Người ta đã bị té, cô còn lại chê cười họ, cô thật là quá xấu... Nghĩ
tới cái này, Quý Thính lại bắt đầu nước mắt lưng tròng, đồng thời còn
không quên đi đỡ Thân Đồ Dực.
Chỉ thấy Thân Đồ Dực nằm trên mặt
đất thở dốc, trên cổ cũng bắt đầu nổi đốm hồng, tựa hồ rất khó chịu. Quý Thính đến ngồi xổm bên người anh, cẩn thận nâng anh dậy tới tựa vào bồn hoa ven đường: "Anh có khỏe không?"
"...... Về nhà trước, kêu bác sĩ gia đình lại đây." Thân Đồ Dực hô hấp có chút khó khăn, tứ chi cũng bắt đầu vô lực.
Quý Thính gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh: "Vậy anh ở chỗ này chờ tôi một chút, tôi đi lái xe."
Thân Đồ Dực khó chịu nhắm mắt lại, nghe vậy cũng chỉ hơi hơi gật đầu, hô hấp càng ngày càng khó khăn, anh hiện tại một câu đều không muốn nói.
Cố tình giờ phút này Quý Thính lại không thấy được chuyện này, còn vẻ mặt
thiên chân: "Anh nghe tôi nói chuyện sao? Có phải dị ứng sẽ ảnh hưởng
đến thính lực hay không, anh có khỏe không?"
Cô giống như con
ruồi ong ong không ngừng, Thân Đồ Dực không kiên nhẫn mở mắt ra, đối
diện với đôi mắt sáng long lanh của cô, nhịn xuống lời táo bạo: "Tôi
nghe được, cô đi đi."
"Tốt, vậy anh không được chạy loạn!" Quý
Thính nghiêm túc dặn dò cái người ngay cả ngồi cũng còn khó khăn đừng
chạy loạn, sau đó xoay người đi đến bãi đậu xe.
Thân Đồ Dực hít sâu một hơi, cảm thấy mình có thể nhẫn đến bây giờ thật đúng là kỳ tích.
Quý Thính thực mau lái xe tới, ấn cửa sổ xuống, cười tủm tỉm: "Đại thiếu gia, mau lên xe."
Thân Đồ Dực đã nghỉ ngơi một lát, cảm giác thân thể tốt lên được một chút,
lảo đảo lắc lư đi đến xe, khi ngồi xuống ghế phụ đã là vài phút sau.
Xe từ từ chạy ra đường lớn, sắp tới ngã rẽ ra đường, Thân Đồ Dực đột nhiên hỏi một câu: "Có phải hôm nay cô cũng uống rượu hay không?"
Anh
đột nhiên nghĩ đến, người phụ nữ này từ phòng ra tới ban đầu còn bình
thường, chỉ chốc lát sau liền biến thành loại này...... Cái loại đức
hạnh kỳ kỳ quái quái này, thấy thế nào đều không bình thường.
Quý Thính nghe vậy sửng sốt một chút, nỗ lực hồi tưởng, sau đó không quá
xác định: "Tôi uống nhiều quá sao?" Nhưng mà không phải vừa rồi cô chỉ
uống một ngụm đã lập tức nhổ ra?
"......" Một dự cảm bất hảo dâng lên.
"Tôi uống rượu sao? Đại thiếu gia." Quý Thính thực nghiêm túc nhìn anh, hỏi.
Băng trên người Thân Đồ Dực tựa hồ sắp rơi xuống: "Đây là vấn đề tôi hỏi cô."
Quý Thính gật gật đầu, đột nhiên dừng xe, cởi bỏ đai an toàn hướng tới chỗ
anh cúi người xuống, chu miệng lên nói: "Vậy anh nghe xem có mùi rượu
không?"
"......" Anh muốn sa thải cô ta, phụ nữ có hành vi phóng
đãng như vậy không thích hợp làm giáo viên gia đình cho Tiểu Tự. Nghĩ
như vậy, ánh mắt Thân Đồ Dực lại dừng trên môi Quý Thính.
Vừa rồi anh đã hôn qua, thật sự không thể không để ý.
Ý thức được chính mình suy nghĩ gì, Thân Đồ Dực ngẩn ra một chút, dời mắt đi, chỉ cảm thấy mình gần đây thật là càng ngày càng không bình thường.
"Nhanh lên nghe nghe nha." Quý Thính nhón chân có điểm mệt mỏi.
Thân Đồ Dực hờ hững lui lại một chút: "Cô uống say, đừng lái nữa, chúng ta kêu xe trở về." Dứt lời anh liền muốn mở cửa xe.
"Nhưng mà tôi muốn lái xe." Quý Thính hút hút mũi, đáng thương hề hề khóa cửa
xe lại, thành công khóa Thân Đồ Dực ở bên trong xe.
Gân xanh trên thái dương Thân Đồ Dực nhảy thình thịch, cảm thấy dị ứng còn không khó
chơi bằng người phụ nữ này: "Không thể lái, chờ cô tỉnh rượu lại hãy
lái."
"Vì cái gì nha?" Quý Thính bĩu môi, sau đó tự mình nghĩ ra
nguyên nhân, "Là sợ chú cảnh sát bắt chúng ta sao? Sẽ không, nơi này
không có giao cảnh, chúng ta khẳng định sẽ không có việc gì......"
Thịch thịch thịch.
Quý Thính cùng Thân Đồ Dực đồng thời ngừng lại, quay đầu nhìn về phía người đứng bên ngoài gõ cửa sổ xe.
Quý Thính: "......"
Thân Đồ Dực: "......"
Mười phút sau, nộp xong bằng lái và xe, Quý Thính lạnh run đứng ở ven đường, nhìn Thân Đồ Dực mặt đen thui không dám nói lời nào. Cô đã hơi tỉnh
rượu một chút, không làm ầm ĩ như trước nữa, nhưng đồng thời cũng bắt
đầu ẩn ẩn cảm thấy bất an.
