Chờ đến khi các đại thần đều tin tưởng bọn họ hai người là lưỡng tình tương duyệt mà không phải người này cưỡng bách người kia đã là nửa canh giờ
sau. Quý Thính nói đến miệng khô lưỡi đắng, đột nhiên nâng chung trà lên chờ Lưu công công rót đầy, lúc này mới hướng tới Thân Đồ Xuyên.
"Lại đây."
Thân Đồ Xuyên dừng một chút, khóe miệng mím cười đi ra phía trước, tiếp nhận chung trà từ Quý Thính, uống một hớp lớn, sau đó mới chậm rì rì khuyên
bảo: "Hoàng Thượng, như vậy không ra thể thống gì, sau này không cần lại làm vi thần lên đây."
"Đừng giả vờ, nói lời này khóe miệng chàng có thể san bằng chút hay không?" Quý Thính liếc hắn một cái, "Đi xuống đi."
Thân Đồ Xuyên ý cười trên khóe môi càng sâu, nguyên bản diện mạo thanh lãnh
hiện giờ như mạ một tầng ánh sáng chói lòa như Đức Phật, "từ bi" tỏa ra
khắp chốn. Tuy là đã tin tưởng mấy năm nay hai người này là bởi vì bị
tiên hoàng cản trở mới không thể quang minh chính đại ở bên nhau, lúc
này chúng đại thần, không ai không trợn mắt há hốc mồm ——
Này này này...... Tổn thọ nha, không nghĩ tới hai đối thủ một mất một còn có thể có một ngày ở bên nhau.
Bởi vì tâm tình quá mức phức tạp, toàn bộ thời gian sau đó chúng đại thần
không nói gì thêm, lâm triều kết thúc sớm hơn thường lệ. Quý Thính thần
thanh khí sảng cùng đi với Thân Đồ Xuyên về đại cung, vừa đi vừa nói:
"Nhà chàng cách cung hơi xa, không bằng trong khoảng thời gian này chàng ở tại nơi này đi, ta gọi người sắp xếp cung điện tốt nhất cho chàng?"
"Đa tạ ý tốt của Hoàng Thượng, chỉ tiếc rằng nghiêm túc mà nói, vi thần
hiện giờ vẫn là vô danh vô phận, chỉ sợ lưu tại trong cung sẽ tổn hại
thanh danh." Thân Đồ Xuyên ra vẻ tiếc hận.
Quý Thính: "?" Hắn điên hay sao, thời điểm này hắn còn chú ý danh phận?
Cô buông tiếng thở dài: "Các người thần tử này nọ thật chú ý quá nhiều
thứ, thôi, nếu chàng không muốn, vậy hồi phủ Thừa tướng của chàng đi, ta một mình ở cũng có thể được."
Gần đây Chử Yến vội vàng thu chỉnh quân đội, Phù Vân mới vừa vào quan trường nên thật nỗ lực học tập, Mục
Dữ Chi hôm qua đã thu thập tốt tiểu tay nải rời đi, cô một người ở thật
là có điểm nhàm chán.
Thân Đồ Xuyên bất đắc dĩ liếc nhìn Quý
Thính một cái, đang châm chước có nên nói thẳng với cô hay không. Không
chờ hắn suy nghĩ thêm, Quý Thính phía trước đột nhiên đứng yên: "Không
đúng nha, ta không phải đã tuyên cáo thiên hạ quan hệ của chúng ta hay
sao, như thế nào lại có tổn hại...... Chàng có phải muốn ta cầu hôn hay
không?"
Quý Thính vẻ mặt chần chờ nhìn hắn, Thân Đồ Xuyên khẽ cười một tiếng: "Thông suốt?"
"...... Chàng là nam nhân ta là nữ nhân, nên phải là chàng cầu hôn." Quý Thính hừ một tiếng.
