Hải Đồng Nam đã là cường giả Truyền Kỳ cảnh thì rất khó bị giết, trừ khi là đang ở trong một thế nào đó mang theo tên tuổi của mình lập lên một
đoạn giai thoại truyền kỳ bị chém chết, linh hồn xuất hải bay xa cả ngàn vạn dặm về tiểu thế giới ghi chép sử sách cho hậu nhân.
Chỉ tiếc là hậu nhân chẳng thể nhìn thấy bọn hắn, cũng chẳng thể thấy được cái tủ sách kia.
Trông cái tủ sách bên cạnh giường kia khiến nhiều người nghĩ rằng nó thực sự
tồn tại tại đó nhưng thực tế khi mở ra thì đó cũng chỉ là những trang
giấy trắng, chỉ có người đặc biệt như Lương Việt Hưng thấy được bọn họ
mới có thể thấy được những văn tự ẩn bên trong.
Lương Việt Hưng
triệt để hiểu được cảnh giới cao nhất mà hắn biết hiện tại, từ Thanh
Đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim, Ám Kim, Xích Kim, Tử Kim, Bạch Kim, Hắc Kim
và Truyền Kỳ.
Theo lời của Hải Đồng Nam nói thì cách tu luyện hiện tại đã vô cùng sai lầm, không hề phát huy được chút nào uy lực của khế yêu.
Khế yêu thực chất không cần đến Hoàng Kim cảnh mới có thể sử dụng, mà chính từ cấp Thanh Đồng lẫn Bạch Ngân đều đã có thể. Chia làm Hư hóa, Thực
hóa cùng Ly hóa, gọi cùng với hệ thống tu luyện hiện tại là Yêu Tu Tam
Hóa.
Thực hóa chính là đạt tới cảnh giới Hoàng Kim cảnh, yêu tu
sử dụng khế yêu của mình để thay đổi các bộ phận trên cơ thể giống khế
yêu, phát huy năng lực trời phú mà khế yêu đó có.
Hư hóa chính là Thanh Đồng và Bạch Ngân cảnh, sử dụng linh hồn của bản thân cùng khế
yêu làm vật dẫn kết hợp với nguyên khí của bản thân huyễn hóa ra khế
yêu, mượn lực lượng của khế yêu thôi động được một hư ảnh của vũ khí bản mệnh cùng thần thông bản mệnh.
Đại đa số yêu tu hiện giờ cũng
chỉ có thể có được một trong hai thứ đó cũng chính là không biết vận
dụng Hư hóa ngay từ lúc mới đặt chân vào trong con đường tu luyện.
Bây giờ Lương Việt Hưng biết được một cái chân thực trong con đường tu hành trên đoạn đường Cầu Chân, chính nó cũng trở thành cơ sở để hắn có thể
kiên cường đi tiếp, dũng mãnh mà đi trên đường Cầu Chân, một lợi thế của hắn đối với những người khác tu luyện theo kiểu cũ rích.
Trong khi Lương Việt Hưng suy nghĩ, một giọng nói già nua khàn khàn vang lên mang theo chút nhân hậu lẫn hoài niệm:
- Ngươi biết Sở gia không?
Lương Việt Hưng nghe vậy liền gật đầu một cái, hắn không những biết mà hắn
còn có họ hàng với Sở gia. Dường như Lương Việt Hưng nhận ra một điều
khác lạ bên trong giọng nói của người vừa rồi ẩn hàm thêm chút chờ mong
cùng kích động.
- Vậy Sở Hành Đoan hiện còn sống hay không? Hắn hiện giờ thế nào?
Nghe tới đây, Lương Việt Hưng liền hiểu ra người hỏi không ai khác, chính là Hải Đồng Nam, lão bằng hữu của Sở Hành Đoan liền đáp lại để cho lão yên lòng:
- Vâng! Ngài rất khỏe, hiện đang ở Đại Quy bộ tộc làm khách.