Thân Đồ Dực kéo thân thể khó chịu kêu chiếc taxi, lạnh mặt đi mở cửa xe.
"Anh không cần tôi sao?" Quý Thính nói nho nhỏ, ở sau lưng anh nhịn không được nghẹn ngào lên.
Thân Đồ Dực không biết vì sao trái tim bị hung hăng chọc một chút, vốn dĩ
muốn ném người xuống mặc kệ, hiện giờ lại bất động, sau một lúc mới lạnh mặt nhìn: "Còn không mau lại đây."
"Được được." Quý Thính vừa
thấy anh không bỏ mình lại, vội vàng chạy đến xe, kết quả bị Thân Đồ Dực ngăn cản, chờ anh ngồi lên xe rồi mới cho cô đi lên.
Báo địa chỉ trong nhà xong, taxi từ từ chạy đi, trên đường hai người ngồi phía sau
không ai nói chuyện. Thân Đồ Dực tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, đang yên lặng tiêu hóa thống khổ vì dị ứng, bỗng cảm giác được có gì đó ấm áp
xoa cổ mình.
Anh mở to mắt, chỉ thấy Quý Thính vẻ mặt nghiêm túc giúp anh kéo cổ áo xuống, thấp giọng nói: "Như vậy sẽ thoải mái được chút."
Thân Đồ Dực ánh mắt nặng nề: "Tỉnh rượu?"
"Phải." Quý Thính vẻ mặt nghiêm túc.
Bả vai Thân Đồ Dực hơi hơi thả lỏng, một lần nữa nhắm mắt lại, ngữ khí
nghiêm túc: "Quý Thính, hôm nay mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, đi
gặp bạn học của Tiểu Tự là vi phạm sư đức, chút nữa về cô thu dọn hành
lý đi, hiệp ước chúng ta hủy bỏ, cô hiểu không?"
"......"
Thân Đồ Dực thật lâu không nghe được trả lời, không khỏi nhíu mày lại hỏi: "Nghe hiểu không?"
"......"
Vẫn không có trả lời, anh khó được nhẫn nại, lạnh mặt nhìn thoáng qua bên
cạnh, kết quả nhìn thấy được cô giáo Quý sắp bị sa thải ngồi ở chỗ kia
không tiếng động mà rơi lệ, đôi mắt lúc trước đã phiếm hồng giờ càng trở nên đỏ, quả thật giống một con thú cưng bị vứt bỏ.
Thân Đồ Dực: "......"
Quý Thính tựa hồ biết anh đang nhìn mình, rốt cuộc khóc thút thít không ra
tiếng biến thành âm thanh nghẹn ngào: "Anh khi dễ tôi......"
"......" Chỉ bốn chữ này, anh liền biết vị cô giáo này căn bản không tỉnh rượu.
"Ô ô anh thật khi dễ tôi......" Quý Thính càng nghĩ càng cảm thấy thương tâm, tiếng khóc cũng lớn lên theo.
Thân Đồ Dực nghe được đau đầu: "...... Chuyện này chúng ta thảo luận sau, đừng khóc."
Quý Thính hút hút mũi, trầm mặc súc ở trong góc, bộ dáng ngược lại càng
đáng thương. Đầu ngón tay Thân Đồ Dực giật giật, vốn đang định nói cái
gì, nhưng cuối cùng cái gì cũng chưa nói.
Hai người về đến nhà,
bác sĩ gia đình đã chờ ở phòng khách, chích cho Thân Đồ Dực một mũi, lại kê thuốc cho anh uống. Thân Đồ Dực trị liệu xong thì mệt mỏi đi về
phòng, Quý Thính vốn dĩ cũng muốn chạy, lại bị bác sĩ gia đình gọi lại.
"Thân Đồ tiên sinh không thích trong nhà có người, tôi chỉ sợ không thể lưu
lại, Chu quản gia lại không ở đây, đêm nay phải phiền cô rồi." Bác sĩ ôn nhã nói.
Quý Thính lúc này cũng gần như đã hoàn toàn tỉnh rượu, trong lòng còn đang thấp thỏm, nghe vậy nghi hoặc lên: "Tôi?"
"Phải, dị ứng cồn của Thân Đồ tiên sinh là cho tâm lý tạo thành, nếu chút nữa
nhân cách khác xuất hiện, loại dị năng này sẽ tự động biến mất, nhưng
nếu không có, đêm nay Thân Đồ tiên sinh sẽ bị sốt nhẹ, cô có lẽ phải ở
bên cạnh chăm sóc nhiều hơn, nếu quá ba mươi tám độ thì gọi điện thoại
cho tôi." Bác sĩ kiên nhẫn dặn dò.
Quý Thính nghiêm túc nhớ kỹ, sau đó tiễn bác sĩ ra cửa.
Tiễn bác sĩ đi rồi, cô trở về phòng mình, lúc rửa mặt thấy được đôi mắt đỏ
bừng thì chỉ nghĩ tới một trận sống không còn gì luyến tiếc... Vừa rồi
cô đã làm gì nha!
Bọn họ lăn lộn như vậy đã tới tối, Quý Thính
biết hiện tại Thân Đồ Dực còn nghỉ ngơi nên không đi quấy rầy, nằm lên
giường ngủ một lát.
Tỉnh lại đã là hơn 6 giờ tối, đã đến giờ ăn
cơm. Quý Thính ngồi trên giường phát ngốc một lát, thay đổi quần áo ở
nhà rồi đi ra ngoài.
Ở nhà ăn không nhìn thấy được thân ảnh Thân
Đồ Dực đâu cả, Quý Thính nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại có chút lo lắng thân thể anh không thoải mái nên không ra ăn cơm. Rối rắm một lát, cô
quyết định đi xem tình hình như thế nào.
