"Cái tên Thân Đồ Xuyên kia tính thứ gì, làm Thừa tướng thì như thế nào,
điện hạ chính là hoàng thân quốc thích, thật sự là làm càn!" Trương
Thịnh đưa Quý Thính về phủ công chúa, chuyện thứ nhất là đi tìm Phù Vân, hùng hùng hổ hổ kể lại chuyện hôm nay.
Bọn họ hai người tuổi xấp xỉ nhau, thật là có thể chơi cùng với nhau, hiện giờ đã là bằng hữu đặc biệt tốt. Phù Vân nghe xong cũng thập phần tức giận, ném cây cỏ đuôi
chó trong tay đi: "Lão tử lúc trước nếu biết hắn là tên lòng lang dạ sói như vậy đã tự tay hạ độc hắn!"
"Nếu sớm biết hắn là loại người này, lúc đó trước khi hắn rời đi cũng đánh cho hắn chết khiếp." Trương Thịnh phụ họa.
Hai người liếc nhau, thấy được tiếc nuối trong mắt đối phương. Nếu biết
Thân Đồ Xuyên sẽ trở thành không thể trêu vào như hiện tại, lúc trước
thật nên đánh cho một trận.
Kể từ khi điện hạ nộp lên binh quyền, hoàn toàn trở thành đại công chúa ở nhà nhàn rỗi, uy vọng của Quý Thính đã sớm suy giảm đi rất nhiều, hơn nữa hiện giờ Thân Đồ thừa tướng lợi
hại nhất lại không hợp với đại công chúa, một đám người không có mắt
càng muốn phân rõ giới hạn với phủ công chúa, hiện giờ phủ công chúa đã
không còn huy hoàng như xưa.
"Tiểu thiếu gia, không bằng chúng ta che mặt lẻn vào phủ Thừa tướng, giáo huấn hắn, thế nào?" Trương Thịnh đề nghị.
Phù Vân buông tiếng thở dài: "Thôi bỏ đi, hành sự như thế tuy rằng có thể
giải được tức khí tức thời nhưng cũng sẽ đem đến vô số phiền toái cho
điện hạ, không cần phản ứng lại hắn, muốn không thấy ít nhất tâm có thể
không phiền."
Hiện giờ Phù Vân đã trưởng thành, hơn nữa phủ công
chúa ngày càng suy tàn, hắn làm việc đã sớm không giống như trước, xúc
động ngạo mạn. Hắn chỉ hận mình không phải làm quan, nếu không ít nhất
hắn có thể đi làm việc trong triều, nói không chừng có thể thành hậu
thuẫn cho điện hạ.
"...... Ta thật sự là tức quá." Trương Thịnh
vô cùng buồn bực, năm đó huynh đệ hắn vì bảo hộ cha mẹ Thân Đồ Xuyên mà
chết, hiện giờ lại thấy Thân Đồ Xuyên làm lơ điện hạ như vậy, hắn thật
cảm thấy không đáng giá dùm điện hạ, dùm các huynh đệ của mình.
Phù Vân buông tiếng thở dài thật sâu, vẻ mặt tang thương vỗ vỗ vai Trương Thịnh.
Một màn này lọt vào trong mắt Quý Thính, cô không nhịn được nở nụ cười:
"Hai người này phỏng chừng còn cảm thấy ta thật sự bị ủy khuất nha."
Lúc này cô đang ngồi trong phòng, dựa vào cửa sổ, vốn mở cửa sổ ra hóng
gió, kết quả nhìn thấy được hai người đấu đầu lẩm nhẩm lầm nhầm với
nhau.
Ngồi ghế bên cạnh Mục Dữ Chi nghe vậy khẽ cười một tiếng:
"Bọn họ không biết lúc trước là điện hạ cho phép, Thân Đồ Xuyên mới có
thể đoạn tuyệt mà rời đi, tự nhiên sẽ ủy khuất thay điện hạ."
"Loại chuyện này cũng không thể giải thích, không thể nói ra Thân Đồ Xuyên
nếu muốn làm quan thuận lợi thông suốt thì không thể có liên quan đến
phủ công chúa chúng ta." Quý Thính thở dài.
Cô đã sớm nghĩ kỳ,
Thân Đồ Xuyên lúc trước vì sao phải đi, hoàng đế tuy rằng thu hồi binh
quyền của cô nhưng trước sau vẫn kiêng kị thế lực phủ công chúa mấy năm
nay, Thân Đồ Xuyên muốn làm quan trọng chấn Thân Đồ gia cần phải phân rõ giới hạn với cô, suy nghĩ minh bạch như vậy, Quý Thính quyết định phối
hợp với hắn.
Tuy rằng Quý Thính không muốn Thân Đồ Xuyên đi theo
con đường này, nhưng nếu hắn đã lựa chọn, cô sẽ không trở thành chướng
ngại vật của hắn.
Mục Dữ Chi cười cười: "Điện hạ dụng tâm lương
khổ, Thân Đồ Xuyên tuy rằng không thể tự mình nói lời cảm tạ, nhưng cũng có thể tưởng được hắn thật cảm kích điện hạ."
"... Cảm kích thì
không cần, chỉ cần khi nào nhìn thấy ta thì có thể không xú mặt xuống
hay không," Quý Thính bĩu môi, "Mỗi lần gặp được đều nhìn thấy vẻ mặt
lãnh đạm của hắn, thật khiến cho ta không muốn ra cửa, cứ sợ ở bên ngoài sẽ đụng phải hắn."
"Lần sau nếu Dữ Chi nhìn thấy hắn sẽ thương
lượng với hắn một chút, kêu hắn tỏ ra tốt hơn, thế nào?" Mục Dữ Chi mỉm
cười nhấp một ngụm trà nóng.
Quý Thính nghĩ đến hình ảnh kia,
không nhịn được cười: "Thôi đi, so với ta, hắn giống như càng chán ghét
chàng, nếu chàng đi nói với hắn, không chừng hắn còn nhục nhã chàng đến
cỡ nào... Nhưng với tính tình này mà hắn cũng có thể bò đến vị trí Thừa
tướng cũng thật quá thần kỳ."
