Giọng nói của Tôn thần y rất nhỏ, nhỏ đến mức Cố Hoài Du đứng gần ông nhất cũng phải kề tai mới có thể nghe thấy được.
Đối với kết quả này, Cố Hoài Du không hề bất ngờ, nếu như trước khi đến đó
chỉ là suy đoán của nàng thì bây giờ sau khi nghe thấy bà già này thốt
lên cái tên Cao Lê, suy đoán đó đã trở thành sự khẳng định.
Lúc
trước có một chuyện nàng nghĩ mãi vẫn không hiểu, để gϊếŧ chết một người có rất nhiều cách, tại sao kẻ đứng sau màn lại phải thực hiện một cách
phức tạp như thế chứ, đi vòng một vòng lớn như thế mà chỉ để gϊếŧ chết
nàng.
Bây giờ xem ra, rất có khả năng là có liên quan đến Tôn
thần y, không, đáng lẽ liên quan đến cái chết của Tiên Hoàng hậu và tung tích của Đại Hoàng tử mới đúng.
Nếu như nàng dự đoán không sai,
hôm đó lúc bị tấn công ở bãi săn, sau khi miếng ngọc rớt ra ngoài, không chỉ thu hút sự chú ý của Hoàng thượng và Cao Thủ phụ, mà Tứ Phi cũng bị thu hút. Nỗi hận của Tôn thần y với Đức Phi khiến nàng không thể không
nghi ngờ là cái chết của Tiên Hoàng hậu do Đức Phi làm.
Còn về việc tại sao Đức Phi lại ra tay với mình và Tống Thời Cẩn, nàng đoán có lẽ là vì bà ta đã biết được chuyện gì đó.
Giọng nói khản đặc vang lên làm đứt đoạn dòng suy nghĩ của Cố Hoài Du, "Họ
Cao kia, ta thật sự làm xem thường ngươi rồi, ta thua rồi, ta nhận
thua."
Con cổ trùng mập mạp vừa chết thì Miêu Tiên Nhi cũng dường như mất đi ý chí sống, cả người bà ta già cỗi thêm mấy phần, nhìn vào
giống như là một người bệnh nặng sắp lìa đời vậy.
Tôn thần y cũng lười nhìn bà ta một cái, ngoài mặt thì mặc kệ bà ta nhưng trong lòng
lại không dám buông lỏng cảnh giác, con rết trăm chân dễ gì chết ngay,
hơn nữa lão yêu bà như Miêu Tiên Nhi này, nếu như nói bà ta không để lại đường lui cho mình, đánh chết Tôn thần y cũng không tin.
Cho nên đợi sau khi thu hồi lực lượng bên ngoài về thì liền đem người áp giải đến Đường Lê Viện.
Trong Vương phủ rộng lớn lại yên tĩnh đến kì lạ, tất cả mọi người đều chìm
vào trong giấc ngủ sâu, cả đất trời dường như chỉ còn lại những người
trong viện này, trong Đường Lê Viện đột nhiên bùng lên ánh lửa, đốt cháy căn phòng bên cạnh nhưng lại không kinh động đến bất kì ai.
Lại
chọn một căn phòng khác bốn mặt đều không có mở cửa sổ, Tôn thần y xách
Miêu Tiên Nhi vứt vào trong, sau đó quay lại nói với hộ vệ mà Lâm Tu
Ngôn sắp xếp: "Đi tìm mấy con chó qua đây nhốt chung với bà ta, kẽ cửa
thì đổ máu chó lên, bất kể là bà ta nói gì ở bên trong, đều không được
mở cửa, cũng đừng có nói chuyện với bà ta!"
Tất cả mọi thứ đều có thể hạ trùng, nhưng chỉ có một con vật là ngoại lệ, chó là động vật duy nhất có thể tránh khỏi mối nguy hại này, Miêu Tiên Nhi nuôi cổ nhiều
năm, cũng sợ nhất là chó.
Quả nhiên, Tôn thần y vừa nói xong, thì Miêu Tiên Nhi vẫn đang mang dáng vẻ mặc kệ ngươi chém gϊếŧ đột nhiên mở mắt ra, trong mắt lóe lên tia sợ hãi, cao giọng nói: "Cao Lê, nếu như
ngươi dám, bà già ta nhất định ám lấy ngươi đến chết mới thôi!"
