“Có phải Đại hoàng tử giám quốc rất bất lợi cho ngươi không?” Trong lúc
Lâm Cẩm Văn đang suy nghĩ về tình huống trước mắt thì Cố Khinh Lâm đột
nhiên hỏi như vậy.
Lâm Cẩm Văn nhếch đuôi lông mày, nhìn y hỏi, “Sao ngươi lại nói vậy?”
“Cảm giác.” Cố Khinh Lâm nói, “Tuy rằng ngoài mặt ngươi không biểu lộ gì,
ngữ khí cũng rất nhẹ nhõm, nhưng ta cảm giác ngươi không có dáng vẻ
thoải mái như mọi khi, mặt ngươi có vẻ căng thẳng. Nghĩ tới nghĩ lui
hình như chỉ có việc Đại hoàng tử giám quốc khiến cho ngươi không yên.”
Y nói chuyện chậm rãi nhưng rất nghiêm túc, Lâm Cẩm Văn ngạc nhiên,
“Không ngờ Khinh Lâm lại nghiên cứu tâm tình của ta cẩn thận đến vậy, có phải ngươi vẫn luôn lo lắng cho ta không?”
Từ sau khi quan hệ
của hai người tiến thêm một bước, Cố Khinh Lâm gần như đã miễn dịch với
mấy lời trêu chọc tình thú lớn nhỏ của Lâm Cẩm Văn, không ngờ tới ở
triều đại này sẽ xuất hiện một người nói lời quan tâm tới mình.
Từ nhỏ hắn đã luôn tin tưởng vận khí của mình sẽ không tệ mãi, bây giờ càng tin như vậy.
Lâm Cẩm Văn nắm tay Cố Khinh Lâm vuốt ve hai cái, đột nhiên hôn nhẹ một cái rồi nhẹ nhàng nói, “Không cần lo lắng, Đại hoàng tử giám quốc hay không chẳng phải việc ta có thể khống chế, nhưng ta là người hầu thân cận của Hoàng thượng, cho dù Đại hoàng tử giám quốc thì Hoàng thượng còn ở đó,
gã không dám làm gì bất lợi với ta đâu. Vừa nãy ta thất thần là vì nghĩ
tới lời nói của phụ thân, lúc trước Hoàng thượng nhả ta tin tức muốn lập Thái tử, ta đã không nói với ông, bây giờ ông nhắc tới việc này hẳn là
nghe được từ chỗ Ôn gia. Có thể là Ôn gia cảm thấy không đạt được kỳ
vọng nên tức giận, giận cho đánh mèo với phụ thân. Thôi không nói tới
những việc này nữa, dù sao bọn họ giận chó đánh mèo thế nào cũng chẳng
liên lụy đến ta.”
Cố Khinh Lâm cảm nhận bàn tay nóng bỏng của Lâm Cẩm Văn, độ nóng truyền từ mu bàn tay đến cánh tay của y, lại xâm nhập
vào trong lòng, khiến trái tim y từ từ nóng lên.
Y có chút không dám nhìn mặt Lâm Cẩm Văn, không khỏi dời mắt sang hướng khác rồi ừ một tiếng.
Lâm Cẩm Văn thấy dáng vẻ của Cố Khinh Lâm thì cười nhẹ.
Ngày hôm sau khi Lâm Cẩm Văn vào triều, Cố Khinh Lâm cũng thức dậy, y ở
trong phòng ăn xong bữa sáng thì dặn Ngọc Trúc chuẩn bị để đến Ôn gia
một chuyến. Hôm qua nghi vấn của y bị Lâm Cẩm Văn làm gián đoạn mà bỏ
qua, nhưng Cố Khinh Lâm không phải người dễ lừa gạt như vậy.
Lâm
Cẩm Văn không muốn cho y biết chuyện đó, y có thể không biết. Nhưng Đại
hoàng tử giám quốc là việc vui khó cầu, y còn là người cung cấp tin tức
cho Ôn gia, bây giờ nói thế nào cũng phải đi chúc mừng chứ.
