Ôm tâm lý vui sướng khi thoát chết sau tai nạn, hai người trung niên nam
tử cùng với Lý An đều thở phào nhẹ nhỏm, sau đó đưa mắt đánh giá vị
thiếu niên thần bí vừa mới xuất hiện này.
Người trung niên nam tử thì còn đang kinh ngạc vì sự biến thái của
Long Huyền, tuổi còn quá trẻ mà đã lợi hại đến như vậy. Lý An thì khác,
hắn chẳng có nhiều thắc mắc đến thế, nhìn một thiếu niên không lớn hơn
mình bao nhiêu, nhưng lại có thể chiến đấu cùng với thiết trảo bạo liệt
hùng. Trong mắt của tiểu Lý An lúc này, con hung vật đó tựa như thần
chết đến đòi mạng, khiến người ta không cách nào phản kháng. Hai bên đối lập, Lý An đối với Long Huyền thật sự là sùng bái đến cực hạn.
Khi Long Huyền chật vật đứng thẳng người dậy, phía bên kia bạo liệt
hùng cũng đã có thời gian nhìn kỹ đối thủ của mình. Trong mắt nó toát
lên vẻ dữ tợn của dã thú bị thương. Thông thường, khi dã thú rơi vào
hoàn cảnh của nó, say máu chiến đấu, vốn đã không thể nào dừng lại nữa
rồi, tuy nhiên, hiện tại hai chi sau một phế, một bị trọng thương, khiến thiết trảo bạo liệt hùng tạm thời không tiếp tục phát tác.
Quá trình yêu hóa cũng không phải là nói xuông, tam giai yêu thú tuy
rằng chưa phải hàng ngũ cao giai, nhưng có vẻ con bạo liệt hùng trước
mắt cũng có được chút ít linh trí.
Nhìn nụ cười gằn trên gương mặt non nớt kia của Long Huyền, lần đầu
tiên một dã thú đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn như nó sinh ra cảm giác kiêng kị trước mặt con mồi của mình.
Trạng thái của Long Huyền lúc này làm nó phảng phất như thấy mình
không phải đang đối đầu với một nhân loại mà là một con ác thú thật sự,
mặc dù kẻ này không mạnh bằng nó, nhưng khí thế của hắn điên cuồng hơn,
khát máu hơn khiến cho bạo liệt hùng cảm thấy e ngại… bởi vì bản năng
mách bảo cho nó biết, nếu giao chiến tiếp, lưỡng bại câu thương là điều
chắc chắn, thậm chí nó có thể phải chết ở đây.
Sống trong sâm lâm hỗn loạn mà nguy hiểm này, dã thú chưa bao giờ
hoài nghi bản năng của mình, so với nhân loại, trực giác của bọn chúng
mẫn cảm hơn nhiều lắm, nhất là khi sinh mạng bị uy hiếp.
Thổ nạp mấy hơi, dần dần lắng xuống chấn động trong cơ thể, tia sinh
mệnh chi khí mỏng manh đang nhanh chóng theo Luân Hồi Đạo Quyết đi khắp
kinh mạch của Long Huyền, giúp cho thương thế của hắn dần dần tốt lên.
Phong cách chiến đấu của Long Huyền rất điên cuồng, nhưng hắn không
phải thứ lỗ mãng, bản thân có được công pháp tinh diệu như Luân Hồi Đạo
Quyết, khiến Long Huyền hắn có tư cách để điên cuồng. Bằng không thì hắn cũng không ngu đến mức mang an nguy của bản thân ra để liều.
Giao phong một lượt qua đi, Long Huyền đã bước đầu có đánh giá về sức mạnh của thiết trảo bạo liệt hùng. Sức mạnh của bạo liệt hùng hơn xa
hắn, trực diện đối kháng người chết chắc chắn là hắn. Ban nãy chỉ là
tiếp xúc với hùng quyền, thiết trảo kia chắc chắn lợi hại hơn vô số lần.
Chỉ bằng sức mạnh mà bạo liệt hùng thi triển ra vừa rồi, nếu bị một
trảo đó đánh trúng, Long Huyền có mười cái mạng cũng không đủ mà liều.
Chẳng qua…
“Không thể giao phong chính diện, thì dùng cách khác vậy, ta cũng
không tin giết không chết ngươi…!” Long Huyền hơi nhếch môi, bắt đầu
chậm rãi tiến bước.
Thấy kẻ địch lại di động, bạo liệt hùng lập tức cảnh giác lên, nhưng
nó có khổ khó nói a! Thân thể bị trọng thương, vết rách lớn ở ngực bụng
còn đang chảy máu lênh láng, tứ chi thì có đến ba cái chịu thương rồi,
độ linh hoạt bị giảm đi đáng kể, nó không dám đưa lưng về phía kẻ thù,
chỉ có thể bày ra bộ dạng hung tợn để cảnh cáo, rồi dần dần lê cái thân
đầy rẩy thương tích lùi về phía sau, ánh mắt chưa từng rời khỏi Long
Huyền.
Long Huyền tiếp cận lại khoảng cách vừa đủ thì không đi thêm nữa, tuy rằng giờ phút này thiết trảo bạo liệt hùng hoàn toàn rơi vào thế yếu,
nhưng Long Huyền không hề chủ quan chút nào, hắn vẫn luôn nhớ rõ, đây là vượt cấp chiến đấu.
Thỏ bị dồn vào chân tường còn cắn người, chớ nói đến một con dã thú
bị thương, thương thế càng nặng, nó càng có thể phát huy ra lực bộc phát kinh người.
Đúng lúc này, vút một tiếng, thân cây bên cạnh Long Huyền có một thanh cốt thương ghim thẳng vào, thân thương còn đang lay động.
“Tiểu huynh đệ, dùng thứ này giết chết nó!” Nam tử trung niên dựa
thân vào gốc cây, nói. Thiết trảo bạo liệt hùng bị Long Huyền cản lại
vừa hay cho hắn chút thời gian để ổn định khí tức.
Hắn cũng không có tiếp tục chiến đấu, bởi vì thương thế của hắn thật
sự là quá nặng, chính diện va chạm với bạo liệt hùng lâu như vậy, hắn
không chết đã là được ông trời chiếu cố rồi.
Nhưng không thể tham chiến, không có nghĩa là không có tác dụng gì,
chí ít, hắn vẫn có thể phán đoán tình huống mà làm ra trợ giúp. Bạo liệt hùng cho dù mạnh, nhưng đã giống như đèn cạn dầu, thương thế chồng
chất. Thiếu niên kia mặc dù tu vi thấp, nhưng tình huống tốt hơn nhiều
lắm, chỉ cần cẩn thận một chút, mài từ từ, rồi cũng có thể mài đến khi
bạo liệt hùng ngã xuống. Cái hắn thiếu, chỉ là phương thức tiến công mà
thôi.
Giơ tay phải nắm lấy cốt thương, Long Huyền đánh giá một phen. Thương dài hơn hai mét, so với thân thể chín tuổi của Long Huyền hiện tại thì
gần như gấp đôi. Cốt thương cứng rắn, tuy hơi thô sơ nhưng tính sát
thương cũng không kém, hẳn là làm từ xương cốt của yêu thú mà tạo thành.
Nắm chặt thân thương trong tay, ước lượng làm quen một chút với vũ
khí mới, Long Huyền mặc dù không biết thương pháp, nhưng mà không sao,
dùng nó như cây gậy là tốt rồi.
Ánh mắt trở nên sắc bén, Long Huyền không tiếp tục kéo dài thời gian
thêm nữa, xách thương lập tức công về hướng của bạo liệt hùng.
Lùi mãi không phải là cách, thấy đối phương nhanh chóng công lại, bạo liệt hùng bạo phát hung tính, lao lên chém giết.
Long Huyền đâm mũi thương hướng thẳng về đầu của con vật đang lao
tới, bạo liệt hùng giơ người lên đón đỡ mũi thương, né tránh điểm yếu
hại, phập một tiếng cốt thương đâm sâu vào vai gấu. Thế nhưng cơn đau
chỉ càng thêm kích thích sự hung hãn của bạo liệt hùng, nó không hề dừng lại, tiếp tục xông tới, Long Huyền cũng vị vậy mà bị đẩy lùi, hai chân
kéo trên mặt đất tạo thành hai đường rãnh kéo dài.