Con cổ khi nãy, nghiêm khắc mà nói thì đúng là không phải cổ mẹ. Cổ mẹ thật sự vẫn còn đang ngủ say, cổ con ở trên người Đức Phi, bà ta biết nhiều
bí mật như vậy, không thể nào không để lại đường lui cho mình được.
Nhưng mà Cao Lê lại dám nhốt bà ta chung với chó, bà ta không thể nào ra
ngoài, không thể thả cổ ra, không thể nào tiếp tục nuôi dưỡng cổ trùng
được, cổ mẹ tỉnh lại mà bị tên họ Cao này phát hiện ra thì đây chính là
chặt đứt con đường sống của bà ta.
"Giữa chúng ta từ lâu đã là
dây dưa đến chết mới thôi rồi." Tôn thần y lạnh lùng nói: "Ngươi cho là, ta còn để lại cơ hội cho ngươi đưa tin ra bên ngoài hay sao?"
Hai người cứ giằng co với nhau như vậy, bầu không khí trong căn phòng tối
có chút cứng lại, mãi cho đến khi hơn mười con chó được dắt đến trong
phòng, Miêu Tiên Nhi mới co ro vào trong một góc. Tôn thần y nhìn xung
quanh một cái, xác nhận là không có kẽ hở gì nữa thì mới khóa cửa lại
rồi sai người hắt máu chó lên, cuối cùng là sải bước rời đi.
Gió đã ngừng, mây đen tích tụ trong bầu trời đêm dần tan ra, để lộ ra mặt trăng tròn.
Ánh sáng lạnh lẽo chiếu sáng sắc mặt nghiêm trọng của ba người đang ngồi
trong phòng, thời gian trôi qua càng lâu, Cố Hoài Du càng không thể ngồi yên được, nàng cầm lấy ly trà uống không ngừng.
Lục Chi vẫn chưa có quay về, nàng không thể không hoài nghi là có phải Tống Thời Cẩn đã xảy ra chuyện gì hay không.
Trước cửa đột nhiên có một bóng đen, nhanh chóng bước vào trong phòng, kề
thấp bên tai Lâm Tu Ngôn nói mấy câu, sắc mặt hắn thay đổi, thấp giọng
nói: "Tăng thêm người, nhất định phải tìm thấy người cho ta!"
Cố
Hoài Du đang muốn nói chuyện, trong lòng đột nhiên run lên, cả trái tim
nàng như là bị một bàn tay bóp chặt, máu trên mặt nhất thời biến mất
sạch, mồ hôi lạnh nhỏ từng giọt từng giọt lớn xuống đất.
Tôn thần y bị dọa cho nhảy dựng lên, vội vàng hỏi: "Tiểu Ngư Nhi, con sao vậy?"
Nói xong liền kéo tay nàng, sau khi bắt mạch thử thì thấy không hề có
dấu hiệu trúng cổ.
Cố Hoài Du hít một hơi thật sâu, nỗi sợ hãi
trong lòng nàng càng ngày càng mãnh liệt hơn, thậm chí đến cả tai nàng
cũng có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập thình thịch: "Cảm giác có chút
không tốt lắm!"
"Hay là, muội nghỉ ngơi một lát trước đi?" Lâm Tu Ngôn nói.
Cố Hoài Du lắc đầu, giọng nói hơi thấp, "Muội lo là chàng có chuyện!" Trực giác của nàng mách bảo rằng nỗi sợ này có liên quan đến Tống Thời Cẩn,
bây giờ hắn có lẽ đang rất nguy hiểm.
Ánh mắt Lâm Tu Ngôn rơi vào bờ môi có chút trắng bệch của Cố Hoài Du, nghĩ một hồi lâu rồi vẫn chầm chậm nói: "Tống Thời Cẩn không ở trong phủ, người của ta cũng không thể liên lạc với Mạc Anh được, đến cả Lục Chi, cũng không tìm thấy!"
Cố Hoài Du lập tức đứng phắt dậy: "Muội phải đi tìm chàng!"
"Ca!" Cố Hoài Du nhìn Lâm Tu Ngôn, thần sắc vô cùng nghiêm túc: "Muội muốn đi tìm chàng."
