"Thảo dân đã nhiều ngày ăn uống vẫn không tốt, cho nên mỗi ngày đều có
lưu một ít điểm tâm, đồ mấy ngày trước không còn mới mẻ đã vứt bỏ, chỉ
còn lại đồ hôm nay, đang chuẩn bị ném..."
"Vứt bỏ quá lãng phí,
không bằng bổn cung nếm thử xem còn có thể ăn?" Quý Thính vội vàng ngắt
lời, nhìn đến ý cười trong đáy mắt của hắn thì dừng một chút, xem như
hoàn toàn tự sa ngã, "Ta thật đói nha Thân Đồ công tử..."
Thân Đồ Xuyên nghe được ngữ điệu mềm mại như thanh âm xuất hiện trong mộng của
mình, khóe miệng đang cười chợt cứng lại, hắn vội vàng đứng dậy đi vào
trong phòng, vừa đi vừa giải thích: "Thảo dân đi lấy đồ ăn cho điện
hạ..."
Vừa nói hắn liền biến mất sau cửa, Quý Thính vẻ mặt chờ mong, không lâu sau nhìn thấy hắn bưng mâm ra tới.
"Mấy món điểm tâm này không có đồ có tính nhiệt, điện hạ ăn vào hẳn là không ảnh hưởng đến thân thể." Thân Đồ Xuyên nói, đẩy mâm đến trước mặt Quý
Thính.
Quý Thính gắp một cái điểm tâm lên ăn, nghe vậy không cao
hứng nhíu mày: "Không ảnh hưởng đến thân thể, Dữ Chi còn không cho ta
ăn, thật là quá ác độc."
Nghe được nàng trước mặt mình nói xấu
Mục Dữ Chi, Thân Đồ Xuyên chỉ cười khẽ một tiếng không nói gì, lại bởi
vì giọng điệu quen thuộc của nàng đối với Mục Dữ Chi mà cảm thấy không
thoải mái... Thôi thôi, chính mình thật điên cuồng!
"...... Chàng muốn ăn sao?" Quý Thính thấy hắn nhìn mình chằm chằm đành phải hỏi một
câu, nhưng kỳ thật đáy mắt tràn đầy cảnh giác, không có ý muốn chia sẻ
chút nào.
Thân Đồ Xuyên còn chưa gặp qua người nào muốn bảo vệ đồ ăn như vậy, trong nhất thời cảm thấy đùa Quý Thính thật vui, hắn duỗi
tay ra cầm một cái: "Thảo dân cũng có chút đói bụng."
"......"
Người này sao lại thế này, vừa rồi không phải nói ăn uống không được tốt sao, chỉ có mấy cái hắn còn cướp lấy ăn một cái.
Quý Thính sợ
hắn ăn một cái điểm tâm không đủ lại muốn cướp thêm của mình, cô vội
vàng ăn nhanh hơn, thật mau một mâm thức ăn đã sạch trơn.
Cô sờ
sờ bụng đã hơi căng, cảm thấy mỹ mãn gật gật đầu nói với Thân Đồ Xuyên:
"Trời cũng đã khuya, bổn cung không quấy rầy Thân Đồ công tử ngắm
trăng."
Thân Đồ Xuyên đứng lên: "Cung tiễn công chúa điện hạ."
Quý Thính lên tiếng, xoay người đi ra cửa, tới cửa viện đột nhiên nghe được Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt: "Ngày mai nghe nói là hoành thánh tôm thịt,
nếu tới sớm nói không chừng có thể ăn còn nóng."
Quý Thính bước
chân có chút bất động, gian nan khắc chế nước miếng, miễn cưỡng đi ra
ngoài. Thân Đồ Xuyên cong cong khóe môi trở về phòng, cảm thấy đêm nay
có lẽ sẽ ngủ được một giấc tốt.
Ngày hôm sau buổi tối Quý Thính
quả nhiên đúng hẹn tới, nhìn thấy hắn mang ra hoành thánh nóng hầm hập,
cô không khỏi có chút ngạc nhiên: "Ta tới cũng không quá sớm, chàng làm
như thế nào được?"
"Hôm nay không có việc gì nên quét tước lại
phòng bếp nhỏ, kêu nha hoàn để lại chút bánh hoành thánh, chờ thời gian
không sai biệt lắm mới bắt đầu nấu." Thân Đồ Xuyên chậm rãi mở miệng.
Quý Thính cắn một ngụm hoành thánh, tôm bóc vỏ giòn giòn trong nháy mắt đầy miệng thơm nức, cô nuốt nuốt xuống, hưởng thụ mà nheo mắt: "Không nghĩ
tới chàng là một thế gia công tử mà cũng biết trù nghệ."
"Thân là tiểu bối ở Thân Đồ gia tất nhiên cái gì cũng đều phải học." Nhắc tới
Thân Đồ gia, Thân Đồ Xuyên vẫn luôn lấy làm tự hào, nhưng nghĩ tới thế
gia gia phong hiện giờ lại rơi vào kết cục như thế, không khỏi lại có
chút mất mát.
Quý Thính ăn hoành thánh nhìn thấy hắn không nói,
tâm niệm vừa chuyển cười cười: "Mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây, thế sự biến ảo vô thường ai cũng không nói trước được, hiện giờ Thân Đồ gia
tuy rằng nhìn như bị thua, nhưng chỉ cần người Thân Đồ gia còn đây, Thân Đồ gia sẽ không sợ bị mai một."
Ánh trăng như nước ôn nhu dừng trên vai cô, Thân Đồ Xuyên nghe lời Quý Thính nói, tim đột nhiên chợt rung động.
"Tóm lại hiện tại sự tình đã như vậy, vẫn nên vui vẻ chút đi, ngẫu nhiên
thương cảm còn không bằng ăn một chén tiểu hoành thánh." Quý Thính nói,
cười tủm tỉm múc một muỗng hoành thánh ăn vào.
Thân Đồ Xuyên cong cong môi, rót cho cô ly trà.
Quý Thính ăn uống no đủ xong, cảm thấy trực tiếp đi ngay có vẻ không tốt
lắm, vì thế ngồi lại nói chuyện một lát rồi mới rời đi. Cô đi rồi, Thân
Đồ Xuyên mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Từ hôm đó, quan hệ hai người tựa hồ có điểm ăn ý, mỗi đêm Thân Đồ Xuyên đều sẽ chờ Quý Thính đến ăn một hồi rồi mới rời đi.
Quý Thính ban ngày ăn cháo, buổi tối dựa vào khoản đồ ăn này mà sống, cho
nên gió mặc gió, mưa mặc mưa, kết quả cháo của Mục Dữ Chi không chỉ
không làm cô gầy đi mà mặt còn có thêm chút thịt.
Một buổi trưa,
Quý Thính và Mục Dữ Chi khó được mà cùng nhau ở trong phòng, Mục Dữ Chi
đánh giá cô một chút, chậm rãi mở miệng: "Khí sắc của điện hạ càng ngày
càng tốt."
"...... Chủ yếu là do cháo phòng bếp nấu quá ngon." Quý Thính có chút chột dạ.
Mục Dữ Chi nheo mắt nhìn cô một lúc, đột nhiên nở nụ cười: "Cháo ngon thế
nào cũng không tốt bằng thịt cá, ta thấy điện hạ thân thể đã rất tốt,
cũng không bị chảy máu mũi nữa, không bằng từ hôm nay trở về dùng đồ ăn
như trước đi."
"Thật vậy chăng?" Quý Thính ánh mắt sáng lên.
Mục Dữ Chi gật đầu: "Tự nhiên là thật, lâu rồi không tụ họp với nhau, không bằng hôm nay ta cùng với Phù Vân Chử Yến và điện hạ cùng nhau dùng bữa
đi."
"Tốt quá, vậy... ta muốn ăn chân giò hầm." Cả ngày mỗi thời mỗi khắc đều không đủ no, Quý Thính cẩn thận đề ra yêu cầu.
Mục Dữ Chi ôn hòa đồng ý, Quý Thính hoan hô một tiếng, trên mặt nở một nụ
cười thật tươi, Phù Vân cũng thật cao hứng: "Điện hạ có thể ăn ngon thật là quá tốt! Để ta kêu gã sai vặt đi mua gà nướng, mua cho điện hạ hai
cái đùi!"
"Được được! Đi mau đi mau!" Quý Thính cười tủm tỉm cùng hắn đi ra ngoài.
Chử Yến nhìn bộ dáng bọn họ, trầm mặc một chút, nhăn mày lại: "Điện hạ đã
nhiều đêm thường xuyên đi tìm Thân Đồ Xuyên, việc này ngươi không phải
không biết chứ?" Ám vệ ở phủ công chúa tuy là do hắn điều khiển, nhưng
hộ vệ ở biệt viện của công chúa lại là do Mục Dữ Chi phụ trách, hắn
không tin hành động của điện hạ, Mục Dữ Chi sẽ không biết.
"Nếu
ngăn chặn mọi chuyện quá gắt gao, ngược lại sẽ kích khởi tâm phản nghịch của điện hạ, lại nói điện hạ đối với Thân Đồ Xuyên không có phần tâm tư kia, chỉ là đi ăn vụng mấy cái điểm tâm, cũng không phải chuyện gì quá
nghiêm trọng." Mục Dữ Chi cười khẽ.
Chử Yến không ủng hộ: "Như
thế nào không nghiêm trọng? Đó chính là Thân Đồ Xuyên, là người ngày xưa điện hạ tâm tâm niệm niệm, nếu bởi vì mấy miếng điểm tâm của hắn mà lại động tâm, đến lúc đó ngươi khóc cũng không kịp."
"Điện hạ sẽ không đi nữa." Mục Dữ Chi trên mặt ý cười càng thâm.
Chử Yến dừng một chút, nghĩ đến Mục Dữ Chi tên hồ ly này có chuyện gì có
thể thoát khỏi khống chế của hắn, nghĩ như vậy, Chử Yến thoáng yên tâm
một chút.
Cả ngày Quý Thính quá sức hạnh phúc, trưa có thịt cá,
chiều có các loại điểm tâm, ngay cả buổi tối cũng có thể cùng bọn Mục Dữ Chi nướng đồ, trước khi ngủ còn có thể ăn đồ ăn vặt.
"Cách......" Thật là một ngày làm người phong phú, Quý Thính cảm thấy thật mỹ mãn
nằm xuống, lại ẩn ẩn cảm thấy đã quên cái gì, nhưng bụng no như vậy no
thật sự là lười suy nghĩ đến tưởng, vì thế cô lăn ra giường ngủ.
Trước khi mất đi ý thức, chợt nhớ tới biệt viện Thân Đồ Xuyên, hôm nay cô
muốn ăn canh thịt viên, hắn hẳn là đã làm cho mình... Đầu óc Quý Thính
trống rỗng, trong nháy mắt đã ngủ say.
Bên kia Thân Đồ Xuyên làm
canh thịt viên, ngồi ở trong viện vẫn luôn chờ, tới khi sương sớm ướt
đẫm bờ vai hắn cũng không biết. Mãi cho đến khi tiếng gà gáy chỗ phòng
bếp truyền đến, chân trời đã ửng sáng, hắn mới xác định Quý Thính đêm
nay sẽ không tới.
Nhìn canh thịt viên trên bàn đã hoàn toàn lạnh, Thân Đồ Xuyên hơi hơi giật mình, bưng lên nếm một ngụm. Trên mặt chén
canh lạnh đầy váng mỡ nhìn chẳng còn muốn ăn, nhưng hắn vẫn một ngụm một ngụm ăn đến hết.
Buông chén không xuống, hắn xoay người đi về phòng ngủ, bóng dáng thanh tuấn lộ ra một tia hiu quạnh.
Hoàn toàn bất đồng với Thân Đồ Xuyên, Quý Thính ngủ đến ngon ngọt, sau đó
thức dậy mới tự hỏi chuyện vi ước ngày hôm qua... Tuy rằng nam phụ cũng
không nhất định chờ mình đến, nhưng đột nhiên thất hẹn rốt cuộc cũng
không tốt, Quý Thính nghĩ nghĩ, viết một phong thư xin lỗi cùng cảm tạ,
gọi nha hoàn ít nhiều chuyện nhất đưa đến trước cửa Thân Đồ Xuyên.
