Có kinh nghiệm bị đánh lén vừa rồi, Bạch lão sớm đã cảnh giác, ngay
khi dị biến phát sinh y đã sớm phát hiện ra, nhưng dù là thế y cũng
không có cách nào ngăn chặn lại.
Tình huống của Long Huyền hiện tại phải nói là ngàn cân treo sợi tóc, nếu như lúc này y phân tâm để đối phó với thứ trong bão tuyết kia thì
rất có thể linh hồn của Long Huyền sẽ bị ma diễm cắn nuốt hoàn toàn, do
vậy y chỉ có thể trơ mắt nhìn thứ kia lao thẳng vào trong người của Long Huyền.
Trong cảm nhận của Bạch lão, thứ vừa rồi hẳn cũng là một đạo tàn hồn
mới đúng, ngoài thân của Long Huyền có lam diễm bao quanh thế nhưng nó
lại chẳng sợ hãi chút nào mà xuyên qua.
Bạch lão để ý kỹ mới thấy, trên thân tàn hồn này có một màn sáng băng hàn do băng thuộc tính cấu thành, nhờ vậy nên mới có thể thuận lợi vượt qua được ngọn ma diễm đang bao quanh trên người Long Huyền.
Nhưng đó chỉ là một phần mà thôi, sở dĩ tàn hồn thần bí kia có thể
không kiêng nể gì là vì phệ hồn ma diễm đang tập trung tấn công Long
Huyền, ngọn lửa xuất ra ngoài chẳng qua chỉ là một phần nhỏ của nó mà
thôi, bằng không dù là có được lớp lá chắn kia thì cũng khó mà ngăn cản
được uy lực của ma diễm.
Luồng tàn hồn thần bí kia, nếu nhìn kỹ lại thì có thể thấy đây là một trung niên lão giả tầm cỡ bốn năm mươi tuổi, có lẽ khi còn sống hắn chủ tu công pháp thuộc tính băng vì vậy khi nhìn gương mặt của kẻ này,
người ta sẽ cảm thấy sống lưng lành lạnh, mang cho người khác một cảm
giác âm hiểm, xảo trá vô cùng.
Sau khi đã thuận lợi đột nhập vào bên trong cơ thể Long Huyền, vốn dĩ tàn hồn kia đinh ninh rằng mình sẽ gặp phải tình cảnh ma diễm điên
cuồng tàn phá, cắn nuốt lấy linh hồn đáng thương của Long Huyền, còn có
cả tiếng hét thảm thiết của thiếu niên này.
Thế nhưng cảnh vật nơi đây lại không phải như hắn tưởng tượng, tàn
hồn của hắn giống như bị một lực lượng nào đó hấp dẫn không tự kiềm chế
được mà bay đến một khoảng không u ám cùng đen tối.
“Đây rốt cuộc là nơi nào?” Tàn hồn tự lẩm nhẩm.
Đưa mắt nhìn khắp xung quanh chỉ toàn là một màu đen, không có lấy
một chút ánh sáng nào, hư vô mờ mịt, lông mày nhíu chặt, đạo tàn hồn kia đột nhiên toát lên một dự cảm không lành.
Sở dĩ theo như kế hoạch của hắn là đột nhập vào trong thân thể này,
dùng bí pháp khóa lại phệ hồn ma diễm, nhân lúc nó vừa mới thôn phệ xong linh hồn chủ nhân của cơ thể này không kịp phản ứng thì sẽ bị tấn công, còn hắn liền thuận lợi chiếm lấy thân xác vô hồn này đoạt được tân
sinh.
Còn đoàn ma diễm kia, hắn có nắm chắc sẽ sử dụng bí pháp từ từ luyện
hóa, đến cuối cùng thu phục được đoàn ma diễm này, cho dù không thành
công đi chăng nữa, thì ma diễm đã bị hắn khóa lại cũng chẳng thể làm
được cái gì.
Nhưng hiện tại, hắn bị kéo đến một nơi kì quái không tìm thấy đường
ra, trong lúc nhất thời lại không biết phải xử lý như thế nào.
Nghĩ đến việc bản thân đã giằng co với phệ hồn ma diễm kia suốt mấy
chục năm mới chờ được cơ hội lần này, hiện tại kế hoạch đã sắp thành
công, hắn sắp sửa có thể thoát khỏi đây mà lại gặp phải cái không gian
kỳ quái này, hiển nhiên là không thể chấp nhận được.
Khuôn mặt trầm xuống, hắn lập tức nhắm thẳng một phương hướng bắt đầu lần mò mà đi.
….
….
Quay trở lại tình huống lúc này của Long Huyền, nguy cơ vẫn trùng
trùng điệp điệp, hắn vẫn đang bị đoàn ma diễm kia bám mãi không tha
giống như giòi trong xương vậy, khó chịu vô cùng.
Hắn cũng chẳng hề biết được, đã có một kẻ thần bí nhân xâm nhập vào
trong cơ thể hắn, hơn nữa người kia cũng đã vào trong vô định không gian này rồi, mục đích của người đó là đoạt xá Long Huyền. Cho dù bị đoạt
xá, hay bị ma diễm nuốt mất, đối với Long Huyền cũng chẳng phải chuyện
tốt gì.
Lúc này, sau khi bị cắn nuốt liên tục một thời gian linh hồn của Long Huyền đã hư nhược rất nhiều, còn ma diễm hiện giờ lại to ra không ít,
trên đám lửa màu xanh lam kia cũng đã xuất hiện hai con mắt cùng cái
miệng, so với lúc trước thì ngưng thực hơn rất nhiều.
Vốn thôn phệ Long Huyền chỉ là chuyện rất nhỏ nhưng do Bạch lão
truyền thêm linh hồn lực tinh thuần vào trợ giúp nên Long Huyền lại cầm
cự thêm được một đoạn thời gian rất dài.
Đối với việc này ma diễm kia cũng chẳng tỏ ra khó chịu chút nào, dù
sao thì khi thôn phệ linh hồn của Long Huyền nó cảm thấy rất thỏa mãn,
việc tiến hóa của nó cũng đang rất thuận lợi nên cũng chẳng tỏ ra vội
vàng làm gì, ngược lại nó còn rất hứng thú với cái trò mèo vờn chuột
này.
Từ nãy tới giờ nó đã liên tục tập kích khắp nơi trên cơ thể Long
Huyền rồi, giờ này nó đang hướng thẳng tới đầu của Long Huyền, giương
cái miệng lớn ra mà đớp tới.
Thân thể mất đầu thì chắc chắn sẽ chết, linh hồn bị cụt đầu có lẽ là
cũng không tốt hơn chút nào, Long Huyền trong lúc nguy cấp đành đưa hai
tay lên bắt chéo che chở trước người, đồng thời điên cuồng vận chuyển
hai đại công pháp trong cơ thể.
Từ nãy đến giờ Long Huyền có thể cảm nhận được, theo từng đợt năng
lượng tinh thuần do Bạch lão truyền vào, cùng với một tia sinh mệnh chi
khí mỏng manh còn sót lại trong cơ thể hắn đang liên tục chữa trị không
để cho linh hồn sụp đổ.
Mặc dù tốc độ linh hồn được chữa trị rất chậm chạp nhưng Long Huyền
vẫn chưa từng từ bỏ, hắn vẫn luôn cố gắng chống chịu. Mà nương theo hai
đại công pháp điên cuồng vận chuyển, chín ngôi sao bao quanh bản ngã của Long Huyền cũng sáng lên.
Một luồng lực lượng dồn vào hai tay, tạm thời có thể ngăn trở được ma diễm trong chốc lát.
Lần đầu tiên đòn công kích của mình bị chặn lại, ma diễm tỏ ra tức
giận, trong suy nghĩ của nó Long Huyền hẳn là phải đứng im cho nó ăn hết mới đúng, thế mà kẻ này còn dám phản kháng lại, thật là ghê tởm.
Ma diễm càng trở nên hừng hực, trên cái gương mặt còn đang thành hình kia của nó cũng trở nên dữ tợn, miệng há càng lớn, tựa như muốn đem cả
hai cánh tay của Long Huyền đều gặm mất vậy.
Cảm giác được nguy cơ ập đến, lúc này hắc bạch ngọc châu trong cơ thể của Long Huyền có động tĩnh phát ra. Trong đầu Long Huyền hiện giờ chỉ
có một ý niệm duy nhất đó là bắt giữ đám ma diễm này lại, trói lấy nó,
mà ngọc châu với Long Huyền tâm linh tương thông, nó tựa như cảm nhận
được suy nghĩ của Long Huyền, từ đó mới hiện ra, phát uy.