Thân Đồ Xuyên nhướng mày: "Ta cũng thật muốn cầu thú, chỉ tiếc Thiên Khải
khai quốc nhiều năm như vậy, không có Hoàng Thượng nào là gả đến trong
nhà người khác."
"Chàng nói cũng đúng nha," Quý Thính bị thuyết
phục, trầm tư một giây sau đó cười nói, "Một khi đã như vậy, để trẫm tới cầu thú đi, Thân Đồ Xuyên chàng có bằng lòng làm trượng phu của Quý
Thính ta không?"
Thân Đồ Xuyên rũ mắt cười nhạt, sau một lúc lâu
quỳ xuống trước mặt Quý Thính, chậm rãi nói: "Vi thần Thân Đồ Xuyên,
nguyện vì thần phục dưới chân Hoàng Thượng."
"Nhanh như vậy đã
đáp ứng? Một chút cũng không gây khó xử cho ta? Ta nói cho chàng biết,
qua thôn này không có cơ hội khác đâu!" Quý Thính ôm cánh tay cười nói.
Thân Đồ Xuyên nói: "Vi thần chờ ngày này, đã ước chừng đợi gần bốn năm, như thế nào lại làm khó Hoàng Thượng?"
Nụ cười trên mặt Quý Thính hơi chựng lại, sau một lúc lâu cô cúi người in
một nụ hôn trên trán hắn, kéo hắn từ trên mặt đất đứng lên: "Sau này đều để ta tới chờ chàng, chàng không cần chờ ta nữa."
"...... Tốt." Thân Đồ Xuyên ách thanh đáp ứng.
Cầu hôn thành công, kế tiếp chính là thành hôn. Quý Thính nghĩ giải quyết
sự tình sớm một chút sẽ nhẹ nhàng hơn, ngay lúc phủ nội vụ đưa lên danh
sách ngày lành, cô chọn một ngày gần nhất, cũng chính là một tháng sau.
Kết quả việc này vừa thông cáo thiên hạ, Quý Thính liền hối hận, bởi vì cô
thật sự không nghĩ tới chỉ làm một cái nghi thức mà thôi, cư nhiên sẽ
phiền toái như vậy!
Cung nhân thu thập cung điện, chuẩn bị hỉ
phục này đó không đề cập tới, chính là cô cùng Thân Đồ Xuyên cũng có vô
số chuyện phiền toái, yêu cầu từng vụ từng việc đều phải tự mình đi làm, mà những việc này đều phải dồn vào trong vòng một tháng, Quý Thính chỉ
muốn lập tức đào hôn.
Vào ban đêm một ngày nọ, Quý Thính gối lên
cánh tay Thân Đồ Xuyên thở ngắn than dài, rốt cuộc làm người kia hỏi một câu: "Làm sao vậy?"
"Tiểu Xuyên, chàng có cảm thấy hôn sự này của chúng ta có chút quá hấp tấp hay không?" Quý Thính thử.
"Không bằng dời ngày đại hôn đi, như vậy cũng đỡ phải làm nhiều việc, chúng ta cũng có thể nghỉ ngơi một chút." Quý Thính lập tức nói, nói xong mặt
liền tỏ vẻ đau khổ, "Đã lâu ta không có giấc ngủ thật ngon."
"Hoàng Thượng không ngủ ngon, vi thần thì có thể ngủ ngon hay sao?" Trong
thanh âm Thân Đồ Xuyên đã có chút nguy hiểm, "Vi thần không chỉ vội
chuyện hôn sự, còn phải xử lý chính vụ, mà Hoàng Thượng chỉ cần vội hôn
sự mà thôi, như thế đã chịu không nổi?"
"...... Chịu được, còn
không phải là một tháng sao, ta đương nhiên chịu được." Quý Thính phát
hiện chính mình cầu sinh dục thật là càng mạnh mẽ, ban đầu là đại công
chúa không có địa vị, hiện giờ là hoàng đế cũng không có địa vị, thật sự là thật đáng buồn!