Lâm Tu Ngôn cắn cắn răng, lắc đầu: "Muội ở trong phủ đợi tin tức, ta đi tìm huynh ấy." Không phải là hắn cố ý ngăn Cố Hoài Du không cho nàng đi, mà hắn chỉ là lo, Cố Hoài Du không hề biết võ công, nếu như đối phương là
người mà ngay cả Tống Thời Cẩn cũng không thể giải quyết được, vậy thì
nàng đi cũng chỉ là lao đầu vào con đường chết mà thôi.
Cố Hoài
Du không nói gì, chỉ mím chặt bờ môi, móng tay cấu ra một đường đỏ ửng
trong lòng bàn tay, một lát sau nàng cuối cùng cũng mở miệng: "Là muội
quá kích động rồi! Muội ở trong phủ đợi mọi người." Nàng không phải là
sợ chết, mà là sợ mình đi chỉ thành gánh nặng và liên lụy cho mọi người
mà thôi.
Ánh mắt Tôn thần y tối lại, nhìn bầu trời bị ánh trăng
chiếu có chút mờ ảo, thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, không thể
kéo dài thêm được nữa.
"Chúng ta đi thôi."
Nhưng mà hai
người còn chưa kịp bước ra bên ngoài thì có một con chim quen thuộc vỗ
vỗ cánh bay thẳng về phía Cố Hoài Du, sau đó đáp xuống vai nàng một cách bình tĩnh, dùng đầu của nó dụi dụi lên má nàng.
Cả người đen
thui, không lớn bằng nắm tay trẻ em, nhưng chỉ cần nhìn một cái, Cố Hoài Du liền nhận ra, đây chính là con chim mà Tống Thời Cẩn dùng để liên
lạc với ám vệ hôm cứu thoát mấy đứa trẻ kia.
Nhưng mà, trên người nó, Cố Hoài Du lại ngửi được mùi máu, nàng gần như là duỗi lòng bàn tay run rẩy ra đặt trước bờ vai, con chim nhỏ rất có linh tính, nhảy nhẹ
một cái rồi đáp vào lòng bàn tay nàng.
Trong lòng bàn tay bị
nhuộm đỏ, đó là máu tươi chưa kịp khô, bụng của con chim nhỏ hoàn toàn
không bị thương, vậy thì máu tươi này chỉ có thể là bị dính từ chỗ khác.
Tôn thần y là người đầu tiên chạy đến: "Chủ nhân ngươi đâu?" So với việc
tìm kiếm chậm chạp, không bằng đặt hi vọng lên người con chim nhỏ này
còn hơn.
Con chim nhỏ nghiêng nghiêng đầu, dùng cái mỏ nhọn nhọn mổ vào lòng bàn tay Cố Hoài Du, không có phản ứng gì cả.
"Dẫn ta đi tìm nó!" Tôn thần y nhìn con chim nhỏ mà nói.
Ai cũng biết là con chim nhỏ không hiểu tiếng người, nhưng Tôn thần y vẫn
hi vọng, con chim nhỏ này có thể dẫn họ đi tìm người. Nhưng mà con chim
nhỏ vẫn dùng mỏ mổ mổ mấy cái vào lòng bàn tay Cố Hoài Du, vẫn không bay đi.
Trong lòng Cố Hoài Du run lên, nàng thử bước ra ngoài hai
bước, con chim nhỏ cuối cùng cũng có phản ứng, vỗ cánh bay lên từ lòng
bàn tay nàng, sau khi bay vòng vòng thì bắt đầu vỗ cánh về phía Đông
Bắc.
"Đi theo nó!" Lâm Tu Ngôn nói xong, liền lao ra ngoài cùng với Tôn thần y.
Kì lạ là, bay chưa được bao lâu, con chim nhỏ liền quay lại, giống như là Cố Hoài Du không đi thì nó cũng không đi.
Con chim này được Tống Thời Cẩn nuôi, chuyên dùng để truyền tin, mệnh lệnh
mà nó có thể nhận được cũng chỉ có thể là một mệnh lệnh trực tiếp mà
thôi, Tôn thần y hiểu ra, con chim này có lẽ là chuyên môn đến tìm Cố
Hoài Du, lập tức khom gối ngồi trước người nàng, "Lên đây, ta cõng con
cùng đi."
Lâm Tu Ngôn thở dài một hơi, sau khi ra lệnh cho người
canh chừng Đường Lê Viện thì nhìn Cố Hoài Du nói: "Hay là để con cõng
đi, một lát nữa nhớ bám sát theo con."