Lần
này Cố Khinh Lâm đến Ôn gia thì đãi ngộ tốt hơn nhiều so với lần y và
Lâm Cẩm Văn tới lúc trước, người gác cổng vừa thấy y liền cười vui vẻ
tiếp đón.
Cố Khinh Lâm thấy những điều này chẳng có cảm giác gì,
lần này đến đây y chỉ dẫn theo Ngọc Trúc và Tam Thất, Vân Đào và Thủy Tô thì để lại ở Lâm gia.
Lúc Cố Khinh Lâm đến viện tử của Ôn lão
phu nhân, Ôn lão phu nhân đang được Vương thị chọc cho cười lớn, Ôn Di,
Ôn Phương và Ôn Viễn đều có mặt. Thấy Cố Khinh Lâm đến, đáy mắt Ôn lão
phu nhân càng có vẻ vui hơn, bà bảo Cố Khinh Lâm tới ngồi bên cạnh mình
rồi ra vẻ trách cứ nói, “Cơ thể ngươi nặng nề, ở trong nhà cẩn thận
dưỡng thai mới đúng, sao lại chạy lung tung thế này. Chờ khi thai kỳ của ngươi ổn định rồi hãy đến thăm ta.”
Vuong thị vội nói, “Mẫu thân mới vừa rồi còn nói nhớ Khinh Lâm kia mà, bây giờ người tới rồi mẫu thân lại lo lắng.”
“Ngươi thật lắm lời.” Ôn lão phu nhân cười nói.
Vương thị cũng cười, ả ta nói, “Mẫu thân, người cũng không phải không biết
con không phải người có thể để trong lòng, với lại trông thấy Cố Khinh
Lâm con cũng vui vẻ nên không giữ miệng nổi.”
Cố Khinh Lâm chào
hỏi xong cũng nhìn Ôn lão phu nhân nhẹ nhàng nói, “Ngoại tổ mẫu, thân
thể con không có việc gì lớn, một mình ở trong phòng rất nhàm chán. Ôn
gia và Lâm gia cách nhau cũng không xa, thường tới thăm ngoại tổ mẫu là
việc nên làm.”
Ôn lão phu nhân cười nói, “Vẫn nên chú ý sức khỏe nhiều hơn.”
Cố Khinh Lâm đồng ý, sau khi Cố Khinh Lâm đến thì nét vui vẻ trên mặt Ôn
Di nhạt đi vài phần, Ôn Phương nhìn Cố Khinh Lâm xong lại nhìn Ôn Di thì không dám nói nhiều cũng không dám biểu lộ gì, Ôn Viễn thì vẫn luôn cúi thấp đầu, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, rất dễ dáng khiến cho
người ta bỏ qua cậu.
Lúc này Vương thị nhìn Ôn lão phu nhân xong
nhìn Cố Khinh Lâm nói, “Chắc là Khinh Lâm đã biết rồi nhỉ, từ hôm nay
Đại hoàng tử sẽ thay Hoàng thượng giám quốc rồi đấy. Việc này truyền đi
rất xôn xao, ngay cả mấy người trong nội trạch chẳng lên triều như chúng ta cũng nghe nói nữa là.”
Ôn Di nhìn Vương thị cười duyên nói,
“Mẫu thân, Cố biểu ca sao có thể chưa nghe nói được, Lâm huynh trưởng
không phải là người bên cạnh Hoàng thượng hay sao.” Nói đến đây, tâm
trạng Ôn Di có chút khác lạ. Vốn cho rằng Cố Khinh Lâm gả vào nhà nghèo
khó, không nghĩ tới tên nghèo khó đó mới chớp mắt đã trở mình thành hồng nhân được tin tưởng nhất bên cạnh Hoàng đế. Cuộc sống thật sự của Cố
Khinh Lâm như thế nào không ai biết, nhưng ít nhất bên ngoài thân phận
của y phải nói là nước lên thì thuyền lên.