Thân Đồ Xuyên hừ nhẹ một tiếng, tháo đai lưng cô ra, vẻ mặt Quý Thính vô tội: "Chàng muốn làm gì?"
"Hoàng Thượng thật là quá nhàn, bằng không cũng sẽ không suy nghĩ đủ thứ
chuyện linh tinh như vậy, không bằng để vi thần làm Hoàng Thượng bận rộn một ít, cũng ngủ đến càng ngon." Thân Đồ Xuyên vừa nói vừa giúp cô cởi
quần áo.
Quý Thính: "......" Cô mỗi ngày đều vội như cún, nào có sức lực ứng phó hắn!
Đáng tiếc không chờ Quý Thính kháng nghị xong, Thân Đồ Xuyên đã dùng hành
động thực tế giúp Quý Thính 'quên mất phiền não'. Cuối cùng đến cánh tay cô cũng không nâng nổi, chỉ có thể nằm ở trong lòng ngực Thân Đồ xuyên
thấp thấp giọng kháng nghị, kết quả mới vừa nói hai câu oán giận đã hoàn toàn lăn ra ngủ.
Cứ như vậy vội đến một tháng sau, hai người
cuối cùng đã bái đường thành thân, trở thành phu thê danh chính ngôn
thuận. Thân Đồ Xuyên cũng đã chịu tiến cung, nhưng hắn không có tẩm cung của chính mình mà trực tiếp ở tại trong cung của Quý Thính.
"Nếu Hoàng Thượng khăng khăng muốn cùng ta phân phòng ở, ta đây liền trở về phủ Thừa tướng." Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt uy hiếp.
Quý Thính nghiêng người liếc hắn một cái: "Ta khi nào nói muốn cho chàng ở
một mình? Ngay cả khi phân tẩm cung cho chàng, chàng cũng có thể ngày
ngày ở đây cùng ta."
"Một khi đã như vậy, hà tất làm điều thừa để làm gì, cấp cho ta một cái tẩm cung?" Thân Đồ Xuyên dầu muối không ăn,
Quý Thính đành phải tùy hắn.
Chỉ là bọn họ đều ở tại chủ điện là
một chuyện, mấy ngày đầu tân hôn các đại thần không nói gì, nhưng chờ
một thời gian hơi lâu liền có chút vấn đề, đặc biệt là mãi cho đến nửa
năm sau, bụng Quý Thính vẫn không có động tĩnh gì khác, bọn họ rốt cuộc
có chút sốt ruột.
Các đại thần khác còn đỡ, vì ảnh hưởng của Thân Đồ Xuyên nên không dám nói gì ra, nhưng võ tướng lại thiếu kiên nhẫn,
khuyên Quý Thính vài lần đều bị bỏ qua cho có lệ, họ chỉ có thể tìm các
loại cầu kiến, nếu cứ như vậy liên tiếp nhiều năm qua đi, Hoàng Thượng
vẫn sẽ không có con nối dõi.
Vì thế vào một sáng sớm nọ, các tướng quân trực tiếp đi ngự thư phòng cầu kiến, vừa vào liền hướng Quý Thính quỳ xuống.
Quý Thính hoảng sợ: "Các ngươi làm gì vậy, có gì thì cứ việc nói đi."
"Hoàng Thượng! Thần cả gan tâu, cầu Hoàng Thượng tuyển tú lắp đầy hậu cung!"
Vị tướng quân đi đầu ra vẻ đau khổ kịch liệt, nói, "Vi thần biết Hoàng
Thượng cùng Hoàng Hậu phu thê tình thâm, nhưng Thiên Khải ta không thể
vẫn luôn vô hậu, thỉnh Hoàng Thượng vì Thiên Khải, vì bá tánh, khai cung nạp phi!"
Quý Thính theo bản năng nhìn về cái bàn bên cạnh, nghĩ đến Thân Đồ Xuyên hôm nay bị Phù Vân gọi lại hỏi chuyện gì đó, trong
lúc nhất thời cô cảm thấy có chút may mắn. Nếu để hắn nghe được, không
đơn giản chỉ là tức giận.
