Nghe nói, trong lịch sử mấy vạn năm của Thánh Viện, cho đến nay nổi bật nhất là một kiện linh bảo thượng phẩm, được cường hoá thành công bậc tám, có giá trị liên thành.
Chưa hết, nguyên liệu quan trọng nhất để cường hoá linh bảo chính là
Đá Cường Hoá, hay còn được gọi bằng một cái tên khác là Huyền Tinh.
Trong Kỳ Trân Các cũng có một gian hàng chuyên dụng mua bán Huyền
Tinh, vừa rồi Võ Thiện Nhân không để tâm nên chỉ đi lướt qua, lúc này
liền tò mò quay lại tìm hiểu.
Theo đó, trên khối ngọc giản có ghi chép chi tiết, Huyền Tinh được phân chia thành mười lăm cấp bậc, đánh dấu từ nhỏ đến lớn.
Về Huyền Tinh bậc mười một trở lên không có thông tin trong ngọc
giản. Xác xuất để tạo thành Huyền Tinh bậc này thực sự quá thấp, không
thể dùng linh thạch đong đếm được giá trị.
Muốn cường hoá linh bảo, Linh Bảo Sư sẽ thông qua chân hoả để tiến hành cường hoá.
Ngày trước khi nghiên cứu về Trung Quyển Linh Bảo, Võ Thiện Nhân đã
đại khái nắm bắt cơ bản về vấn đề này. Chẳng qua là đọc cảnh báo khi
triệu hồi chân hoả sẽ khiến bản thân vô cùng đau đớn nên hắn mới nhất
mực bỏ qua.
Lúc này, đứng trước sức hấp dẫn đến từ linh thạch, Võ Thiện Nhân hai
mắt rực sáng, hạ quyết tâm bảo: “Con bà nó! Linh bảo có giá trị như vầy, chẳng phải chức nghiệp Linh Bảo Sư sẽ giàu đến nứt đố đổ vách sao? Ta
cũng muốn kiếm thật nhiều tiền, nhất định phải mau chóng tiến vào Hạ
Linh Bảo Sư thôi.”
Theo đó, trong lòng Võ Thiện Nhân loé lên một tia sáng, nhìn ra ba phương thức có thể mau chóng phát tài.
Một là chế tạo linh bảo. Có điều, tỉ lệ rủi ro khá cao, nếu thất bại
sẽ mất hết vốn liếng, còn nếu thành công thì sẽ lập tức thu về lợi nhuận gấp mấy mươi lần.
Trong giới Linh Bảo Sư thường truyền tai nhau một câu nói: “Ngàn lần
chế tạo hoạ may mới có một lần thành.” Vậy mới thấy độ khó khăn vô cùng
trong chuyện này.
Hai là cường hoá linh bảo. Cơ mà tỉ lệ thành bại so với chế tạo linh bảo dường như còn muốn khắc nghiệt hơn.
Hai kèo này hơi chua, Võ Thiện Nhân không ham. Cái hắn quan tâm chính là phương thức thứ ba, ghép Huyền Tinh. Theo quy tắc, cứ từ hai viên
Huyền Tinh có cùng cấp bậc sẽ có thể ghép lên cấp cao hơn.
Trong ngọc giản có ghi rõ ràng, cấp bậc ghép càng cao thì khả năng
thành công càng giảm xuống. Khởi đầu là ghép hai viên Huyền Tinh bậc một lên bậc hai xác xuất năm thành thành công.
Năm thành, không cao nhưng cũng không thấp, giống như chơi tài xỉu,
nếu là nhân phẩm tốt thì chẳng mấy chốc mà thu hồi vốn, còn kiếm thêm
được một khoản linh thạch kếch xù.
Nói về nhân phẩm, không hiểu sao Võ Thiện Nhân lại rất tự tin vào bản thân.
Hắn tính mẩm trong bụng: “Một trăm viên Huyền Tinh bậc một sẽ có được năm mươi lần ghép bậc. Chỉ cần ta thành công một nửa thì cũng thu được
số lời hai vạn năm ngàn linh thạch.”
Sau một hồi đắn đo cân nhắc, Võ Thiện Nhân hạ quyết tâm bỏ ra mười vạn linh thạch mua lấy một trăm Huyền Tinh bậc một.