Long Huyền chỉ có thể cắn răng giữ chặt cốt thương, ra sức đâm mạnh
tới. Bạo liệt hùng quay đầu cắn chặt thân thương, sau đó dùng sức, nhấc
bổng cả người lẫn thương đập mạnh vào thân cây.
Thân thể Long Huyền không thể khống chế, bị bạo liệt hùng vung vẩy
trên không trung sau đó va thật mạnh vào thân cây to lớn, lực va đập
khiến cho sắc mặt hắn nghẹn đến đỏ bừng, ngụm máu mới nuốt xuống kém
chút lại trào ngược mà ra.
Long Huyền nhất quyết không chịu buông thương, khó khăn tìm kiếm chút thăng bằng, nhân lúc thân thể lại sắp bị đập vào trên thân cây lần nữa, Long Huyền cong người, lấy thân cây làm điểm tựa, hai chân dồn lực nhảy bật lên.
Nhân cơ hội đó cũng rút thương quay trở về, người trên không trung lại tiện thể đâm ra mấy nhát.
Long Huyền không thể không cảm thán bạo liệt hùng da dày thịt béo.
Tuy rằng cốt thương này cứng rắn hơn thanh kiếm nát của Long Khôn nhiều, nhưng bằng sức lực của một tiểu võ giả như Long Huyền, muốn tạo thành
thương tổn chí mạng cho bạo liệt hùng là quá khó khăn.
Nhìn bạo liệt hùng bây giờ thảm đến như vậy, nhưng thật ra những thương thế kia, đa số đều là nam tử trung niên tạo thành.
Thiết trảo bạo liệt hùng đang đánh càng phẫn nộ, nếu là lúc bình
thường, nó làm sao lại để một con kiến như Long Huyền vào trong mắt?
Nhưng ở đây không chỉ có một mình Long Huyền, nó lo lắng tên nhân loại
bị nó đánh trọng thương ban nãy hồi phục lại, đến lúc đó thì nó phải gặp nguy hiểm rồi.
Long Huyền càng đánh, lông mày nhíu càng chặt, xinzhao thọt level,
mài máu của volibear full tank… còn may là đối phương không có trụ mà
về, hắn chỉ có thể cố gắng không để bản thân sơ hở, làm cho bạo liệt
hùng tiếp cận quá gần. Nếu không chỉ cần một trảo, nói không chừng kiếp
sống xuyên không của Long Huyền hắn lập tức phải kết thúc rồi.
Đứng ngoài quan sát đã lâu, Tiêu Viễn quay sang hỏi Bạch lão.
“Tiền bối, không chỉ bảo hắn vài câu sao?”
Bạch lão lắc lắc đầu: “Bản năng chiến đấu của tiểu tử này rất nhạy bén, chắc chắn hắn có thể tìm ra cách để chiến thắng.”
Tiêu Viễn nghe Bạch lão nói vậy cũng không nói thêm nữa, xác thực,
tiểu tử Long Huyền này khiến cho hắn rất bất ngờ, trong tình huống này,
chỉ cần Long Huyền đủ cần thận, không sớm thì muộn con bạo liệt hùng kia cũng bị hắn mài chết.
Bạo liệt hùng giao thủ một hồi, toàn thân không khác gì bao cát liên
tục bị Long Huyền công kích không thể hoàn thủ. Trong lúc đó cũng có mấy lần nó bạo phát, kém chút đã có thể tiếp cận Long Huyền, tung ra một
đòn chí mạng, khiến cho những người quan sát toát mồ hôi lạnh vì lo
lắng.
Bản thân Long Huyền được được vài phen hú vía, nếu không phải ba chi
của bạo liệt hùng gần như bị phế, chưa biết chừng Long Huyền đã thành
xác không hồn dưới thiết trảo kia rồi. Nhưng không thể phủ nhận một
điều, bạo liệt hùng một khi bộc phát lên, dù cho tứ chi bị thương nhưng
tốc độ không chậm chút nào, nếu không phải Long Huyền am hiểu một môn
thân pháp thì chưa chắc có thể cấu rỉa lâu như vậy.
