Khoảng nửa ngày sau, trên bầu trời Ngũ Hành Phong bất chợt xuất hiện
ba bóng người, trong đó có hai nam, một nữ, diện mạo rất quen mắt. Đi
đầu là Vô Cực Tà Quân, theo sát phía sau có Anh Khoa và Mỹ Nhàn, hai
Thần Cấp cường giả. Thật không ngờ bọn họ có thể vô thanh vô tức đột
nhập vào đến tận đây.
Mục quang lướt nhìn khung cảnh bên dưới, Vô Cực Tà Quân giọng trầm
đục, có vẻ không hài lòng nói: “Mỹ Nhàn, ngươi nói trên Ngũ Hành Phong
có chứa vạn môn sinh của Thánh Viện? Tại sao lại im ắng thế này?”
Ba người bọn họ theo kế hoạch đã một đường lẻn vào nội viện. Nhưng
vừa đặt chân đến đây lại thấy quang cảnh trống trơn, hoàn toàn trái
ngược với dự đoán trước đó.
Trước thái độ của tông chủ, Mỹ Nhàn sắc mặt khẽ biến, vội nói ngay:
“Tông chủ, có lẽ là bọn chúng đã sớm cảnh giác, cho đám môn sinh ở đây
di tản đến nơi an toàn.”
Lão già Anh Khoa nheo mắt, hừ lạnh bảo: “Đám cao tầng Thánh Viện làm việc cũng mau mắn thật!”
Phóng thần thức quan sát, Mỹ Nhàn phát hiện bên dưới đại quảng trường chỉ còn lác đác một vài người có tu vi Tướng Cấp, bà ta buồn bực bảo:
“Chúng ta vào đến đây không dễ, chẳng ngờ lại công cốc một chuyến!”
Vô Cực Tà Quân thần sắc âm trầm, suy nghĩ một lát liền nói: “Nhất
định là đám cường giả Thánh Viện đã có đề phòng từ trước. Hai ngươi hãy
mau theo ta quay trở ra, tránh bị trúng kế của bọn chúng.”
Mặc dù Vô Cực Tà Quân đã bước một chân vào Đế cảnh nhưng hắn biết nội tình Thánh Viện là rất sâu, không thể chủ quan khinh địch.
Anh Khoa vốn tưởng được một trận chém giết thỏa mái, không ngờ lại vô vị như vậy. Chân tay lão ngứa ngáy, trong lòng muốn tìm thứ gì đó phát
tiết, vừa đúng lúc đập ngay vào mắt là năm cánh cửa Ngũ Hành Trận.
Lão ngạc nhiên bảo: “Ồ, tông chủ mau xem! Bên trong năm cánh cửa kia hình như còn có người?”
Vô Cực Tà Quân kiến thức sâu rộng, chỉ nhìn sơ qua đã hiểu rõ chân
tướng, xua tay nói: “Đây là thủ đoạn mở ra một chiều không gian khác,
năm cánh cửa này tương tự như Dòng Chảy Thời Không mà thôi.”
Lão già Anh Khoa tỏ vẻ buồn chán, nhìn năm cánh cửa đá cảm thấy thực
chướng mắt, liền tiện tay xuất một kích cực mạnh, nhắm thẳng vào năm
cánh cửa.
Một kích của cường giả Thần Cấp sơ kỳ nào phải chuyện chơi, mang theo khí thế huỷ diệt, xé rách không gian chém xuống.
“Ầm… Ầm…”
Ngọn Ngũ Hành Phong rung lắc dữ dội.
Chỉ nháy mắt, tràng âm thanh “rắc rắc” liên hồi vang lên. Lớp hào
quang bên ngoài Ngũ Hành Trận lóe sáng nhưng càng lúc càng mờ nhạt, rồi
ầm một cái, năm cánh cửa bị lực lượng cường đại ép nổ tung, những mảnh
vỡ văng vãi khắp đại quảng trường.
Một đội hộ vệ quân mười người được giao phận sự ở lại canh giữ Ngũ
Hành Trận, khi chứng kiến cảnh tượng đó thì vô cùng kinh hoàng. Hướng
mắt trông lên chỉ thấy ba cái bóng lờ mờ, tuy không nhìn rõ diện mạo đối phương nhưng ai nấy đều hiểu ba người trên không tuyệt đối đều là những tồn tại khủng bố.
Gã đội trưởng hộ vệ cố gắng áp chế nỗi sợ hãi, ra lệnh cho thuộc hạ
phía sau: “Cường giả Vô Cực Tông đã phá hủy Ngũ Hành Trận rồi! Mau mau…
truyền tin về cho viện chủ!”
Vừa kịp dứt câu thì diễn biến tiếp theo khiến đầu óc gã đội trưởng hộ vệ quân tê dại, cuống họng khô khốc, đôi môi một thoáng đã nứt toác
chảy cả máu.
Trên không trung, trên tay Vô Cực Tà Quân bỗng ngưng tụ một hỏa cầu
khổng lồ, hắn nhếch môi cười khẩy: “Dẫu sao cũng cất công đến tận đây
rồi. Chúng ta cũng không thể cứ vậy mà rời đi!”
