Hai người phụ nữ đứng cạnh nhau, từ quần áo đến khí chất trên thân đều hoàn toàn khác biệt. Vương Cẩm giấu đi sự ganh ghét của mình, tay bắt mặt
mừng:
“Lâu quá không gặp, không ngờ cậu cũng đến thành phố S rồi. Ây da,
chỗ này nói chuyện không tiện, đi thôi, tớ đưa cậu đi tìm chỗ ngồi.”
“Không cần đâu, tôi vội về nhà, cậu muốn làm gì thì cứ tiếp tục.”
Mộc Thuần từ chối, nhưng Vương Cẩm lại làm ra vẻ không quan tâm, vừa
lôi vừa kéo cô ra ngoài. Sau lớp cửa dày là một khoảng sân trống trãi
đặt đầy bàn tiệc, giữa sân còn có chỗ nướng thịt và hồ bơi cách đó năm
thước. Mộc Thuần liên tục giật tay về mà người bên cạnh cố chấp không
cho cô rời đi.
Ngồi xuống một cái bàn gần hồ bơi, Vương Cẩm vén tóc dài xinh đẹp ra sau tai rồi hỏi han:
“Dạo này cậu thế nào rồi?”
“Vẫn tốt lắm.”
“Ừm, cậu giận tớ à? Vì… chuyện của tớ và Phi Vũ.”
Không nói thì thôi, khi nhắc đến tên của người đàn ông ngu ngốc kia, Mộc Thuần có chút bực mình:
“Đừng nhắc đến anh ta, tôi sống cuộc sống của tôi, hai người vui vẻ riêng hai người là được.”
Thấy thái độ kỳ lạ của Mộc Thuần, Vương Cẩm có chút kinh ngạc. Bởi lẽ Mộc Thuần đến đây là để tìm Phi Vũ kia mà, sao bây giờ lại… Chẳng lẽ
giữa họ đã xảy ra chuyện gì mà cô ta không biết?
“Cậu gặp Phi Vũ rồi à?” Vương Cẩm dò xét.
Mộc Thuần không muốn nói nhiều, đơn giản giải thích:
“Gặp rồi, cũng đã nói chuyện xong, sau này tôi sẽ không làm phiền hai người nữa.”
Khóe môi của Vương Cẩm cong lên, hóa ra họ thật sự đã gặp lại, mà xem tình hình này liền biết người đàn ông sớm tối ở cạnh Mộc Thuần kia
không nhớ ra được gì cả. Việc này khiến Vương Cẩm bớt lo lắng, cười càng thêm tươi:
“Vậy thì không nhắc đến Phi Vũ nữa, cậu đến đây bao giờ? Sau này có ý định gì không?”
Đối diện với những câu hỏi này, Mộc Thuần có cảm giác rất khó chịu. Cô che ngực thở ra một hơi nặng nề rồi đứng lên:
“Tôi bận nên về trước đây, có dịp sẽ gặp lại.”
Mộc Thuần đẩy ghế đứng lên, không hề do dự chút nào đã rời đi. Vương Cẩm cũng bật dậy lôi kéo tay cô:
“Chờ đã, có phải cậu giận tớ vì chuyện của Phi Vũ không? Tớ thật sự không cố ý cướp anh ấy, cậu phải tin tớ!”
“Tôi nói rõ không quan tâm hai người như thế nào rồi, buông tay, tôi muốn về.”
Mộc Thuần đẩy tay Vương Cẩm ra, nhưng lại vô tình khiến cô ta lảo đảo về phía hồ bơi. Động thái của họ làm đám người xung quanh chú ý, thấy
Vương Cẩm sắp ngã, ai cũng hô hào:
“Cẩn thận!”
“Chị Vương, phía sau!”
Mọi người hoảng loạn, riêng Vương Cẩm thì lại bình tĩnh lạ thường. Cô ta vừa mới đứng vững liền khóe mắt liếc thấy có hai người đàn ông ở bên ngoài đi vào, môi lập tức cong lên. Cánh tay Vương Cẩm nhanh chóng vươn về phía Mộc Thuần, nhân lúc cô không chú ý mà kéo cô về phía mình rồi
hét lên:
“Đừng mà!”