Nhưng vấn đề tới rồi, vừa quay quanh cấu rỉa, vừa phải cẩn thận giữ
vững khoảng cách, Long Huyền buộc phải tiêu hao thể lực nhanh chóng.
Trong khi đó, bạo liệt hùng bằng vào một thân da dày thịt béo, tận lực
né đi chỗ yếu hại, thêm nữa sức lực của nó vượt xa Long Huyền.
Sau hơn ba mươi phút liên tục công kích, Long Huyền bắt đầu biểu hiện ra trạng thái cạn kiệt thể lực, nếu lấy hình ảnh xinzhao solo với
volibear mà nói, Long Huyền hiện tại bị dính kiệt sức, mà bạo liệt hùng
vẫn còn kha khá máu, nguyên nhân là vì hắn phải liên tục sử dụng thừa
phong bộ quá nhiều lần.
Nhận ra điều này, ánh mắt của bạo liệt hùng lóe lên, nhân lúc Long
Huyền vừa mới kết thúc thế công, thân hình chưa đứng vững, bạo liệt hùng chớp lấy cơ hội thi triển ra đại chiêu chân chính.
Một tiếng gầm như sấm động bạo phát mà ra, hùng khẩu mở thật lớn, nhắm thẳng về phía Long Huyền.
Chính là, bạo liệt hống!
Long Huyền biết rõ uy lực một chiêu này, mới vừa nãy, chiêu thức này
kém chút đã lấy mạng của nam tử trung niên kia, hiện tại Long Huyền là
người phải đối mặt với nó, thoạt nhìn uy lực so với lần đầu tiên thì yếu hơn rất nhiều. Bạo liệt hùng ấp ủ chiêu này từ lâu, tứ chi bị thương
khiến nó biết bản thân rơi vào thế yếu, mà một chiêu bạo liệt hống này
là át chủ bài cuối cùng của nó.
Lông tơ toàn thân Long Huyền dựng ngược, báo hiệu cho hắn biết có
nguy hiểm, lập tức Long Huyền giơ thương lên ngăn cản. Thế nhưng bạo
liệt hống là âm ba công kích, thương làm sao có thể chặn lại được, Long
Huyền lập tức toàn thân rách tung tóe, máu tươi vương vẩy. Cả người cũng bị đẩy lùi về phía sau một đoạn dài.
Còn đang may mắn vì uy lực của bạo liệt hống suy giảm không thể giết
chết mình, Long Huyền cũng nhanh chóng ổn định thân hình, chuẩn bị đón
đỡ đòn công kích tiếp theo. Hắn vốn cho rằng, sau khi thi triển ra đại
chiêu, bạo liệt hùng sẽ thừa thế xông lên.
Nhưng không, mục đích thật sự của bạo liệt hùng không phải là giết
chết Long Huyền, ngay khi nó thành công đẩy lui Long Huyền ra khỏi
khoảng cách công kích, lập tức không chút do dự nào quay người bỏ chạy.
Một chút linh trí cùng bản năng mách bảo khiến cho nó biết, chỉ cần
nó có thể chạy sâu vào trong sâm lâm, Long Huyền tuyệt đối không dám
đuổi theo, hơn nữa bây giờ Long Huyền đã dần kiệt sức, đuổi theo chưa
chắc đã đủ sức mà giết nó.
Long Huyền giương mắt nhìn cảnh này, cảm giác như con vịt đun sôi lại bay mất, mỡ đến miệng còn đớp không được, sắc mặt khó coi vô cùng.
Trùng hợp làm sao, hướng tẩu thoát của thiết trảo bạo liệt hùng lại
nhằm ngay hướng mà Lý An đang đứng. Tiểu tử làm sao mà ngờ được chuyện
sẽ phát sinh thành thế này, đang yên lặng quan chiến, tự dưng lại lâm
vào thế nguy hiểm, trong lúc nhất thời lập tức trở nên luống cuống.