Xong xuôi mọi việc, Võ Thiện Nhân đang định trở ra, bỗng nghĩ ngợi
thêm gì đó, liền hộc tốc quay ngược trở lên lầu hai Kỳ Trân Các, lúc đi
xuống thì thấy trên tay cầm thêm hai khối ngọc giản.
Ra đến cửa, Võ Thiện Nhân ngó nhìn xung quanh nhưng lại không thấy bóng dáng Thích Thật Thà đâu.
Hắn thấy lạ liền đến gần hỏi người hộ vệ quân canh cửa: “Sư huynh!
Tiểu đệ có một người bạn vốn đứng đợi ở bên ngoài này, không biết là đã
đi đâu?”
Gã hộ vệ quân liền nói: “Nếu vậy thì hắn có nhờ ta nói với ngươi, khi nào xong việc hãy đến tửu lầu tìm hắn.”
Nhận được tin nhắn của Thích Thật Thà để lại, Võ Thiện Nhân liền chắp cười nói: “Hoá ra là vậy. Xin đa tạ sư huynh!”
Theo Võ Thiện Nhân suy đoán, nhất định là Thích Thật Thà muốn ám chỉ
đến căn tửu lầu trong chuyến đi lần trước. Lập tức, hắn liền nhanh chóng xác định phương hướng, rồi di chuyển về địa điểm gặp mặt.
Đi gần đến nơi, bỗng nhiên Võ Thiện Nhân bắt gặp trước mặt là một đám đông môn sinh đang túm năm tụm ba, chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó, thực là ồn ào huyên náo.
Tưởng có trò gì vui, Võ Thiện Nhân liền lách người chen ngang, thò
đầu xem thử, cùng lúc, bên tai vang lên giọng nói tức giận của Thích
Thật Thà: “Lũ chó má! Có giỏi thì xông hết lên đây cho bổn thiếu gia!”
Chợt thấy trước mắt hiện lên một cảnh tượng hỗn loạn. Không thể ngờ,
người huynh đệ Thích Thật Thà đang bị một đám nam sinh hung hăng vây
công.
Võ Thiện Nhân vừa nhìn liền nhận ra một số gương mặt quen thuộc của
Phục Minh Hội. Đáng chú ý nhất chính là gã nam sinh Nhân Vực cấp mười
bốn, người từng bị hắn doạ cho một trận, sợ đến nỗi vãi đái cả ra quần.
Hiện chính thức vây đánh Thích Thật Thà có bốn người. Thích Thật Thà
tuy chỉ là Nhân Vực cấp mười bốn nhưng dựa vào uy lực của kiện linh bảo
Đại Kim Ngưu nên vẫn có thể miễn cưỡng phản kháng.
Ngay gần đó, có thêm một đội ngũ khoảng mười hai, mười ba người, tu
vi của bọn chúng đa phần đều là Nhân Vực cấp mười bốn, mười lăm. Đặc
biệt, có một gã tu vi Tướng Cấp trung kỳ, có lẽ là nhân vật cầm đầu.
Nhìn rõ ràng tình huống, Võ Thiện Nhân đùng đùng nổi giận: “Khốn kiếp! Đám thành viên Phục Minh Hội này muốn chết?”
Sau sự việc xảy ra ngày hôm trước, Võ Thiện Nhân không nghĩ rằng Phục Minh Hội sẽ còn dám quay lại kiếm chuyện sinh sự.
Sắc mặt hắn bỗng trở nên hung dữ, lửa giận bùng phát mãnh liệt, hai bàn tay siết chặt lại, sát khí ngưng tụ.
Đứng bên cạnh, một số môn sinh chợt cảm thấy không khí như bị cô
đọng, bất giác ngó qua nhìn Võ Thiện Nhân, thấy trong con ngươi hiện lên một tia huyết sắc khiến mọi người lạnh cả gáy.
Nhanh như cắt, thân hình Võ Thiện Nhân lay động, biến mất tại chỗ. Đồng thời, bốn âm thanh cùng lúc vang lên.
“Bang.”
“Bang.”
“Bang.”
“Bang.”
Bốn thành viên Phục Minh Hội đang vây ráp Thích Thật Thà bỗng thân
thể bị một nguồn lực lượng kỳ dị phản kích, bắn văng ngược trở ra, ngã
sõng xoài trên mặt đất.