Nói ra thật xấu hổ, bởi vì cô không
phải người thế giới này cho nên tuyệt không có khả năng sinh hạ hài tử ở đây, tuy rằng ban đầu đã nói qua với Thân Đồ Xuyên, nhưng trong lòng cô vẫn không quá thoải mái, đặc biệt là Thân Đồ Xuyên phải thay cô đối mặt với mọi áp lực.
"Chúng ái khanh trước đứng lên đi, trẫm từng hứa hẹn kiếp này chỉ có một người là Thân Đồ, chuyện tuyển tú này trẫm sẽ
không đáp ứng." Quý Thính bất đắc dĩ nhìn bọn họ, thật muốn mau chóng
đem bọn họ giải quyết đi.
"Hoàng Thượng!"
"Được rồi," Quý
Thính mím môi ngồi xuống, trầm mặc một chút, sau đó nhàn nhạt nói, "Các
ngươi chỉ biết muốn lắp đầy hậu cung, chính là còn biết cái khác không?
Sao không dùng đầu óc ngẫm lại, vì sao năm đó tiên hoàng vẫn luôn không
có con."
Tướng quân sửng sốt một chút, trong nháy mắt có phỏng
đoán không tốt nào đó, nhưng lập tức tự mình phủ nhận: "Đó là bởi vì
tiên hoàng bệnh nặng!"
"Nhưng trước khi tiên hoàng bệnh nặng, như thế nào cũng không làm bất cứ một người nào trong hậu cung hoài thai?"
Quý Thính nhướng mày, nhìn bọn họ thay đổi sắc mặt mà trong lòng vui vẻ
lên. Cảm ơn cái truyện Mary Sue này, ngay từ đầu giả thiết đã yêu cầu
nam chủ cần thiết thuần khiết không tì vết mới có thể xứng đôi đồng dạng thuần khiết nữ chủ.
Phía dưới các tướng quân mặt đều nghẹn đến
mức đỏ, Quý Thính thấy bọn họ còn rất đáng thương, không khỏi từ từ
buông tiếng thở dài: "Chuyện con nối dõi, trẫm sẽ lại nghĩ cách, nhưng
hậu cung vẫn là không cần lắp đầy, bởi vì nhiều cũng vô dụng, còn chuyện trẫm không thể sinh dưỡng......"
"Chúng thần thề với trời, tuyệt không lộ ra nửa phần!" Chúng tướng quân vội nói.
Quý Thính nở nụ cười: "Không, các ngươi vẫn nói ra một chút đi, cũng đỡ phải bọn họ lại đến phiền ta."
"......"
Sau khi đuổi những người này đi, Thân Đồ Xuyên liền đi vào, nhìn Quý Thính, lơ đãng hỏi một câu: "Bọn họ tới tìm nàng làm gì?"
"Không có việc gì, chỉ là một ít chính vụ." Quý Thính không muốn hắn khó chịu, liền nghĩ ra một câu nói dối.
Kết quả Thân Đồ Xuyên sắc mặt ngược lại kéo xuống dưới: "Nói cái gì chính vụ? Tuyển tú là chính vụ? Vì sao phải gạt ta?"
...... Thời điểm mấu chốt còn rất nhạy bén nha! Quý Thính vô pháp, đành phải
đem hết thảy chuyện vừa rồi đều nói ra hết, nhìn đến biểu tình kinh ngạc của Thân Đồ Xuyên, cô cười nhào vào trong lòng ngực hắn: "Ta gạt chàng
là không muốn chàng tức giận, nơi nào là muốn đi tuyển tú, không phải đã nói với chàng hay sao, đời này của ta chỉ có một mình chàng."
"...... Xem như nàng ngoan!" Thân Đồ Xuyên biệt nữu hừ nhẹ một tiếng, khóe môi lại cong lên.