Long Huyền hét lớn: “Còn ngây ra đó làm cái gì? Không chạy đi, ở đó chờ chết sao?!”
Lý An đối với Long Huyền lúc này, đầy đầu đều là sùng bái, nghe được
thanh âm của thần tượng, nhất thời quên đi sợ hãi, lập tức dùng hết sức
bú sữa mẹ, co cẳng lên liền chạy.
Bạch lão cùng Tiêu Viễn nhíu mày. Vị nam tử trung niên lập tức gấp,
cho dù Lý An đã phản ứng kịp, nhưng tốc độ của một con dã thú tam giai
không hề chậm, Lý An chưa chắc đã có thể chạy thoát. Nhìn tình thế hiện
tại, bạo liệt hùng toàn tâm toàn ý muốn tháo chạy, nhưng bằng vào man
lực của nó, trên đường đi tiện thể khều nhẹ một cái, mạng nhỏ của Lý An
cũng không còn.
Long Huyền không cam tâm nhìn con mồi xổng mất như thế, hơn nữa hắn
cũng không thể trơ mắt nhìn bạo liệt hùng giết chết Lý An. Đường cùng
hắn chỉ có thể đặt cược lần cuối, vận toàn lực thi triển thừa phong bộ,
trở tay cầm thương, nâng cao quá vai, giương mạnh về sau nhắm thẳng vào
một chi bị thương của bạo liệt hùng mà ném tới.
Cú phóng lao này Long Huyền ôm tâm lý lấy ngựa chết làm ngựa sống,
hắn hy vọng có thể ném trúng được, bằng vào uy lực của một lao này buộc
bạo liệt hùng phải dừng lại, có điều hắn cũng không chắc chắn, cho nên
sau khi thương rời tay, vẫn nhanh chóng áp sát.
Vận may có lẽ như đã mỉm cười với Long Huyền, mục tiêu hắn nhắm, hoàn toàn lệch một đoạn thật xa, không những không trúng vào chân sau của
bạo liệt hùng, ngay cả mép đùi gấu cũng chẳng trúng.
Nhưng Long Huyền thấy vậy thì thốt không nên lời, trong lúc nhất thời lại cảm thấy không biết nên vui hay nên buồn.
Ngoài Long Huyền đang ra, ở đây còn có ba người khác cũng thấy cảnh
này, lập tức hít một hơi khí lạnh, cái mông khép chặt, tựa hồ gặp phải
điều gì khủng khiếp lắm.
Bạch lão, Tiêu Viễn, nam tử trung niên: Gấu con đáng thương. . .
Tiêu Viễn cảm thán: “Tôi năm nay 70 mươi tuổi, mà tôi chưa gặp trường hợp nào mà nó như thế này cả…”
Bạch lão: “Ngươi 70 mươi rồi?”
Tiêu Viễn cười xấu hổ: “Ta đột nhiên thuận miệng thôi! Đúng rồi, đây
là cái mà tiền bối ngài gọi là bản năng chiến đấu nhạy bén sao?”
Bạch lão không nỡ nhìn thẳng: . . .
. . .
Long Huyền: “Cái này gọi là gì? 1% chí mạng thần thánh hiển uy? Vận khí bạo rạp, đánh xuyên giáp sao?”
Nhưng mà, hình như cái này không tốt cho lắm chứ, xin lỗi a, hùng ca, ta thật sự không cố ý đâu, Long Huyền nhủ thầm.
Không sai, một lao do Long Huyền lấy cốt thương ném ra kia, tuy rằng
mục đích ban đầu là nhắm vào chân sau, thế nhưng trời xui đất khiến thế
nào mà nó lại dính ngay hồng tâm.
Cốt thương thuận thế theo đó mà đâm thẳng vào cúc hoa mềm yếu. Bạo
liệt hùng tru lên một tiếng đau đớn, hiện giờ không chỉ có phẫn nộ, điên cuồng, mơ hồ trong tiếng kêu đó, người ta còn cảm nhận được sự bi thống của bạo liệt hùng, thảm thương làm sao.