Cửa phòng Thân Đồ Dực
đóng chặt, bên trong cũng không có tiếng động gì, Quý Thính nhẹ nhàng gõ cửa, không nghe được tiếng trả lời càng lo lắng hơn, hơi cất cao giọng
nói: "Đại thiếu gia, tôi đi vào nha."
Nói xong quả nhiên không có được tiếng đáp lại, Quý Thính mím môi, vẫn đẩy cửa đi vào. Trong phòng
anh không bật đèn, toàn bộ phòng đều là hắc ám, Quý Thính thích ứng một
hồi mới có thể thấy rõ hoàn cảnh trong phòng, sờ soạng được đèn ngủ, bật lên, lúc này mới thấy rõ người đàn ông nằm trên giường, mày nhíu chặt.
Chỉ liếc mắt một cái cô có thể xác định, anh không đổi nhân cách.
Quý Thính nhíu mày đi lên trước, duỗi tay lên trán, quả nhiên có chút sốt
nhẹ. Cô vừa muốn rút tay về, cổ tay đột nhiên bị bắt lại, Quý Thính sửng sốt, thấy mình đối diện với đôi mắt thanh tỉnh của Thân Đồ Dực.
"Cô tới làm gì?" Thanh âm có chút khàn khàn.
Quý Thính ngượng ngùng: "Bác sĩ nói anh sẽ phát sốt, nói tôi chú ý một chút."
"Đi ra ngoài." Thân Đồ Dực nhắm mắt lại.
Quý Thính dừng một chút, cười gượng đứng lên: "Tôi đi nấu cho anh chút đồ
đi, hôm nay quên dặn đầu bếp làm cơm thanh đạm, mấy món đã nấu ra không
thích hợp cho anh lắm."
Thân Đồ Dực không nói, Quý Thính không nghe được trả lời, cô sờ sờ mũi, đi ra ngoài.
Định làm đồ ăn trước cho Thân Đồ Dực, nhưng khi đi ngang qua nhà ăn có chút
đi không nổi, Quý Thính đành chột dạ ngồi xuống lấp đầy bụng trước, vì
Thân Đồ Dực không có ở đó, cô uống luôn hai phần sữa bò, nhiều quá nên
uống xong thì có cảm giác hơi ghê tởm một chút. Ăn xong cô mới đi phòng
bếp làm một phần canh trứng tôm tươi.
Sau khi làm xong, cô bưng
đến phòng Thân Đồ Dực, lúc này vừa gõ cửa đã nghe được tiếng đáp lại:
"Tôi không đói bụng, đừng tiến vào."
"...... Đại thiếu gia, tôi
đã làm xong, anh ăn một chút đi, như vậy cơ thể mới có thể tốt lên nhanh hơn chút." Quý Thính lấy lòng nói.
Cô biết người này để ý cái gì nhất, cho nên khi khuyên bảo chỉ nói tới điều hữu dụng nhất.
Quả nhiên, Thân Đồ Dực im lặng một chút rồi kêu cô vào.
Quý Thính vội vàng bưng đồ ăn đi vào, đi đến trước sô pha, để mâm lên trên
bàn trà, Thân Đồ Dực thật mau đã tới, nhìn thấy canh trứng thì trầm mặc: "Cô làm?"
"Phải." Quý Thính gật đầu, bộ dáng cầu được khen ngợi.
Thân Đồ Dực liếc nhìn cô một cái, rũ mắt cầm lấy cái muỗng: "Khó trách xấu như vậy."
"......" Không nói lời nào, không ai coi anh là người câm!
Thân Đồ Dực im lặng ăn, Quý Thính ngồi ở đối diện im lặng xem, chỉ là nghĩ
đến hôm nay anh nói muốn sa thải mình, trong lòng ẩn ẩn bất an.
Thân Đồ Dực ăn đến một nửa, lãnh đạm hỏi: "Hoàn toàn tỉnh rượu?"
...... Nên tới vẫn là tới. Quý Thính hít sâu một hơi, nỗ lực giả bộ một bộ dáng vô tội: "Tôi hôm nay uống say phải không?"
Thân Đồ Dực dừng một chút, hai tròng mắt không biểu tình gì nhìn về phía cô, Quý Thính dưới ánh mắt sắc bén này có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn nỗ
lực giả vờ cái gì cũng không biết. Cô phải làm chuyện này qua đi mới
được.
"Cô giáo Quý."
"Hả?"
"Có người nói cho cô hay không, kỹ thuật diễn của cô không tốt chút nào."
"......"
Thân Đồ Dực mắt lộ ra trào phúng: "Thật khó tưởng tượng cô uống rượu kém còn chưa tính, còn am hiểu trốn tránh trách nhiệm."
"...... Nếu tôi am hiểu trốn tránh trách nhiệm, thì kỹ thuật diễn sẽ không kém
như vậy." Việc đã đến nước này, Quý Thính chỉ có thể khô cằn thừa nhận
mình không nhỏ nhặt.
Thân Đồ Dực hừ lạnh một tiếng, cúi đầu tiếp
tục ăn cơm. Quý Thính nhìn anh giống như người không có việc gì, trong
lòng nhịn không được bồn chồn, sau một lúc rốt cuộc căng da đầu nói:
"Chuyện hôm nay...... Thật là thực xin lỗi, tôi kỳ thật lúc trước không
uống rượu......"
"Không uống rượu sẽ say thành dáng vẻ kia?" Thân Đồ Dực nhíu mày một chút, anh vốn dĩ không tính toán so đo này nọ, thấy cô lại bắt đầu nói dối, trong lòng bắt đầu không vui.
Quý Thính
cứng đờ, khóe miệng trễ xuống: "Tôi, tôi lúc trước thật là không uống,
sau đó chỉ uống một ngụm mà thôi, chỉ một ngụm...... Anh cũng thấy được
mà."
Thanh âm cô càng ngày càng nhỏ, đến mấy chữ cuối cùng cơ hồ không nghe rõ ra lời nói gì.