"Thân Đồ Xuyên chỉ cần dùng một năm đã lên đến vị trí như vậy, điện hạ không cần lo lắng cho hắn." Mục Dữ Chi cười nhạt.
Quý Thính nhún vai, tựa hồ không để ý chút nào: "Ta chỉ là có chút cảm khái mà thôi, chưa nói tới lo lắng."
"Xác thật cảm khái, hắn hiện giờ hẳn là cũng coi như thỏa mãn thành công,
không uổng công năm đó chúng ta giúp hắn một hồi." Mục Dữ Chi hơi thở
dài.
Quý Thính rũ mắt không nói tiếp, trong lòng lại nghĩ, hắn
chẳng thỏa mãn đâu, nếu hắn thỏa mãn, vì sao nhiệm vụ thế giới này còn
chưa thành công?
"Hoàng Thượng hai ngày trước triệu ta vào cung,
điện hạ lúc ấy đi thưởng mai nên chưa nói cho nàng biết.." Mục Dữ Chi
thay đổi đề tài.
Quý Thính nhíu mày: "Lại tìm chàng đòi tiền?"
"Sĩ nông công thương, thương là hạ đẳng nhất, Hoàng Thượng kêu ta ra chút
quân phí, ngày sau sẽ cho ta chút tên tuổi thương gia của hoàng gia, địa vị có thể tăng lên ít nhiều."
"Đánh rắm!" Quý Thính có chút bực, "Hắn chính là áp bức chúng ta, tuy rằng đánh nhau với Man tộc vài lần,
nhưng mấy năm quốc khố tràn đầy, thật xa mới cần tới bá tánh góp tiền,
nếu chàng không phải người của ta, hắn tự nhiên sẽ không ép buộc chàng
như vậy."
"Nếu ra bạc có thể mua an tâm từ Hoàng Thượng như vậy cũng đủ." Mục Dữ Chi thở ra.
Quý Thính lại không thấy thuận mắt, mấy năm cẩu hoàng đế quyết tâm thanh
trừ thế lực của phủ công chúa, cô cũng nhường rồi lại nhịn, chẳng sợ Chử Yến có tài làm tướng, Phù Vân đọc sách thiên phú cũng thật tốt, cô cũng không để bọn họ đi tham gia khoa tuyển, chỉ có Mục Dữ Chi làm ăn buôn
bán là cô không thu liễm lại, không nghĩ tới hoàng đế này cũng không xem thuận mắt.
"Cái tên này thật chán ghét, ta chưa thấy người nào đáng ghét hơn hắn." Quý Thính hầm hừ.
Mục Dữ Chi không nhịn được cười, cái tay cầm ly cũng run run, đành phải để ly xuống bàn.
Quý Thính liếc hắn một cái: "Chàng cười cái gì, bổn cung nói không đúng sao?"
"Không có, chỉ là xem điện hạ che chở Dữ Chi như thế, giống như Dữ Chi càng là người thân của điện hạ, Dữ Chi cảm thấy vui mừng mà thôi," nụ cười trên mặt Mục Dữ Chi thu liễm lại một chút, nói lơ đãng, "Hoàng Thượng cũng
có lẽ là sợ, hắn và Hoàng Hậu nương nương đến nay không con, mà thân thể hắn càng ngày càng yếu, bởi vậy càng sợ mất đi khống chế đối với Thiên
Khải."
Quý Thính cười lạnh một tiếng: "Hắn xứng đáng."
Có
lẽ là do cô và Thân Đồ Xuyên không chết làm thành hiệu ứng bươm bướm,
trong sách lúc này nên đã kết cục, mà nữ chủ Quý Phi cũng đã sinh được
hài tử cho hoàng đế, nhưng hiện thực bây giờ hài tử không chỉ không có,
hoàng đế hai năm trước còn bị bệnh nặng, từ đó thân thể yếu đi, mỗi ngày xem tấu chương cũng không được lâu, nói chi tới sinh con.
Đây
cũng là nguyên nhân Thân Đồ Xuyên thăng nhanh đến như vậy, thân thể
hoàng đế đã không thể xử lý quá nhiều công sự, hắn nhu cầu cấp bách cần
có một người không xuất thân thế gia, lại không phải hoàng thân quốc
thích để giúp hắn xử lý chính sự, cho nên Thân Đồ Xuyên là lựa chọn tốt
nhất.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng cười của hai thanh niên, Quý Thính hơi hơi hoàn hồn lại.
Cô hít sâu một hơi, nhìn ra bông tuyết ngoài cửa sổ. Lần đầu tiên ở một
thế giới lâu như vậy, cô như quên đi chính mình là người xuyên việt:
"Phù Vân Trương Thịnh! đứng ở ngoài thì thầm cái gì, nhanh đi vào trong
sưởi ấm, lạnh như vậy muốn sinh bệnh hay sao?!"
Cô rống xong thì
tức khắc cảm thấy thần thanh khí sảng, nhìn thấy hai người bên ngoài như muốn tè ra quần mà chạy vào trong phòng, tâm tình càng thêm sung sướng.
"Điện hạ cũng thật khi dễ bọn họ." Mục Dữ Chi bật cười.
Quý Thính hừ nhẹ một tiếng, nhìn cửa phòng bị mở ra, hai người hướng vào
trong phòng, lại vừa vặn gặp được mấy nha hoàn đưa thức ăn tới, hai
người tiếp nhận mâm đem vào trong.
"Điện hạ, đây là cái gì, thật hiếm lạ, ta trước nay chưa thấy qua." Phù Vân vẻ mặt ngạc nhiên nhìn mâm điểm tâm.
Quý Thính nghe vậy cũng nhìn theo qua, xác thật là chưa thấy qua thứ này.
