Phi Vũ hiện tại cảm giác như mình có thể bắn chết kẻ nào dám cản đường anh, anh cẩn thận cất khẩu súng đi, sau đó hít một hơi thật sâu để điều
chỉnh tâm tình. Sau khi thang máy dừng lại, anh chần chờ một thoáng rồi
bước ra. Năm năm rồi, từ ban đầu lo lắng bất an cho đến tức giận, mệt
mỏi, tuyệt vọng, nhưng anh chưa bao giờ bỏ cuộc. Chỉ bằng việc cái mạng
của anh là do Mộc Thuần cứu, bắt anh chờ đến già anh cũng có thể chờ
được. Anh không cần bất kỳ người phụ nữ nào khác, chỉ cần cô.
Lòng nóng như lửa đốt, Phi Vũ đi nhanh về phía phòng của Mộc Thuần.
Khi đứng trước căn phòng mà anh biết chắc người bên trong là người anh
đang tìm kiếm bấy lâu nay, anh có cảm giác không thể thở nổi.
Anh phải nói gì trước tiên? Giải thích lý do tại sao lúc đó anh không nhận ra cô, hay nói nhớ cô trước? Hoặc là chất vấn cô tại sao lại mang
con trai anh đi biệt tăm biệt tích.
Hàng trăm câu hỏi đồng loạt hiện lên, không biết từ lúc nào, bàn tay đã chạm vào chuông cửa.
Mười một giờ đêm, Mộc Thuần vẫn đang làm việc chưa ngủ. Hiện tại cô
đang là cố vấn tài chính của công ty thời trang Đặng gia ở chi nhánh bên Mỹ, trước kia thì từng làm trưởng phòng, nhưng giờ thì bị “đuổi” về
nước rồi.
Nghe tiếng chuông cửa, cô hơi ngạc nhiên sau đó đi ra nhìn thử. Thông qua mắt mèo quan sát bên ngoài, cô không nhìn thấy ai cả, nhưng vừa
quay lưng đi thì tiếng chuông cửa lại reo lên một lần nữa. Con trai cô
đang ngủ đó!
Mộc Thuần nhíu mày, lên tiếng hỏi:
“Ai vậy?”
“...”
Bên ngoài lại im lặng, cô cảnh cáo:
“Nếu còn làm phiền tôi nữa thì tôi sẽ gọi bảo vệ đó.”
“Là anh.”
Một giọng nam mơ hồ truyền vào trong phòng, bàn tay đang giữ chặt nắm cửa của Mộc Thuần thoáng buông lỏng một chút. Cô không tin được, lặp
lại một lần nữa:
“Ai?”
“Phi Vũ.”
“Tôi không biết ai tên Phi Vũ cả.” Mộc Thuần cứng rắn nói. “Tôi nhắc
lại lần nữa, anh mà tiếp tục nhấn chuông thì tôi sẽ gọi bảo vệ lên, mời
anh đi cho.”
“Mộc Thuần, anh xin lỗi, nhưng chúng ta cần phải gặp mặt nói chuyện!”
“Tôi không phải Mộc Thuần, mời anh đi cho.”
Mộc Thuần đáp một tiếng rồi vào trong cầm lấy điện thoại bàn gọi cho quản lý, bên kia thấp giọng xin lỗi:
“Chúng tôi sẽ lập tức giải quyết chuyện này, cảm ơn quý khách vì đã thông báo.”
Nhận được sự bảo đảm của khách sạn, Mộc Thuần yên tâm trở lại bàn
ngồi xem số liệu. Bởi vì con trai phải ngủ nên cô ra ngoài phòng khách
ngồi làm việc, sợ ồn ào ảnh hưởng đến thằng bé, nhưng vừa rồi tiếng
chuông cửa khá to, hy vọng thằng bé không bị tỉnh giấc.
Vừa mới ngồi xuống được một lúc, cửa đột nhiên phát ra âm thanh tít
tít và tự động mở khóa. Mộc Thuần sợ đến nỗi vơ bừa lấy cây bút trên bàn làm vũ khí, đứng bật dậy.
Người đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt của cô là quản lý của khách
sạn, ông ta mặt cắt không còn giọt máu nào nhìn cô, sau đó cúi đầu chào
rồi chạy mất. Lúc ấy, cô mới phát hiện ông ta không phải đến giúp cô
giải quyết vấn đề, mà là thỉnh rắc rối vào nhà cô.
Nhìn người đàn ông đã lâu chưa gặp ở khoảng cách gần, tay Mộc Thuần bắt đầu phát run, cô lập tức cắn răng nói:
“Cút ra ngoài! Anh đang xâm phạm chỗ ở của người khác bất hợp pháp!”
Phi Vũ chậm rãi đóng cửa lại, cửa thông minh tự động khóa mà không cần bất kỳ động tác dư thừa nào của anh.
Mộc Thuần tức giận:
“Tôi bảo anh cút ra, anh không nghe à?”
“Em thật sự muốn anh cút?”
Phi Vũ đứng ngay cửa không hề nhúc nhích, chỉ nhẹ giọng hỏi cô một
câu như vậy. Anh nhìn chằm chằm vào cô, biểu cảm trên khuôn mặt kia muốn bao nhiêu đau đớn là có bấy nhiêu.
Anh bước tới một bước, Mộc Thuần giật mình lui về sau hai bước:
“Tôi cho anh một cơ hội cuối, đừng để tôi phải nhắc thêm lần nữa.”
Cô giơ cây bút trong tay chĩa về phía anh, thứ vũ khí bé nhỏ mà vô hại đó chọc anh phì cười.
“Anh cười cái gì?”
“Anh tìm em vất vả như thế, em lại chỉ vũ khí vào anh?”
Phi Vũ nói xong rút súng ra làm Mộc Thuần sợ đến nỗi run lẩy bẩy. Anh ta định làm gì? Bắn chết cô? Anh ta tìm cô vất vả lắm sao? Tìm cô để
làm gì trong khi xung quanh anh ta không thiếu phụ nữ!
Đột nhiên, Phi Vũ tiến nhanh về phía cô, Mộc Thuần còn chưa kịp hiểu
chuyện gì xảy ra, anh đã đặt cây súng vào trong tay cô, điều chỉnh vị
trí của súng đặt lên trái tim mình rồi nói:
“Em nên dùng thứ này, chứ không phải cây bút máy bé nhỏ kia.”
Mộc Thuần không phải nên vui vẻ khi anh tìm gặp cô sao? Biểu cảm của
cô là kinh hoảng, sợ hãi, ghét bỏ, không hề có chút mong chờ nào. Anh
không rõ tại sao cô lại như vậy, nhưng nếu cô muốn giết anh, anh sẽ cho
cô cơ hội.
Bàn tay to nhẹ nhàng sờ lên tay cô, vừa điều chỉnh tư thế cho cô vừa nói:
“Ngón tay đặt ở đây, mở chốt an toàn, bây giờ em chỉ cần di chuyển nhẹ ngón trỏ là có thể giết chết anh.”
“Anh…”
“Em muốn đuổi anh? Đơn giản lắm, bóp cò đi.”
Câu nói của Phi Vũ làm cho đầu Mộc Thuần như muốn to ra, cô không
hiểu gì cả, tại sao anh lại đuổi tới chỗ ở của cô, tại sao muốn ép cô
vào con đường cùng này?