Vừa dứt lời, hoả cầu khổng lồ trên tay ném ra, giống như mặt trời rơi xuống đại quảng trường.
“Ầm… Ầm…”
Chỉ trong nháy mắt, hoả cầu mang theo nguồn năng lượng hủy diệt bao phủ khắp ngọn Ngũ Hành Phong.
Không gian vặn vẹo biến dạng, các công trình nằm trong đại quảng
trường bị phá huỷ, mặt đất nứt toác, cây cối chung quanh bị thiêu rụi
hoàn toàn.
“Ầm… Ầm…”
Khói lửa hung tàn cuồn cuộn khuếch trương thanh thế, hung hăng xông
lên tận chín tầng trời. Xui xẻo cho đội ngũ mười người hộ vệ quân không
kịp chạy trốn, thân vùi trong biến lửa.
Chỉ mấy mươi hơi thở sau, từ phía đằng xa thấp thoáng bóng người bay
tới, đồng thời một âm thanh phẫn nộ truyền đến: “Bọn chuột nhắt to gan!
Dám giở trò trong Thánh Viện ta?”
Khi bọn họ đến gần, không khó để nhận ra thân phận mỗi người, chính
là viện chủ Lý Phong cùng tứ đại trưởng lão. Có điều, đợi đến lúc này
thì Vô Cực Tà Quân đã mang hai người thuộc hạ rời đi rồi.
Ngũ Hành Phong đại danh đỉnh đỉnh nào còn vẻ huy hoàng, tráng lệ. Toàn bộ công trình kiến trúc đã hóa thành tro bụi.
Nhìn cảnh tượng tan hoang bên dưới, Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão
nóng nảy, nhịn không nổi hét lên bảo: “Lũ súc sinh to gan! Dám ngang
nhiên phá huỷ Ngũ Hành Phong? Thật đáng chết!”
Ba đại trưởng lão còn lại tuy không lên tiếng song sắc mặt đều rất khó coi.
Viện chủ Lý Phong vẫn giữ vững bình tĩnh, sau một hồi kiểm tra kỹ
lưỡng mới cất tiếng: “Dựa vào khí tức lưu lại hẳn là có ba cường giả
Thần Cấp vừa rời khỏi đây. Châu sư đệ, Cường sư đệ, Khôi sư đệ, ba đệ
hãy mau truy đuổi, xem thử là bọn chúng còn lảng vảng ở trong nội viện
hay không? Có thể qua mặt được năm huynh đệ chúng ta lẻn vào tận đây, ta đồ rằng Vô Cực Tà Quân nằm trong số đó. Vì vậy các đệ phải hết sức cẩn
thận, nếu phát hiện dị động lập tức dùng Truyền Âm Phù thông báo ngay.”
Viện chủ Lý Phong một thân tu vi Thần Cấp hậu kỳ, do đó muốn thần
không biết quỷ không hay đột nhập đến Ngũ Hành Phong thì cho dù là Thần
Cấp đỉnh phong cũng khó mà làm được. Chỉ có thể là Chuẩn Đế Vô Cực Tà
Quân mới đủ khả năng che giấu tung tích cho hai người còn lại. Viện chủ
Lý Phong càng nghĩ càng cả kinh, nếu như để bọn chúng phối hợp trong
đánh ra, ngoài úp vào thì thật là đại họa.
Rất nhanh, ba người bọn Châu, Khôi, Cường liền nhanh chóng y mệnh, nhoáng cái đã biến mất.
Nhìn mảnh hoang tàn bên dưới, Phan Khả Hân đại trưởng lão tỏ vẻ lo
lắng: “Ngũ Hành Trận bị phá hủy, không biết đám thí sinh tham gia Tân
Vương sẽ thế nào?”
Viện chủ Lý Phong suy ngẫm đôi chút liền giải thích: “Ngũ muội chớ
lo! Ngũ Hành Trận là công trình được thiết kế đặc biệt, một khi bị ngoại lực phá hủy thì toàn bộ môn sinh không gian bên trong sẽ được truyền
tống ra ngoài. Có điều không giống như Sinh Mệnh Châu, bọn chúng sẽ bị
đẩy đến những địa phương khác nhau nằm trên An Ký Tây đại lục.”
Phan Khả Hân đại trưởng lão đã từng nghe đến việc này nhưng vẫn cảm
thấy không yên tâm: “Đám nhóc đó đều là tương lai của Thánh Viện. Nếu
xảy ra cơ sự gì thật là một tổn thất nghiêm trọng!”
Sống hay chết đúng là khó nói trước, Viện chủ Lý Phong thở dài một
tiếng: “Cứ coi như đây là dịp để bọn chúng rèn luyện trưởng thành hơn.
Hi vọng tất cả có thể bình an quay trở về! Ài…”
Hiện nay là thời điểm phi thường nguy hiểm, viện chủ Lý Phong quyết
định sau khi trở về Thánh Điện sẽ liên tục phóng thích thần thức bao
trùm nội viện, phòng tránh trường hợp tương tự xảy ra.