Cô quét mắt nhìn Mục Dữ Chi: "Đây là chàng làm ra?" Cửa hàng Mục Dữ Chi
trải rộng thiên hạ, cũng chỉ có hắn mới có thể làm ra loại thức ăn cổ
quái này.
Mục Dữ Chi rũ mắt, khóe miệng nở nụ cười khó lường: "Là phiên bang tiến cống, toàn hoàng cung cũng chỉ có hai mâm."
"Chàng từ chỗ Hoàng Thượng lấy ra à," Quý Thính cầm một cái vừa muốn ăn, lại
nghĩ đến cái gì, tức giận buông xuống, "Có phải hắn lấy bạc chỗ chàng
xong thì thưởng? Liền cái thứ điểm tâm chó má này mà lấy đi của chúng ta bao nhiêu là bạc?!"
"Điện hạ cảm thấy Hoàng Thượng chịu thưởng cho ta?" Mục Dữ Chi bật cười.
Quý Thính trừng mắt: "Như thế nào, hắn chẳng lẽ ra giá rõ ràng rồi bán? Còn muốn mặt sao?"
"...... Nàng vẫn là ăn đi." Mục Dữ Chi bất đắc dĩ, nhìn đến Phù Vân ăn xong một cái lại muốn lấy thêm một cái, không lưu tình chút nào gõ vào đầu hắn.
Phù Vân bất mãn: "Làm gì Mục ca ca, ta đói bụng."
"Đói bụng kêu phòng bếp làm cái khác ăn, cái này là của điện hạ," Mục Dữ Chi nói xong nhìn về phía Quý Thính, "Điểm tâm bản thân không đáng giá gì,
nhưng bên trong dùng một loại thảo dược ở Thiên Sơn, có thể cường thân
kiện thể kéo dài thọ mệnh, là khả ngộ bất khả cầu, nhưng loại thảo dược
này hái xuống trong một canh giờ liền sẽ khô héo, chỉ có thể làm thành
thức ăn mới có thể đưa tới kinh đô."
"Nguyên lai là đồ tốt bồi bổ thân thể, vậy để điện hạ ăn đi." Phù Vân lập tức đẩy mâm đến trước mặt Quý Thính.
Dưới ánh mắt của mọi người, Quý Thính vô ngữ ăn một khối, cảm thấy hương vị
cũng không tệ lắm, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng sau đó lại ý thức có gì đó không đúng: "Thứ này trân quý như vậy, Hoàng Thượng như thế
nào lại bỏ ra cho chàng?" Cẩu hoàng đế hiện tại thân thể ngày càng kém,
theo lý thuyết hẳn là luyến tiếc mấy thứ này mới đúng.
"Điện hạ an tâm ăn đi, miễn là không phải Dữ Chi trộm trở về." Mục Dữ Chi cười nói.
Quý Thính tưởng tượng cũng đúng, cô ghé vào bên cửa sổ ăn, thấy mọi người
đều nhìn mình chằm chằm liền kiên trì muốn phân chia cho bọn họ, mấy
người không nói lại được Quý Thính, chỉ có thể cùng nhau chia điểm tâm
ăn.
Một trận tuyết lớn kéo đến, thời tiết hoàn toàn rét lạnh,
bệnh hoàng đế ngày càng nặng, cả người gầy ốm đi nhiều, Quý Thính bắt
đầu thường xuyên vào cung thăm vị em trai này.
Lại một ngày, sáng sớm khi Quý Thính tỉnh lại, bên ngoài đã đóng một tầng tuyết dày.
Hôm nay cũng muốn vào cung thăm bệnh, Quý Thính ngồi trong xe ngựa đi vào
hoàng cung, gần tới cửa cung, cô đột nhiên hứng thú lên: "Dừng lại, bổn
cung muốn đi qua đó."
"Điện hạ, hôm nay trời giá rét, không nên ra ngoài." Giọng Trương Thịnh vang lên ở bên ngoài.
Quý Thính đem áo choàng màu đỏ khoác lên người: "Rèn luyện một chút mới
được, bằng không về sau thân thể khẳng định một ngày lại không bằng một
ngày." Xuyên qua lâu rồi, cô cũng sắp giống phụ nữ ở thế giới này, trở
nên ốm ốm yếu yếu.
"Tuân lệnh." Trương Thịnh bất đắc dĩ, chỉ đành phải để xe ngựa dừng lại, đỡ Quý Thính xuống, còn nói thầm một câu,
"Nếu biết điện hạ cố chấp như vậy ta đã kêu Chử đại ca tới đưa."
"...... Chuyện này không cho phép nói cho hắn." Quý Thính liếc Trương Thịnh một cái, nếu bị mấy người trong nhà biết được, cô lại bị nói một hồi.
Trương Thịnh thấy Quý Thính kiên trì, chỉ đành phải đồng ý. Quý Thính lúc này
mới yên tâm, ý cười doanh doanh đi dọc theo ven đường, chân đạp lên
tuyết phát ra thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt, làm cả người cô đều cảm thấy
thật vui vẻ.
Trương Thịnh cũng nhịn không được cười cười, nơi này gần tới hoàng cung, từ trước đến nay vẫn vắng vẻ thanh tịnh, lúc này cả thế giới đều trắng toát, chỉ có một mình điện hạ một đạo tươi đẹp như
vậy, giống như thanh đường hồ lô mình hay đi mua.
Quý Thính vừa quay đầu lại liền nhìn thấy hắn cười, lập tức nheo mắt lại: "Ngươi cười cái gì?"
"Ti chức không có, ti chức chỉ là cảm thấy...... Nếu Nhân Nhân nhìn thấy
điện hạ xuyên áo choàng này, nhất định sẽ thật cao hứng." Trương Thịnh
có chút ngượng ngùng, Nhân Nhân trong miệng của hắn chính là người trong lòng trước đây có nhắc qua.
Quý Thính cúi đầu nhìn áo choàng trên người: "Ta cũng cảm thấy thật đẹp, thay ta cảm ơn nàng."
