Mộc Thuần ngồi trên xe im lặng không nói lời nào, tâm trạng của cô vô cùng
tệ, mãi cho đến khi Phi Vũ đưa cô bước chân vào Nam Cung gia thì mới
thấy cô thay đổi sắc mặt. Đây là nơi mà trước kia cô đã từng đứng từ xa
ngắm nhìn, người ngoài như cô không có cách nào tiến vào. Bây giờ cô
đang tự do tự tại thì bị cưỡng chế mang về đây, nghĩ mà thấy buồn cười.
Nam Cung gia xa hoa được xây dựng theo phong cách châu Âu, hai bên
cổng vào biệt thự là hai tòa tháp cao, màu sắc tối giản, tổng thể trông
giống một tòa lâu đài cách tân được thu nhỏ.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Mộc Thuần nhíu mày rồi nắm tay con trai đi vào trong. Cô vẫn còn mặc váy cưới trên người, Phi Vũ đi ở bên cạnh cô
thì một thân tây trang được đo và may cẩn thận, nếu không nói, người
khác nhìn vào còn nghĩ hai người họ chuẩn bị vào lễ đường.
Tử Thiêm mở to mắt nhìn xung quanh, thằng bé hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, còn có vẻ thích thú.
Mộc Thuần không hỏi tại sao Phi Vũ đưa cô về đây, cũng không muốn biết, cô chỉ đồng ý đi theo anh vì bị ép.
Bên cạnh đột nhiên vang lên chất giọng trầm ấm:
“Anh đã cho người chuẩn bị phòng ở tầng hai.”
“Tôi và Thiên Tường đã đăng ký kết hôn.” Mộc Thuần đáp một câu không đầu không đuôi.
Cô muốn cho người đàn ông này biết rằng giữa họ đã không còn cơ hội
nào nữa, bây giờ, theo mặt pháp luật thì cô là vợ của Thiên Tường.
Phi Vũ chỉ lặng lẽ cong môi, nét mặt hiển lộ rõ sự tùy ý:
“Em nghĩ anh sẽ quan tâm đến một tờ giấy à?”
“Mặt anh dày thật.”
Nghe cô mắng, anh ngược lại rất vui vẻ vì được nói chuyện với cô nhiều hơn:
“Anh chỉ làm những gì nên làm.”
“Cướp dâu là một chuyện rất đáng tự hào à?” Mộc Thuần không hiểu được.
“Sao lại không?”
Trình độ vô sỉ của người nào đó đã phá vỡ nhận thức của cô, cô chỉ có thể ngậm miệng lại mặc kệ, càng nói sẽ càng bực mình thêm.
Phi Vũ đưa cô đến một căn phòng rồi dặn dò:
“Em cứ ở lại đây tự nhiên, nơi này là phòng của em và con.”
Căn phòng rộng đến nỗi làm Mộc Thuần phải nhìn vài lần để xác nhận
đây là nơi để ở chứ không phải một hàng quán nào đó, bên trong có sẵn
giường ngủ, tủ quần áo, tủ giày được thiết kế âm vào tường, bàn trang
điểm và cả bàn trà riêng…
Mộc Thuần quay đầu nhìn anh:
“Anh đưa tôi đến đây là muốn tôi ở lại Nam Cung gia?”
“Em nghĩ sao?”
“Đừng có dùng câu hỏi tu từ với tôi. Tôi còn có việc phải làm, không
phải một chú chim non mà anh thích thì nhốt vào lồng.” Sắc mặt của cô
dần trở nên lạnh lùng. “Mục đích của anh là muốn nối lại tình xưa phải
không? Vậy thì tôi sẽ nói thẳng, bây giờ tôi không có chút cảm tình nào
với anh cả.”
Còn chưa bắt đầu kế hoạch, Phi Vũ đã bị cô chặn đầu ngay tại chỗ. Anh cũng không bối rối mà chỉ nói:
“Anh không nhốt em, anh chỉ muốn em từ từ suy nghĩ lại. Trước kia là lỗi của anh, anh thật sự hối hận vì chuyện năm đó.”
Mộc Thuần đang định lên tiếng, nhưng Phi Vũ đã tiếp tục nói:
“Anh đã giải thích, anh thật sự mất trí nhớ. Đến giờ bệnh án vẫn còn, em muốn xem anh sẽ cho em xem.”
Không chỉ một mà là rất nhiều lần rồi anh giải thích vấn đề này, Mộc
Thuần dù không muốn tin cũng đã xiêu lòng. Nhưng anh mất trí nhớ thì
sao? Tất cả cũng là chuyện trong quá khứ, cô chỉ hy vọng hiện tại sống
tốt.
“Được. Coi như khi đó anh mất trí nhớ, tôi sẽ tha thứ cho anh. Anh cũng tha cho tôi được không?”
Mộc Thuần nói ra lời này khiến Phi Vũ hơi chau mày, vì hai chữ tha
thứ kia mà tim anh đập nhanh hơn. Anh đưa tay khép cửa lại, nặng nề mở
miệng:
“Em nói tha thứ cho anh, vậy có thể cho anh một cơ hội để bù đắp không?”
“Không cần bù đắp.” Mộc Thuần lắc đầu. “Khi đó thật ra tôi còn quá
trẻ, chỉ vì một chút rung động nhất thời mà đau khổ đến mức đánh mất
chính mình. Nhưng sau khi trưởng thành rồi thì đã nghĩ thoáng hơn, mất
anh chưa phải mất tất cả.”
Từng lời của cô đều đang ghim vào thân anh những mũi tên tẩm độc, thấm vào đến tận gan tủy, anh mấp máy môi:
“Chúng ta chẳng lẽ cứ như vậy kết thúc?”
“Phi Vũ, chúng ta chưa từng có bắt đầu, lấy đâu ra kết thúc?”
Mộc Thuần cười trong chua xót, khi đó bọn họ còn chưa chính thức yêu
nhau đã phải tách ra, ngay cả cơ hội để thể hiện tình cảm cũng rất ít.
Những tưởng khi cô nói ra lời này sẽ đủ khiến Phi Vũ từ bỏ, đủ tàn
nhẫn, nhưng anh lại bình tĩnh không nao núng. Anh đột nhiên bước tới mấy bước ôm lấy cô, một tay giữ chặt đầu cô, một tay khác vòng qua eo cô
rồi nói:
“Bây giờ bắt đầu không được sao?”
“Anh…”
Mộc Thuần thả tay con trai ra, muốn đẩy Phi Vũ tách khỏi người mình nhưng đột nhiên nghe anh thấp giọng thì thầm bên tai cô:
“Vợ, em đừng nhúc nhích.”
“Ai là vợ của anh?” Mộc Thuần khó chịu cựa quậy.
Phi Vũ đột nhiên bật cười:
“Em làm anh nhớ đến ngày đó ở trong bệnh viện, khi anh tỉnh dậy đã gọi em là vợ, em cũng hỏi anh câu này.”
Động tác của Mộc Thuần cứng lại, cô nhìn chằm chằm vào khoảng không
trước mặt, trong đầu không tự chủ được hiện ra cảnh tượng lần đầu tiên
họ nói chuyện với nhau. Ký ức nhiều năm trước hiện lên một cách mơ hồ,
cô bất chợt xao động.