Bên ngoài đài truyền hình, Nam Xuyên còn chưa hết kinh ngạc khi nhìn
thấy Tiểu Đình lao đến đâm Nam Ngữ, cô ta lại chợt sững người khi nghe
thấy giọng Nam Ngữ thất thanh gọi Mộ Hàn.
Phó Từ lúc này mới chạy ra, anh ta không hay biết một màn lúc nãy, trông thấy vẻ mặt tràn đầy
nghi ngờ của Nam Xuyên thì cảm thấy kì lạ, bèn cất tiếng hỏi
“Có chuyện gì vậy?”
Nam Xuyên giật mình, cô ta thu lại nét mặt, cười ngọt ngào khoác tay Phó Từ
“Không có gì đâu, chúng ta đi thôi.”
Còn ở trên xe ô tô, Nam Ngữ vẫn đang lo lắng ấn tay vào vết thương cho Mộ
Hàn. Đối với anh mà nói thì vết thương này chỉ là một vết thương cỏn
con, con dao mà Tiểu Đình đâm là dao rọc giấy nên sát thương không lớn
lắm.
Vì Nam Ngữ phải vòng tay qua lưng anh giữ vết thương nên
gương mặt cô gần như áp vào ngực anh, hơi thở nam tính phả vào bên tóc
mai cô làm cô hơi đỏ mặt nhồn nhột. Còn từ góc độ này thì Mộ Hàn lại có
thể nhìn thấy hàng mi dài thỉnh thoảng chớp nhẹ như cánh bướm, đôi môi
căng mọng quyến rũ và sống mũi cao thanh thoát của cô. Vốn dĩ đang say
mê ngắm nhìn, tầm mắt anh lại bị thu hút bởi năm dấu tay mờ mờ ửng đỏ
trên gò má cô.
“Ai đánh em?”
Giọng anh trầm xuống.
Nam Ngữ bị giật mình ngước khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhìn anh, gương mặt
hai người gần như chỉ cách nhau có vài centimet, cô ngượng ngùng lùi ra
kéo giãn khoảng cách, một tay lại che đi gò má mình rồi nói
“Tôi không sao.”
“Tại sao không đánh lại?”
Ánh mắt anh lạnh lùng, một tay dùng lực giật tay cô ra để nhìn.
Một bên má còn hơi sưng, đã vậy cô còn nói không sao?
Cô hơi cau mày khó chịu vì anh lại giở tính cách bá đạo ra, không phải anh cũng là một trong số những người đem lại phiền phức cho cô hay sao? Nam Ngữ còn chưa quên bởi vì dính vào anh mà cô suýt nữa bị trễ buổi phỏng
vấn, còn bị nói là cặp kè với đại gia.
“Không phải chuyện của anh.”
Nam Ngữ lạnh nhạt đáp lại, thái độ của cô lại làm cơn cuồng bạo trong anh bùng lên.
“Em dám dùng thái độ như vậy để nói chuyện với tôi? Chẳng phải bình thường
em to gan chống lại tôi, thế mà ra ngoài lại bị người khác đánh, còn
không biết tự bảo vệ chính bản thân mình?”
Mộ Hàn gằn giọng, trong lời nói không kìm chế được mà châm biếm cô.
Cô tức giận không thèm giữ vết thương nữa mà đẩy anh ra
“Mộ Hàn, anh tưởng anh là ai mà có quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi?!”
Cô đã đủ mệt mỏi lắm rồi, giờ anh lại còn chất vấn cô nữa hay sao?
Nam Ngữ bực bội quay mặt đi, cô không muốn tranh cãi thêm với anh nữa, anh
có sức để mà mắng cô thì vết thương có khi cũng chẳng nặng lắm. Thế nên
cô muốn xuống xe.
“Dừng xe lại đi.”
Cô nói với tài xế.
Sắc mặt anh tối sầm lại.
“Em định đi đâu?”
Anh nắm lấy tay cô, Nam Ngữ lại hất tay anh ra.
“Cảm ơn anh vì đã lo lắng cho tôi, còn về vết thương của anh tiền viện phí
là bao nhiêu thì hãy nhắn cho tôi biết, tôi sẽ trả cho anh đầy đủ.”
Cô nói rồi định mở cửa ra nhưng tài xế bắt gặp ánh mắt đáng sợ của anh thì lại không dám cho xe dừng lại, anh ta còn bất ngờ nhấn ga lên làm cho
cô mất đà lao người về phía trước.
“A!”
Mộ Hàn nhanh tay
đỡ lấy cô, cả người cô rơi vào vòng tay mạnh mẽ của anh, cú đập động tới vết thương sau lưng làm lông mày anh hơi cau lại.
“Tôi không cho em đi.”
Anh bị đau mà vẫn cố chấp giữ cô lại, Nam Ngữ định đẩy anh ra một lần nữa
nhưng nhìn thấy sắc mặt anh hơi tái đi thì lại không nỡ, cô thật sự
chẳng thể nào hiểu nổi người đàn ông này đang muốn làm gì nữa, tính cách anh thay đổi thất thường hơn cả thời tiết.
“Mộ Hàn, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Muốn thế nào?” Anh bỗng nhiên nhìn cô chăm chú, Nam Ngữ chợt cảm giác có
điều gì không ổn, chưa kịp phản ứng thì đôi môi anh đã hạ xuống môi cô
ngấu nghiến hôn.
“Tôi muốn thế này đấy.”