Nếu nói trong lòng Ôn
Di là kỳ lạ thì trong lòng Ôn Phương phải nói là chua đến ê răng, nói,
“Vậy Cố biểu ca nhất định là biết rồi.” Ôn Viễn gật gật đầu, một chữ
cũng không nói.
Cố Khinh Lâm thấy Ôn Di Ôn Phương kẻ xướng người họa như vậy, giống như đã nhận định là cuộc sống của y rất tệ vậy.
Cố Khinh Lâm khẽ mỉm cười nói, “Hôm qua phu quan hưu mộc nên vốn là không
biết chuyện này. Có điều phụ thân vừa hạ triều đã gọi phu quân qua, sau
khi phu quân trở về đã nói cho ta việc giám quốc rồi.”
Hàm ý của
Cố Khinh Lâm là quan hệ giữa y và Lâm Cẩm Văn rất tốt, còn cố ý chỉ ra
việc sau khi Lâm Tùng Nhân hạ triều đã gọi Lâm Cẩm Văn qua nói. Khi ấy
Lâm Cẩm Văn nói cho y biết việc Hoàng thượng có ý lập Thái tử, y đã từng hỏi Lâm Cẩm Văn có muốn nói cho Lâm Tùng Nhân biết không.
Lúc đó Lâm Cẩm Văn đã bác bỏ, cho nên chuyện này bất kể ở góc độ nào cũng không bắt bẻ được.
Ôn Di còn muốn nói gì đó nhưng bị Ôn lão phu nhân nhìn một cái nên không lên tiếng.
Ôn lão phu nhân tỏ vẻ thản nhiên nói, “Các ngươi ồn ào quá làm bà già này
nhức cả tai, đều trở về đi, để ta và Khinh Lâm trò chuyện riêng.”
Vương thị nghe vậy thì dẫn theo Ôn Di, Ôn Phương và Ôn Viễn mỗi người một thần sắc rời đi.
Bọn họ đi rồi Ôn lão phu nhân mới vỗ vỗ tay Cố Khinh Lâm nói, “Thanh tịnh rồi.”
Cố Khinh Lâm rũ mắt xuống nói, “Con lại gây thêm phiền cho tổ mẫu.”
“Cái này có gì mà phiền phức, các ngươi là huynh muội, tuổi nhỏ thì sẽ vì
chuyện nhỏ mà cãi nhau, chờ trường thành hiểu chuyện rồi thì các ngươi
vẫn là người một nhà, phải giúp đỡ lẫn nhau mới có thể lâu dài được.” Ôn lão phu nhân hiền lành nói.
Cố Khinh Lâm dạ một tiếng gật gật đầu.
Ôn lão phu nhân lại nhìn y nói: “Nghe ngươi nói thì bây giờ Lâm Cẩm Văn
đối xử với ngươi cũng tốt, ngươi có chuyện gì đừng ngại nói với ngoại tổ mẫu, ngoại tổ mẫu tuyệt sẽ không để ngươi chịu một chút thiệt thòi nào ở Lâm gia.”
Cố Khinh Lâm ngước mắt nói: “Ngoại tổ mẫu biết rõ đấy, Lâm Cẩm Văn hắn tính tình tương đối ngay thẳng, nghĩ cái gì trong đầu
cũng nói thẳng ra, có khi nói chuyện không bận tâm cảm giác của người
khác. Liền lấy sự tình lần trước mà nói, hôm qua con mới biết hắn vậy mà không nhắc đến chuyện này với phụ thân. Tối hôm qua phụ thân hỏi hắn,
sau khi hắn trở về còn không ngừng bực bội, nói chỉ là một chút chuyện
nhỏ cũng đáng để phụ thân nổi giận như vậy. Ngoại tổ mẫu, cái khác con
không sợ, chỉ sợ phụ thân vì vậy mà có thành kiến với con. Dù sao ở Lâm
gia phụ thân vẫn rất coi trọng con, thỉnh thoảng Lâm Cẩm Văn vẫn nghe
vào lời phụ thân dạy bảo.”