"Ti chức sẽ chuyển đạt, điện hạ không chê thật quá tốt." Cái áo choàng này
là Nhân Nhân dùng toàn bộ tiền riêng mua nguyên liệu, tuy rằng người
bình dân xem như là vải dệt thượng thừa, nhưng đối với điện hạ ngày
thường tuyệt sẽ không xem trọng, hiện tại điện hạ chịu mặc, bọn họ thật
cảm kích.
Hắn vừa dứt lời, một chiếc xe ngựa chậm rãi từ phía sau đi tới, hắn liền che chở Quý Thính hơi nép vào ven đường.
Quý Thính không để ý lắm, hướng tới hắn lúc lắc, xoay người bước đi nhẹ
nhàng: "Có gì mà ghét bỏ, trên đời khó có được, tâm ý từng đường kim mũi chỉ này, bổn cung có thể có được đã là vạn phần vinh hạnh, tự nhiên sẽ
rất thích."
"Điện hạ thích thì thật tốt quá." Trương Thịnh nghe vậy có chút kích động.
Trong xe ngựa vừa lướt qua, một thư đồng đang châm trà, nghe vậy thì lộ ra
khinh thường: "Trên đời này thật sự có nam nhân vì muốn làm cho nữ nhân
vui vẻ mà cố ý khâu vá quần áo hay sao? Chỉ sợ vì quyền thế của đại công chúa đi!"
Chủ nhân không nói gì, thư đồng nhịn không được lại
nhiều chuyện thêm một câu: "Đại công chúa này cũng thật là, nhiều năm
như vậy cũng không gả chồng, chỉ trộn lẫn với mấy người nam nhân trong
phủ, quả thực không ra thể thống gì, ta vì người đọc sách mà cảm thấy
thật trơ trẽn, ngài nói đúng không, đại nhân?"
Chủ nhân đang nhắm mắt dưỡng thần, đầu ngón tay chợt giật giật, hồi sau chậm rãi mở mắt,
đôi con ngươi thanh lãnh hờ hững: "Đến Tứ Thư còn chưa đọc xong, cũng
dám tự xưng là người đọc sách?"
"...... Tiểu nhân biết sai rồi." Thư đồng vội vàng quỳ xuống nhận sai.
Thân Đồ Xuyên nhắm mắt lại: "Từ ngày mai không cần lại đi theo ta, trở về chỗ cũ của ngươi đi."
"Tiểu nhân biết sai rồi, đại nhân tạm tha tiểu nhân lần này đi." Thư đồng ban đầu là gã sai vặt bên trong phủ, bởi vì biết được mấy chữ mà được dìu
dắt đi lên, nếu quay trở về không những bị người nhạo báng, tương lai
cũng không gì sáng sủa.
Thân Đồ Xuyên không nói, thư đồng lại cầu hai câu nhưng không dám nhiều lời, sắc mặt xám xịt mà nhận mệnh.
......
Quý Thính trên đường ham chơi, đến tẩm điện của hoàng đế đã muộn non nửa
canh giờ, cô vội vội vàng vàng chạy vào trong đại đường, đến bên giường
bệnh của Hoàng Thượng, hành lễ: "Trên đường nhiều tuyết không dễ đi, xe
ngựa bị hư ở giữa đường, thần tới chậm, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội."
"Hoàng tỷ là hôm nay trời giá rét, ngủ nhiều một chút nên mới đến trễ, nếu
không thì sao Thân Đồ không bị muộn?" Hoàng đế trả lời, lộ ra thanh âm
suy yếu của người bệnh lâu ngày.
Quý Thính theo bản năng ngẩng
đầu lên, lúc này mới phát hiện Thân Đồ Xuyên cũng ở đó, ánh mắt cô vội
vàng đảo qua mặt hắn, sau đó cúi đầu ngượng ngùng: "Hoàng Thượng, Hoàng
tỷ cũng là người sĩ diện."
"Thôi thôi, hoàng tỷ thích sĩ diện của trẫm đứng lên đi." Hoàng đế không nhịn được cười, sau đó ho khan một trận.
Quý Thính vội vàng đi qua vỗ vỗ lưng cho hắn, chờ hắn ho xong, cô không
màng dơ loạn mà trực tiếp cầm khăn lau cho hắn, lúc này mới nhớ ra, hỏi
thăm: "Hoàng Thượng, sao không thấy Quý Phi nương nương?"
Thân Đồ Xuyên nhìn Quý Thính cầm khăn lau như vậy, đôi mắt lãnh đạm như không có đến nửa phần cảm xúc.
"Không cần nhắc tới nàng với trẫm!" Hoàng đế nói xong, nhìn khăn trên tay Quý
Thính, chậm rãi nói, "Trên đời này đối với trẫm tốt nhất quả nhiên chỉ
có Hoàng tỷ, còn những người khác, đừng nhắc tới nữa."
...... Nguyên lai lại là cãi nhau. Trong lòng Quý Thính "xì" một tiếng, an ủi hắn vài câu rồi quay trở về chỗ ngồi của mình.
Nam nữ chủ Hoàng đế và Quý phi này, đại khái như câu "chuyện xưa đã chấm
dứt nhưng sinh hoạt còn tiếp tục", trong sách chỉ viết đến chỗ hai người hòa giải mọi hiểu lầm, về sau cầm sắt hòa minh là kết thúc truyện, đâu
có viết thêm sau này sẽ có khắc khẩu mới, oán hận mới.
Hiện giờ
lại là lúc tuyển phi tần, mấy năm trước hoàng đế vì quý phi đều không
tuyển thêm ai cả, nhưng liên tiếp nhiều năm như vậy vẫn không có con nối dõi, áp lực cho hoàng đế cũng càng lúc càng lớn, năm nay rốt cuộc đành
phải nhả ra muốn tuyến tú nữ vào cung, hiện giờ hai người này phỏng
chừng vì nguyên nhân này mà cãi nhau.