Không để cô phản
kháng, môi lưỡi nóng bỏng đã tiến vào trong khoang miệng cô, hương vị
ngọt ngào làm anh say đắm, nhung nhớ đến nỗi cả buổi sáng làm việc hôm
nay anh đều không tập trung, nghỉ trưa lập tức đến đài truyền hình đợi
cô, thế mà bây giờ cô lại cảm ơn anh bằng cách tức giận với anh thế này
đây.
Nam Ngữ sững sờ mở to mắt, tay nhỏ chống lên ngực anh muốn
đẩy ra, vậy mà cả người anh cứ như bức tường không chút lay chuyển. Tài
xế ngồi ở phía trước coi như người vô hình không nhìn thấy gì, Mộ Hàn
lại một lần nữa cưỡng hôn cô, hơn nữa lại còn trước mặt người khác. Bộ
anh tường cô là con búp bê mặc cho anh muốn làm gì thì làm hay sao?!
“Ư…buông ra…!”
Cô giơ chân lên đạp vào chân anh, Mộ Hàn hơi nhíu mày rồi buông cô ra,
dường như vẫn còn mê luyến đôi môi cô nên ánh mắt anh không rời khỏi
khuôn mặt xinh đẹp đang tức giận lên kia.
“Vô sỉ!”
Cô mắng, còn lấy tay quệt thật mạnh trên môi như muốn xóa đi nụ hôn ban nãy.
Anh nheo mắt nhìn cô nói
“Nếu em còn lau nữa, tôi sẽ hôn em tiếp.”
“Hừ!”
Nam Ngữ hừ lạnh nhưng tay lại không lau nữa.
Khóe môi anh cười cười, trên trán hơi lấm tấm mồ hôi, anh tựa vào ghế sau
thở mạnh một cái. Nam Ngữ thấy thế thì lời mắng đến miệng lại thôi, lần
đầu tiên cô thực sự nhìn kĩ người đàn ông này, vẻ ngoài lẫn thân thế của anh đều khiến các cô gái ham muốn, nhưng tính cách của anh lại rất lạnh lùng, thất thường. Tính cách đó có thể là do căn bệnh cuồng bạo khiến
anh không làm chủ được hành động của mình, gây tổn thương cho người
khác, nhưng ban nãy anh lại không chần chừ lao ra đỡ cho cô trước Tiểu
Đình, anh cũng không hoàn toàn là người xấu…
Mộ Hàn đưa mắt nhìn cô thì cô lại quay mặt đi, bộ dạng trốn tránh đó của cô là sao?
Thực ra mỗi khi ở bên cạnh anh, Nam Ngữ lại nhớ về người đàn ông năm xưa, cô sợ phải đối mặt với quá khứ, sợ anh ta sẽ không chấp nhận Gia Kỳ. Nếu
như Mộ Hàn chính là người đó vậy thì cô phải làm thế nào?
“Em đang nghĩ gì đấy?”
Anh ôm eo cô ngồi sát vào bên cạnh mình.
“Không có gì.”
Anh không vạch trần cô, liếc mắt ra ngoài có hiệu thuốc, không nói nhiều
bảo tài xế dừng xe rồi đích thân xuống xe mua cho cô, Nam Ngữ không biết anh lại muốn làm gì nữa đây, anh còn đang bị thương mà lại còn bỏ đi
như thế…
Xe ô tô dừng đèn đỏ, khi chuyển đèn xanh anh vẫn chưa
quay lại, một xe ô tô đằng sau đã sốt ruột liên tục tuýt còi, ông ta còn nhô đầu ra khỏi cửa kính xe mà chửi.
“Này! Định đỗ ở đó chắn đường đến bao giờ thế? Mau đi đi!”
Mộ Hàn bấy giờ mới quay về tức thì nghe thấy tiếng chửi ở phía sau, anh
lườm ông ta một cái bằng đôi mắt sắc lạnh, ông ta liền im bặt rồi anh
lên xe, tài xế nhanh chóng nhấn ga chạy đi.
Nam Ngữ nhìn cái túi thuốc trong tay anh, không hiểu gì cả. Mộ Hàn lấy thuốc từ bên trong túi ra, định bôi lên mặt cho cô.
“Anh làm gì vậy?”
Cô ngăn bàn tay anh lại.
“Bôi thuốc.”
Anh đáp thản nhiên.
“Không cần…anh lo cho vết thương của mình đi..”
Nam Ngữ né tránh, Mộ Hàn nghiêm mặt nói
“Ngồi im.”
Cô bó tay để anh làm gì thì làm, nhìn anh chăm chú bôi thuốc cho mình,
trái tim Nam Ngữ bất chợt đập mạnh, thế là lại đưa mắt ra chỗ khác không nhìn anh nữa.
“Vết thương của anh…nên đến bệnh viện kiểm tra.”
Giây lát sau cô lên tiếng.
“Tôi không thích bệnh viện.”
Cô nghĩ là người bình thường cũng không ai thích bệnh viện cả, có lẽ anh
lại giở tính khí khó chiều ra nhưng cô lại không biết lí do thực sự mà
anh không thích nó.
“Anh không cần quan tâm tới tôi đâu, tôi thích người khác rồi.”
Nam Ngữ lại nói.
Đây không phải lúc để cho tâm trạng cô bị xáo trộn thêm nữa, cô còn phải lo cho cuộc phẫu thuật sắp tới của Gia Kỳ.
Động tác của Mộ Hàn hơi ngừng lại nhưng anh cũng bôi thuốc xong cho cô, sau đó mới chậm rãi nhếch môi cười
“Nam Ngữ, em cho rằng tôi thật sự rất thích em hay sao?”