Lúc Lâm Cẩm Văn và Tiêu Như Quy hồi cung phục mệnh, nội giám đứng ngoài
cửa điện là Nguyên Tiêu, Nguyên Tiêu ngăn cản bọn họ, trên mặt là thái
độ làm việc công nói: “Xin hai vị đại nhân dừng bước, hiện tại Hoàng
thượng không muốn gặp bất cứ ai, hai vị về trước đi.”
Tiêu Như
Quy và Lâm Cẩm Văn hai mặt nhìn nhau, trong lòng đang nghĩ nên đứng chờ ở cửa đại điện, hay tạm thời rời khỏi chờ Hoàng thượng muốn gặp lại đến.
Đúng lúc này, Vương Tận An từ trong điện đi ra. Tiếng bước chân của lão rất
nhỏ, tiếng mở cửa cũng rất nhẹ. Sau khi thấy hai người, lão cười tươi
rói nói: “Tiêu Thống lĩnh, Lâm thị vệ, buổi sáng Hoàng thượng bị các vị
đại thần làm phiền, vừa mới nằm ngủ. Có chuyện gì chờ Hoàng thượng tỉnh
lại hai vị đại nhân lại đến đây đi.”
Lâm Cẩm Văn và Tiêu Như Quy
nghe xong lời này đành phải gật đầu rời khỏi, lúc chuẩn bị rời đi, Vương Tận An vẻ mặt đau buồn mà nói: “Tiêu Thống lĩnh, Lâm thị vệ, mấy ngày
nữa là ngày giỗ của Thái hậu rồi, Hoàng thượng bị bệnh sợ là không thể
tự mình đi tế bái, cũng may Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đã có thể giúp
đỡ Hoàng thượng chia sẻ sự vụ. Hoàng thượng sắp sửa bàn giao việc này
cho Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử thay thế, Tiêu Thống lĩnh và Lâm thị vệ chịu trách nhiệm an toàn cho hai vị hoàng tử. Lúc này Đại hoàng tử và
Nhị hoàng tử chắc hẳn đang ở Nam thư phòng, chờ đợi hai vị đại nhân qua
thương nghị việc này.”
Lâm Cẩm Văn gật đầu nói: “Đã như vậy, ta cùng Tiêu Thống lĩnh lập tức đi Nam thư phòng bái kiến Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử.”
Vương Tận An nhìn hai người rời khỏi, trên mặt cười tươi như hoa.
Nguyên Tiêu chờ người đi rồi, cậu xoay người chạy đến gần Vương Tận An nhỏ tiếng gọi: “Cha nuôi.”
Vương Tận An nhìn cậu một cái nói: “Có phải muốn hỏi vì sao ta khách sáo đối
với Tiêu Thống lĩnh cùng Lâm thị vệ như vậy hay không?”
Nguyên
Tiêu khẽ gật đầu, Hoàng thượng đã dặn chính là người nào cũng không gặp, Vương Tận An lại nói cho Tiêu Như Quy và Lâm Cẩm Văn lý do Hoàng đế
không gặp người. Đổi lại là người khác, cho dù nương nương trong hậu
cung hay Ôn Tướng trên triều đến đây tìm hiểu tin tức, Vương Tận An đều
chưa từng hòa nhã giải thích như vậy.
“Chúng ta là nô tài, cho ai mặt mũi thì phải xem tâm tư của chủ tử, huống chi vừa rồi ta xem trọng
cũng không phải Tiêu Thống lĩnh, mà là Lâm thị vệ.” Vương Tận An ung
dung nói, thấy Nguyên Tiêu vẫn là dáng vẻ không hiểu cho lắm, lão tự tay gõ đầu của cậu nói: “Ngươi nha, còn non nớt lắm. Ngươi là do ta đề bạt
đi lên hầu hạ cho Hoàng thượng, mí mắt đừng quá nhỏ bé. Về sau ở bên
cạnh ta nghe nhiều nhìn nhiều nói ít, học tập nhiều chút, sẽ có chỗ tốt
cho ngươi.”