Mà phong thư này trước khi Thân Đồ Xuyên tỉnh lại đã bị một trận gió thổi
tới trong góc, đến khi Thân Đồ Xuyên ra cửa đã hoàn toàn nhìn không
thấy.
Cuộc sống giống như hoàn toàn khôi phục lại bình thường,
chỉ là Quý Thính tuy rằng gởi thư nhưng không nhận được phản hồi thì có
chút bất an, nhưng sau đó nghĩ lại, có lẽ Thân Đồ Xuyên cảm thấy quan hệ hai người không thân đến nỗi viết thư cho nhau nên mới không hồi âm.
Tưởng tượng như vậy, trong nháy mắt Quý Thính liền không nghĩ đến việc này
nữa, chuyên tâm làm đại công chúa xa hoa lãng phí vô độ. Binh quyền đã
giao ra không cần đi làm, cả ngày ăn không ngồi rồi chỉ có thể tiêu
tiền, mua xiêm y xong lại mua trang sức, nhàm chán không có chuyện gì
khác, cô chỉ có thể miễn cưỡng từ chuyện mua mua mua mà cảm thấy vui
thích một chút.
Phải, sinh hoạt của kẻ có tiền thường thường chỉ tự nhiên giản dị như vậy.
"Tự nhiên giản dị" Quý Thính càng ngày càng vui vẻ, làm hào môn thiên kim
thật nhẹ nhàng, trong khi đó Thân Đồ Xuyên lại không quá sung sướng. Tuy rằng biết chuyện Quý Thính bị hạn chế chỉ ăn cháo đã được bỏ đi, mấy
ngày nay phòng bếp đều làm đồ ăn ngon cho cô, nhưng Quý Thính không đến
chỗ hắn, Thân Đồ Xuyên vẫn thật không cao hứng.
Chẳng lẽ mình
trong mắt công chúa chỉ là một đầu bếp? Trong lòng Thân Đồ Xuyên nổi lên một ngọn lửa vô hình, nhưng hắn cũng biết hỏa khí này của mình là không thể hiểu được, cơm là hắn tự nguyện làm, cũng nguyện ý nhận lấy yêu cầu làm món ăn, thậm chí vì nàng mà chủ động thu thập dọn dẹp phòng bếp
nhỏ, hết thảy đều là hắn tự nguyện làm, không có quan hệ gì đến Quý
Thính.
Nhưng mà, hắn nhịn không được tức giận, thậm chí nhịn không được... Muốn mượn tức giận này làm cớ mà đi tìm nàng.
Cố gắng nhẫn nại được mấy ngày, Thân Đồ Xuyên cuối cùng khắc chế không
được, lạnh mặt nấu một chén canh thịt, thừa dịp trăng sáng mà bưng canh
đi tìm Quý Thính.
Quý Thính đang chuẩn bị ngủ, đột nhiên nghe
được tiếng đập cửa, trong nháy mắt cảm thấy thật nghi hoặc. Cô ở trong
phủ này không phải là người có riêng tư gì, nha hoàn cũng thế, bọn Phù
Vân cũng thế, căn bản đều trực tiếp tiến thẳng vào, đã không biết bao
lâu cô chưa nghe được tiếng đập cửa.
Thật sự tò mò, Quý Thính dứt khoát mang giày vào tự mình chạy tới mở cửa.
Cửa vừa mở ra, trong nháy mắt một mùi hương quanh quẩn chóp mũi, Quý Thính
sửng sốt, nhìn thấy người đứng bên người thì cảm thấy thế giới này thật
huyền huyễn... Hắn tại sao lại đến đây?
"Thân Đồ Xuyên?" Quý Thính trong một khắc còn tưởng rằng mình đã nhìn lầm.
Thân Đồ Xuyên nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Quý Thính, bao nhiêu hỏa khí trong
lòng đột nhiên biến mất không còn tăm hơi bóng dáng gì, nhìn khuôn mặt
trắng nõn của Quý Thính, hắn chợt thấy trống rỗng không biết phải làm
gì: "... Phải."