Hùng sẹo: Quá mất mặt gấu, ta hận a, muốn giết gấu cũng không thể chơi như vậy!
Tuy rằng có chút khiếm nhã, nhưng nhìn thấy bạo liệt hùng không có
dấu hiệu gì là sẽ chết. Nhìn thảm trạng của bạo liệt hùng, Long Huyền
động lòng chắc ẩn.
Long Huyền: “Ta đây liền tiễn ngươi đoạn đường cuối đi!”
Nói đoạn, Long Huyền đã liên tục vận chuyển thất liên quyền cùng, ba
động chưởng, cố gắng đạt tới nhịp độ, ba nông một sâu xen kẽ đánh lên
trên chuôi cốt thương. Trong lòng chỉ mặc niệm, đưa nó ra đi sớm, tránh
đau khổ thêm!
Bạo liệt hùng: “Ngao, ngao, ngao….!~”
Tiếng kêu gào nhỏ dần, chẳng bao lâu sau thì ngưng bặt.
. . .
Các nhà gấu học đời sau khi thấy cảnh tượng này, đỏ mặt tía tai chỉ
trích Long Huyền vô nhân đạo, ngược đãi động vật, yêu cầu kiện Long
Huyền vì tội giở trò đồi bại với gấu. Tuy rằng việc làm trò này với
‘gấu’, không phải là không có, nhưng gấu hoang dã lại là chuyện khác.
Nhà gấu học A: “Tiến sĩ, ngài nói xem, lúc đó thiết trảo bạo liệt hùng đang kêu gào cái gì?”
Nhà gấu học B: ….
Hắn ngẩng đầu vọng thiên, biểu cảm có chút thương xót, sau đó thở dài nói.
“Bằng kinh nghiệm 20 năm nghiên cứu về phim động vật nhật bản (JAV) của tôi, hẳn là ‘Yamete kudasai’ đi!”
Nói xong lập tức bước đi, không quay đầu lại!
Ps: Bất ngờ hay không, ps của chương này không phải là kêu gọi donate ủng hộ tinh thần nữa!!! Hắc hắc thật ra ta vẫn rất trông chờ vào donate ủng hộ tinh thần để có thêm thời gian gõ chữ ra chương đó.
Nhưng mà có đôi lời quan trọng hơn muốn nói, viết đến hiện tại ta
nhận ra là để viết được một chương truyện ưng ý không hề dễ dàng, hơn
nữa bản thân lại rất cầu toàn, đôi khi có thể viết rất nhanh, 2000 chữ
chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, thế nhưng những chương như vậy là là
kiểu điển hình của việc chạy deadline ra chương gấp, nội hàm, câu từ,
phục bút chôn chẳng thể đầy đủ được, thành ra có những chương như vậy,
đọc lại thì thấy không vừa ý chút nào.
Ví dụ như các chương đầu tiên được viết từ một năm trước, có vài lần
lướt ngang đọc lại, ngoại trừ chính tả, đến nội dung còn sửa đi sửa lại
2-3 lần mới xem như thỏa ý!!!!
Làm tác giả mới, vốn là không có kinh nghiệm, không có tài lực, cũng
chỉ có thể tận lực mà viết đến tốt nhất, bản thân ta cảm thấy từng câu
chữ, từng chương thật hay mới đủ can đảm phô ra cho mọi người đọc, nếu
không, có chút thiếu xót nào, cũng khó mà yên lòng a!!!
Cho nên chốt lại, xin để cho tiến độ ra chương chậm rãi một chút,
viết xong một chương 2k5 chữ ta cũng tốn hơn 2 tiếng đồng hồ đó các đạo
hữu, huống chi đại chương này đã là 3k5 chữ.
Tạm thời chỉ mong muốn mỗi ngày có thể ổn định 1 chương, trạng thái tốt thì 2 chương!!!
Nếu như muốn đẩy nhanh hơn, vậy thì giúp đỡ cho ta đạt trạng thái tốt đi nha!! Tỷ như tiền ấy mà… có loại tục vật này, ta liền hóa thần, hắc
hắc, sẽ nôn ra rất nhiều chữ!!!!