Nguyên Tiêu trung thực nói: “Cha nuôi, ta ăn nói vụng về, không biết nói chuyện, đầu óc cũng không nhạy bén, dễ đắc tội với
người khác, nếu có thể học được ba phần bản lĩnh của cha nuôi là có thể
gánh trời rồi.”
Vương Tận An vui vẻ, lão nói: “Ngươi đúng là lòng dạ đủ cao nha, ba phần bản lĩnh của ta cũng phải theo bên cạnh Hoàng
thượng nhiều năm mới tôi luyện ra được đấy. Dạy khôn cho ngươi, người
khác mặc kệ, nếu Lâm thị vệ đến đây thì khách khí chút.”
Dứt lời, Vương Tận An quay trở lại trong đại điện dưới ánh mắt nghi hoặc của Nguyên Tiêu.
Sau khi cửa đại điện đóng lại, Nguyên Tiêu vẻ mặt ngây ngốc đứng ở cửa đại
điện. Lời đồn có liên quan đến thân thế của Lâm Cẩm Văn vốn là truyền ra từ trong hoàng cung, Nguyên Tiêu cũng nghe được khá nhiều phiên bản.
Hiện giờ nhìn thái độ của Vương Tận An là muốn cậu nịnh bợ Lâm Cẩm Văn,
Vương Tận An thật đúng là lão hồ ly nghìn năm, tuy chỉ điểm rõ ràng
nhưng không nhất định có thể làm cho người ta hiểu được. Chẳng qua bất
kể bên trong có cạm bẫy hay không, Nguyên Tiêu hiện giờ cũng phải nghe
theo.
Lâm Cẩm Văn không biết được trao đổi như có như không cực
kỳ ngắn ngủi giữa Nguyên Tiêu cùng Vương Tận An, hắn và Tiêu Như Quy
đang trên đường đi đến Nam thư phòng. Hắn nói thầm trong lòng, vì một
đêm hoang đường mà biến thành tình cảnh hiện giờ, cũng không biết Hoàng
đế ở trong mộng có hối hận không.
Lúc Lâm Cẩm Văn và Tiêu Như Quy đến Nam thư phòng, Chu Thụy đang hỏi Lưu Niệm chuyện tế bái.
Chu Thụy ngồi ở vị trí đứng đầu bên phải, Lưu Niệm cung kính đứng một bên.
Chỗ Chu Thụy ngồi lúc này là vị trí có địa vị cao nhất ngoại trừ chỗ
ngồi của Hoàng đế. Đương nhiên nếu như có thể, Chu Thụy khẳng định
nguyện ý ngồi ở vị trí trung tâm cao nhất rồi, tiếp nhận mọi người triều bái. Nhưng hiện giờ gã chỉ có thể nghĩ trong lòng mà thôi.
Chu Thụy thấy Tiêu Như Quy và Lâm Cẩm Văn đến, đứng dậy cười nói: “Hai vị đại nhân không cần đa lễ, mời ngồi đi.”
Tiêu Như Quy nói: “Đại hoàng tử, lễ nghi không thể bỏ.” Sau đó ôm quyền cúi
người mà không quỳ, Lâm Cẩm Văn nhanh chóng bắt chước động tác của y.
Chu Thụy trong mắt ánh lên sự không vui, cảm giác mình bị hai người thờ ơ.
Tiêu Như Quy còn đỡ, y là Thống lĩnh Ngự lâm quân, nắm giữ thực quyền,
bọn họ làm hoàng tử cũng phải nhún nhường ba phần. Nhưng Lâm Cẩm Văn là
thứ gì chứ, chẳng qua ỷ vào ưu ái tạm thời của phụ hoàng mà dám vô lễ
như vậy, thật sự là đáng giận.
Có điều phần không vui lập tức đã
bị Chu Thụy thu lại, gã cười híp mắt nói: “Ta vừa rồi đang thảo luận lễ
nghi tế bái với Lưu đại nhân, ta cùng nhị đệ lần này thay phụ hoàng tế
bái Thái hậu, cũng muốn bày tỏ hiếu tâm của mình. Lưu đại nhân vừa rồi
cũng nói đến lúc đó phải làm như thế nào, nhưng chuyện này ta cũng không biết rõ, sợ phụ lòng thịnh ái của phụ hoàng. Còn vấn đề phòng ngự, ta
muốn hỏi Tiêu Thống lĩnh lần này dự định phái bao nhiêu người, lỡ như
xảy ra chuyện phải xử trí như thế nào? Có thể bảo đảm an toàn của ta và
nhị đệ không?”
