Hắn đã bắt đầu cảm thấy thân thể mình hoàn toàn không thể chịu đựng thêm bất cứ linh hồn khí nào thêm nữa. Đây chính là linh hồn hắn gặp phải
bình cảnh muốn đột phá, mà đột phá thì cần một lượng linh hồn khí vô
cùng khổng lồ. Tuy thi thể Tích Dịch này vẫn còn khoảng hơn một trượng
ba, lớn một trượng, nhưng hắn có thể khẳng định chắc chắn bản thân sẽ
nhờ vào nó mà đột phá Hồn cảnh nhị cấp.
Nhưng suy đi tính lại,
hắn vẫn cảm thấy bản thân có chút gì đó sai sai, sợ hãi cảm giác tự vả
mặt. Cái cảm giác đấy thực sự không tốt chút nào.
Bất tri bất
giác Lương Việt Hưng tới bên trước Linh Dẫn trận, đem thi thể Tích Dịch
vào bên trong trận, hắn liền quay người rời đi tìm những Hồn Thú khác có thể trợ giúp hắn đột phá Hồn cảnh nhị cấp.
Thần thức của hắn
phân tán ra xung quanh muốn tìm những hồn thú gần đây nhưng bất ngờ hắn
lại thấy một đoàn linh hồn khí lẳng lặng lăng không chờ người tới lấy.
Nhíu mày trong chốc lát, đôi mày lập tức giãn ra, hắn cũng chỉ nghĩ là
một loài Hồn Thú nào đó ra ngoài săn bắt giết được con mồi nhưng lại bỏ
sót một chút linh hồn khí.
Bỏ qua đoàn linh hồn khí, thần thức từ hình tròn với bán kính trăm thước liền đổi sang đường thẳng dài gần năm mươi trượng.
Thần thức cảm tri có thể tùy thời biến ảo cách thức lẫn phạm vi, nhưng vì là Hồn cảnh nhất cấp viên mãn nên hắn chỉ có bán kính trăm thước, dài năm
mươi trượng. Nếu có thể đến nhị cấp hắn nhất định đạt được tăng trưởng
gấp rưỡi, thậm chí gấp đôi hiện có.
Tuy nhiên cũng có cái lợi và
hại, với hình tròn thì một khi có ai tiến lại gần hắn nhất định có thể
phát giác ra còn là đường thẳng thì chỉ khi hắn hoàn thành một vòng quét mới biết.
Đây cũng là lí do hắn ngại phải sử dụng đường thẳng
cảm tri, trời mới biết Hồn Thú nào bất ngờ từ trong bụi cây nhảy ra cào
xé con mồi yếu ớt như hắn.
Sau khi quét qua vài vòng xung quanh,
xác định không có Hồn Thú nào ở gần đây ngoại trừ đoàn linh hồn khí cách hắn trăm thước ra. Lương Việt Hưng liền an tâm rời xa nơi này. Hắn vẫn
luôn cẩn thận như vậy, đều kiểm tra lại hai lần trước khi rời đi hắn mới thấy an toàn.
Ngay sau lúc Lương Việt Hưng rời đi, cách chỗ hắn
khoảng trăm thước và luôn được kéo dài ra, đoàn linh hồn khí lơ lửng kia ngưng tụ lại thành hình người mọc hai sừng trên đầu với chiếc đuôi cá
voi sau lưng, trên linh hồn thể người này thỉnh thoảng lóe lên vài tia
huyết quang nhàn nhạt.
Chính là Hàm Thanh Thiên mà Tiểu Kim Quy dở trò đem hắn ném vào đây.
Hàm Thanh Thiên đôi mắt tràn đầy phẫn nộ cùng hận thù nhìn xung quanh một
chút, thứ nào cũng lớn hơn hắn, cảm nhận được thể xác biến mất, chỉ còn
một đoàn khí lẳng lặng trôi liền mỉm cười vô cùng tà dị.
- Khà
khà khà... Xem ra trời không tuyệt đường người! Đã cho ta cơ hội tái
sinh, ta liền nhận lấy! Sở Hành Đoan, Hải Ngân Sơn, còn có tiểu tử kia!! Chờ lấy! Ta nhất định để các ngươi sống không bằng chết!!!