Thân Đồ Dực nghe vậy cương lên một chút, biểu tình cũng có chút mất tự
nhiên. Cô nói lúc ấy, anh đương nhiên là biết đến, bởi vì nhân cách của
anh xuất hiện, cô mới uống một ngụm kia...
Có thể là do dị ứng,
lúc này tim đập đột nhiên có chút không bình thường, Thân Đồ Dực mím
môi, thật không thích loại cảm giác này, anh cưỡng chế mình không nghĩ
đến chuyện lúc đó nữa.
"Ý cô là, cô chỉ uống một ngụm liền biến
thành như vậy?" Thân Đồ Dực mạnh mẽ thay đổi đề tài, "Cô cảm thấy tôi sẽ tin sao? Chuyện cô và Tiểu Tự, tôi đã biết, làm được đúng hay không tạm thời không nói đến, ngay lúc này cô lại không ngừng nói dối về chuyện
này, thật làm tôi hoài nghi cô có thể dạy dỗ Tiểu Tự được tốt hay
không."
"Tôi không có nói dối, tôi nói đều là thật sự." Quý Thính thấy anh không tính toán truy cứu chuyện hôm nay, trước tiên là nhẹ
nhàng thở ra, sau đó lại bởi vì anh không tin mình mà có chút sốt ruột.
Thân Đồ Dực tâm tình không tốt lắm: "Tôi quyết định không sa thải cô, cô cũng không cần nói nữa, đi ra ngoài đi."
"Tôi......" Quý Thính thế nhưng nhất thời nghẹn lời, cuối cùng hầm hừ đi ra ngoài.
Thân Đồ Dực sắc mặt cũng không tốt, nhìn đồ ăn trong chén cũng không muốn ăn, anh đi rửa mặt rồi quay trở lại giường nằm.
Mới vừa nằm xuống, Quý Thính liền vọt tiến vào, lúc này còn ôm bình rượu
vang đỏ. Thân Đồ Dực dâng lên một cổ dự cảm bất hảo: "Cô muốn làm gì?"
"Cảm ơn đại thiếu gia không so đo chuyện hôm nay, còn tửu lượng của tôi,
hiện tại tôi sẽ chứng minh cho đại thiếu gia xem." Quý Thính nói xong,
mở bình rượu vang ra uống một ngụm.
Thân Đồ Dực nhíu mày: "Đi ra ngoài."
Quý Thính uống xong một ngụm, hít mũi một cái, ôm bình rượu xoay người đi
ra ngoài. Gần đi ra tới cửa, cô đột nhiên ngừng lại, sau một lúc ôm bình rượu quay trở về, hốc mắt hồng hồng nhìn Thân Đồ Dực: "Tôi đã nói với
anh là tôi tửu lượng kém, sao anh lại không tin tôi!"
Thân Đồ Dực: "......"
Quý Thính để bình rượu lên một chỗ, nghiêm mặt đi đến trước mặt anh, không
khách khí ngồi lên giường. Thân Đồ Dực nhìn động tác của cô thì nheo mắt lại, nhịn một chút, chậm rãi mở miệng: "Tôi tin, cô đi đi."
"Anh là có lệ tôi." Quý Thính ủy khuất cắn môi, bởi vì mới vừa khóc, đôi mắt hơi hơi đỏ lên, khóe mắt cũng nhiễm hồng, cả người như đóa hồng vừa bị
tra tấn, vừa kiều diễm lại nhu nhược đáng thương.
Thân Đồ Dực bất động thanh sắc nhíu mi lần nữa, lạnh mặt nói: "Đừng cắn."
"Hả?" Quý Thính không nghe hiểu.
Thân Đồ Dực trầm mặc, cảm thấy đầu lại bắt đầu đau, thanh âm như muốn đầu hàng: "Đi ra ngoài, tôi muốn nghỉ ngơi."
"Anh quả nhiên có lệ tôi." Chữ cuối cùng vừa rơi xuống, một giọt nước mắt
cũng chảy xuống theo, khóe mắt dính nước mắt làm cả khuôn mặt như tràn
đầy thống khổ.
"......" Không biết còn tưởng rằng anh làm cái gì cô ấy.
Thân Đồ Dực hoãn hoãn, miễn cưỡng nhẫn xuống, giải thích: "Tôi đã tin tưởng
cô, vừa rồi là tôi hiểu lầm cô, tôi xin lỗi, cô trở về nghỉ ngơi đi, tôi cũng nghỉ ngơi."
"Anh tin tưởng tôi không nói dối?" Quý Thính đôi mắt mở to.
Đôi mắt đen tuyền, Thân Đồ Dực thậm chí có thể nhìn thấy ảnh ngược của mình bên trong đó, anh hơi quay mặt đi. Quý Thính tức khắc nở nụ cười: "Anh
nguyện ý tin tưởng tôi thì thật tốt anh anh anh......"
Rõ ràng là cao hứng, nhưng nói xong lời cuối cùng lại vẫn khóc nức nở, Thân Đồ Dực trầm mặc: " "Tôi lại chọc tới cô?"
"Không có." Quý Thính mím môi lau nước mắt.
Thân Đồ Dực nhíu mày: "Vậy tại sao khóc?"
"Cực vui mà khóc."
"......" Tốt đi, hy vọng ngày thường khi cô ấy dạy học cũng có thể dùng mấy đoạn thời gian nho nhỏ này mà dạy cho Tiểu Tự mấy câu thành ngữ như vậy. Truyện Đam Mỹ
Quý Thính một mình khóc nức nở một lát, thấy Thân Đồ Dực chậm chạp không
tới dỗ dành, dần dần cũng nín không khóc nữa, sau một hồi thì đứng lên.
Thân Đồ Dực vừa muốn thở ra một hơi, lại thấy cô ở cách đó không xa mà
kéo cái sô pha tới hướng mình.
Thân Đồ Dực: "......"