Lâm Cẩm Văn nghe Chu Thụy nói xong, chỉ cảm thấy
gã hiện giờ giống như một con công đang xòe đuôi, cố hết sức thi triển
mị lực của bản thân, dùng ngôn ngữ dùng hành động nói cho người khác
biết, hiện tại gã có bao nhiêu ngưu bức.
Thế nhưng gã chỉ là thay thế Hoàng đế tế bái mẫu thân, cũng là tế bái thân tổ mẫu của mình mà,
còn muốn làm cho lần này giống như đăng cơ làm Đế hay sao? Hơn nữa trước đây khi Hoàng đế đi tế bái Thái hậu, chẳng lẽ không đi theo à? Hỏi quá
trình như vậy không khỏi lộ tâm tư quá mức rõ ràng đi. Có điều Chu Thụy
cũng rất tự giác, Nhị hoàng tử Chu An không có ở đây, lúc gã nói chuyện
cũng không quên nhắc tới, không để lại nhược điểm cho người ta bắt lỗi.
Tiêu Như Quy sắc mặt không đổi, y nói: “Đại hoàng tử, tẩm lăng của Thái hậu
ngay tại Quảng Lăng trong cung, bên trong vốn đã có người phòng thủ. Dựa theo lệ cũ, lúc Hoàng thượng xuất hành là tám trăm Ngự lâm quân tùy
thân hộ vệ. Trước khi Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử thân lâm, hạ quan
sẽ tự mình đến trước kiểm tra toàn cảnh, nếu như phát hiện có người khả
nghi hay việc khả nghi sẽ lập tức bẩm báo. Hạ quan nhất định sẽ toàn lực bảo vệ an toàn của Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử.”
Lâm Cẩm Văn tán thành nói: “Hạ quan cũng thế.”
Lâm Cẩm Văn ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng nhịn không được tán
thưởng nghệ thuật nói chuyện của Tiêu Như Quy. Tiêu Như Quy mở đầu đã
nói lúc Hoàng đế xuất hành nên có bao nhiêu người, đằng sau một chữ cũng không đề cập tới việc này. Chỉ nói sẽ đi trước bảo vệ hai vị hoàng tử,
ai cũng không đắc tội. Ngụ ý là nếu Chu Thụy cũng muốn dùng tám trăm Ngự lâm quân, vậy y sẽ cấp.
Nếu sau này truyền tới tai Hoàng đế,
Hoàng đế không truy cứu thì việc này liền yên lặng qua, cũng coi như bán cho Chu Thụy một ân tình không thấy được, nếu Hoàng đế trong lòng không vui muốn truy cứu, vậy Tiêu Như Quy hoàn toàn có thể nói bản thân lúc
ấy đã nhắc nhở Chu Thụy rồi, là Hoàng đế có thể dùng tám trăm người, mà
không phải là Đại hoàng tử có thể dùng. Về phần Nhị hoàng tử, đầu óc có
vấn đề, là một vật biểu tượng, ở trong vấn đề phức tạp này hoàn toàn có
thể bị lãng quên.
Cái nồi này nhẹ nhàng kín đáo giấu cạm bẫy
trong lời nói từng giây từng phút đều có thể ném ra. Nếu như đổi thành
hắn là Chu Thụy, chắc chắn tại chỗ mở miệng hỏi Tiêu Như Quy, hắn thân
là hoàng tử đi tế bái, dẫn bao nhiêu người phù hợp. Quăng cái nồi Tiêu
Như Quy đã ném ra lại cho y.
Hắn khẳng định phải khiến Tiêu Như
Quy cho hắn một câu trả lời chắc chắn, nhân số không thể nhiều như Hoàng đế, nhưng cũng phải đủ để Đại hoàng tử hài lòng.