"Chàng tới làm gì?" Quý Thính hỏi xong, thấy được chén canh thịt viên trong tay hắn thì ngây ngẩn cả người. Không phải
như cô đang tưởng tượng chứ?
Nhưng thật chính là như Quý Thính
tưởng tượng như vậy, bên tai Thân Đồ Xuyên phiếm hồng, hắn khụ một
tiếng: "Quân tử phải giữ lời, thảo dân đã đáp ứng làm canh thịt cho điện hạ dĩ nhiên phải thực hiện lời hứa, chẳng sợ điện hạ đã quên, thảo dân
cũng sẽ nói được thì làm được."
"... Chỉ bởi vì chuyện này?" Quý
Thính có chút dở khóc dở cười, "Là do bổn cung lỡ hẹn trước, chàng không cần thiết phải tuân thủ hứa hẹn."
Người này hôm nay mới đưa tới cho mình, không biết đã đợi bao lâu.
Quý Thính cười cười: "Mấy ngày trước chàng trợ giúp bổn cung, ta rất cảm
kích, cho nên như trong thư đã nói, nếu chàng muốn thứ gì cứ nói ra với
bổn cung, coi như là ta tạ lễ."
"Thư?" Thân Đồ Xuyên nghi hoặc.
Quý Thính sửng sốt: "Ngày hôm sau bổn cung có viết cho chàng một phong thư, chàng không thấy được sao?"
"Thảo dân xác thật không thấy được." Thân Đồ Xuyên nhíu mày.
Quý Thính suy nghĩ một chút, bừng tỉnh: "Nha hoàn trở về có nói lúc ấy
chàng còn chưa tỉnh ngủ nên trực tiếp đặt trước cửa, có lẽ là gió đã
thổi đi."
"Có lẽ như vậy, để thảo dân trở về tìm lại xem."
Quý Thính lúc lắc: "Không phải đồ gì quan trọng, thời gian dài như vậy cũng chưa chắc còn có thể tìm được, không cần lo lắng."
Nói xong Quý Thính nhìn về phía chén canh của Thân Đồ Xuyên, kỳ thật đêm
nay đã ăn rất nhiều đồ nhưng khi nhìn đến chén canh nóng hầm hập vẫn có
chút muốn ăn.
Thân Đồ Xuyên đáy mắt hiện lên một tia ý cười: "Điện hạ sẵn còn nóng ăn đi, thảo dân cáo lui trước."
"Chàng chờ một chút." Quý Thính tiếp nhận chén canh đem vào phòng, thật mau đã chạy ra, chén trong tay đã biến thành một cái hộp ngay ngắn, "Đây là
nghiên mực tốt nhất, bổn cung giữ cũng không dùng, không bằng đưa cho
chàng."
Thân Đồ Xuyên hơi giật mình: "Cho ta?"
"Phải, cầm
đi đi." Tuy rằng những điểm tâm đó cũng là từ phòng bếp nhà mình làm,
nhưng Quý Thính vẫn có điểm ngượng ngùng ăn không uống không ở chỗ hắn
lâu như vậy.
Thân Đồ Xuyên rũ mắt nhìn chằm chằm hộp nghiên mực một hồi lâu mới chậm rãi tiếp nhận: "Đa tạ điện hạ."
"Trời đã tối, chàng trở về đi." Quý Thính cười cười, chờ hắn xoay người đi mới đóng cửa lại, đi vào ăn chén canh thịt.
Thân Đồ Xuyên cầm thật chặt góc hộp, bởi vì dùng sức quá độ mà tay ra chút mồ hôi, phía sau lưng cũng ra một tầng mồ hôi ướt.
Chỗ trái tim dường như có một ngọn lửa nhỏ giờ phút này đang nhảy nhót hưng phấn kêu gào, mang đến vui mừng nhảy nhót khắp toàn thân thể hắn, làm
cả người hắn nóng lên.
Loại vui mừng bí ẩn này đột nhiên tắt ngúm khi hắn đi về đến sân trước, ánh mắt Thân Đồ Xuyên trong nháy mắt cũng quạnh quẽ lên.
Hắn bình tĩnh đi đến cửa biệt viện, nhàn nhạt hỏi người khách không mời mà đến, "Không biết Mục công tử đến đây có việc gì?"