Quý Thính làm bộ làm tịch hầu hạ một chút, sau đó giao lại việc cho cung nữ, riêng mình đi đến bàn ăn điểm tâm.
Hoàng đế sau khi an tĩnh lại thì bắt đầu xử lý chính sự với Thân Đồ Xuyên,
Quý Thính khó được gặp cảnh tượng này, nhịn không được mà cố dỏng tai
nghe vài câu. Tuy rằng biết Thân Đồ Xuyên hiện giờ là trọng thần trong
cung, nhưng khi nghe được hắn dễ dàng thông hiểu và bàn luận ý tưởng với hoàng đế, Quý Thính vẫn không khỏi cảm thấy líu lưỡi.
Hơn một
canh giờ, hoàng đế mệt mỏi nằm xuống, kêu Thân Đồ Xuyên đem tấu chương
còn lại tự xử lý, đồng thời cũng cho Quý Thính trở về.
"Thân Đồ đưa hoàng tỷ trở về đi." Sau khi nằm an ổn, hoàng đế nói, đáy mắt hiện lên tia hài hước.
Quý Thính trong lòng trợn trắng, nghĩ thầm, tên cẩu nam chủ này chẳng lẽ
không rõ ràng Thân Đồ Xuyên và cô hiện giờ giống như người lạ hay sao?
Vậy mà còn kêu hắn đưa cô về!
Quý Thính đang muốn cự tuyệt, hoàng đế lại nói tiếp: "Không phải nói xe ngựa hỏng hay sao, để Thân Đồ đưa
hoàng tỷ trở về, trẫm cũng yên tâm hơn."
"...... Hoàng Thượng, trong cung chẳng lẽ nghèo như vậy sao, một chiếc xe cũng không có?" Quý Thính vẻ mặt vô ngữ.
Hoàng đế thích nhìn bộ dáng Quý Thính kháng cự Thân Đồ Xuyên, không khỏi cười một tiếng, tâm chơi càng nặng lên: "Đúng vậy, trong cung đặc biệt
nghèo, cho nên việc này chỉ có thể giao cho Thân Đồ."
Quý Thính hít sâu một hơi, đang muốn mở miệng cãi lại, nghe được Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt nói: "Thần tuân mệnh."
"......" Hắn đã nói như vậy, cô có chống lại cũng có vẻ không thích hợp, Quý Thính chỉ có thể đi theo Thân Đồ Xuyên ra ngoài.
Từ tẩm điện của hoàng đế đến cửa cung là một đoạn đường dài, suy nghĩ cũng Quý Thính có chút phát tán, cô đột nhiên nhớ tới năm trước lúc hai
người cũng như vậy đi về nhà, chỉ là thời tiết lúc ấy không quá lạnh như hiện tại, Thân Đồ Xuyên cũng không trầm mặc như bây giờ.
Đang
thất thần, dưới chân đột nhiên dẫm trúng một chỗ đóng băng, Quý Thính
kinh hô một tiếng ngửa ra phía sau, sợ tới mức nhắm mắt lại. Vốn dĩ
tưởng rằng mình sẽ bị té đau nhưng lại được một bàn tay to ôm lấy eo,
kéo thẳng vào trong lòng ngực.
Quý Thính sợ tới mức rụt lại một
chút, mở to mắt, nhìn thấy khuôn mặt Thân Đồ Xuyên gần trong gang tấc,
cô vội vàng lùi về phía sau một bước, tạo ra một khoảng cách với hắn.
"Đa tạ Thân Đồ đại nhân." Quý Thính mỉm cười nói.
Thân Đồ Xuyên liếc cô một cái, bình tĩnh tiếp tục đi về phía trước, lạnh nhạt xem cô như không khí. Quý Thính vô ngữ, đi theo.
"Cửa hàng của Mục Dữ Chi làm ăn như thế nào?"
Bên tai đột nhiên hỏi ra một vấn đề không thể hiểu được, trong lúc nhất
thời Quý Thính không phản ứng lại kịp, cô sửng sốt một hồi mới nhận ra
là Thân Đồ Xuyên đang nói chuyện với mình, cô không khỏi cảm thấy thật
ngạc nhiên ——
Hắn nói chuyện với mình, đây là lần đầu tiên trong một năm qua nha!
"Cửa hàng vẫn tốt, Thân Đồ đại nhân sao lại hỏi như thế?" Quý Thính nghĩ
nghĩ, quyết định nên cẩn thận một chút, rốt cuộc hiện giờ không biết hắn nghĩ gì, vạn nhất hắn vặn vẹo lời nói của mình lấy lòng Hoàng Thượng,
đến lúc đó muốn khóc cũng không biết khóc chỗ nào.
Thân Đồ Xuyên hờ hững liếc nhìn cô: "Nếu cửa hàng còn tốt, vì sao sẽ để nàng mặc cái áo choàng rách nát này?"
"...... Cái gì mà kêu áo choàng rách nát? Xiêm y này của bổn cung chính là được chế tạo từ gấm tốt nhất, nếu đây mà gọi là rách nát, ánh mắt của Thân
Đồ đại nhân thật quá cao." Quý Thính có chút bực bội, cảm thấy người này nói cái gì thế này, còn không bằng không phản ứng với mình.
Thân Đồ Xuyên đáy mắt xẹt qua một tia khinh thường: "Nguyên liệu là tốt,
nhưng thủ công thì chưa chắc, điện hạ mặc vào thật giống như một cây
đường hồ lô."
"...... Bổn cung thích, đó là xiêm y tốt nhất trên
đời này," Nhân Nhân là con gái nhà buôn, ngày thường đều không kiên nhẫn làm mấy chuyện này, dĩ nhiên tài nghệ sẽ kém hơn những cô nương học
hành bao nhiêu năm, Quý Thính nghe Thân Đồ Xuyên chê bai xiêm y của
mình, tức khắc không muốn nói chuyện tiếp với hắn, "Thân Đồ đại nhân
chưa từng được người khác tặng xiêm y, tự nhiên không biết trên đời này
quan trọng nhất chính là tâm ý."