Vậy Tiêu Như
Quy sẽ làm như thế nào, sau cùng cách thích hợp nhất hẳn là giảm đi một
nửa nhân số so với tám trăm người. Vừa tránh khỏi xung đột với Hoàng đế, cũng thành toàn được tâm khoe khoang của Chu Thụy tới cực điểm, người
khác cũng tìm không ra lỗi.
Vào lúc Lâm Cẩm Văn ở trong lòng qua
lại sắm vai Chu Thụy và Tiêu Như Quy tiến hành phân tích vấn đề, Chu
Thụy nhìn hắn một cái, thầm nghĩ ngươi biết cái gì, ta lại không hỏi
ngươi. Có điều lời này chỉ có thể ở trong lòng nhắc tới hai câu, trên
miệng và trên mặt tuyệt đối không biểu lộ ra chút nào.
Chu Thụy
gật đầu nói: “Như thế rất tốt, cứ làm như thế đi.” Chu Thụy đại khái là
muốn làm cho mình biểu hiện ra sự cẩn thận cao quý của hoàng tử, chỉ là
vẻ mặt không đắc ý như vậy thì càng hoàn mỹ.
Tiêu Như Quy đáp ứng, đứng ở một bên tỏ vẻ không còn gì nói, Lâm Cẩm Văn đứng cùng y.
Chu Thụy nhìn về phía Lưu Niệm nói: “Lưu Thượng Thư, đồ vật sử dụng trong ngày giỗ của Thái hậu nên chuẩn bị tốt.”
Lưu Niệm trả lời lại một lần: “Xin Đại hoàng tử yên tâm, Lễ bộ sớm đã dựa
theo lệ cũ chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết cho lễ tế bái rồi.”
Chu Thụy thật ra vô cùng không thích nghe hai chữ lệ cũ này, nhưng lúc này gã không tiện mở miệng nói thêm cái gì nên gật đầu.
Sau đó gã thật sự không còn gì muốn hỏi nữa nên để Lưu Niệm đi xuống.
Lưu Niệm đi rồi, Chu Thụy nhìn Tiêu Như Quy nói: “Tiêu Thống lĩnh, Lâm thị
vệ, ta nghe phụ hoàng nói, ông bảo các ngươi đi đại lao Hình bộ nhìn Tần Nam cả gan làm loạn, Tần Nam còn kiêu ngạo nữa không?”
Tiêu Như
Quy nói: “Tần đại nhân đang trong lao suy nghĩ lại, chắc hẳn rất nhanh
sẽ cho Hoàng thượng đáp án hài lòng.” Tiêu Như Quy thân là Thống lĩnh
Ngự lâm quân, chưởng quản cấm quân trong nội cung, sâu sắc được Hoàng đế coi trọng, y vốn không cần khách khí với hoàng tử như Chu Thụy. Nhưng
hiện tại Hoàng đế tuổi tác đã cao, lại thích làm liều, nói không chừng
đến lúc nào đó sức khỏe không chịu nổi.
Thân là trọng thần tâm
phúc của Hoàng đế, Tiêu Như Quy cũng không muốn tân hoàng vừa đăng cơ đã giết y. Y cũng phải lưu lại cho mình một đường lui, chỉ là ý định lập
Thái tử của Hoàng đế chưa rõ ràng, trong lòng y cũng không nắm chắc đối
với mấy vị hoàng tử. Cũng không muốn tùy tiện đắc tội hoàng tử nào, bởi
vậy có vài thời điểm, có mấy lời cũng không cần quá cứng nhắc.
Lâm Cẩm Văn tức thì ở một bên hậm hực nói: “Chỉ là một lão già, tính khí
quật cường một chút, nhưng từ ngang ngược càn rỡ lão vừa nãy hình dung
hạ quan cũng đừng cho lão xài nữa.”
Chu Thụy nghe xong lời hắn
nói thiếu chút nữa thốt ra câu, “Thế nào, nghe lời này của ngươi còn rất đắc ý?” Cũng may lời nói đến yết hầu đã bị gã kịp thời nuốt xuống, chỉ
là rất khó lý giải trong đầu Lâm Cẩm Văn giả bộ cái gì. Từ ngang ngược
càn rỡ này từ lúc nào đã mang nghĩa tốt, còn bị người tranh đoạt đến
tranh đoạt đi nữa chứ.