Cố Khinh Lâm nói lời này hàm ý chính
là, ta ở Lâm gia nghe được tin tức này nói cho Ôn gia, kết quả Ôn gia
trong việc xử lý chuyện này không hề suy nghĩ đến lập trường của ta hay
sẽ ảnh hưởng tổn thương ta thế nào. Lâm Cẩm Văn vốn không thích y, Lâm
Tùng Nhân coi như công bằng, hiện tại thì tốt rồi, khiến cho địa vị của
ta bây giờ ở Lâm gia rất lúng túng. Nếu trong lòng Lâm Tùng Nhân vì
chuyện này nổi lên hiềm khích với y, có ý kiến với y, vậy tình cảnh của y sợ là càng hỏng bét.
Sau khi Ôn lão phu nhân nghe xong lời này, không khỏi nắm tay Cố Khinh Lâm chặt hơn.
Bà hé miệng như muốn nói cái gì lại thấy Cố Khinh Lâm thần sắc bình tĩnh
nói: “Ngoại tổ mẫu không cần lo lắng, tựa như vừa rồi người nói vậy,
thân thích thủy chung là thân thích, ngày sau giúp đỡ lẫn nhau mới có
thể đứng vững, con hiểu mà.”
Môi Ôn lão phu nhân giật giật, sau
một hồi bà nói: “Khinh Lâm ngươi yên tâm, có ta ở đây, Lâm gia tuyệt
không dám khi dễ ngươi đâu.”
Trong khi Cố Khinh Lâm ở Ôn gia nói chuyện, Lâm Cẩm Văn đang đứng kế bên
người Hoàng đế, ngày đầu tiên Đại hoàng tử Chu Thụy giám quốc đang thỉnh an Hoàng đế.
Tuy rằng ngày hôm qua Chu Thụy bởi vì bản thân
không kiên trì mà có chút mất mát, nhưng toàn thân gã vẫn toát ra khí
thế phóng thái tài hoa. Dù sao khó được cơ hội quang minh chính đại đứng trên triều đình tiếp nhận ánh mắt tẩy lễ của mọi người, cái này giống
như luyện tập trước khi đăng cơ làm Hoàng đế, Lâm Cẩm Văn cũng có thể
hiểu được tâm trạng Chu Thụy.
Đại khái là ánh mắt hắn nhìn chằm
chằm vào Chu Thụy quá trắng trợn, Hoàng đế liếc nhìn hắn nói: “Ngươi
nhìn hắn như vậy làm gì. Hắn là Đại hoàng tử Chu Thụy, các người mới vài ngày không gặp đã không nhận ra rồi sao?”
Lâm Cẩm Văn vẻ mặt
nịnh nọt nói: “Hoàng thượng, còn không phải tại Đại hoàng tử giám quốc
sao, ty chức chỉ cảm thấy thật là nhanh, cũng coi là thế sự khó liệu đi. Trước đó vài ngày ty chức mới nghe Hoàng thượng nói có ý cho Đại hoàng
tử giám quốc, còn nói cân nhắc lập Thái tử cơ mà, không nghĩ tới mới
ngắn ngủn một ngày Đại hoàng tử đã giám quốc rồi. Ngày hôm qua ty chức
còn bị phụ thân mắng nữa đó, nói biết Hoàng thượng có ý lập Thái tử tại
sao lại không nói, ty chức mấy ngày nay vẫn luôn bận rộn việc ngày giỗ
của Thái hậu, thật sự rất mệt, Đại hoàng tử đừng nóng giận.”