Gặp chuyện phải tùy cơ ứng biến, Cố Hoài Du cũng không nghĩ được nhiều, sau khi gật đầu đồng ý thì leo lên lưng của Lâm Tu Ngôn.
Tiếng gió lướt qua bên tai, tốc độ còn nhanh hơn nhiều so với hai lần mà Tống Thời Cẩn dẫn nàng đi, nhưng Cố Hoài Du lại không hề cảm thấy sợ hãi,
bóng đêm như một vực sâu nuốt chửng mọi nơi mà ánh sáng không thể chiếu
tới được, có lẽ là cũng đang nuốt chửng lấy Tống Thời Cẩn.
Tốc độ của con chim nhỏ rất nhanh, thân hình màu đen dưới ánh trăng màu bạc
gần như là không thể thấy rõ, dẫn theo họ đi về phía con đường ít người, không biết trôi qua bao lâu, cuối cùng cũng dừng lại trước một khu rừng rậm rạp.
Cố Hoài Du vừa xuống đất, liền có thể ngửi thấy mùi máu tanh, rất nhạt, nếu như không phải là nàng nhạy cảm với mùi này thì có
lẽ là nàng sẽ không thể nào ngửi thấy được.
"Bên này." Nàng thấp giọng nói.
"Đợi một lát." Tôn thần y đột nhiên mở miệng, lấy con cổ trùng khi nãy từ trong lòng ra: "Thứ này con cầm lấy."
Cố Hoài Du cũng ngây ra một lát, nàng không phải là người luyện cổ, cũng
không hiểu cách đuổi cổ trùng, dáng vẻ của Miêu Tiên Nhi vẫn còn trong
đầu khiến cho da đầu nàng hơi tê rần.
Tôn thần y lại lấy một cây
tiêu ngắn ra, nói nhanh: "Nếu như gặp nguy hiểm, thì thổi cái tiêu này,
trừ phi thật sự cần thiết, không thì đừng đụng vào nó. Con nhớ kĩ, bấm
chặt cái lỗ cuối cùng, thổi hai tiếng dài một tiếng ngắn là tấn công,
còn bấm chặt cái lỗ giữa, thổi một tiếng dài thì nó sẽ quay về."
Cố Hoài Du gật gật đầu, siết chặt cái tiêu và cái bình chứa con cổ trùng trong lòng bàn tay.
Trên mặt đất có một lớp lá rụng dày đặc, cho dù là bước rất khẽ, nhưng đi
trên đống lá vẫn khó tránh khỏi phát ra tiếng xào xạc. Rừng càng rậm rạp thì mùi máu tanh càng nồng, dần dần trên những cành cây hai bên của mấy người họ đều xuất hiện vết kiếm và đao chém qua.
Một cơn gió khẽ thổi qua, trên ngọn cây đột nhiên có một bóng người, cây kiếm tỏa ra
ánh sáng lạnh chiếu thẳng từ trên đầu xuống, lúc Cố Hoài Du ngửi được
mùi máu tanh thì bước lệch ra một bước lùi về phía sau, Lâm Tu Ngôn đã
vội đá thân kiếm sang mặt đất bên cạnh.
Nương theo ánh trăng sáng chiếu lại, người đó sau khi lăn tròn hai vòng rồi nhìn rõ gương mặt của ba người họ, thì mồ hôi lạnh trên người đột nhiên nhỏ xuống.
"Lão gia, Thiếu phu nhân, Lâm công tử!"
Cố Hoài Du nghe thấy giọng nói này có chút quen thuộc, lại nhìn kĩ thêm
một lát. Cả người Cù Điệt như là tắm máu, vài chỗ da thịt trên người có
vết thương do đao chém rách ra, sắc mặt có chút xanh lét, nhìn vào vô
cùng thê thảm.
"Chuyện gì? Chủ nhân nhà ngươi đâu? Còn Lục Chi đâu?"
Cù Điệt lắc lắc cái đầu hơi choáng váng: "Thuộc hạ dẫn mọi người qua đó."
Sau khi Lâm Tu Ngôn cau chặt mày, thì mới quay lại nói với hộ vệ đi theo
khi nãy: "Triệu tập người qua đây, ẩn giấu hành tung, đừng để người khác chú ý."