Có điều hôm nay tâm tự của Chu Thụy không ở trên người Lâm Cẩm Văn, gã chuyển đề tài: “Tần Nam ở trước mặt mọi
người khiến phụ hoàng mất mặt, làm phụ hoàng tức giận đến như vậy, thật
sự là đáng giận. Miệng lão cứng, cứ cho lão nếm thử mùi vị tra tấn ở đại lao Hình bộ là được. Có lẽ phụ hoàng nghe được lão đổi lời, trong lòng
tất nhiên sẽ vui vẻ. Tiêu Thống lĩnh, Lâm thị vệ các người cảm thấy đề
nghị của ta thế nào?”
Tiêu Như Quy nói: “Đại hoàng tử, Hoàng thượng chưa nói sẽ dụng hình với Tần Ngự sử.”
Chu Thụy chậm rãi cười nói: “Tiêu Thống lĩnh, việc này trời biết đất biết
ngươi biết ta biết Lâm thị vệ biết Lâm Thượng thư biết là được, không
cần phụ hoàng vì những chuyện nhỏ nhặt này mà vất vả?”
Lúc này
Lâm Cẩm Văn chỉ muốn nói một tiếng, bây giờ Chu Thụy rõ ràng là lôi kéo
bọn họ lên thuyền của gã mà. Gạt Hoàng đế dụng hình với lão già Tần Nam, còn ngươi biết ta biết cái gì chứ. Sau khi làm xong tất nhiên không thể để lão già Tần Nam ở nói lung tung trước mặt Hoàng đế thì chỉ có thể
giết chết, vậy chẳng khác nào trói bọn họ trên người mình sao?
Tiêu Như Quy và hắn từ chối, Chu Thụy sẽ xếp bọn họ vào hàng ngũ kẻ thù,
không từ chối được thì phải thông đồng làm bậy, muốn làm phải trung lập
cũng không được, ngày sau gặp mặt chính là đao quang kiếm ảnh gió tanh
mưa máu. Lâm Cẩm Văn cảm thấy thủ đoạn lôi kéo thăm dò của Chu Thụy rất
cao siêu, biểu hiện này quả thật không phù hợp với bản thân gã, chẳng lẽ lại hắn nhìn sai rồi?
Tiêu Như Quy nhìn Chu Thụy cười, không tự
giác mấp máy môi. Hôm nay e là y phải đặc tội Đại hoàng tử rồi, dù sao
Hoàng đế còn chưa có chết, trên đời không có bức tường nào mà gió không
lọt qua được, y không có khả năng làm ra chuyện đầu nhập vào phe Đại
hoàng tử sau lưng Hoàng đế.
Đang lúc Tiêu Như Quy muốn mở miệng lúc, Lâm Cẩm Văn bỉu môi nói: “Đại hoàng tử, như vậy không tốt đâu.”
Chu Thụy nhíu mày nói: “Hả, tại sao không tốt? Lâm thị vệ từ lúc nào có tâm địa Bồ Tát vậy.”
Lâm Cẩm Văn câng mặt lên nói: “Đại hoàng tử, tuy hạ quan không phải người
thông minh, nhưng chuyện của Tần lão đầu hạ quan không đồng ý. Hoàng
thượng cũng không nói gì đi dụng hình, vậy dụng hình rồi ai sẽ chịu
trách nhiệm? Ngươi là hoàng tử, lần trước Tần lão đầu cáo trạng Lưu Khuê hại Lưu gia suy sụp, Hoàng thượng lần này phạt lão cũng coi như lấy lại danh dự cho Đại hoàng tử ngươi, chứng minh trong lòng Hoàng thượng nghĩ cho ngươi. Tiêu Thống lĩnh lại càng không cần phải nói, Hoàng thượng
vốn coi trọng, hạ quan còn là thủ hạ của y. Hạ quan ở trong lòng Hoàng
thượng không có bao nhiêu cân nặng, thật vất vả mới vừa có chút thể diện ở trước mặt Hoàng thượng, lỡ như Hoàng thượng bởi vì chuyện này tức
giận rồi không tín nhiệm hạ quan nữa, vậy chẳng phải là hạ quan xui xẻo
nhất sao? Ta thật vất vả lăn lộn được chức Ngự tiền thị vệ, trong cung
ngoài cung người người kính sợ, không tình nguyện đạp đổ chén cơm của
mình đâu.”