Chu
Thụy đứng ở Hoàng đế trước mặt còn chưa đắc ý được bao lâu đã bị Lâm Cẩm Văn nói mấy câu làm nghẹn đến mặt đỏ bừng. Cái bộ dạng nịnh bợ kia của
Lâm Cẩm Văn nhìn là biết đối với gã rồi, nhưng không hiểu sao nghe lại
chói tai thế. Cái gì gọi là Lâm Tùng Nhân mắng hắn không lên tiếng.
Trong lúc nhất thời Chu Thụy hận không thể vươn tay bịt miệng Lâm Cẩm
Văn, thậm chí nghĩ không ra nên dùng vẻ mặt gì đối diện với Hoàng đế
nữa.
Chu Thụy chưa thấy qua ai ngu xuẩn như vậy, trước mặt không
biết giả bộ là cái gì, Lâm Tùng Nhân chẳng lẽ không dạy hắn ở trước mặt
Hoàng thượng không nên nói lung tung sao? Hắn nói một câu nghe nhẹ nhàng là thế nhưng ai biết trong lòng Hoàng đế nghĩ thế nào chứ, Lâm Cẩm Văn
đây là muốn gài bẫy người ta mà.
Hoàng đế vốn đang luyện chữ, Lâm Cẩm Văn vừa huyên thuyên mở miệng, bút của ông lệch một cái, chữ triệt
để vứt đi rồi. Hoàng đế ném bút lên ngự án, tiếp nhận khăn lụa do Vương
Tận An đưa tới lau chùi tay, sau đó ông nhìn phía Lâm Cẩm Văn cười như
không cười nói: “Trẫm nói cái gì ngươi cũng dám truyền ra bên ngoài,
không sợ Trẫm trị tội ngươi sao?”
“Không thể nói sao?” Vẻ nịnh bợ trên mặt Lâm Cẩm Văn còn chưa tiêu lại mang theo một chút khiếp sợ, vô
cùng hoang mang bày tỏ lòng trung thành của mình: “Ty chức nhớ kỹ, có
điều Hoàng thượng yên tâm, ty chức cũng không nói ra ngoài, ngài xem
ngay cả phụ thân của ty chức cũng không biết.”
Hoàng đế nở nụ cười, ông nói: “Phụ thân ngươi không biết, làm sao sẽ hỏi ngươi chuyện này?”
Lâm Cẩm Văn kinh ngạc thêm mờ mịt: “Cũng đúng nhỉ, phụ thân ty chức làm sao mà biết được.”
Hoàng đế ném mạnh cái khăn xuống đất, chậm rãi nhỏ nhẹ nói với Chu Thụy đã
không còn một chút khí phách tao nhã nào mà đã đổi thành gương mặt trắng bệch: “Ngày đầu tiên giám quốc Đại hoàng tử chớ tới trễ, ở chỗ Trẫm
lãng phí thời gian làm gì, đi xuống đi.”
Chu Thụy nghe xong lời này chẳng những không đi, chân còn mềm nhũn quỳ phịch xuống đất: “Phụ hoàng…”
“Nhìn chút tiền đồ của ngươi kìa, cút xuống đi.” Hoàng đế nhìn không thuận mắt cái vẻ của Chu Thụy nói.
Chu Thụy cuống quít lui xuống.
Hoàng đế nhắm lại hai mắt, cảm thấy lòng tràn đầy bực bội, Chu Thụy này thật
sự là quá lên không được mặt bàn rồi. Nếu là ông nghe nói như thế, tất
nhiên là mặt không đổi sắc tim không nhảy, nhìn bộ dáng vừa rồi của gã
là biết chột dạ rồi.
Lâm Cẩm Văn nói lộ ra việc ông muốn lập Thái tử thì thế nào, nếu Chu Thụy tâm tư ổn trọng chút, nhất định phải là
biết cũng làm như không biết, không biết cũng làm như không biết. Những
chuyện còn lại đã có Ôn Tướng, có Lâm Tùng Nhân đỡ đạn rồi, gã bối rối
cái gì.
Thật sự là một chút khí độ Đế Vương đều không có, trong lòng Hoàng đế đã cấp cho Đại hoàng tử cái danh vậy rồi.