Sô
pha này hơi dài, không lớn nhưng cũng không nhẹ, ít nhất khi một mình
Quý Thính kéo vẫn phải cố hết sức, chậm rãi kéo đến mặt đều đỏ, mà sô
pha kéo lê trên sàn nhà để lại rõ ràng vết trầy dài.
Thân Đồ Dực
trầm mặc nhìn vết trầy trên sàn nhà, chờ Quý Thính mặt đỏ tai hồng kéo
sô pha tới mép giường, mới chậm rãi hỏi: "Cô cũng bị phân chia nhân
cách?"
"Không có nha." Quý Thính hoàn thành một chuyện lớn, giờ
phút này trên người ra một tầng mồ hôi mỏng, mặt cũng nổi hồng lên,
thoải mái ngồi lên sô pha trả lời.
"Có bệnh tâm thần phân liệt hay bệnh tâm thần gì khác sao?"
"Cũng không có." Quý Thính vẻ mặt nghiêm túc.
Thân Đồ Dực mặt vô biểu tình nhìn về phía cô: "Thật tốt, chờ mai cô tỉnh rượu, chúng ta nói tới chuyện bồi thường sàn nhà."
"À." Quý Thính ngây ngốc gật đầu, sau đó liền ngồi ngủ gà ngủ gật.
Thân Đồ Dực nhíu mày: "Vì sao không trở về phòng cô mà ngủ?"
"Tôi muốn ở lại chăm sóc anh, chờ anh giảm sốt thì tôi sẽ đi." Quý Thính mềm mại nhìn.
Thân Đồ Dực ngẩn ra một chút, không nghĩ tới cô đã say tới mức này mà còn
nhớ tới tình trạng thân thể mình. Anh đối diện với cô một lát, thanh âm
không còn lạnh như trước: "Tôi đã bình thường, cô trở về nghỉ ngơi đi."
"Nhưng mà vừa rồi còn không có khỏe......" Quý Thính vẻ mặt vô tội.
Thân Đồ Dực sắc mặt không thay đổi: "Đã tốt." Thân thể còn chưa được khỏe,
anh không có tinh lực đi đối phó với con ma men này, cho nên chỉ nghĩ
mau mau đuổi cô ta đi.
Quý Thính như suy tư gì nhìn anh, sau một
lúc lâu đột nhiên nhào tới, Thân Đồ Dực không nghĩ tới hành vi của cô
trở nên quái dị như thế này, theo bản năng không phải đẩy người ra, mà
là tiếp người vào.
...... Người phụ nữ này rốt cuộc suy nghĩ cái
gì? Thân Đồ Dực chưa bao giờ gặp qua người như vậy, làm sao mà uống rượu và không uống sẽ khác nhau nhiều đến như thế, nếu không phải tận mắt
nhìn thấy Quý Thính thay đổi, anh thật đúng là sẽ cho rằng cô cố ý đùa
bỡn mình. Thân Đồ Dực nhìn đến người đang dựa thật gần, lần đầu tiên cảm thấy cô gái này thật quá khó chơi, hiện giờ không biết làm sao để tiễn
người đi.
Quý Thính lợi dụng anh đang sững sờ, lập tức duỗi tay
sờ trán, phát hiện trán anh vẫn còn ấm thì mắt lập tức lưng tròng: "Tôi
biết ngay là anh còn bị sốt, anh chỉ muốn lừa tôi đi thôi..."
"......"
Thân Đồ Dực dựa vào chỗ tựa lưng trên giường, vẻ mặt bất đắc dĩ, chỉ hận
chính mình vì sao không có một thân thể khỏe mạnh để lập tức đuổi cái
người này đi.
Quý Thính chết sống không chịu đi, Thân Đồ Dực như
suy tư gì nhìn nhìn, chuẩn bị nghĩ tới chuyện trực tiếp xách người đi
xuống, sau đó đưa ra ngoài khóa cửa lại, liền mạch lưu loát, kiên quyết
lại không cho cô tiến vào.
Quý Thính nhận thấy được ý tưởng của
anh, lập tức anh anh anh ôm chăn chết sống không chịu thả ra, trong
miệng còn không quên nhắc mãi: "Anh đừng nghĩ đuổi tôi đi, tôi không đi ô ô......"
"...... Quý Thính, cô buông ra!" Thân Đồ Dực thanh âm có chút khàn khàn.
Quý Thính trả lời bằng cách ôm chăn càng chặt, Thân Đồ Dực thấy cô không nề hà gì, chỉ có thể ách giọng cảnh cáo: "Không bỏ ra thì tự gánh lấy hậu
quả."
"Cứ ôm! Tôi không bỏ, ai làm anh lừa......"
Lời còn
chưa dứt, thế giới Quý Thính như bị điên đảo, vừa muốn kinh hô một tiếng đã bị lọt vào trong chăn. Cô ngốc lăng lăng nằm ở đó, nhìn mặt Thân Đồ
Dực có chút không biết làm sao, đầu óc vừa như thanh tỉnh, lại giống như không có, chỉ là đần độn, nỗ lực muốn đẩy ra sương mù, lại chậm chạp
không đi ra được.
"Quý Thính, cô không nên trêu chọc tôi." Thân Đồ Dực lãnh đạm nói.
Quý Thính nhìn chằm chằm đôi mắt Thân Đồ Dực, sau một lúc run run tay vỗ về mặt anh, lúc này điểm hồng trên mặt đã tiêu hơn phân nửa, chỉ còn có
chút hồng hồng, thoạt nhìn giống như đang say rượu.
Đầu ngón tay
Quý Thính thật ấm áp, cũng giống như thân thể của cô, chỗ bị dị ứng trên mặt bị chạm qua cảm thấy thật thích, Thân Đồ Dực lạnh nhạt bắt lấy tay
đang làm loạn của Quý Thính, mặt vô biểu tình mở miệng: "Có phải cô cảm
thấy tôi chán ghét phụ nữ cho nên cô sẽ an toàn?"