Tiêu Như Quy trong mắt lóe lên vui vẻ rồi biến mất,
sau đó sắc mặt y nghiêm túc, nói: “Lâm thị vệ ngươi suy nghĩ nhiều quá,
ai mà không biết hiện giờ Hoàng thượng tin tưởng nhất chính là ngươi, ta và Đại hoàng tử so ra còn kém ngươi đấy.”
“Tiêu Thống lĩnh,
chúng ta làm người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ngươi
cũng đừng nói lời tâng bốc ty chức. Các người ỷ vào Hoàng thượng ưu ái
muốn dùng hình, vậy các ngươi tùy tiện, dù sao có Hoàng thượng gánh cho
các ngươi, ty chức sẽ không tham dự đâu. Hơn nữa nếu Hoàng thượng muốn
hỏi, hạ quan nhất định sẽ bẩm báo chi tiết, tuyệt đối sẽ không dao động
sự tin tưởng của Hoàng thượng đối với ta.”
Lâm Cẩm Văn nói hết
xong, đầy tim đầy phổi đầy mặt đều là dáng vẻ ai dám ngăn cản con đường
ta được Hoàng đế tín nhiệm, ta sẽ trở mặt với người đó.
Chu Thụy
nghe xong Lâm Cẩm Văn nói không đầu không đuôi rồi lại cực kỳ cứng rắn,
gã nhịn không được mở miệng nói: “Lâm Cẩm Văn, trong đầu ngươi mọc toàn
cỏ à.” Gã thật vất vả mới bắt được cơ hội có thể bức bách Tiêu Như Quy,
kết quả Lâm Cẩm Văn một phen càn quấy còn lời thề son sắt muốn cáo
trạng, gã còn làm thế nào để bức bách Tiêu Như Quy được nữa? Tự tay đưa
nhược điểm vào tay Lâm Cẩm Văn hay sao, để hắn lập công trước mặt Hoàng
đế? Gã cũng không phải chán sống.
Lâm Cẩm Văn nhìn Chu Thụy, sờ lên đầu vẻ mặt buồn bực nói: “Không phải cỏ mà.”
Chu Thụy bị chọc tức đến mức ngực phập phồng, hô hấp nặng hơn ba phần, cuối cùng gã còn nói liên tiếp mấy lần ngươi giỏi lắm, sau đó phất tay áo bỏ đi. Lâm Cẩm Văn nhìn bóng lưng của gã giật giật khóe miệng, thầm nghĩ
thật đúng là không trải qua tức giận đến, chút độ lượng cũng không có,
ai có não mà dám đi theo gã lăn lộn?
Tiêu Như Quy ở bên cạnh nói: “Lâm thị vệ, ta lại nợ ngươi thêm một lần.”
Lâm Cẩm Văn nhìn y mặt không chút thay đổi nói: “A, ngươi nói thiếu vậy
thiếu đi. Ngày sau ty chức tìm Tiêu Thống lĩnh nhờ giúp đỡ, Tiêu Thống
lĩnh cũng đừng quên.”
Tiêu Như Quy kinh ngạc Lâm Cẩm Văn lần này
vậy mà không giả điên nữa, y khẽ mỉm cười nói: “Nếu trong khả năng tự
nhiên sẽ không quên.” Về phần ngoài khả năng, vậy thì không bàn nữa.
Lâm Cẩm Văn nói: “Thật ra bây giờ Tiêu Thống lĩnh có thể giúp đỡ rồi, gần
đây ty chức rất thiếu thốn, nếu Tiêu Thống lĩnh dư dả thì lấy bạc đến
trả hai phần nhân tình này đi, ty chức chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy
vui vẻ.”