Mà Lâm Cẩm Văn thì sao, thật đúng là cái gì cũng dám nói. Nghĩ tới đây,
Hoàng đế giương mắt hướng Lâm Cẩm Văn nhìn lại. Trên mặt Lâm Cẩm Văn
chưa hết mờ mịt, nhưng hẳn là cảm thấy bầu không khí ở đại điện quá
ngưng trọng, hắn đứng đó mím môi không dám nói tiếp nữa.
Hoàng đế thấy dáng vẻ đáng thương của hắn, nghĩ thầm bản thân đã sớm biết Lâm
Cẩm Văn là hạng người gì rồi, không nên vì vậy mà tức giận. Hoàng đế vẻ
mặt mệt mỏi mà nói: “Cẩm Văn, ngươi bảo Tiêu Như Quy đến đây một
chuyến.”
Đi gọi người thế này vốn là việc của nội giám, nhưng bây giờ Hoàng đế thấy Lâm Cẩm Văn là cảm thấy khó chịu, đành phải đuổi hắn
đi đâu đó.
Lâm Cẩm Văn đáp ứng rồi nhanh chóng rời đi, chờ hắn đi rồi, Vương Tận An rụt lại cổ cũng không dám lên tiếng nữa.
Lâm Cẩm Văn ra cửa đại điện, trong lòng vui như nở hoa.
Hiện giờ trong hoàng cung đúng là thời khắc khẩn trương, hắn là một tồn tại
vô cùng đặc thù. Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người hắn, lại vừa tranh đoạt lẫn nhau. Ngày hôm qua Lâm Tùng Nhân tìm hắn nói chuyện
khiến hắn đột nhiên nghĩ đến, nếu như lúc này có người cố ý chuyển ánh
mắt của Đại hoàng tử và thế lực sau lưng gã lên người hắn, vậy hắn quả
thật là quá xui xẻo rồi.
Ngươi xem, nói lập Thái tử là hắn, kết
quả Hoàng đế không lập Thái tử, lại cho Đại hoàng tử trực tiếp giám quốc luôn. Ôn gia và Đại hoàng tử nhất định sẽ hoài nghi hắn truyền ra tin
tức sai, cho nên hôm qua Ôn Tướng mới trắng trợn thăm dò Lâm Tùng Nhân.
Hiện tại thân phận hắn không rõ ràng, tuy Hoàng đế chưa chứng thực suy đoán
của tất cả mọi người hắn là con riêng của Hoàng đế. Nếu có người tận lực dẫn dắt, làm cho bọn người Đại hoàng tử và Ôn Tướng cảm thấy hắn là
người thủ đoạn, Hoàng đế còn cố ý tài bồi hắn. Hắn có tài diễn xuất của
ảnh đế cũng vô dụng, trong lúc lơ đãng đã lộ ra kẽ hở, như vậy mấy vị
hoàng tử nhất định là muốn trừ khử hắn trước rồi tranh đấu tiếp.
Hắn phải cố gắng để mình ít xuất hiện một chút, chính là muốn sống, cho nên hôm nay lời hắn nói nghe có vẻ như không não xúc động còn đắc tội tất
cả mọi người, nhưng lại vô cùng an toàn đấy. Ít nhất ánh mắt mấy vị
hoàng tử đó sẽ không đặt trên người ngu ngốc không có đầu óc như hắn.
Nghĩ tới đây, Lâm Cẩm Văn từ đáy lòng thở dài thật sâu, nếu có người muốn
hắn đội nồi, vậy trước hết hắn phải đập bể cái nồi đó, hắn không phải là người bị người ta tát má trái còn đứng đấy cho người tát thêm má phải.