Lương Việt Hưng cũng hiểu mình không cần phải nói thêm nhiều về một số sự cố
lúc hắn mới tỉnh lại về Sở gia cho Hải Đồng Nam biết, vì như thế có lẽ
lão cũng sẽ cảm thấy thương tâm hơn, vì lão cũng từng từ một Hải gia gia chủ đỉnh cao dần xuống dốc.
- Đại Quy bộ tộc... Ngày trước từng là một phủ mà giờ rơi rớt thê thảm đến đường này rồi sao?
Hải Đồng Nam liền thở dài một tiếng khiến Lương Việt Hưng như được thấy ánh mặt trời mà cũng nghi hoặc, nhìn mấy lão cùng âm thanh vang vọng xung
quanh hắn còn có chút sợ hãi muốn mất hồn lạc phách.
Đồng thời
thông qua lời kể của bọn họ, Đại Quy bộ tộc từng đi qua khắp nơi của
Huyền Minh đại lục, từ Bắc Hải, Đông Hoang, Tây Mạc, Nam Huyền, gọi Tứ
Địa, duy chỉ có trung tâm đại lục là bọn hắn chưa từng bước vào.
Vì giữa Tứ Địa cùng với Trung Thổ ngăn cách với nhau bởi vô tận hải dương
ẩn chứa vô số mối nguy hiểm còn vượt xa thiên tai bão lũ hay thú triều
công kích. Điểm gần với Trung Thổ nhất chính là Long gia có mỏm Lục Phạn hay vịnh Phúc Long có thể rút ngắn lại đoạn đường đi.
Thập lão nói xong liền tan biến, để lại Lương Việt Hưng một mình trong căn nhà gỗ.
Lương Việt Hưng hai mắt lóe sáng, tới gần tủ sách nhìn thì thấy bên trên sắp
xếp vô cùng gọn gàng, quyển nào ra khu nấy, rất thuận mắt.
Trầm
tư một hồi lâu, Lương Việt Hưng liền lấy xuống một bộ sách của Hải gia
chủ thế hệ thứ tám, người đã tìm ra tiểu thế giới có thể dung chưa linh
hồn. Bộ sách này không có phân thành quyển nhỏ mà trực tiếp thành một
quyển lớn, hắn thấy nó dày gần tới một xích, dài hai xích, nâng trên tay hắn cảm giác như một quyển sách thông thường, không hề nặng vì ngoại
hình ‘đồ sộ’.
Có lẽ hắn thường xuyên luyện thể bằng việc đeo vài
trăm tấm thiết bài cùng hơn ba chục cái thiết hoàn mà luôn chịu sức nặng đè ép nên không hề cảm thấy trọng lượng của nó.
Đang đi bên
trong thông đạo hai bên đều là tường gạch, Lương Đấu Thiên vừa đi vừa
lẩm bẩm vài chữ, trên tay cầm một chiếc túi càn khôn thêu hình một cái
càng đỏ cùng một cái càng xanh lá. Túi càn khôn này chính là một đôi,
tuy nhiên chúng lại không hề thông với nhau.
Chính là của đệ đệ Thương Đạo Minh hắn may mắn giết được.
Những chữ hắn lẩm bẩm là một phương thức kiểm tra linh hồn ấn ký của một ai
đó có còn tồn tại trên túi càn khôn hay không, tất nhiên cũng chính là
Lạc Tịnh Chi chỉ bảo hắn.
Xác nhận được chúng an toàn về sau,
Lương Đấu Thiên liền vui vẻ mở ra, tay không ngừng mò mò, dường như bắt
được thứ gì, Lương Đấu Thiên lôi ra bên ngoài.
Một quả cầu xuất
hiện trên tay hắn, Lương Đấu Thiên quan sát nó đôi chút, sắc mặt liền
trở nên khó coi, tối sầm lại nhìn thứ trên tay như nhìn đại địch. Nếu
không sai mà nói thì đây chính là Sinh Hóa Sinh Chủng, một trong hai
mươi lăm loại chủ dược của Thiên Nguyên Khải Hoàn đan.