Tiêu Như Quy: “…”
Lâm Cẩm Văn thất vọng thở dài
nói: “Không có sao? Túi tiền của Tiêu Thống lĩnh mỏng vậy sao, bày đặt
nói cái gì hoàn trả nhân tình. Ai, sợ là hữu tâm vô lực rồi.”
Tiêu Như Quy: “…”
Lúc Lâm Cẩm Văn và Tiêu Như Quy gặp nhau lần nữa đã là xế chiều rồi, Hoàng
đế đã tỉnh lại. Lâm Cẩm Văn hỏi bạc Tiêu Như Quy không thành, Tiêu Như
Quy liền né tránh hắn. Lâm Cẩm Văn còn lẩm bẩm Tiêu Như Quy da mặt quá
mỏng, hiện tại không có bạc về sau cho là được, hắn có thể đợi mà.
Trạng thái tinh thần của Hoàng đế tốt hơn buổi dáng nhiều, ông cho gọi Lâm
Cẩm Văn và Tiêu Như Quy đến, tất nhiên là vì muốn biết Tần Nam ở trong
lao có thái độ thế nào.
Khi Hoàng đế hỏi thì trên mặt Lâm Cẩm Văn có chút khó xử, không biết phải trả lời như thế nào. Hoàng đế nhìn hắn
híp mắt nói: “Cẩm Văn làm sao vậy, chẳng lẽ Tần Nam nói gì đó không dễ
nghe, ngươi không dám nói thẳng?”
Lâm Cẩm Văn khô khan nói: “Bẩm
hoàng thượng, ty chức cũng không phải là nói không nên lời, mà là lão
già Tần… Không, không nói đến chuyện Tần đại nhân nói chuyện văn vẻ nho
nhã quá còn nói có sách, mách có chứng giống như giảng Thiên Thư. Ty
chức học vấn thấp, nghe không hiểu lắm. Ty chức muốn cho Tần đại nhân hạ thấp trình độ nói chuyện dễ hiểu một chút đi, lão lại không vui, không
thèm phản ứng ty chức.”
Hoàng đế yên lặng, ông yên lặng đó nâng
chung trà lên, yên lặng uống vài ngụm, sau đó ông chậm chạp nói: “Trước
khi Tần Nam vào triều, gia cảnh mặc dù bần hàn nhưng cũng là tài tử nổi
danh, nói lão đọc nhiều thi thư cũng không quá đáng. Sau khi trở thành
Ngự Sử càng dốc lòng tu học nhiều năm như vậy. Ngươi… Ngươi tính tình
không chịu gò bó, nói chuyện với lão không hợp.”
Dứt lời Hoàng đế đột nhiên có chút hoài niệm những ngày bản thân lấy học vấn khiến lão
thất phu Tần Nam á khẩu không nói được gì.
Lâm Cẩm Văn dường như
không biết Hoàng đế ghét bỏ hắn không học vấn, hắn gật đầu nói: “Hoàng
thượng nói có lý, Tần đại nhân thân là người đọc sách, người đã già
không nói, tính khí còn giống như hòn đá bên trong hầm cầu vừa thối vừa
cứng, nói chuyện cũng không lọt tai, trong nhà lại không tìm ra tang vật nhận hối lộ, bằng không có thể dùng vài hình phạt lên lão.”
Hoàng đế nghe Lâm Cẩm Văn dùng từ thô lỗ miêu tả, tâm trạng nói chuyện cũng
không có, ông hữu khí vô lực nói: “Nói nhăng cuội gì đấy, Tần Nam là
ngôn quan, các triều đại thái tổ có lệnh, ngôn quan thượng tấu không
được dụng hình. Ngươi lại đưa ra ý kiến chẳng ra gì như vậy.”
Lâm Cẩm Văn vẻ mặt kính nể nói: “Hoàng thượng nhân từ.”
Người ở chỗ này nghe Hoàng đế nói thì thầm nghĩ, mấy năm nay thủ đoạn làm
việc của ngài cũng không giống một người nghe lời thái tổ lời nói. Lại
thấy ngữ khí chân thành tán thưởng của Lâm Cẩm Văn như vậy, nghĩ thầm
quả nhiên là mắt mù.
