Vân Phi huých nhẹ tay vào eo của Thanh Sơn,miệng cười gian tà.
- Ai đến?
Yêu Thanh Sơn tỏ ý không quan tâm. Nàng tiếp tục xem bệnh cho thôn dân.
- Là tên nam nhân từng được tỷ cứu ngày hôm đó.
- Người ta từng cứu rất nhiều. Nam có,nữ có,già có,trẻ có,ta nhớ không hết.
- Tỷ tỷ của ta à,người ta có ý với tỷ rồi đó.
- Muội bớt nháo,để yên ta xem bệnh. Rảnh rỗi quá thì đi làm việc của muội đi.
Yêu Thanh Sơn lấy tay xua xua như muốn đuổi cô đi. Vân Phi tặc lưỡi nhún
vai một cái sau đó đứng lên . Một dòng suy nghĩ chợt xoẹt qua bộ não
tinh quái của cô. Yêu Thanh Sơn chợt thấy lạnh sống lưng,rùng mình,ngước lên thì bắt gặp ánh mắt không mấy thiện cảm của cô.
Vân Phi một
tay chỉ về phía Bạch Thụy ,một tay chỉ về phía Yêu Thanh Sơn sau đó tụ
lại bằng một hình trái tim. Mặt nàng không có cách nào để diễn tả,vô
cùng khó coi. Con nha đầu chết tiệt,lại gây chuyện.
- Nam nhân ngốc,ngươi lại đến gặp tỷ tỷ của ta sao?- Vân Phi vỗ vai Bạch Thụy.
-.....
- Tỷ tỷ của ta không có ý trung nhân. Nhưng tỷ ấy cứng đầu như ta,tỷ ấy
đời này không muốn ở cùng với bất kì ai ngoài ta - Vân Phi than thở
- Ngươi tới đây chỉ để nói với ta những lời này?
- Dĩ nhiên không phải. Ta cũng muốn tỷ ấy có một chỗ dựa đủ tốt,đủ khả năng để bảo vệ tỷ ấy. Ta còn có việc quan trọng phải làm.
- Việc quan trọng phải làm? - Bạch Thụy nhíu mày.
- Đó không phải chuyện một người ngoài như ngươi cần biết.Trông ngươi
cũng không tệ a. Nam nhân ngốc,ngươi có muốn thành tỷ phu của ta không?
Bạch Thụy vừa nhấp được ngụm trà,bao nhiêu đều bị câu nói này của cô dồn ra ngoài. Đây...Đây có còn là nữ nhân không?
Ở đằng xa,Yêu Thanh Sơn thấp thỏm không yên. Chỉ hi vọng nha đầu muội
muội ngốc của nàng không gây ra chuyện gì quá đáng. Nàng hết dược liệu
quý để chữa trị cho người ta rồi. Cô không bao giờ để nàng yên tâm dù
chỉ một chút.
- Sao?Ta hỏi câu không đúng chủ đề ?
Bạch Thụy thoáng đỏ mặt. Lần đầu y theo đuổi một nữ nhân lại bị muội muội
của nàng bắt gặp. Không những thế còn hỏi một câu trực tiếp như vậy,nhất thời y không biết phản ứng ra sao cho đúng.
Vân Phi quan sát vẻ
mặt của Bạch Thụy sau đó mỉm cười. Cô đứng dậy,chạy về phía Yêu Thanh
Sơn hét lớn ,nụ cười tươi tắn như mới nhặt được một thứ đồ vô cùng giá
trị :
- Tỷ tỷ,tỷ phu tới rồi.
- ......- Yêu Thanh Sơn.
- Cái gì? Thanh Sơn cô nương có tướng công rồi? - Mấy lão bà trong làng
- Phải đó,tỷ phu của A Phi ở đằng y.Mọi người thấy y có soái không?
Mấy lão bà liền ngó theo hướng chỉ tay của Vân Phi,sau đó đồng loạt suýt xoa khen ngợi :
- Aiya,công tử nhà ai mà đẹp như vậy?
- Ta chưa từng nhìn thấy vị công tử nào xuất chúng như vậy.
- Những đám ta làm mối cho Thanh Sơn cô nương đều không sánh được với công tử kia a .
Vân Phi còn đang tận hưởng niềm vui nhỏ bé thì một bên tai của cô liền bị
xách lên. Là ai,thì mọi người biết rồi đấy. Yêu Thanh Sơn khẽ nói :
- Hôm nay Thanh Sơn có việc. Thứ cho Thanh Sơn không thể tiễn các vị. Thanh Sơn sẽ tạ lỗi với các vị sau.
- Thanh Sơn cô nương không phải ngại. Những bóng đèn như chúng ta về ngay đây. Đừng để tướng công của cô nương ngoài kia mãi thế
- Thanh Sơn đã hiểu - Nàng gật đầu cười.
Cánh cửa phòng liền đóng sập một cách đáng sợ. Trong phòng vang lên những
tiếng la hét cứu mạng thảm thiết. Bạch Thụy đứng ở đằng xa mà vẫn nghe
rõ ,không biết cô nương ấy có ổn không?