Mục Dữ Chi mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt dừng ở trên hộp quà trong tay Thân Đồ Xuyên. Thân Đồ Xuyên không biết vì sao muốn giấu nó đi, nhưng tự tôn
làm hắn nhịn xuống, chỉ ra vẻ không có việc gì, nhìn nhìn Mục Dữ Chi.
Mục Dữ Chi khẽ cười một tiếng: "Nghiên mực tốt nhất lần này từ Huy Châu đưa tới chỉ có bốn cái, hai cái vào cung, hai cái tới phủ công chúa, công
chúa đưa ta một hộp, để lại một hộp, không nghĩ tới hộp kia của công
chúa lại đến tay Thân Đồ công tử."
"Có gì không ổn?" Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt hỏi. Nghe đến đồ vật không phải là độc nhất vô nhị, hắn không còn muốn nữa.
Mục Dữ Chi lắc đầu: "Không có gì không ổn, công chúa thích đưa ai đó là
chuyện của nàng, huống chi điện hạ tặng đồ vật cho người, từ trước đến
nay chưa bao giờ đưa cho chỉ một người, càng đừng nói mấy ngày nay Thân
Đồ công tử tỉ mỉ phụng dưỡng công chúa, cũng đáng được một phần tạ lễ
hậu hĩnh như vậy."
Thân Đồ Xuyên nghe được Mục Dữ Chi đã biết
chuyện mình và Quý Thính mấy ngày nay, ánh mắt tức khắc lạnh lên: "Phủ
công chúa là phủ đệ của điện hạ, nhất cử nhất động của điện hạ lại bị
người ngoài giám thị, xem ra điện hạ đối với người dưới thật quá mức
khoan dung."
"Không phải điện hạ đối với người ngoài khoan dung,
mà chỉ là đối với ta Mục Dữ Chi khoan dung." Mục Dữ Chi khẽ cười một
tiếng, "Huống chi Mục mỗ và công chúa là quan hệ gì, nàng đối tốt với ta cũng là đương nhiên, như thế nào, Thân Đồ công tử không quen nhìn?"
Gân xanh trên thái dương Thân Đồ Xuyên nổi lên, nhưng trên mặt hắn vẫn bình tĩnh: "Ta không có gì không quen nhìn, đây là chuyện của phủ công chúa
các người, nhưng mà thỉnh Mục công tử về sau thiếu giám thị Thân Đồ
Xuyên đi, rốt cuộc ta không phải là người của phủ công chúa."
"Đây là tự nhiên, Thân Đồ công tử không tính toán thành người của phủ công
chúa, Mục mỗ cũng an tâm, nhưng cũng thỉnh Thân Đồ công tử nhớ kỹ lời
nói này, đừng để ngày nào đó lại đổi ý," ý cười trong mắt Mục Dữ Chi
càng sâu, "Rốt cuộc Mục mỗ cũng không nghĩ tới một ngày trở thành huynh
đệ với Thân Đồ công tử."
Thân Đồ Xuyên lúc này mới minh bạch Mục
Dữ Chi tới tìm mình để làm gì, tổng lại là cảm thấy Thân Đồ Xuyên hắn
trở nên quá thân cận với công chúa nên vội vàng tới nhắc nhở hắn.
Thân Đồ Xuyên cười lạnh một tiếng: "Mục công tử suy nghĩ nhiều, ta Thân Đồ
gia chỉ có một mình ta là con trai độc nhất, Thân Đồ Xuyên không có khả
năng có huynh đệ khác." Lời tuy nói vậy, nhưng tâm lý hắn vẫn bực bội,
vui mừng thu được lễ vật cũng đã hoàn toàn biến mất.
Hắn biết Mục Dữ Chi muốn nhắc nhở hắn cái gì, đơn giản là nói cho hắn biết, nếu hắn
có cảm tình với công chúa thì nhất định phải tiếp thu công chúa không
chỉ có một mình hắn là nam nhân. Nhưng Thân Đồ Xuyên nghĩ, chuyện cảm
tình trên thế gian này, rõ ràng cũng nên giống cha mẹ hắn, cả đời chỉ có đối phương một người thôi, vì sau nam tử lại tam thê tứ thiếp, mà nữ tử cũng phải đi trêu chọc một đống nam nhân?