Có điều sâu trong lòng Lâm Cẩm Văn vô cùng rõ ràng, hết thảy hành động của hắn bây giờ đều dựa vào Hoàng đế, nhưng Hoàng đế tuổi đã cao, hơn nữa
coi như Hoàng đế chưa già, nói không chừng lúc nào đó sẽ thu hồi ưu ái
đối với hắn. Hắn hiện tại chẳng khác gì đang đứng trên một miếng gỗ lơ
lửng trên không trung, bốn phía đều là nước xoáy, chẳng biết lúc nào sẽ
rơi xuống, bị cắn nuốt hết.
Hiện giờ Lâm Cẩm Văn đã hiểu cần
phải chính thức nắm thực quyền trong tay mới có thể bảo đảm an toàn của
mình, chỉ là thực quyền là không dễ nắm, cần thiên thời địa lợi nhân
hoà.
Trong lúc Lâm Cẩm Văn cân nhắc tiền đồ của mình, ngày đầu
tiên Chu Thụy giám quốc gã liên tiếp thất thần trong buổi chầu. Trên
triều đình có rất nhiều người thuộc phe ủng hộ gã, tất nhiên là không
làm khó Chu Thụy, còn những người khác cũng chỉ ở trong trạng thái quan
sát, sẽ không gây sự vào ngày đầu tiên.
Song phương tạm thời đạt thành hiệp nghị sống chung hòa bình, rất là hòa hài dễ chịu.
Đương nhiên Ôn lão thái gia là một người có ánh mắt rất độc, lập tức phát
hiện ra Chu Thụy thất thần trên mây. Cũng may Ôn lão thái gia là một lão hồ ly, chẳng bao lâu lão đã tìm được cớ tránh đi triều thần để một mình nói chuyện với Chu Thụy.
Chu Thụy thấy Ôn lão thái gia giống như là thấy được phao cứu sinh, gã thất kinh nói: “Ôn Tướng cứu ta.”
Ôn lão thái gia trong lòng cả kinh nói: “Đại hoàng tử có chuyện từ từ nói, đừng hoảng hốt, đã xảy ra chuyện gì?”
Chu Thụy ổn định lại tinh thần, sau đó kể lại chuyện thất thố ở trước mặt
Hoàng đế, vẻ mặt đắng chát tổng kết nói: “Ôn Tướng, Lâm Cẩm Văn kia nói
dễ nghe một chút là trung thành tận tâm với phụ hoàng, nói khó nghe một
chút chính là ngu xuẩn một cách thần kỳ. Ngươi có đầu óc đều biết không
thể tùy tiện nói chuyện ở trước mặt phụ hoàng. Hắn thì ngược lại, chẳng
những dám nói còn liên lụy ta vào. Tính tình phụ hoàng thế nào Ôn Tướng
hiểu rõ nhất, không cho phép người khác sử dụng thủ đoạn, chẳng thể đoán được trong lòng của ông hiện tại đang suy nghĩ cái gì, cái danh Đại
hoàng tử của ta có thể giữ được không cũng khó nói.”
Ôn lão thái
gia nhìn Chu Thụy chửi người khác ngu xuẩn thì thầm nghĩ, ngươi còn mặt
mũi nói người khác hả, chẳng lẽ chính ngươi không ngu xuẩn.
Chu Thụy liên miên cằn nhằn mãi mới xong, nhìn Ôn lão thái gia nói: “Ôn Tướng, ngươi xem việc này làm sao bây giờ?”
Nếu như Chu Thụy không phải con rể của Ôn lão thái gia, lão đã xoay người
đi rồi. Lúc này lão chỉ có thể nhẫn nhịn mà nói: “Đại hoàng tử, việc đã
đến nước này, hốt hoảng cũng không giải quyết được vấn đề, ngươi trước
trấn định lại đi.”
Chu Thụy vẻ mặt đau khổ nói: “Ôn Tướng, ta
cũng muốn trấn định, nhưng nói nghe nhẹ nhàng thôi, ta chính là trấn
định không được.”