"Vậy khả năng
cô phải thất vọng rồi, tôi tuy rằng chán ghét phụ nữ, nhưng cũng là một
người đàn ông bình thường, hiện tại cô làm hết thảy mấy chuyện này, tôi
coi như là cô tự nguyện, bây giờ cô nói cho tôi biết, cô còn ở lại chỗ
này không?" Người phụ nữ này, mặc kệ một chút thì nháo lên tới trời.
Thân Đồ Dực không biết là hù dọa hay là nghiêm túc, Quý Thính chẳng sợ, vẫn
luôn nhìn vào đôi mắt anh, cũng nhìn không ra nửa điểm cảm xúc gì, chỉ
cảm thấy lúc này anh không đáng sợ.
Thời gian dần dần trôi đi,
nhẫn nại của Thân Đồ Dực cũng dần dần biến mất, rốt cuộc ách giọng tuyên bố: "Đã đến giờ, tôi xem như là cô đồng ý."
Vừa dứt lời, anh liền cúi người xuống, bộ dáng phải cho Quý Thính một chút giáo huấn——
"Mỗi lần đều là anh tới gánh vác hậu quả, anh rất mệt phải không?"
Quý Thính cũng hốc mắt hồng hồng nhìn anh, thanh âm nho nhỏ: "Mỗi lần bọn
họ hoặc bị thương, hoặc là cảm xúc bị phập phồng thật lớn, anh đều sẽ ra tới, như vậy anh rất mệt, phải không?"
Thân Đồ Dực ánh mắt tối sầm lại.
"Nhưng mà anh không thể, cũng sẽ không cự tuyệt, đúng không? Bởi vì anh là
thần hộ mệnh của họ, anh là người thừa nhận thống khổ, nhân cách chủ
diễn sinh ra anh chính là để chia sẻ thống khổ của mình, anh thật sự rất vất vả..."
Quý Thính vừa nói, khóe mắt tràn ra một giọt nước mắt, từ từ lăn xuống, để lại một vết nhợt nhạt trên mặt.
Thân Đồ Dực lúc nghe cô nói tới hai chữ "diễn sinh", sắc mặt liền hơi hơi
thay đổi, giờ phút này ánh mắt anh tựa như hỗn loạn băng sương: "Ai nói
cho cô, tôi là diễn sinh ra?"
"Tôi tự mình đoán, anh đừng lo
lắng, tôi không phải bác sĩ tâm lý, cũng không tính toán tìm ra ai là
chủ nhân cách, tôi chỉ là...... Tôi chỉ là......"
Quý Thính nói,
tiếng khóc nức nở càng ngày càng nặng, cồn hoàn toàn phóng đại toàn bộ
sở hữu cảm xúc của cô, làm cô nói ra luôn kết luận mình quan sát được,
"Tôi chỉ cảm thấy thật thương anh..."
Thân Đồ Dực trầm mặc nhìn
chằm chằm, đôi mắt nhìn không ra cảm xúc, Quý Thính thút tha thút thít
nức nở khóc, khóc mệt thì nghỉ một chút, sau đó lại khóc tiếp, trong quá trình này Thân Đồ Dực không nói câu nào, chỉ là an tĩnh nhìn.
Quý Thính đến cuối cùng giọng nói đều có chút ách, mệt đến khóc cũng không
ra giọt nước nào, nghẹn ngào một lát, nhìn đến người đàn ông còn giữ
nguyên động tác, nhỏ giọng dò hỏi: "Anh có thể giúp tôi rót ly nước
không?"
"......"
Thân Đồ Dực nhìn chằm chằm Quý Thính, một hồi sau đứng dậy đi rót cho cô ly nước ấm, bưng lại đưa tận tay.
Quý Thính nói lời cảm ơn, bưng ly lên uống từng ngụm nhỏ, uống xong cảm
giác thân thể tức khắc thoải mái hơn nhiều, tâm tình cũng tốt lên theo,
lại nhìn về Thân Đồ Dực ngồi ở mép giường, nhịn không được khen một câu: "Anh ngày thường có thập thể hình phải không, bảo trì tư thế căng cứng
lâu như vậy mà không phát run."
"......" Thân Đồ Dực giờ phút này một chữ cũng không nghĩ nói với cô.
Quý Thính uống chưa đủ, bưng cái ly chính mình đi xuống đổ thêm nửa ly, mà
lúc này Thân Đồ Dực đã dùng nhiệt kế đo nhiệt độ cho mình xong, quăng ra cho cô: "Hết sốt rồi, đi ra!"
Quý Thính nhặt lên tới, thấy được quả nhiên sốt đã lui, lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Lăn lộn đã hơn nửa đêm, cảm xúc phập phồng thay đổi liên tục không ngừng
nghỉ, vốn đã không thoải mái Thân Đồ Dực càng mỏi mệt, sau khi ném nhiệt kế cho Quý Thính liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi, mà bên tai cũng không có
tiếng ồn ào của Quý Thính.
Mày nhíu lại cuối cùng cũng giãn ra,
nhưng mà giây tiếp theo, anh liền cảm giác được chăn bị xốc lên, sau đó
là cảm giác nệm bị chùng xuống.
Anh vô ngữ mở mắt ra, nhìn thấy được Quý Thính nằm bên người, cười tủm tỉm: "Ngủ ngon, đại thiếu gia."
"...... Đi ra ngoài."
Quý Thính ngáp một cái, ôm lấy cánh tay anh, dùng mặt cọ cọ, vẻ mặt buồn ngủ nhắm mắt lại: "Buồn ngủ quá, chúng ta ngủ đi."
"Đi ra ngoài......"
"Không thể, vạn nhất sau nửa đêm anh lại phát sốt thì làm sao bây giờ, tôi hôm nay ở chỗ này với anh."
"Không cần......" Thân Đồ Dực nói chưa nói xong, đã bị Quý Thính bịt kín
miệng, chóp mũi trong nháy mắt quanh quẩn một vị chanh nhàn nhạt.