Quý Thính thở dài, đối với hắn biệt nữu cũng là bất đắc dĩ. Mấy năm nay tâm hắn bất bình cùng thống khổ đã sớm bình thường trở lại, nhưng thế giới
này lại chậm chạp không có kết thúc là bởi vì hắn bất an.
Hắn sợ
Quý Thính không thích hắn, hoặc là lại yêu người khác, Quý Thính đối
điểm này cũng không có biện pháp nào, rốt cuộc thân phận hai người bọn
họ cách xa quá lớn, chẳng sợ hiện giờ hắn đã là tả hữu trọng thần trong
triều đình Thiên Khải nhưng vẫn không thể bỏ qua điểm bất an trong lòng.
"Chàng thật sự không ngại? Ta không thể sinh, nếu chàng khăng khăng muốn ở
cùng với ta, đối với Thân Đồ gia chính là tuyệt hậu." Quý Thính thật cẩn thận, hỏi ra vấn đề mà mình lo lắng đã lâu. Kỳ thật nói tới bất an, làm sao ngăn được phía Thân Đồ Xuyên.
Thân Đồ Xuyên ôm Quý Thính
chặt hơn một chút, giọng khàn khàn: "Nàng là hài tử của ta, đời này kiếp này, ta chỉ nguyện ở bên người nàng."
Quý Thính cười, sau một
lúc lâu vẫn cảm thấy không được: "Nhưng Thân Đồ gia chàng có thể tuyệt
hậu, hoàng thất lại không được, vẫn phải có hài tử kế thừa ngôi vị hoàng đế mới được."
"Nhưng hoàng thất hiện giờ đã mất dòng bên, nếu là lấy từ gia đình các đại thần sẽ dễ dàng có chuyện, nàng tính toán làm
như thế nào?" Thân Đồ Xuyên hỏi.
Quý Thính thoát ra khỏi lòng
ngực hắn, đến trước bàn ngồi xuống viết thư: "Dữ Chi mấy năm nay ở bên
ngoài du lịch khẳng định biết rất nhiều, kêu hắn đi xem nhà nào nghèo
phải bán con, trước mua một người rồi lại nói."
"......" Phương pháp này thế nhưng ngoài ý muốn thật đơn giản.
Kết quả không đợi Quý Thính viết xong một phong thư, cung nhân liền tới báo Mục Dữ Chi đã trở lại. Hai người liếc nhau, lập tức đi ra ngoài tìm
người.
Sau đó đi không bao xa, liền thấy được trong lòng ngực Mục Dữ Chi là một góc tã lót.
Quý Thính: "......"
Thân Đồ Xuyên: "......"
"Các người nhìn đến ta sao lại có loại vẻ mặt này?" Mục Dữ Chi nở nụ cười,
mấy năm nay ở bên ngoài du lịch, thần sắc, cả người đều nhẹ nhàng sang
sảng.
Quý Thính nheo lại đôi mắt: "Trong lòng ngực chàng là cái gì kia, là có đồ muốn cho ta sao?"
"Thứ gì? Đây là trẻ sơ sinh, ta ở bờ sông Thành Ngọc Quan nhặt được, cảm
thấy cùng hai người có duyên nên mang trở lại." Mục Dữ Chi thần sắc ôn
nhu nhìn đứa trẻ trong tay.
Chợt vừa nghe đến mấy chữ Thành Ngọc
Quan, đầu ngón tay Thân Đồ Xuyên hơi run một chút, lập tức hạ mắt giấu
đi cảm xúc. Năm đó cha mẹ hắn, bởi vì đường xá xa xôi không thể trở lại
kinh đô hạ táng không nói, hắn còn chưa từng ở bên người bọn họ túc trực bên linh cữu, hiện giờ một năm chỉ có thể đi thăm hai lần, đó vẫn là
tiếc nuối của hắn cho tới nay.
Quý Thính biết hắn lại nghĩ tới
cha mẹ, cô vỗ vỗ nhè nhẹ phía sau lưng hắn, Thân Đồ Xuyên hoãn hoãn, lúc này mới mỉm cười nhìn về phía Quý Thính.
"Hai người các người
đừng có mắt qua mày lại nữa, còn không nhanh lại đây ôm khuê nữ của hai
người đi." Mục Dữ Chi ôm hài tử ôm đến cánh tay thật mỏi, kết quả hai
người này một chút ánh mắt đều không cho hắn, hắn đành phải trực tiếp hạ mệnh lệnh.
Quý Thính buồn cười đi qua: "Chàng tùy tiện nhặt một
hài tử liền nói là khuê nữ của chúng ta, có phải hay không cũng quá
tùy......" Nhìn đến mặt của đứa bé, giọng Quý Thính đột nhiên im bặt.
Mục Dữ Chi nở nụ cười: "Như thế nào lại không nói?"
"Đứa nhỏ này......" Quý Thính chinh lăng.
Thân Đồ Xuyên thấy phản ứng Quý Thính không đúng, nhíu mày đi qua, đỡ cánh
tay Quý Thính nhìn về phía đứa bé trong lòng ngực Mục Dữ Chi, trong nhất thời cũng ngây ngẩn cả người. Đứa nhỏ này giờ phút này đang tỉnh, không khóc không nháo ở trong lòng ngực Mục Dữ Chi phát ngốc, thoạt nhìn thật là ngoan ngoãn.
Mà đứa bé ngoan ngoãn không đủ để làm hai người
Quý Thính đều sửng sốt, chủ yếu là bởi vì gương mặt này của đứa nhỏ,
thật sự là...... Quý Thính cảm giác thực kỳ diệu, cảm thấy nếu chính
mình thật có thể cùng Thân Đồ Xuyên sinh hạ ra em bé có lẽ khuôn mặt sẽ
như thế này, đứa trẻ mới sinh này thật sự là đem đặc điểm của cô cùng
Thân Đồ Xuyên kết hợp đến quá xảo diệu.
Khuôn mặt cùng cái mũi
giống Thân Đồ Xuyên, môi và đôi mắt giống Quý Thính, đặc biệt là đôi
mắt, mặc cho ai nhìn đôi mắt xinh đẹp này cũng không có biện pháp nói
đứa bé không phải do Quý Thính sinh.
"...... Chàng từ nơi nào nhặt được?" Quý Thính ngơ ngẩn hỏi.
Mục Dữ Chi nhìn mắt Thân Đồ Xuyên, mặt mày ôn hòa nói: "Bờ biển Bắc Hà
Thành Ngọc Quan, năm đó...... Năm đó chỗ Thân Đồ Thừa tướng mất."
Quý Thính sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Thân Đồ Xuyên, chỉ thấy đôi
mắt hắn hơi chớp chớp, sau một lúc lâu mới nói, giọng khàn khàn: "Hoàng
Thượng, cha mẹ tặng hài tử cho chúng ta."
Quý Thính cười khẽ một
tiếng, tiếp lấy hài tử, Thân Đồ Xuyên vội duỗi tay đỡ thêm, gần như
trong nháy mắt khi ôm lấy đứa nhỏ, hai người liền cảm giác được một phần dày nặng.
"Chúng ta...... cứ như vậy đã có hài tử?" Quý Thính thật cẩn thận.
Thân Đồ Xuyên nở nụ cười: "Phải, đã có."
Đúng, sự việc con nối dõi thế nhưng được giải quyết đơn giản như vậy, hơn nữa thế lực Thân Đồ Xuyên càng lúc càng lớn, trong triều lại không có người dám nói tới chuyển tuyển chọn tú, hai người cứ như vậy lại qua hai năm, con gái Dao Dao cũng trưởng thành chạy loạn khắp nơi như con khỉ quậy.