Vừa
dứt lời, không gian xung quanh cành lá không động liền có một cơn gió từ đâu thổi tới làm xào xạc. Hàm Thanh Thiên nhìn xung quanh thì thấy một
đầu tiểu thú nho nhỏ hình dáng kì lạ liền tay không chộp tới trước mặt.
Tiểu Hồn Thú có thể thấy bằng mắt thường cấp tốc nhỏ lại, thân thể Hàm Thanh Thiên bằng một nắm tay người lớn liền lớn tới bằng hai bàn tay. Hồn thể của hắn cũng bắt đầu xuất hiện thêm vài sợi hôi tuyến lưu động, thỉnh
thoảng lại phát ra thanh âm gào thét rên rỉ nhỏ lạnh thấu xương.
Cảm nhận được tiếng rên rỉ đầy oán khí đó, vẻ mặt Hàm Thanh Thiên trở nên
càng cuồng, nụ cười tà dị thêm hồn thể của hắn lại càng khiến người rợn
tóc gáy, sát khí tỏa ra khiến đám Hồn Thú xung quanh không dám xuất
hiện.
Lương Việt Hưng sau khi rời khỏi Linh Dẫn trận liền đến
trên một sườn núi vô danh, nhìn xuống rừng cây rậm rạp phía dưới muốn
tìm một Hồn Thú nữa để đột phá Hồn cảnh nhị cấp, mà hắn lại cao tới hai
trượng ba xích rất dễ trở thành tâm điểm chú ý khi đứng trên cao.
Quả nhiên! Không qua mấy phút sau, một con Hồn Thú loại hình đại điểu sải
cánh ba mươi trượng, toàn thân đều là màu đen vô cùng nổi bật trên bầu
trời xà xuống.
Toàn thân đều quấn quanh linh hồn khí màu đen, Đại Điểu từ trên không lao về phía Lương Việt Hưng mang theo một làn khói
theo sau đuôi thoát ra như một thứ gì bị đốt cháy phát nổ rơi xuống nhả
ra khói đen.
Lương Việt Hưng thấy Đại Điểu từ trên cao lao về
phía hắn, đôi mắt ngưng trọng, trong lòng thầm mắng bản thân làm sao to
lớn như thế, không ngờ lại dẫn dụ một đại địch Hồn Thú nhị cấp hậu kỳ
xuống tới.
Nhưng chẳng thể tránh thoát, Lương Việt Hưng liền mang theo đôi tay nắm lại thành quyền đầu, hai chân cong lại mặt đất dưới
chân liền lún xuống một cái hố nhỏ.
Thân thể hắn theo hai chân mà bay lên cao, Lương Việt Hưng liền bắt đầu huy quyền tới trước mặt Đại
Điểu. Đại Điểu trên cao thấy mục tiêu của mình vậy mà có can đảm tới
trước mặt nó giương oai, cái mỏ hé ra phát ra một thanh âm tê minh chói
tai khiến ý chí chiến đấu của Lương Việt Hưng đang lao tới giảm đi một
chút.
Trong lòng thầm mắng Đại Điểu này làm sao mới nhị cấp hậu kỳ mà đã có năng lực làm giảm chiến ý người ta??
Dù chiến ý giảm xuống nhưng không thể làm giảm sự kiên quyết, quyết tâm
của Lương Việt Hưng. Thân thể hắn lao tới trước Đại Điểu còn khoảng trăm trượng, Lương Việt Hưng bắt đầu súc lực.
Đại Điểu thấy Lương
Việt Hưng như vậy, tại vị trí đôi mắt ở phần đầu lóe lên một tia quang
mang, liền đổi tư thế từ dùng mỏ lao xuống liền thành đôi trảo. Đồng
thời còn vung hai cánh, lông vũ màu đen liên tục mang theo linh hồn khí
đồng dạng lao ra bắn về phía Lương Việt Hưng.