Vừa nói, Quý Thính liền thấy
được Trương Thịnh đang chờ đằng trước, cô lập tức nhanh chân bước vượt
qua Thân Đồ Xuyên, không muốn nói với hắn thêm lời nào.Thân Đồ Xuyên
lạnh mặt đi tiếp, hắn chưa đi tới cửa cung, Quý Thính đã leo vào trong
xe ngựa của mình, trước khi buông rèm xuống, nói: "Xe ngựa của bổn cung
đã sửa xong, không nhọc Thân Đồ đại nhân đưa tiễn."
"Đây là hoàng mệnh." Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt nói.
Quý Thính hiện tại thật không muốn nhìn thấy hắn chút nào: "Vậy làm phiền
xe ngựa Thân Đồ đại nhân đi phía sau bổn cung, đến phủ công chúa lại trở về." Cô thật muốn nhìn xem người này có thể cởi quần đánh rắm hay
không.
Sự thật là, hắn sẽ làm.
Quý Thính tới trước cửa phủ công chúa, vừa xuống xe ngựa liền nhìn thấy phía sau còn một chiếc đi
theo, cô thật vô ngữ nhưng nghĩ nghĩ vẫn đi qua cáo biệt với hắn.
Trương Thịnh muốn đi theo, Quý Thính sợ Thân Đồ Xuyên lại nói lời chó má gì
xúc phạm tới Trương Thịnh nên không đồng ý, cô một mình một người đi đến trước xe ngựa Thân Đồ Xuyên: "Đại nhân đã thực hiện xong chức trách,
bổn cung cũng không tiễn đại nhân."
Người trong xe ngựa không nói gì, Quý Thính hít sâu một hơi, nhìn đám người đi qua đi lại, cắn răng
xoay người đi vào phủ. Cô đúng là đầu óc có bệnh mới có thể nghĩ đến
chuyện lễ phép với hắn, lại không nghĩ người này trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, châm chọc chê bai áo choàng của cô xong thì không để ý
gì tới người nữa.
Cô đi vào phủ, cổng liền đóng lại, xa phu của Thân Đồ Xuyên thấp giọng hỏi: "Đại nhân, chúng ta đi sao?"
"Đi thôi." Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt mở miệng, vén màn xe lên nhìn ra bên
ngoài, một người đi đường vừa lúc đối diện với hắn, sửng sốt lên, sau đó hoảng loạn quay mặt đi.
Đáy mắt Thân Đồ Xuyên hiện lên tia châm chọc, thả màn xe xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Nửa canh giờ sau, người đi đường đối diện với hắn ban nãy xuất hiện trong
hoàng cung, tâu lại một màn vừa rồi cho hoàng đế. Hoàng đế ho khan, nhíu mày: "Thân Đồ Xuyên này tâm nhãn thật nhỏ, bị hoàng tỷ phụ một tý mà
muốn cả đời oán hận hay sao."
Nói thì nói như vậy, đáy mắt hắn
lại hiện lên tia sung sướng, rốt cuộc Thân Đồ Xuyên không còn người nào
tin cậy, chỉ có thể trung thành với hắn, đây chính là điều hắn muốn.
"Hoàng Thượng, nô tài hôm nay đi theo Thân Đồ đại nhân lúc ấy thiếu chút nữa
bị phát hiện, nô tài cả gan dâng lên ý mọn, cảm thấy sau này kỳ thật
không cần theo dõi nữa, nếu Thân Đồ đại nhân và công chúa điện hạ thực
sự có cái gì, cả năm nay cũng nên lộ ra dấu vết."
Hoàng đế trầm
mặc một chút, gật gật đầu: "Vậy sau này không cần theo nữa, nếu để Thân
Đồ Xuyên phát hiện làm ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta thì không
được tốt."
"Tuân lệnh." Người này hướng tới Lưu công công bên
người hoàng đế, nhìn thấy đối phương gật gật đầu, lúc này mới nhẹ nhàng
thở ra.
Mấy người rời đi, Lưu công công lập tức tiến lên, bưng thuốc dâng hoàng đế: "Hoàng Thượng, tới giờ uống thuốc rồi!"
"Ngày ngày uống thuốc cũng không thấy tốt lên, trẫm không uống!" Hoàng đế bực bội.
Lưu công công vội quỳ xuống: "Nhưng thuốc này là Quý Phi nương nương tự
mình sắc, ngài không thể lãng phí tâm ý của nương nương!"
"Nàng phát giận với trẫm mà còn sắc thuốc cho trẫm?" Tâm tình hoàng đế tựa hồ tốt lên một chút.
Lưu công công gật đầu: "Đúng vậy, Quý Phi nương nương lo lắng cho thân thể
Hoàng Thượng nhất, chẳng sợ là tức giận cũng muốn cẩn thận chăm sóc cho
Hoàng Thượng."
"Một khi đã như vậy, đem thuốc tới đây." Hoàng đế nhìn thấy thuốc, đáy mắt toát ra tia chán ghét nhưng vẫn uống cạn sạch.
Lưu công công cười cười, tự mình bưng chén đi xuống.
......
Bên trong phủ công chúa, Quý Thính tức nghẹn đem chuyện hôm nay nói cho Mục Dữ Chi, kết quả càng nói càng bốc khói, cuối cùng cô tuyên bố: "Từ hôm
nay trở đi, ở phủ công chúa ta, Thân Đồ Xuyên và chó không được đi vào!"
Vừa dứt lời, Phù Vân cao hứng chạy tới, tay ôm một con chó vàng nhỏ: "Điện
hạ! Ta ở bên ngoài nhặt được con chó con này, ta có thể nuôi không?"
"...... Có thể," Quý Thính mới vừa đáp ứng, chợt nhìn thấy ý cười trên mặt Mục
Dữ Chi, cô khụ một tiếng quay mặt đi, "Sửa quy củ một chút, chỉ có Thân
Đồ Xuyên không được đi vào!"