Chỉ cần nghĩ đến quan hệ cũng Mục Dữ Chi và Quý Thính, tim Thân Đồ Xuyên lại thấy đau nhói.
"Xem ra Thân Đồ công tử và phủ công chúa ta là thật sự không có duyên phận,
nhưng mà như vậy cũng tốt, tiền đồ Thân Đồ công tử ngày sau càng cường
thịnh, không cần phải ở hậu viện lục đục với mấy người nam nhân mà tiêu
ma cả cuộc đời." Mục Dữ Chi cười nói xong, nhìn sắc mặt xanh mét của
Thân Đồ Xuyên, xoay người rời đi.
Hắn Mục Dữ Chi quả nhiên đoán
không sai, Thân Đồ Xuyên người này đã có cảm tình với điện hạ, nếu không kịp thời ngăn lại chỉ sợ ngày sau sẽ có phiền toái.
Hắn tuy rằng không thích Thân Đồ Xuyên nhưng không thể không công nhận người này là
một nhân tài, ngày sau chắc chắn sẽ có tiền đồ cao ngất, nhưng cũng
chính vì vậy nên không thể để công chúa phát sinh can hệ gì với hắn.
Không nói đến bởi vì Thân Đồ Xuyên đã từng coi khinh thể diện của công chúa,
chuyện này Mục Dữ Chi vẫn luôn để ý, mà nói tới tình thế hiện giờ. Công
chúa đã nộp lên binh quyền, trừ bỏ thân phận hiển quý thì không còn một
chút thực quyền nào, nếu Thân Đồ Xuyên nảy sinh tình yêu với công chúa,
chỉ dựa vào thân phận đại công chúa cũng không thể cứ để hắn ở hậu viện.
Chuyện vợ chồng, hoặc là gió đông thổi bạt gió tây, hoặc là gió tây áp đảo gió đông, nếu có một ngày Thân Đồ Xuyên tiền đồ phát triển lên, công chúa
tất nhiên sẽ gặp bất lợi, sợ nhất chính là gả làm cho Thân Đồ Xuyên.
Nếu theo di chiếu của tiên hoàng, công chúa có thể cưới nhiều nam tử, công
chúa tự nhiên nên được thống thống khoái khoái cả đời, được muôn vàn mỹ
nam hầu hạ che chở, tranh nhau nghĩ cách được nàng sủng ái, chứ công
chúa không nên trở thành như nữ nhân lớn lên trong khuê phòng, gả cho
một người thì phải lo liệu chuyện nhà, còn phải gánh vác áp lực tam thê
tứ thiếp của trượng phu.
Cho nên Thân Đồ Xuyên người này, vô luận như thế nào cũng phải đề phòng, không thể đắc tội, cũng không thể để
hắn tùy ý có cảm tình với điện hạ, hiện giờ Mục Dữ Chi đã chỉ ra việc
này, chỉ mong Thân Đồ Xuyên có thể kịp thời dừng lại, nếu mà không
thể...
Mục Dữ Chi nhăn nhăn mày, cảm thấy việc này vẫn nên chuẩn bị thêm, miễn cho tình huống ngoài ý muốn xảy ra.
Phủ công chúa gần đây cũng hơi nhàm chán, không bằng làm chút chuyện cho sôi nổi. Mục Dữ Chi cong cong khóe môi.
"Gì? Nạp thiếp?" Quý Thính khiếp sợ đứng lên.
Mục Dữ Chi liếc cô một cái: "Kinh ngạc như vậy làm gì? Nàng hiện giờ đã hai mươi hai, nếu là nữ tử bình thường cũng đã sinh được mấy đứa con rồi,
cũng nên tìm nam nhân đứng đắn mà nếm thử chuyện đời."
"...... Ta không ưng." Quý Thính vẻ mặt vô ngữ, người này quả thực là nghiện làm
ba cho cô mà, lúc này lại bắt đầu tìm đối tượng mà giới thiệu.
Mục Dữ Chi cười tủm tỉm: "Xin lỗi, lời điện hạ nói không tính, ta đã phái người đi tìm."