Ôn lão thái gia trầm giọng nói: “Nếu ngay thời
điểm Hoàng thượng hỏi Đại hoàng tử có thể trấn định, chuyện kia hoàn
toàn có thể đổ lên đầu phụ tử Lâm gia, việc này không liên quan gì đến
chúng ta. Cho dù trong lòng Hoàng thượng có hoài nghi, Lâm Tùng Nhân
cũng không dám đổ sự tình lên đầu chúng ta.”
“Ôn Tướng.” Chu Thụy cắt ngang lời nói của lão: “Ngươi đừng nói không liên quan đến chúng
ta, Lâm Tùng Nhân không dám đổ trách nhiệm, nhưng cái miệng con của ông
ta thì ta thật sự sợ hãi. Ta dám khẳng định, lấy cái đầu chứa toàn cỏ
của Lâm Cẩm Văn, phụ hoàng dám trị tội cha hắn, hắn lập tức quậy tung
trời. Ngày sau chúng ta ít tiếp xúc với phụ tử Lâm gia thôi, thật là quá nguy hiểm.”
Ôn lão thái gia nghe lời gã nói mà nghẹn trong lòng, lão giả bộ không nghe Chu Thụy mà tiếp tục nói: “Bây giờ ngươi lộ rõ sự sợ hãi trước mặt Hoàng thượng, chuyện kia càng phức tạp. Hoàng thượng
từ trước đến nay ghét nhất có người tìm hiểu tin tức bên cạnh ngài,
trách phạt ta cùng Lâm Tùng Nhân là tránh không khỏi. Có điều Hoàng
thượng sẽ không liên lụy đến ngươi, vậy cũng là một chuyện tốt.”
“Chuyện tốt?” Chu Thụy có chút không rõ rồi, Ôn lão thái gia nói: “Trong tình
huống Hoàng thượng biết ngươi biết rõ ràng chân tướng mà không trách tội ngươi, chẳng lẽ không phải chuyện tốt sao?”
Thấy Chu Thụy còn
chưa hiểu được vấn để, Ôn lão thái gia chỉ muốn thở dài, hận lúc trước
bản thân mắt mù, chọn Chu Thụy làm con rể. Đương nhiên, việc này cũng do không còn lựa chọn nào khác.
Ôn lão thái gia tận lực hiền lành
nói: “Hoàng thượng tính tình thế nào Đại hoàng tử chẳng lẽ không hiểu,
trong mắt Hoàng thượng từ trước đến nay không chấp nhận dù chỉ một hạt
cát. Lần này Hoàng thượng không trách ngươi, vậy chứng minh ngài không
muốn để Đại hoàng tử cõng tội danh này. Đại hoàng tử bây giờ lại đang
giám quốc, hẳn là Hoàng thượng chỉ muốn rèn luyện ngươi thôi.”
Vừa nói đến tiền đồ của mình, Chu Thụy phản ứng cực nhanh, gã vẻ mặt kinh
hỉ không biết nên làm thế nào cho phải nói: “Ý của Ôn Tướng là phụ hoàng đang khảo sát ta?”
Ôn lão thái gia gật đầu nói: “Cho nên trong
khoảng thời gian này Đại hoàng tử giám quốc khi làm việc cần phải cố
gắng giữ tỉnh táo. Nếu trong lúc này Đại hoàng tử có thể làm việc khiến
Hoàng thượng thoả mãn, vậy lo gì tương lai.”
Chu Thụy vẻ mặt
hoảng hốt khẽ gật đầu, sau đó gã có hơi chần chờ hỏi: “Ôn Tướng, vậy
chúng ta có nhân cơ hội này an bài người của mình không?”
Ôn lão
thái gia vẻ mặt lãnh đạm: “Đại hoàng tử, nên an bài tất nhiên là phải an bài rồi, đây chính là cơ hội hiếm có. Nhưng bây giờ khẳng định Hoàng
thượng đang quan sát Đại hoàng tử ngươi cực kỳ tinh tế, cho nên Đại
hoàng tử trước tiên hãy bình tĩnh đừng thiếu cảnh giác.”