"Thân Đồ Xuyên? Hắn lại làm gì?" Phù Vân không cao hứng.
Quý Thính bĩu môi: "Không có việc gì, ta chỉ là không muốn nghĩ đến hắn." Nói xong, cô liền xoay người đi.
Phù Vân vẻ mặt không thể hiểu được, lại đi hỏi Mục Dữ Chi, Mục Dữ Chi cười
cười: "Ngươi còn nhỏ, không hiểu." Nói xong cũng đi mất.
Phù Vân
mắt trợn trắng, hết năm nay hắn sẽ hai mươi, người bình thường đều là đã thành thân có con cái, cũng chỉ có những người này mới xem hắn là con
nít.
Đảo mắt một cái, Tết sắp đến, phủ công chúa tuy rằng hiện
giờ suy thoái đi, nhưng trong lòng võ tướng vẫn còn có địa vị nhất định, thường thường sẽ có người đưa tặng vài thứ. Đúng là tướng võ, phần lớn
đồ tặng đều là gà vịt thịt cá, trong lúc nhất thời toàn bộ người trong
phủ công chúa đều béo lên không ít.
Sáng sớm hôm ấy, Quý Thính
còn chưa rời giường đã nghe được bên ngoài thật ồn ào, cô không khỏi tò
mò: "Bên ngoài có chuyện gì vậy?"
"Bẩm điện hạ, tựa hồ là có người tới tặng lễ." Nha hoàn hầu hạ trong phòng, cũng chưa nhìn đến được tình huống bên ngoài.
Quý Thính nghi hoặc: "Lại không phải lần đầu tiên thu lễ, động tĩnh lớn đến như vậy sao?"
"Không bằng điện hạ tự mình đi nhìn xem?" Nha hoàn đã sớm ngứa ngáy, nhanh nhanh xúi giục.
Quý Thính liếc liếc một cái, cô buồn cười đáp ứng theo, mấy nha hoàn nhanh nhanh giúp cô thay quần áo, cả đoàn đi ra cửa.
"Xem náo nhiệt chuyện gì?" Quý Thính bước đến.
Những người khác thấy cô tới thì hành lễ, sau đó một ma ma lớn tuổi nói: "Hôm nay sáng sớm khi gã sai vặt mở cửa thấy có một cái rương đặt trước cửa
lớn, mở ra bên trong có rất nhiều áo choàng, hắn kêu người đem vào
trong, bọn nha đầu thấy việc này lạ lẫm nên đang bàn tán."
"Áo choàng?" Quý Thính nhướng mày.
Ma ma nhanh nhanh đưa Quý Thính vào trong, mở ra cái rương đựng đầy áo
choàng: "Điện hạ xem, áo choàng này toàn là nguyên liệu cực tốt, nhưng
đường may lại thập phần kém cỏi, thật là làm xấu đi nguyên liệu, cũng
không biết đưa đến đây là có ý gì."
Quý Thính nhìn bọn họ mở từng cái áo choàng ra, không nói được lời nào. Cái đống đồ này là ai đưa,
thật là không cần phải nói, còn cố ý khâu áo choàng thành bộ dáng như
thế này, đơn giản là trào phúng cái áo kia của cô! Thật đúng là... nhàm
chán, Tết nhiều còn muốn kiếm chuyện cho cô không được thoải mái.
"Điện hạ, chúng ta quăng ra ngoài tất cả?" Ma ma thấy sắc mặt Quý Thính không tốt, nhỏ giọng hỏi.
Quý Thính cắn răng: "Không cần, cất lại đi, đem vào trong phòng."
"Tuân lệnh." Ma ma lập tức gọi người dọn đồ vật đi.
Đồ vật đã dọn đi, trong lòng Quý Thính vẫn không vui, sau khi vào cung bái kiến hoàng đế, trên đường về còn cảm thấy tức giận, cô dứt khoát kêu xe ngựa dừng lại, bảo những người khác về trước, tự mình đi dạo trên phố.
Không thể không nói đi dạo phố xác thật có thể làm tâm tình tốt lên, chẳng
cần mua gì cũng cảm thấy thật cao hứng, nhưng mà dạo một hồi sẽ bị đói.
Quý Thính cười tủm tỉm đi đến chỗ mua thức ăn, mua một đống đồ ăn vặt, đợi một lát, cầm đồ ăn đã xong lên, rời đi.
"Cô nương, cô còn chưa trả tiền." Người bán hàng rong nhanh nhanh gọi lại.
Nụ cười trên mặt Quý Thính trở nên cứng đờ, theo bản năng cô nhìn chung
quanh, mới nhớ lại tất cả mọi người đều bị cô đuổi đi. Mà cô, một công
chúa điện hạ tôn quý, ngoại trừ thời điểm đi Phong Nguyệt Lâu mua người
hiển nhiên sẽ không mang theo bạc trên người.
Cô lặng im, suy tư
xem xác suất thương lượng thiếu tiền người bán hàng sẽ được bao nhiêu
thành công, chưa ra kết quả, đột nhiên một bàn tay thon dài từ phía sau
lướt qua, bỏ tiền vào trong hộp người bán hàng.
Quý Thính nhìn
sang bên cạnh, thấy được Thân Đồ Xuyên, cô hừ nhẹ một tiếng, đem toàn bộ đồ ăn vặt đưa cho hắn, vẻ mặt lãnh ngạo, nói: "Nếu là Thân Đồ đại nhân
mua, vậy mấy thứ này là của đại nhân."
"Điện hạ không ăn?" Thân Đồ Xuyên rũ mắt nhìn cô.
Đương nhiên muốn ăn, bằng không mua chúng làm gì, nhưng là người phải có cốt
khí, Quý Thính vừa muốn nói không, chưa kịp thay đổi ý định, người này
thế mà trực tiếp cầm lấy đi cả.