Bình tâm
tĩnh khí lại đôi chút, Lương Đấu Thiên liền nghĩ rằng thứ này cũng chỉ
là trùng hợp, huống chi thiên địa này rộng lớn như vậy, đâu chỉ Thiên
Nguyên Khải Hoàn đan cần Sinh Hóa Sinh Chủng.
Để Sinh Hóa Sinh
Chủng vào trong túi càn khôn của mình, Lương Đấu Thiên liền đem tay tiếp tục mò mẫm bên trong túi của Thương lão đệ.
Lại lôi kéo ra tới,
lần này thì hắn bắt đầu có chút nghi hoặc, không ngờ tên này lại có loại chủ dược thứ hai trong đan phương Thiên Nguyên Khải Hoàn đan, Thiết Cốt Mộc.
Thiết Cốt Mộc này tên như nghĩa, cường hóa xương cốt cơ thể thêm cứng rắn.
Vẫn là một suy nghĩ: ‘Chỉ là trùng hợp mà thôi, có lẽ là một đan phương khác thì sao?’
Lương Việt Hưng liền cất nó đi, hắn cảm thấy bản thân có được nó cũng phải
rối rít cảm ơn Thương lão đệ vì đã giúp hắn bớt đi một lần nhập cảnh.
Thậm chí hắn còn có một cái suy nghĩ táo bạo khác, làm đủ ba khỏa Thiên
Nguyên Khải Hoàn đan để dành cho thê tử của hắn.
Còn ba nhi tử
khác sớm đã rời xa khỏi hắn, không biết là còn sống hay đã chết mà hơn
năm mươi năm rồi vẫn chẳng thấy quay trở lại, nên hắn cũng lười suy
nghĩ.
Hắn vẫn là muốn trọng tâm bồi dưỡng bản thân cùng Lương
Việt Hưng, biết đâu trong lúc hắn cũng nhi tử tách nhau rời đi, hắn lại
tìm được các ca ca của hắn thì sao đây.
Nếu hắn mà không bồi
dưỡng Lương Việt Hưng, với cái xu thế mà ai ai cũng muốn làm đại bàng
bay lượn trên trời, ngạo khiếu thương khung ra thì chắc chắn Lương Việt
Hưng chẳng muốn làm chim sẻ trong lồng.
Vì thế hắn mới lấy đan
phương Thiên Nguyên Khải Hoàn đan ra làm cái giá để mời Luyện Đan Đại Sư có Linh Hỏa nhị sắc ra tay trợ giúp.
Mang tâm trạng nghi hoặc tiếp tục lục soát túi càn khôn của hắn, liên tục lôi ra một đống dược liệu.
Nhìn thấy đống dược liệu trên tay mình, Lương Đấu Thiên sắc mặt chính thức cổ quái, tức giận lúc trắng lúc xanh.
Trong túi của Thương lão đệ này hoàn toàn là chủ dược của Thiên Nguyên Khải
Hoàn đan, trong lòng vội vàng nghĩ tới một khả năng: ‘Nhất định có gian
tế muốn phá ta, không cho Lạc gia cùng ta đạt được… Không đúng! Rõ ràng
ngoại trừ chính bản thân luyện đan sư đó cùng Lạc Châu Sơn ra thì không
còn ai biết chủ dược.’
Cuối cùng Lương Đấu Thiên cũng tỉnh ra,
nghĩ tới Thương Nhân Thần Bí kia, nếu tên kia có thể giao dịch với hắn
thì chẳng có lí do nào mà từ chối một khoản tài phú của đại gia tộc.
Chỉ là hắn không hiểu tại sao tên thương nhân đó lại giúp hắn trong khi hắn không hề có chút nguyên thạch nào trong người.
Thu hết tài nguyên có ích với hắn cùng Lương Việt Hưng về sau, Lương Đấu
Thiên ôm trong đầu nghi hoặc: ‘Có lẽ bên phía Lang gia cùng những gia
tộc khác đều có được đan phương của Thiên Nguyên Khải Hoàn đan.’