏ ửng, khẽ phát tiếng rên: “Ưm…”
Nguyễn Hoàng Yến năm nay vừa tròn mười chín tuổi, da thịt trắng như
tuyết, dung mạo đẹp như hoa. Giờ phút này, gương mặt nàng nào còn vẻ
lạnh lùng băng giá như thường lệ, thay vào đó là nét ngượng ngùng, e ấp, giống như một báu vật khiến cho người ta si mê.
Nàng nằm rên nhẹ, giống như đang tận hưởng cảm giác khoái lạc khi Võ
Thiện Nhân đưa lưỡi của hắn thâm nhập vào, thám hiểm trong khe sâu ngay
phía dưới hạ thân của mình.
Cái lưỡi điệu nghệ của Võ Thiện Nhân không ngừng tấn công bên dưới,
cùng lúc, đôi tay hắn lần mò lên phía trên, quay trở lại vùng đồi núi
chập chùng chụp thẳng lấy đôi gò bồng đảo. Không ngừng xoa nắn, cảm giác êm dẻo và ấm áp lan tràn khắp đôi tay khiến hắn không nỡ rời xa.
“Ưm… Ưm…” Hoàng Yến lại rên khẽ, hai chân mơ màng dang rộng ra giống như đang mời gọi ai đó tiến vào.
Đến lúc này, Võ Thiện Nhân toàn thân đã căng cứng cực độ, nếu còn
không mau mau thả tiểu huynh đệ ra thì e rằng hắn sẽ tẩu hoả nhập ma
mất. Hắn liền nhanh nhẹn trút bỏ y phục trên người, ngay tức thì, tiểu
huynh đệ cao lớn gân guốc lộ ra, trông thực rất có khí khái ngang tàng,
bất khuất.
Võ Thiện Nhân nằm trườn trên người Hoàng Yến, tay chống xuống mặt
đất, nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần trước mặt mình lại càng cảm thấy hăng hái hơn.
Bên dưới, tiểu huynh đệ của hắn đã từ từ tiếp cận khu vườn cỏ dại,
đôi bên vừa khẽ chạm nhau liền túa ra một trận sóng thần nho nhỏ. Nhân
cơ hội đó, tiểu huynh đệ nhanh nhẹn chui đầu vào trong. Khoảng cách giữa đôi bờ phù sa là rất nhỏ hẹp nên di chuyển tương đối khó khăn. Nhưng
cũng may là bất chợt có dòng nước ấm áp tràn ra đón tiếp, cho nên tiểu
huynh đệ vẫn có thể chầm chậm tiến tới.
Võ Thiện Nhân khoái chí cười thầm, cảm thấy tiểu huynh đệ quá là lợi
hại. Vừa mới xuất chiêu đã khiến cho nàng ta toàn thân co quắp, hơi thở
dồn dập như đang đánh trống trận.
“Phập.”
Ngay sau đoạn âm thanh gãy gọn, tiểu huynh đệ đã chui vọt vào trong
khe sâu khám phá, khi vừa quay trở ra thì thấy toàn thân ướt nhẹp, giống như vừa nhảy xuống hồ nước tắm một trận.
Trong vô thức, Hoàng Yến rên lên sung sướng: “AAA… Ưm…”
Thiên đường chính là đây chứ ở đâu xa, nếu mỗi ngày đều được nếm trải tư vị này thì còn gì tuyệt vời hơn? Võ Thiện Nhân say sưa nhấp nhả,
tiểu huynh đệ đi vào rồi lại trở ra, rất nhẹ nhàng, rất từ tốn. Hắn cảm
nhận khe sâu này có chút chật chội nhưng lại ôm rất khít tiểu huynh đệ
của mình, vô cùng êm mịn mà cũng rất trơn tru.
Tuy không phải là lần đầu tiên Võ Thiện Nhân được trải nghiệm những
cảm giác này, nhưng lần này đầu óc hoàn toàn tỉnh táo nên cảm nhận rất
rõ ràng sự kích thích từ từng sợi dây thần kinh truyền đến, buốt đến tận xương tuỷ.
Sắc mặt Hoàng Yến ửng hồng vì dục cảm, tiếng rên dịu dàng mà có chút dâm đãng: “AA… Ưm… Ưm…”
Võ Thiện Nhân như được cổ vũ, vừa mạnh mẽ tiến thêm thì chợt cảm giác giống như gặp phải một tấm màn ngăn cách, hắn bất ngờ đẩy mạnh tiểu
huynh đệ hoàn toàn xộc thẳng vào trong khe sâu chiếm ngự.
“AAA…” Hoàng Yến cặp chân mày nhíu lại, dường như có chút đau đớn, ngay mép khe nước sâu bỗng thấm rỉ ra một dòng máu đỏ tươi.
Võ Thiện Nhân lại không hề hay biết chuyện đó, cúi xuống hôn nàng
nồng nhiệt, sau đó hắn bắt đầu tăng tốc, những cú dập nhịp nhàng ngày
càng mạnh mẽ và kích động.
Theo bản năng, đôi tay và đôi chân dài miên man của Hoàng Yến bỗng
quặp chặt lấy thân hình hắn. Những tiếng thở mạnh, tiếng rên của nàng
liên tục bị ngắt quãng theo từng cú vào ra nhịp nhàng của Võ Thiện Nhân.
Không biết là qua bao lâu, có lẽ chừng gần một canh giờ, đột nhiên,
Hoàng Yến ôm chặt lấy Võ Thiện Nhân, cơ thể nàng co giật liên tục rồi
buông lỏng ra thở dài.
Võ Thiện Nhân đang hẩy tiểu huynh đệ tới tấp vào khe sâu, trong tiếng da thịt va vào nhau phát ra âm thanh lạch bạch, hắn thấy thật đê mê
sung sướng. Đúng lúc cơ thể Hoàng Yến co giật, khe sâu cũng co bóp cực
mạnh, giống như một trận động đất muốn cắn nuốt người tiểu huynh đệ
khiến cho Võ Thiện Nhân rùng mình thư sướng.
“AAA… Sướng chết ta mất!”
Chính thời khắc này, Võ Thiện Nhân dường như đã đạt đến giới hạn, hắn hẩy mạnh tiểu huynh đệ thêm mấy cái rồi lên cơn co giật và phóng trọn
một dòng tinh dịch ấm nóng vào trong khe sâu.
Một hồi sau, hắn từ từ rút tiểu huynh đệ ra khỏi khu vườn địa đàng,
theo đó, từng dòng nước đặc sệt nhiễu chảy dài xuống dưới nền đất.