Tối đó, Vương Cẩm trở về nhà mới hay tin Phi Vũ hôm nay lại đau đầu. Không
phải cô ta xem phim nhiều nên suy diễn, nhưng tình hình này giống như
anh sắp nhớ lại chuyện cũ vậy. Thịt đã dâng đến tận miệng rồi, chẳng lẽ
lại bỏ qua hay sao?
Vương Cẩm cắn chặt răng, quyết định không chần chờ nhẫn nhịn nữa. Nửa đêm, cô ta ăn mặc mỏng manh bò lên giường của Phi Vũ, mặc kệ cho anh
lúc này còn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Trong biệt thự này, cô ta có thể ra vào thoải mái mọi nơi, có mật khẩu của toàn bộ các phòng.
Sự tin tưởng mà Phi Vũ dành cho Vương Cẩm là rất lớn, nhưng anh bắt đầu muốn điều tra cô ta rồi, cô ta rất sợ sẽ bỏ lỡ cơ hội.
Bàn tay mềm mại không ngừng xoa lên ngực Phi Vũ, sau đó bắt đầu cởi quần áo của chính mình.
Cảm giác trên thân nhồn nhột khiến Phi Vũ mơ hồ tỉnh giấc.
Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, Phi Vũ trông thấy cơ thể trần truồng của một
người phụ nữ đang ngồi trên người mình. Anh theo bản năng bật dậy trong
chớp mắt, một tay rút súng ở dưới gối ra, một tay tóm lấy cổ người kia
rồi dùng sức xoay người.
Vương Cẩm đang vụng trộm sờ soạng Phi Vũ cứ như vậy bị quật ngã, cô
ta choáng váng hét lên một tiếng. Tiếng hét ấy làm Phi Vũ tỉnh táo lại
một chút, anh buông lỏng tay, họng súng vẫn giữ nguyên mà đặt bên thái
dương của người phụ nữ kia.
“L-Là em…” Vương Cẩm sợ đến nỗi nói lắp. Cô đã quên mất thân phận
thật sự của người đàn ông này, anh ta là xã hội đen, tính cảnh giác rất
mạnh!
Phi Vũ ngồi dậy, đẩy Vương Cẩm ngã ra khỏi giường một cách thô bạo.
Anh đang cảm thấy rất tệ, mặc dù là người đã cứu mạng anh, nhưng không
nghe lời thì sẽ khiến anh nổi điên.
Lạch cạch.
Thấy Phi Vũ mở chốt an toàn của khẩu súng, thân thể Vương Cẩm run lẩy bẩy:
“Không, không, anh làm gì vậy? Em… Em sai rồi, Phi Vũ, em sai rồi, anh đừng như vậy…”
Phi Vũ chĩa họng súng về phía cô ta, ánh đèn mờ mờ hắt lên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh như băng:
“Đây không phải lần đầu anh cảnh cáo em. Vương Cẩm, em nên biết điều.”
Trước giờ anh không quan tâm đến Vương Cẩm lắm, muốn gì anh cho nấy.
Anh không quan tâm ai cứu mình, chung quy cái họ cần ở anh chỉ là tiền
tài mà thôi. Nhưng gần đây, trái tim như đang thôi thúc anh phải tìm
hiểu sâu thêm về lần gặp tai nạn đó.
Cơ thể Vương Cẩm run bần bật, vội vàng mò lấy quần áo của mình mặc
vào rồi đứng lên chạy ra khỏi phòng. Phi Vũ gọi người đổi mật khẩu
phòng, sau đó dặn dò:
“Gọi Hải Điền đến đây cho tôi.”
“Thiếu gia, anh Điền ra ngoài làm việc rồi, hiện tại tình hình có vẻ căng thẳng, khó mà liên lạc được.”
“Vậy sao? Xong việc bảo cậu ta đến gặp tôi.”
“Vâng.”
Phi Vũ quên mất mình đã sai Hải Điền ra ngoài thay anh làm việc, anh
ngồi trên giường, sửa sang lại quần áo rồi nằm xuống. Chuyện hôm nay
Vương Cẩm muốn bò lên thân anh khiến anh có chút tức giận, cảm giác khó
chịu khi bàn tay kia chạm vào người anh vẫn còn đang hiển hiện.
Ở bên kia, Vương Cẩm trở về phòng riêng thì khóc lóc đập đồ. Cô ta vô cùng cáu giận vì kế hoạch quyến rũ đã thất bại.
Đang điên tiết, quản gia đột nhiên gõ cửa:
“Tiểu Cẩm, là chú đây.”
“Vâng, c-cháu ra ngay.” Vương Cẩm vội vàng gom đồ vỡ vào một chỗ, đi đến bên cửa.
Quản gia cười tủm tỉm:
“Xin lỗi vì nửa đêm còn làm phiền cháu, không biết cháu có thể đưa
Nước Mắt Hải Thần cho chú được không? Thiếu gia có việc cần đến.”
“A…” Vương Cẩm hoang mang, đây là thứ mà cô ta vất vả lắm mới lấy được, bây giờ trả về…
“Vương Cẩm.”
Nghe quản gia gọi tên, cô ta biết không thể làm gì khác hơn. Tay có
chút chần chờ gỡ sợi dây chuyền trên cổ đưa ra, quản gia cầm lấy rồi
cười nói:
“Không có gì phải lo, sau này thiếu gia sẽ đưa lại cho cháu ngay thôi.”
“Vâng… Có phải Phi Vũ nhớ ra được chuyện gì rồi không ạ?”
Giọng của cô ta kèm theo chút sợ sệt lo lắng, quản gia lắc đầu:
“Vẫn chưa, cháu đi nghỉ đi.”
Nói xong, ông cầm Nước Mắt Hải Thần rời đi, để lại Vương Cẩm với nỗi
thù hận chảy tràn trong tim. Không có cách nào khác, cách duy nhất khiến Phi Vũ vĩnh viễn thuộc về cô ta là làm Mộc Thuần biến mất khỏi thế giới này!
Trong lòng rất sợ việc phải hại người, nhưng vì bản thân, Vương Cẩm
chỉ đành cắn răng làm tới. Cô ta gọi điện thoại cho Mạn Nhi, dặn dò cẩn
thận:
“Bây giờ tôi đang bị theo dõi, không tiện hành động. Cô nghe lời tôi...”
Mạn Nhi nghe xong kế hoạch thì sợ hãi:
“Chị Cẩm, cái này… Có hơi…”
“Không chịu? Có tin tôi cho cô nghỉ việc không hả? Còn có em trai cô
đang thực tập ở công ty con nữa đó. Cô chỉ cần làm giúp tôi chuyện nhỏ
như thế cũng do dự thì sao mà thăng tiến được?”
“Em…” Mạn Nhi vẫn không dám.
“Yên tâm, nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm giúp cô.”
Vương Cẩm đổi giọng, bắt đầu nhẹ nhàng dỗ ngọt đối phương. Dưới sự
thuyết phục và hứa hẹn của cô ta, Mạn Nhi cuối cùng cũng đồng ý: