Theo biển mây màu hắc sắc tụ tập lại, thiên uy cũng dần dần buông
xuống, cảm nhận được thiên uy này, Long Huyền trở nên nghiêm nghị, bởi
hắn cảm nhận được luồng sức mạnh trong cơ thể như là bị uy áp kích thích tự động dâng lên tự vệ, muốn ép cũng không ép xuống được.
Phong ấn đơn sơ khi trước của Bạch lão lúc trước cũng như mảnh vải
mỏng bao phủ lại nó mà thôi, hoàn toàn không thể nào khống chế, đôi mắt
của Long Huyền dần dần hiện lên màu huyết sắc, trong lòng lại có chút lo lắng, hắn nhìn về phía Bạch lão.
Bạch lão: “Không cần lo lắng, hết thảy vẫn còn nằm trong sự khống chế!”
Long Huyền nghe vậy thì biết đây là Bạch lão tự mình dẫn tới, hẳn là y có dự định của mình, do vậy tâm tình cũng dần ổn định lại, chậm rãi xem kỳ biến.
Lúc này Bạch lão nói với Long Huyền: “Ngươi hẳn là luôn muốn biết quá khứ của vi sư đi?!”
Long Huyền con mắt sáng lên, đích thực là hắn vẫn luôn hiếu kỳ về
điều này, bởi lẽ đối với Bạch lão hắn hoàn toàn không biết gì cả, nhưng
đối với Long Huyền, Bạch lão rất đáng tin cậy, thâm bất khả trắc, không
gì không làm được, đây là lý do vì sao Long Huyền kính nể sư phụ mình
đến như vậy.
“Mong sư phụ cho biết!” Long Huyền nói.
Bạch lão trong ánh mắt hiện lên vẻ tang thương, cố nở nụ cười, lắc
lắc đầu: “Chỉ là một kẻ thất bại từ đầu chí cuối mà thôi… tường tận sau
này sẽ nói cho ngươi biết!”
Long Huyền nghe vậy cũng không tiếp tục hỏi thêm, đổi chủ đề nói.
“Vậy người vì sao lại muốn dẫn tới thiên kiếp lần này?”
“Thực lực tự thân của ngươi hiện tại còn quá thấp, phong ấn đơn giản
của ta cũng không thể xử lý triệt để ma huyết trong cơ thể ngươi… muốn
thuận lợi biến nó thành trợ lực giúp ngươi phát triển, phải đem nó trị
tận gốc mới được.” Bạch lão nhìn lên kiếp vân đang tụ lại, nói.
Long Huyền nhăn mày: “Chuyện này có khó khăn gì sao?”
Bạch lão: “Không có gì đáng ngại, tốn chút ít công sức thôi…”
Long Huyền vẫn chưa yên tâm lắm, hỏi: “Sư phụ ngài sẽ phải trả giá gì sao?”
Bạch lão: “Ừm, đa phần trí nhớ sẽ bị phong ấn một chút, hồn lực tiêu tán gần hết mà thôi.”
Long Huyền nghe vậy kinh hãi, lúc trước nghe Bạch lão nói, hiện tại
nguồn lực duy nhất chống đỡ hắn tồn tại là hồn lực, trong lần đối kháng
với thiên kiếp lần đầu tiên, hắn bị hao tổn đến mức phải lâm vào ngủ say một đoạn thời gian, hiện tại lại có nguy cơ tiêu tán gần hết hôn lực,
vậy chẳng phải rất có thể sẽ hôi phi yên diệt hay sao?
Long Huyền gấp: “Như vậy quá nguy hiểm, không còn cách nào khác sao?”
Bạch lão: “Chớ lo, không nguy hiểm như ngươi nghĩ đâu, trên thực tế,
hồn lực của ta như bèo không rễ, mà lại quá mạnh mẽ, ta nhiều lần chống
đối lại thiên đạo, nếu như không chủ động tiêu tán, dần dần bị thiên uy
mài mòn, đến cuối cùng sẽ chỉ bị thiên kiếp hủy diệt. Hiện tại, chủ động phong tồn trí nhớ, tán đi hồn lực, từ từ lại có thể khôi phục, thêm vào đó tiện thể giúp ngươi xử lý xong tai họa ngầm, một công đôi việc a!”
Long Huyền: “Là như vậy sao? Vậy làm cách nào sư phụ mới có thể khôi phục được?”
Bạch lão: “Cũng chẳng có gì, tán đi hồn lực rồi, ta lại ở trong hắc
bạch ngọc châu, tùy theo tu vi của ngươi tăng lên, ta cũng hồi phục dần
dần, không có gì đáng lo lắng.”
Nghe Bạch lão nói như vậy, Long Huyền cũng triệt để an tâm, nhìn hắn
vẫn còn có thể cợt nhã được, hẳn là chẳng có gì nguy hiểm. Lúc này Long
Huyền lại nghĩ, chẳng biết sau khi tán đi sức mạnh, Bạch lão còn đánh
lại hắn hay không? Nếu như không đánh lại, vậy thì dễ nói… hắc hắc!
Bạch lão: ???
Nhìn Long Huyền ở bên cạnh im lặng, nét mặt toát lên vẻ hèn mọn, thật giống như đang lên ý nghĩ xấu, Bạch lão khó hiểu. Long Huyền thấy thế
lập tức tỏ ra vẻ ngoan ngoãn, trên mặt nở nụ cười thân thiện, tuyệt đối
không thể để lộ suy nghĩ của mình.
Bạch lão: “. . .!!!” Đúng là đồ đệ tốt a, bộ dạng cười âm hiểm khi
tính kế người khác của vi sư, chưa dạy ngươi đã hiểu, danh sư xuất cao
đồ a!!!!
Thiên uy càng lúc càng nồng nặc, chờ đến khi kiếp vân ngưng tụ không sai biệt lắm, lúc này Bạch lão nói.
“Cứ việc thả lỏng, mọi chuyện có vi sư lo liệu!”
Long Huyền sớm đã chuẩn bị tâm lý, thế nhưng lúc này hắn tựa như bệnh nhân đang chờ đến lượt tiêm thuốc, thật sự lúc tiêm cũng chẳng có gì,
chẳng qua là thời gian chờ đợi mũi kim đâm vào thịt mới là hành hạ người nhất. Cũng là có một chút căng thẳng như vậy.
Chỉ thấy lúc này, toàn thân Bạch lão có vô số Bạch khí tuôn trào,
trong lúc vô hình khi đó, Long Huyền chỉ cảm thấy trước mặt mình, bóng
lưng của tên sư phụ hay cà khịa bỗng chốc trở nên vô cùng cao lớn, uy
thế toát ra lại mơ hồ đối kháng trực tiếp với thiên uy cuồn cuộn giữa
đất trời.
Bạch lão một thân trường bào tung bay, tóc dài lắc lư theo gió, trên
mặt mang theo vẻ tiêu sái, không bị trói buộc, phảng phất duy ngã độc
tôn, khí thế trên thân không giữ lại chút nào mà toàn lực phóng thích
ra.
Long Huyền càng nhìn càng cảm thấy, có lẽ từ trước tới nay, trong
lòng Bạch lão vẫn luôn suy tính rất nhiều, hiện tại mới thật sự buông
thả ra toàn bộ, khí thế bực này, là đã đạt đến cảnh giới cao nhường nào? Một người đối mặt thiên địa lại không hề yếu đi chút nào.
Súc thế hồi lâu, tựa như khí thế đã đạt đến đỉnh phong, Bạch lão dẫn
đầu xuất thủ trước, đưa tay ra phía trước nắm một cái, trên bầu trời lập tức xuất hiện một cự thủ che thiên hướng thẳng về kiếp vân vồ xuống.
Kiếp vân bạo loạn, thiên uy bùng nổ, thiên binh thiên tướng trong
tầng mây hiện lên, đánh ra vô tận sát phạt nhắm về cự thủ kia, nhưng cự
thủ che trời không hề xi nhê gì, vẫn tiếp tục hướng tới.
Ầm Ầm Ầm….
Nổ vang kinh bạo, chấn động cả một vùng, uy áp cuồn cuộn khiến cho cả một vùng thiên địa đều đang run rẩy, ngọn núi dưới chân Long Huyền tựa
như cũng đang rung lắc không ngừng. Dưới đáy vô số yêu thú bị khí thế
này dọa sợ mất mật, chim bay thú chạy, liều mạng phóng ra khỏi nơi này.
Long Huyền áp chế kinh động trong lòng, mở to mắt nhìn một màn này,
hít sâu không ngừng, trái tim đập liên hồi vì kích động, lợi hại a sư
phụ, thủ đoạn bực này ăn đứt kỹ xảo phim bom tấn Hollywood một vạn lần.
Long Huyền nào đâu biết được, thực lực Bạch lão thi triển ra lúc này,
không xê dịch nhiều lắm với thực lực đỉnh cấp thế gian này rồi.
Bạch lão cử trọng nhược khinh, giăng co trong chớp mắt đó, kiếp vân
không địch lại bị bàn tay của Bạch lão tóm lấy. Hiện giờ trong lòng bàn
tay của Bạch lão đang nắm lấy một đoàn lôi kiếp đủ loại màu sắc, thứ này mặc dù đã bị bắt lấy, những vẫn không chút yên phận nào, liều mạng giãy dụa như muốn thoát khỏi lòng bàn tay của Bạch lão.
Nhưng dù nó có giãy như thế nào, cũng chỉ như tôn ngộ không đang bộc
lộ toàn bộ khả năng, còn bàn tay bạch lão chính là phật thủ ấn, không
chút rung chuyển nắm giữ vững vàng.
Long Huyền tò mò hỏi: “Đây là thứ gì, nó có thể xử lý được ma huyết trong người của ta sao?”
Bạch lão đáp: “Kiếp lôi, nó ẩn chưa một tia mỏng manh của lôi kiếp
bổn nguyên, thứ này cùng với ma huyết tựa như hai thái cực, áp chế lẫn
nhau, dùng để đối phó với ma huyết trong cơ thể ngươi chính là tuyệt
phối.”
Long Huyền lại hỏi: “Phải dùng như thế nào, để ăn sao?”
Bạch lão: …
Hắn nhìn Long Huyền một chút, thân thể không béo, vậy mà nhìn thứ gì cũng muốn ăn?
Bạch lão: “Hay ngươi ăn thử một chút, sau đó nói cho vi sư biết cảm nhận, ta chưa ăn bao giờ!!”
“Sư phụ đừng quan tâm, ta chỉ tiện mồm hỏi một chút thôi!”
Long Huyền cười hắc hắc vài tiếng che đi sự xấu hổ. Ở kiếp trước đọc
tiểu thuyết tiên hiệp quá nhiều, một vị đại lão Bá Bá Tống đem thiên
kiếp ra ăn, khiến cho Long Huyền có chút bị nhiễm, nhất thời không nhịn
được, may mắn hắn không phải loại thích tìm đường chết. Có một vị sư phụ luôn tìm hố lửa đẩy mình vào, Long Huyền phải đặt an toàn lên hàng đầu, bằng không… tính mạng khó đảm bảo a!
Quay lại chuyện chính, Bạch lão cũng biết không có thời gian liên
thiên nhiều, thiên kiếp vẫn đang điên cuồng công kích lên màn chắn, tựa
như muốn ép Bạch lão giao ra tia lôi kiếp bổn nguyên kia, do vậy hành
động của Bạch lão phải nhanh hơn mới được.
Lập tức, hắn không chút do dự đem tia lôi kiếp bổn nguyên này đánh
thẳng vào trong cơ thể Long Huyền, bên miệng cũng từ từ giảng giải.
“Khai môn con đường tu luyện có cửu tinh, hiện tại vi sư cũng đưa ma
huyết của ngươi chia làm chín, lấy lôi kiếp bản nguyên làm trung tâm,
làm ra cửu ngục áp chế, gọi là Ma Thần trấn ngục!”
Lời nói rơi xuống, Bạch lão cũng không có ngừng tay, liên tiếp đánh
ra chín đạo công kích, bàn tay nhanh như hóa thành tàn ảnh, Thiên Kiếp
huynh đệ trên trời nổ vang không ngừng, tựa như bị ức hiếp đến vô cùng
ủy khuất mà không làm gì được.
Nương theo lần thứ chín bị Bạch lão rút ra bổn nguyên, lôi kiếp huynh đệ vừa phẫn nộ, vừa tủi thân quay người tiêu tán bỏ chạy. Long Huyền ở
bên cạnh chỉ như con cá ướp muối, đưa mắt nhìn lôi kiếp huynh đệ có chút đồng cảm, thật hắn cũng không muốn như vậy, chẳng qua lần áp chế này
thật rất nhẹ nhàng, đúng như Bạch lão nói, chẳng có gì phải lo cả, hoàn
toàn không có nguy hiểm gì.
Nét mặt của Bạch lão vẫn nhẹ nhàng như cũ, chẳng qua trên trán đã có
mồ hôi lấm tấm, biểu hiện rõ giờ khắc này cũng không phải nhẹ nhàng như
hắn hiện ra vậy.
Long Huyền nói: “Sư phụ, linh hồn cũng có thể toát mồ hôi sao, vậy
người có thể đi nặng, đi nhẹ hay không? Linh hồn đi nhẹ có nước không,
hay sẽ có thứ khác?”
Bạch lão có chút câm lặng, đây là thứ ngươi nên để ý lúc này sao? Bây giờ không phải là ngươi nên để ý cửu ngục thiên tỏa trong thân thể sao? Cái nào nặng, cái nào nhẹ ngươi không phân biệt được???
Ầm ầm…
Trong cơ thể Long Huyền có tiếng nổ vang một chút, hắn cảm nhận được
theo chín đạo lối kiếp bổn nguyên kia tiếp nhập thân thể, dần dần chia
ra chín phương vị kết hợp với từng đạo khí thế bắt đầu hóa thành từng
đạo xiềng xích phong tỏa trong cơ thể hắn.
Chẳng qua ngay lúc này, đột nhiên cửu ngục thiên tỏa kia có lôi minh
vang vọng, tia sét chạy ngang, ầm một tiếng, toàn thân Long Huyền chấn
động, đau đớn tận óc, giật một phát khiến toàn thân Long Huyền bốc khói. Giọng nói nhàn nhạt của Bạch lão truyền đến.
“Cố chịu đựng một chút, đau đớn ngoài da mà thôi… không đúng, đau đớn bên trong một chút, chốc lát là sẽ hết, không có gì đáng ngại!”
Long Huyền ngửa mặt vọng thiên, trong lòng thở dài, bình tĩnh chịu
đựng đủ chín lần quặn đau như thắt ruột thắt gan nữa, mới rốt cuộc kết
thúc.
Long Huyền nhìn Bạch lão: “Lần đầu của ta, sư phụ không thể nhẹ nhàng một chút sao?”
Bạch lão: “Bố trí Ma Thần trấn ngục cũng chỉ có một lần duy nhất, yên tâm sau này sẽ không đau nữa, là nam nhân cần phải chịu đựng được đau
đớn.”
Long Huyền: . . .!
Long Huyền: “Ta chỉ là thấy người quá khổ cực, pha trò một chút!”
Bạch lão: “Vi sư biết, cho nên… thật ra là, linh hồn vốn không cần đi nặng, cũng chẳng cần đi nhẹ, linh hồn cũng có thể giống như ma vậy,
không có chân!”