Lông vũ mang theo
linh hồn khí hắc sắc lao tới trước mặt Lương Việt Hưng còn khoảng bảy
thước liền ầm ầm bạo tán. Ngay cả Lương Việt Hưng cũng bị chính lực
lượng trùng kích đó đánh bay ra xa, linh hồn khí lam sắc theo cơ thể hắn tuôn ra như máu nhưng không có màu máu.
Đại Điểu thấy vậy liền
phát ra một thanh âm tê minh vui sướng thông thường, mang đôi ưng trảo
từ trên không xà xuống như muốn gắp cá. Còn Lương Việt Hưng cũng hậm
hực, hận ý trong mắt ngày càng nồng đậm nghe Đại Điểu hót không chỉ mang theo vui sướng còn cả khinh thường hắn.
Lương Việt Hưng chính
thức nổi giận, toàn thân từ màu xanh lam chuyển sang màu đỏ rực lửa,
linh hồn khí tản ra từ những vết thương qua trùng kích vừa nãy phun ra
như hỏa diệm.
Đây chính là một loại bí thuật tên Khống Tâm Thuật. Đem một phần tâm tính của bản thân điều khiển các hành động của bản
thân nhưng rất dễ bị tâm thần phân liệt, nóng lạnh bất thường, nặng hơn
chính là tẩu hỏa nhập ma.
Khống Tâm Thuật này chia làm mười ba
tầng theo thất tình lục dục. Thất tình là nộ, ai hỉ, ái, ố, dục. Còn lục dục là nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ý. Hiện tại Lương Việt Hưng cũng chỉ mới sơ nhập tầng thứ nhất - Nộ, một trong thất tình.
Mà trạng
thái của hắn chính là để Nộ khống chế thân thể. Với tính tình táo bạo,
đầy quyết đoán, ánh mắt Nộ Lương Việt Hưng bắt đầu xuất hiện tơ máu, ánh mắt sắc bén cùng đuôi mày vểnh lên khóa chặt Đại Điểu.
Đại Điểu
thấy trạng thái Lương Việt Hưng bất thường, nhất là khi nhìn vào đôi mắt kia chỉ thấy Lương Việt Hưng như muốn ăn tươi nuốt sống nó, đôi ưng
trảo lao về phía Lương Việt Hưng run nhè nhẹ nhưng lập tức đôi vuốt sắc
bén trở lại thế lao tới có chút giảm.
Nộ Lương Việt Hưng bắt đầu
mang theo quyền đầu đánh ra, lần này hắn thực không cần xúc lực mà bắt
đầu huy quyền. Từng đạo quyền ảnh mang theo áp lực khí tràng khủng bố
đập về phía Đại Điểu tốc độ vô cùng nhanh.
Nhất là khi cả hai đều lao vào nhau, khí tràng khiến không khí vặn vẹo vừa mới chạm nhẹ vào
đôi ưng trảo trực tiếp bạo nổ, dẫn tới những quyền ảnh theo sau dính
hiệu ứng dây chuyền nổ liên tiếp.
Hắn chính thức đặt chân vào
cánh cửa của Phong Bạo quyền, phía trên Lực quyền. Sau Bạo Lực quyền còn có những cảnh giới cao hơn như Phách Sơn, Đảo Hải, Phá Thiên. Phía trên Phong quyền còn Lôi quyền, Quang Ảnh quyền.
Chỉ là những tấm
thiết bài cùng thiết hoàn đã không thể trợ giúp hắn gia tăng cường độ
thân thể cùng với tốc độ, chỉ có thể mong chờ một đồ vật nào đó gia tăng sức nặng đè lên thân cùng một số dược thủy tôi luyện thân thể chịu được những áp lực đó. Chính vì rào cản này nên Phong quyền của hắn mới chỉ
chưa thể tới Lôi quyền.
Đại Điểu bị Phong Bạo quyền đánh trúng,
thân thể liên tục bị bạo tạc nhưng nó là Hồn Thú nhị cấp hậu kỳ, vượt xa Tích Dịch gần một đại cảnh giới. Nộ Lương Việt Hưng không hề chần chừ,
đôi chân đạp trên không như đất bằng mang theo thân thể đánh tới.