Từ trong ngọc châu có một đoàn ánh sáng màu trắng bay nhanh ra, bao
phủ trước mặt Long Huyền tạo thành một tấm chắn ngăn cản không cho ma
diễm kia tiếp cận Long Huyền một chút nào nữa.
Liên tục hai lần bị cản lại, ma diễm tựa như một con hung thú bị chọc giận, nó điên cuồng há ra miệng lớn của mình cắn tới như muốn dùng sức
mạnh cắn nát cái bức tường ánh sáng này.
Màn chắn ánh sáng do ngọc châu tạo ra kia tựa như bông hoa sớm nở tối tàn, trong nháy mắt đón chịu những đợt điên cuồng công kích của ma diễm thì bắt đầu xuất hiện rất nhiều vết rạn nứt.
Nó giống như một tấm gương vỡ, liên tục từng khe rãnh bắt đầu xuất hiện, càng lúc càng nhiều, rất nhanh sẽ bị phá nát.
Linh quang chợt lóe, Long Huyền hiểu được, màn sáng kia đương nhiên
có thể chặn được ma diễm, nó trở thành như vậy hẳn là do ngọc châu không có năng lượng để duy trì tấm chắn này.
Cảm nhận một tia linh khí còn sót lại trong thân thể, Long Huyền đánh liều, đẩy nó vào trong ngọc châu, rồi dùng ý niệm thúc giục ngọc châu
này tấn công đoàn lam diễm kia.
Chuyện bất ngờ phát sinh, tia linh khí tựa như mỏng manh bé nhỏ đó
của Long Huyền lại phát huy ra uy lực bất ngờ, ngay khi nó được Long
Huyền đưa vào trong ngọc châu thì viên ngọc châu lập tức tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Bức tường bảo vệ kia cũng bị đánh vỡ tan, nhưng những mảnh vụn đó từ
bạch khí lại ngay lập tức hóa thành từng đoàn dây xích sắt đen tuyền,
mang theo ý niệm của Long Huyền lập tức linh động như một bầy rắn, trong nháy mắt đã bám lấy đoàn ma diễm rồi trói nó lại.
Bất ngờ hết lần này tới lần khác, vốn phệ hồn ma diễm là một sinh
linh chưa thành hình, nó không có thân thể, cho nên lúc Long Huyền dùng
ba động chưởng đánh vào nó thì cũng chỉ làm nó tản ra một chút, rồi sau
đó rất nhanh liền nhập lại như cũ.
Theo như bình thường, dây xích là không thể nào trói được nó đấy,
nhưng những sợi dây xích màu đen do hắc bạch ngọc châu bắn ra lần này
lại phát huy ra công dụng khó mà tin được, nó đem đoàn phệ hồn ma diễm
kia trói ngưng ngưng thực thực ngay trước mắt Long Huyền.
Bị hạn chế di chuyển, ngọn lửa màu lam càng tỏ ra hung dữ, cái miệng
của nó cắn chặt vào sợi xích kia, nhưng lại chẳng có chút tác dụng nào,
ngược lại nó còn giương đôi mắt to như nắm tay nhìn chằm chằm Long
Huyền.
Đối diện với ánh mắt âm lãnh này, người bình thường có lẽ sẽ bị dọa
cho không cách nào phản kháng, nhưng Long Huyền thì không. Hắn đã liên
tục giằng co với đạo ma diễm này rất lâu, có thể nói là chỉ cách cái
chết trong gang tấc.
Đối với đoàn ma diễm trước mắt Long Huyền chỉ có phẫn nộ chứ chẳng hề có một chút sợ hãi nào, nhìn nó hiện tại tựa như một con thú bị trói gô lại mà vẫn còn tỏ ra hung dữ, sắc mặt Long Huyền cũng trở nên lạnh lẽo.
“Muốn ăn sống ta? Được, vậy cũng đừng có trách ta rồi!” Nói xong lời hung ác, Long Huyền chẳng màng gì nữa mà lập tức nhào tới.
. . . . .!
. . . . .!
Lúc này, tại một góc nào đó trong không gian, sau khi vòng vòng trôi
nổi một hồi lâu không có mục đích, chợt ở đằng xa có ánh sáng lóe lên
chói lóa cả một vùng.
Tàn hồn của một lão giả thấy thế thì trên mặt hiện lên vẻ kinh nghi
bất định, suy tính một hồi sau, hắn lập tức hướng thẳng về phía đó mà
lao đến.