Cuối cùng đại thiếu gia cả người phủ cả tầng băng vẫn không thắng nổi thân thể mỏi mệt, bị Quý Thính ôm cánh tay mà nặng nề ngủ.
Mới đầu đại thiếu gia nằm ngay đơ, thẳng chuẩn cmnr không cong một chút
nào, cô giáo Quý chỉ có thể ủy khuất súc ở bên cạnh ôm một cánh tay, dần dần không biết vì sao thay đổi tư thế, biến thành đại thiếu gia ôm cô
giáo Quý, cô giáo Quý lại là thoải mái gối lên cánh tay đại thiếu gia,
hai người ngủ đến thật ngon.
Thân Đồ Dực sau nửa đêm lại sốt trở
lại, nhưng không phải quá nghiêm trọng, cũng không ảnh hưởng đến giấc
ngủ, mà Quý Thính cái người luôn miệng muốn chiếu cố anh, cũng ngủ từ
đầu đến đuôi.
Khi ánh mặt trời đã trở nên chói chang, người đàn
ông chậm rãi mở to mắt, vừa động một chút, rõ ràng cảm giác được trong
lòng ngực có một người phụ nữ. Anh ngừng một chút, nhướng mày nhìn qua,
thấy mặt Quý Thính thì trầm mặc ngay lập tức. Giờ phút này anh còn ôm
cô, mà cô gái ngủ thật bình yên, áo sơ mi trên người cũng có hai nút mở
ra, một bộ dáng vừa thoải mái lại lười biếng.
Thân thể anh quá
mức mệt mỏi cho nên cũng không thể rõ ràng cảm giác tối hôm qua đã xảy
ra chuyện gì, chỉ là hôm nay một nam một nữ ôm nhau mà ngủ, khóe mắt Quý Thính lại hồng hồng giống như đã khóc, rốt cuộc đã xảy ra cái gì, tựa
hồ không cần nói cũng rõ ràng biết được.
Có lẽ đây là chuyện tốt, anh cả nhiều năm như vậy bởi vì mình mà không chạm vào phụ nữ, hiện giờ rốt cuộc gặp được một người không chỉ không chán ghét, còn phát triển
nhanh tới tình huống hiện tại, mình hẳn là nên thế anh cả mà cao hứng.
...... Nhưng mà trong lòng ẩn ẩn cảm giác không thoải mái là như thế nào?
Người đàn ông nhẹ nhàng rút tay để dưới cổ Quý Thính, đứng dậy đi đến sô pha
cạnh giường ngồi xuống. Anh nhìn khuôn mặt ngủ say của Quý Thính một hồi lâu, khóe môi rốt cuộc nhẹ nhàng cong lên, khóe mắt lộ ra vẻ phong lưu
cùng không kềm chế.
Đúng là có điểm không thoải mái, nhiều năm
như vậy khó được gặp được một cô gái đáng yêu như thế, lại nói, so với
xe máy còn có phần hơn, đáng tiếc hảo cảm của mình đã tới muộn một bước, từ hôm nay trở đi không còn tư cách nhắc tới.
......
Khi
Quý Thính tỉnh lại đã qua thời gian cơm sáng, cô nhắm mắt lại nhíu mày,
chỉ cảm thấy đầu óc vô cùng đau đớn. Ở trên giường thêm một phút sau,
con ngươi đột nhiên đảo loạn, tiếp theo đột nhiên mở mắt ra ngồi dậy.
Trước mắt hết thảy xác minh ý tưởng của cô, nhìn đến vết trầy trên sàn nhà,
cô sống không còn gì luyến tiếc mà che mặt lại, rất muốn xuyên trở lại
mấy giờ trước đánh cho cái người tự mình uống rượu kia.
Cô lúc ấy cũng thật là xúc động, biết rõ mình uống vào sẽ có cái đức hạnh gì, thế nhưng còn dám chủ động uống rượu, thật là tự mình đem chính mình hại
chết!
"Đã tỉnh?"
Phía trước đột nhiên truyền đến âm thanh
trêu đùa quen thuộc, Quý Thính đột nhiên nhìn về phía cửa, nhìn đến anh
đứng thả lỏng dựa vào tường, không khỏi nhẹ nhàng thở ra: "Thân Đồ Nhĩ?"
"Như thế nào, nhìn đến là anh thì thật thất vọng?" Thân Đồ Nhĩ vẫn như cũ cười cười, chỉ là ý cười trên khóe môi không rõ ràng.
Quý Thính đầu có chút đau: "Không có...... Anh, anh có phải muốn hỏi tôi vì sao ở chỗ này phải không?" Lại đến thời gian phải giải thích hay sao?
"Cái đó không quan trọng, quan trọng là phòng bếp nướng bánh muffin, vừa mới ra lò, em muốn ăn bây giờ không?"
Thân Đồ Nhĩ cũng không muốn nghe mấy chuyện giữa cô và anh cả.
Quý Thính thấy anh không có vẻ quan tâm, dứt khoát cũng không giải thích
thêm, dù sao cô đã sớm chán làm việc này: "Được nha, chờ tôi trở về rửa
mặt một chút, chúng ta đi ăn sáng."
Cô nói xong liền nhảy xuống
giường, mang dép lê vào vội vội vàng vàng đi ra ngoài, lúc cô đi ngang
qua, Thân Đồ Nhĩ còn đang cười, nhưng mà khi phía sau truyền đến tiếng
đóng cửa, nụ cười trên mặt liền biến mất.
Nhận thấy được chính
mình biến hóa, Thân Đồ Nhĩ có chút bất đắc dĩ, vốn dĩ cũng chỉ là một
chút thích mà thôi, như thế nào hiện tại ngược lại lại trở thành như
không bỏ xuống được?