Đừng cái quỷ gì? Mộc Thuần mất trọng tâm lao về phía Vương Cẩm, hai
người trực tiếp ngã vào trong hồ bơi trước ánh mắt ngạc nhiên của nhiều
người, nước bắn tung tóe. Vừa rồi là sao? Không phải đã dừng rồi ư? Họ
có cảm giác hình như cô gái kia vừa đẩy Vương Cẩm xuống…
Hồ bơi ở đây chỉ sâu có ba bốn mét, Mộc Thuần vốn có khả năng bơi và
lặn cực tốt nên không sợ chút nào, nhưng ngã xuống cùng Vương Cẩm thì
thật xui xẻo, cô ta cứ dùng sức giữ chặt cô.
Mộc Thuần cố gắng quẫy nước, muốn kéo cả Vương Cẩm lên, chỉ là người
này giống như phát điên mà bám cứng vào cô, khiến cô không cách nào bơi
được. Bình thường cho dù kỹ năng bơi có tốt đến mấy mà bị quấn chặt lấy
như thế này cũng khó lòng trồi lên trên! Nước bên trong hồ rất ấm áp,
cho dù vậy, không ai muốn bị kẹt dưới đáy hồ lâu. Mộc Thuần xoay trái
xoay phải cố tách Vương Cẩm ra, đúng lúc ấy, bên trên có hai bóng người
bơi nhanh về phía này.
Mộc Thuần mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Phi Vũ đang đến
gần, cô cứng đờ người nhìn anh, nước làm mắt cô đau rát mà đỏ lên.
Mặc kệ Mộc Thuần, anh vươn tay kéo Vương Cẩm đã bất tỉnh vào lòng rồi bơi ngược lên. Lúc này, Mộc Thuần cũng sắp hết hơi, cô không kịp đau
lòng mà tự cứu mình trước. Cô loay hoay thì được một cánh tay rắn chắc
đỡ lấy eo, sau đó cả người nhanh chóng hướng về phía trên.
Bốn người trồi lên mặt nước gần như cách nhau chỉ có ba mươi giây,
Mộc Thuần ho sặc sụa tựa vào trong lòng của người đàn ông vừa cứu mình.
“Không sao chứ?” Đặng Thiên Tường lo lắng hỏi.
Sau khi để cô thở mấy hơi bình tĩnh lại, hắn nhẹ nhàng bơi vào bờ, cẩn thận đỡ cô lên.
Mộc Thuần ra khỏi nước mới bắt đầu thấy lạnh, mắt mũi cô đỏ bừng nhìn về phía bên kia. Phi Vũ đang chăm chú làm hồi sức tim phổi, dùng hai
tay đặt lên ngực và ép tim cho Vương Cẩm, mọi người đứng gần đó liên tục hỏi han.
Cả người ướt sũng cũng không khiến Mộc Thuần cảm thấy lạnh, lòng còn
lạnh hơn khi nhìn cảnh anh lo lắng kiểm tra hơi thở cho Vương Cẩm. Nếu
lúc đó không có Thiên Tường nhảy xuống cùng anh, nếu cô không biết bơi,
anh vẫn sẽ cứu Vương Cẩm lên trước và để mặc cô dưới đáy hồ sao?
Nước mắt đột nhiên trào lên rồi chảy xuống gò má của cô. Có lẽ ánh
mắt của cô quá chăm chú khiến người đàn ông bên kia chú ý, anh quay đầu
nhìn về bên này. Bốn mắt chạm nhau, Mộc Thuần có cảm giác như tim mình
bị bóp vỡ thành nhiều mảnh. Dặn lòng không quan tâm nữa, nhưng thật khó
chịu. Anh chọn Vương Cẩm, không hề do dự một chút nào đã nắm lấy tay của Vương Cẩm, kéo cô ấy lên trước.