Thân Đồ Xuyên chọn một cây nguyên tiêu ăn, sau đó gật gật đầu: "Không tồi, ngoài giòn trong mềm, lưu lại
hương vị trong miệng thật ngon."
"......"
"Điện hạ thật không ăn?" Thân Đồ Xuyên hỏi, dùng xiên tre kéo ra một cái nguyên tiêu.
Quý Thính cầm lòng không đậu nuốt nước miếng, quay đầu nhìn người bán hàng
rong chuẩn bị thu quán, cô không khỏi nóng nảy: "Sớm như vậy đã không
bán nữa?"
"Đây không phải là muốn vội về nhà dán câu đối hay sao, nếu cô nương thích, sau Tết có thể quay lại, đến lúc làm cho cô thật
nhiều nguyên tiêu." Người bán hàng cười, thu dọn tất cả thức ăn ở sạp
lại.
... Sau Tết, có nghĩa là còn phải ít nhất bốn ngày mới được ăn.
Quý Thính liếc hắn một cái, a ô một ngụm ăn vào miếng nguyên tiêu, nóng quá cô nhịn không được chu miệng ra thổi thổi. Ánh mắt Thân Đồ Xuyên lướt
qua đôi môi đỏ thắm, cuối cùng dừng trên người cô: "Điện hạ sao vẫn dùng cái áo choàng này?"
"Bổn cung thích!" Quý Thính ăn một cái nguyên tiêu càng thèm, nhưng nghe hắn nói chuyện lại không muốn phản ứng tới hắn.
Thân Đồ Xuyên hướng sang một bên nhường đường cho Quý Thính, cùng đi với cô
về hướng phủ công chúa. Đêm nay là giao thừa, người trên đường lúc này
càng ít, bọn họ đi ra khỏi đám phố xá sầm uất, chung quanh không còn
người nào.
"Hạ quan đưa đến chỗ điện hạ những cái đó không tốt
bằng cái này hay sao?" Thân Đồ Xuyên vừa đi vừa hỏi, từ đống đồ ăn vặt
chọn ra một cây đậu hũ chiên đưa cho Quý Thính.
Quý Thính vì nể mặt cây đậu hũ, miễn cưỡng trả lời: "Những cái đó của đại nhân thật kém xa."
Thân Đồ Xuyên im lặng, lấy lại cây đậu hũ từ trên tay Quý Thính, làm trò cắn một miếng, nói nhàn nhạt: "Hương vị không tồi."
"......" Cái người gì, ở trên đường tranh đoạt với cô một cây đậu hũ, mặt mũi để đâu?
Quý Thính nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm vào cây đậu hũ, sau đó chú ý tới ngón tay cầm đậu hũ của hắn.
Chỉ thấy đầu ngòn tay đầy vết xước rướm máu, giống như bị cái gì đó cứa qua rất nhiều lần, Quý Thính nhướng mày: "Thân Đồ đại nhân là thừa tướng
Thiên Khải, là một người dưới một người trên vạn người, không phải nên
sống trong nhung lụa hay sao? Sao lại bị thương nhiều như vậy?"
"Điện hạ nói đùa, nói về tôn quý, ai bằng được với điện hạ?" Thân Đồ Xuyên
quay mặt đi, thay đổi tay trái cầm thức ăn, tay phải giấu đi vào trong
áo.
Quý Thính xì một tiếng, sẵn hắn không chú ý đoạt lấy cây
nguyên tiêu, ăn một ngụm lớn, lúc này mới thư thái một chút, cô liếc
hắn: "Đại nhân đi theo ta làm gì?"
"Ta đưa điện hạ trở về." Thân Đồ Xuyên trả lời.
Quý Thính nhún vai: "Không cần, bổn cung có thể tự mình trở về." Vừa nói vừa ăn, Quý Thính đi về phía phủ công chúa.
Nhưng mà Thân Đồ Xuyên vẫn đi theo, cô nhíu mày, còn chưa mở miệng đã bị Thân Đồ Xuyên cắt ngang: "Tết đến, bên đường đều rất quạnh quẽ, nếu có người mai phục trong bóng tối, một mình điện hạ thật sự nguy hiểm."
"Đại nhân cũng nói bên đường quạnh quẽ, từ đâu ra kẻ cắp?"
"Không sợ nhất vạn."
Quý Thính quay đầu đối diện với tầm mắt của hắn, cô sửng sốt, đột nhiên
nghĩ ra, đây là sau khi cha mẹ hắn bị Man tộc hại mà cẩn trọng lên.
Trong lúc nhất thời Quý Thính không biết nên nói gì, im lặng một hồi, cuối
cùng cô chỉ nói ra: "Hôm nay ăn Tết, ăn nhiều một chút."
"Những thứ này là đủ," Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn cô, sau một hồi hắn quay
mặt đi, "Nô bộc vất vả một năm, những ngày này ta đều cho bọn họ nghỉ về nhà, hiện giờ bên trong phủ cũng chỉ một mình ta, cũng lười mua đồ ăn."
Trong lòng Quý Thính thật khó chịu, ngày xưa Thân Đồ gia náo nhiệt huy hoàng
cỡ nào, không nghĩ tới hiện giờ cũng chỉ còn một mình hắn.
"Nếu không......" Quý Thính chỉ nói hai chữ liền ngừng lại.
Đầu ngón tay Thân Đồ Xuyên khẽ nhúc nhích, tựa hồ đang đợi cô nói câu tiếp
theo, nhưng cho tới khi hai người đã tới phủ công chúa, Quý Thính cũng
không nói câu nào.
Quý Thính nhìn cửa lớn, do dự một chút cắn môi: "Nếu không......"
"Cái gì?" Thân Đồ Xuyên tiến lên một bước, khoảng cách hai người trong nháy mắt thật gần.
"Nếu không ta gọi người lấy cho chàng một chút thịt khô gà vịt đem về, chàng tự làm một bữa cơm tất niên cho mình đi."