Không biết nhị thiếu gia lại nghĩ gì, Quý
Thính trở lại phòng, nhìn đôi mắt sưng đỏ của mình thì không khỏi cảm
thán một tiếng, ủ rũ cụp đuôi tắm rửa thay quần áo, xong xuôi là đã hơn
nửa giờ sau.
Thân Đồ Nhĩ ngồi ở nhà ăn chờ, nhìn thấy cô với mái tóc ướt dầm dề, khóe môi cong lên: "Bánh đã lạnh."
"Lạnh ăn cũng ngon." Quý Thính nói, ngồi vào đối diện, cầm lấy một cái bánh,
bắt đầu ăn. Cô thật là đói lả, miệng nhét đầy bánh phùng phùng giống như con hamster nhỏ.
Thân Đồ Nhĩ cảm thấy cô ăn uống thật ngon lành, nhìn nhìn sau lại nhịn không được quay mặt đi. Quý Thính không phát
hiện, chỉ chuyên tâm ăn đồ ăn.
"Muốn uống sữa bò không?" Thân Đồ
Nhĩ hỏi, rót cho mình một ly. Độ ấm vừa vặn, vừa vào bụng trong nháy
mắt, cả người đều thoải mái.
Quý Thính lắc đầu: "Ngày hôm qua uống thật nhiều, lúc này có điểm buồn nôn......"
"Phốc......"
Cô còn chưa dứt lời, Thân Đồ Nhĩ đã phun ra một ngụm sữa, không nghiêng
không lệch toàn rải lên trên người cô, ngay cả bánh của cô cũng không
may mắn thoát khỏi.
Mặt Quý Thính trong nháy mắt đen thui, ghét bỏ nhìn về phía anh: "Anh làm gì vậy?"
Thân Đồ Nhĩ cũng không chịu nổi, sặc đến ho khan một hồi, cau mày liếc nhìn
cô một cái: "Em nói chuyện đó với anh làm làm gì?!" Mấy chi tiết giữa cô ấy và anh cả, anh không muốn biết chút nào!
"...... Tôi nói cái gì, đến nỗi phản ứng lớn như vậy?" Quý Thính có chút vô ngữ.
Thân Đồ Nhĩ không được tự nhiên quay mặt đi, khuôn mặt nguyên bản tiêu sái
tự tại hiện giờ có chút xấu hổ: "Những việc này về sau không nên nói ra
ngoài, anh cả sẽ tức giận." Anh nói xong liền trực tiếp bỏ đi.
Quý Thính nhìn theo bóng dáng ThânĐồ Nhĩ, vẻ mặt không thể hiểu được, hoàn toàn không hiểu anh có ý tứ gì.
Ăn sáng xong cô liền về phòng thay quần áo, sữa bò Thân Đồ Nhĩ phun lên cả người, cô thật sự ghét bỏ. Thay xong quần áo đã là 10 giờ, tới giờ dạy
học cho Thân Đồ Tự, theo quyết định giữa mấy người họ, thời gian này
Thân Đồ Tự nhất định sẽ ra tới.
Tính cách bọn họ thay đổi vẫn
luôn rất kỳ diệu, Quý Thính đã phát hiện ra sớm, tuy rằng ngày thường có thể dựa theo ý tưởng của bốn người mà thay đổi, nhưng một khi có nhân
tố bên ngoài ảnh hưởng, hoặc là cảm xúc thật phập phồng, anh cả sẽ ra
tới, cũng coi như trong hỗn loạn có một tia trật tự đi.
Cô thay
đồ xong thì đi thư phòng, Thân Đồ Tự quả nhiên đang chờ ở đó, không biết cúi đầu chuyên tâm mân mê cái gì, vừa thấy cô đến liền đứng lên, hoảng
loạn giấu tay vào trong túi: "Quý, cô giáo Quý."
Quý Thính nhướng mày: "Đây là lần đầu tiên tôi nghe cậu kêu cô giáo nha?"
Vốn tưởng rằng Thân Đồ Tự sẽ phản bác, kết quả cậu chỉ rầu rĩ nhìn cô, nhỏ
giọng nói: "Nếu cô thích nghe, về sau tôi đều sẽ kêu như vậy."
"Ngoan như vậy? Xem ra ngày hôm qua tôi giúp cậu là đúng?" Mắt Quý Thính nhiễm đầy ý cười.
Thân Đồ Tự nhanh nhanh liếc cô một cái, co quắp nhìn chằm chằm mặt đất,
ngoài miếng còn cương lên: "Tôi mới không phải bởi vì ngày hôm
qua......"
"Vậy là tốt rồi, chúng ta học đi." Quý Thính ngồi xuống, bắt đầu bài học hôm nay.
Thân Đồ Tự ngoài dự đoán thật phối hợp, chỉ là ngẫu nhiên mặt sẽ đột nhiên
hồng một chút, hoặc là thần trí tiêu dao đi một chút, nhưng so với lúc
trước bá bá không ngừng còn không nghiêm túc, hôm nay quả thật như là
tiểu thiên sứ.
Tiết học kết thúc, Quý Thính gom sách lại, khích lệ: "Không tồi, tiếp tục duy trì!"
Thân Đồ Tự hừ nhẹ một tiếng, khinh thường quay mặt đi, đôi mắt lại lộ ra giờ phút này cậu đang vui sướng.
Quý Thính buồn cười liếc nhìn, cầm lấy sách chuẩn bị ra ngoài, lại bị Thân
Đồ Tự vội vội vàng vàng đuổi theo, nhét cái gì đó cho cô: "Cái này cho
cô! Tôi vừa rồi gọi người đưa nhanh tới!"
Cậu nói xong liền chạy, Quý Thính vẻ mặt ngơ ngác nhìn vào trong tay, chỉ thấy trên tay để một
quả táo thủy tinh, rất mộc mạc. Cô nhướng mày, tò mò kéo cuống táo, vô
tình chạm vào cái nút nào đó, toàn bộ quả táo đột nhiên lấp lánh như đèn hộp đêm, còn phát ra âm nhạc.