"Khuê nữ này càng ngày càng kiêu ngạo, ta thật sợ nàng về sau sẽ trở thành
hôn quân." Quý Thính vẻ mặt buồn rầu nhìn con khỉ nhỏ Dao Dao chạy loạn.
Bên cạnh Thân Đồ Xuyên không để ý lắm, nói: "Sẽ không, có ta ở đây, nàng không dám."
...... Điều này cũng đúng, khuê nữ này thật giống cô, sợ nhất Thân Đồ Xuyên.
Quý Thính cười cười, quay đầu nhìn về phía Thân Đồ Xuyên: "Ta cảm thấy,
ta có thể cùng chàng qua cả đời."
"Vô nghĩa, ngoại trừ cùng ta
trải qua cả đời, nàng còn tính toán với ai qua cả đời?" Thân Đồ Xuyên
liếc cô một cái, hiển nhiên là không đem lời này để trong lòng.
Quý Thính cười cười không giải thích, chỉ có trong lòng cô minh bạch, với ý thức này của Thân Đồ Xuyên nói không chừng có thể chống cho đến khi hai người bạch đầu giai lão, thế giới này mới miễn cưỡng thành công. Như
vậy cũng tốt, ít nhất còn có thể ở bên nhau nhiều thêm mấy năm, thời
gian cô ở thế giới này quá dài, rất nhiều lần Quý Thính đều đã quên mình không phải người của thế giới này.
"Nương nương!" Bên ngoài truyền đến tiếng kêu hưng phấn của tiểu cô nương.
Quý Thính bất đắc dĩ: "Hoặc là kêu nương, hoặc là kêu Hoàng Thượng, nương nương là thứ gì?"
"Nương nương! Lại đây!" Tiểu cô nương vẫn như cũ cao hứng gọi, "Cha cũng tới!"
Trong phòng hai người liếc nhau, đành phải cùng đi ra ngoài, kết quả tiểu cô
nương kêu người đi ra ngoài xong liền cười khanh khách, chạy về hướng
trái ngược, chạy vài bước sau đó che lại đôi mắt, làm bộ toàn thế giới
đều tìm không thấy nàng: "Nương nương! Chơi trốn tìm, mau tới tìm ta!"
Quý Thính: "......" Chỉ số thông minh này của khuê nữ là giống ai?
Thân Đồ Xuyên bật cười, đang muốn nói cái gì lại nghe được Dao Dao thúc
giục, lập tức nhẹ đẩy Quý Thính một chút, Quý Thính đành phải đi qua,
làm bộ cái gì cũng chưa nhìn đến, bốn phía luống cuống đi tìm tiểu cô
nương.
Thân Đồ Xuyên nhìn bộ dáng hai nương nhi này, càng cười
càng vui vẻ. Quý Thính nhăn mặt đang định la lên 'tìm được Dao Dao' rồi
kết thúc trò chơi này, bốn phía đột nhiên an tĩnh lại, tất cả thanh âm
đều hóa thành hư vô.
Quý Thính sửng sốt như có cảm giác gì đó, cô nhìn về phía Thân Đồ Xuyên, chỉ thấy hắn đã đứng yên tại chỗ. Quý Thính hoảng hốt, thân thể dần dần biến mất, mắt thấy liền phải rời đi.
Cô đột nhiên đi đến hướng Thân Đồ Xuyên, kết quả mới vừa đi hai bước cả
người liền không động đậy nổi, trên người xuất hiện hắc động, cơ thể dần dần biến mất.
Trước khi rời đi hoàn toàn, Quý Thính gian nan mở
to hai mắt muốn nhìn rõ Thân Đồ Xuyên, trong nháy mắt khi sắp biến mất,
cô nhìn thấy hắn chớp mắt một chút.
Đôi mắt Quý Thính nháy mắt trừng lớn, muốn lại một lần nữa xác định cái mình thấy, nhưng rồi cái gì cũng không biết