Nói đến đây, Hoàng đế cũng lười nhắc đến
chuyện Tần Nam nữa. Ngài đã nói không thể dụng hình với ngôn quan mất
rồi, đương nhiên Hoàng đế là có thể đổi lời, chỉ là đối diện với ánh mắt này của Lâm Cẩm Văn, Hoàng đế cũng không muốn đổi lời, liền nói: “Trước tiên cứ giam Tần Nam tiếp đi, mài bớt ngạo cốt thư sinh của lão.”
Sau đó Hoàng đế lại hỏi thăm chuyện tế bái Thái hậu, cái này là sở trường
của Tiêu Như Quy, y trả lời khiến Hoàng đế sở trường thoả mãn.
Hoàng đế nói: “Như thế rất tốt.”
Dù sao thì Hoàng đế đang có bệnh, không bao lâu sau ông đã thấy mệt, phất tay nói: “Các người lui đi.”
Tiêu Như Quy và Lâm Cẩm Văn yên lặng đứng dậy lui ra.
Hôm nay mãi đến khi Lâm Cẩm Văn xuất cung về tới nhà, cũng không bị Hoàng
đế triệu hoán lần nữa, điều này làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm.
Về đến nhà, thấy Cố Khinh Lâm, thần kinh căng như dây cung của Lâm Cẩm Văn mới thả lỏng, hắn kể lại mọi việc trong cung một lần, nói: “Giao tiếp
với những người kia thật sự là tâm thân mỏi mệt.”
Cố Khinh Lâm rót cho hắn chén trà, nói: “Tần Ngự sử ở trong thiên lao cũng mắng ngươi hả?”
Lâm Cẩm Văn nói: “Lão ngoan đồng đó tư tưởng lỗi thời, tất nhiên không vừa
mắt loại người ăn chơi lêu lổng như ta rồi, mắng rất thống khoái. Có
điều ta không so đo với lão, bằng không với tính cách thích hơn thua của ta có thể khiến lão giận đến ngất trong thiên lao.”
Cố Khinh Lâm nói: “Tần Ngự sử tuổi già, là người thuộc phe thanh lưu trong triều,
cũng có vài người chống lưng.” Hoàng đế làm việc hoang đường, mấy năm
gần đây càng quá đáng. Trên dưới triều đình không mấy người dám chỉ
thẳng mặt Hoàng đế mà mắng, Tần Nam là một, khả năng cũng là người duy
nhất.
Lâm Cẩm Văn nói: “Việc đã đến nước này, Hoàng thượng không
muốn mạng của lão tính ra là lão gặp may, chúng ta không nói tới lão
nữa. Ngươi bảo thái độ hôm nay của Đại hoàng tử có phải có vấn đề hay
không?”
Cố Khinh Lâm nghe Lâm Cẩm Văn nói, cảm thấy có chút đói
bụng, y cầm một miếng bánh hoa hồng ăn. Bánh hoa hồng là Ngọc Trúc làm,
hình dạng đẹp mắt không nói, bên trong còn bỏ thêm rất nhiều đường, nghe mùi thơm rất ngọt ngào. Cố Khinh Lâm gần đây rất thích ăn đồ ngọt, chờ y ăn xong miếng bánh hoa hồng, mới nhìn Lâm Cẩm Văn ung dung nói: “Ngươi
đã quên sau lưng Đại hoàng tử là ngoại tổ phụ rồi sao, ngoại tổ phụ thân là Tướng gia, chỉ điểm Đại hoàng tử vài câu, gã có thể nghe lọt.”
Lâm Cẩm Văn ừ một tiếng, sau đó đưa ngón trỏ tay phải quệt qua khóe miệng Cố Khinh Lâm, chỗ đó dính mảnh vụn bánh hoa hồng.
Lúc thu tay lại, thấy Cố Khinh Lâm đang sững sờ nhìn mình, Lâm Cẩm Văn
trong lòng khẽ động, hắn chậm rãi đưa ngón tay vào trong miệng liếm,
trầm thấp nói: “Rất ngọt đó.”
Cố Khinh Lâm nhìn động tác của hắn đầu trống rỗng, nghe lời nói của hắn mà trong nháy mắt mặt đỏ bừng.