Tôi Đi Bắt Ma Với Ông Nội
Tối thứ bảy, đồ tể Mã dựa theo yêu cầu của ông
ngoại đi đến Hang Hoá Quỷ. Đêm hôm đó tôi và ông ngoại không đi cùng
chú, lên giường ngủ rất sớm, nhưng nửa đêm tôi lại bị ông ngoại đánh
thức. Cho nên khi chú ấy đi đến Hang Hoá Quỷ đã làm gì thì tôi cũng
không biết, nhưng dựa vào chuyện sau đó đồ tể Mã kể lại, tôi biết chuyện đã xảy ra ắt không bình thường. Có lẽ do đã lâu nên có chút ký ức không còn rõ ràng, nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng đến tính chân thật của những chuyện mà tôi sắp kể ra. Trong những câu chuyện tương tự sau này, tôi
sẽ dùng phương thức như vậy kể lại không chút thiếu sót.
Đồ tể Mã trước khi ra cửa, con của chú ấy đột nhiên sốt rất cao, môi
lột cả một lớp da, nhăn nheo như cụ già. Vợ của đồ tể Mã kéo chú ấy lại
nói: “Anh khoan đi cúng quỷ đã, đưa con đến bệnh viện quan trọng hơn.
Con sốt quá cao, cả đời này em chưa từng thấy ai sốt cao như thế này."
Đồ tể Mã nhìn con trai đã ngây dại của mình, khẽ cắn môi nói: “Em
dùng khăn nóng đắp lên trán của con, chăm sóc con cho tốt. Tối nay anh
nhất định phải tới đó, đây là căn dặn của anh Nhạc Vân. Nếu không phải
nhờ anh Nhạc Vân, đứa bé này đã chết từ mấy ngày hôm trước rồi."
Vợ của đồ tể Mã nước mắt nước mũi lèm nhèm tiễn đồ tể Mã ra cửa. Đồ
tể Mã mang giỏ trúc bước ra màn đêm bao la, trên đường chỉ còn lại những con cá khô đang phơi, trong giỏ đựng đầy hoa quả, kẹo, tiền vàng mã và
hương.
Chú đi tới trước mộ đứa con trai thứ nhất, để giỏ xuống, cắm hương
vào, mang hoa quả kẹo lên, vừa đốt vàng mã vừa nói: “Con trai à, ba biết ba có lỗi với con, không nên để con cô đơn một mình chôn trong thung
lũng hoang vu này. Ngẫm lại ba cũng quá tàn nhân, sau khi con bệnh chết
ba chưa từng tới thăm con. Ba biết lỗi rồi, xin con đừng oán hận ba."
Lúc này gió nhẹ thổi bay giấy vàng mã, phát ra âm thanh xào xạc, tựa như đang đáp lại lời chú.
Lại đốt thêm ít giấy tiền vàng mã, chú nói tiếp: “Ba biết con sợ ba
có con trai mới, sẽ quên nơi đây còn có con. Cho nên mới chống đối ba,
không cho ba có con trai mới. Ba đều không trách con. Sau này ngày lễ
ngày tết ba đều sẽ tới thăm con."
Gió nhẹ thổi bay giấy tiền vàng mã của đồ tể Mã, phát ra âm thanh như tiếng "oe oe oe" của trẻ sơ sinh.
Cũng ngay vào lúc này, vợ của đồ tể Mã ở nhà đang bận túi bụi. Trán
của con trai rất nóng, thở gấp, tay chân cứ quào loạn. Dì nghe trong tủ
treo quần áo có tiếng "cọt kẹt", như có con chuột đang cắn áo quần. Dì
thay một chiếc khăn nóng cho con trai, rón rén đi tới bên tủ quần áo.
Nhẹ nhàng đưa tay đặt lên trên cửa tủ treo quần áo, đột nhiên dùng sức
kéo cửa tủ ra.
Trong tủ trừ quần áo thường xài chẳng có thứ gì khác. Vợ của đồ tể Mã dùng khăn mặt vừa đổi lau mặt cho con trai, thầm nói mình có phải nhạy
cảm quá hay không. Lúc dì đang ngâm khăn vào nước nóng, lại nghe được
tiếng “cót két” trong tủ quần áo. Dì dừng lại, nghiêng tai cẩn thận lắng nghe trong nửa phút. Không sai! Không phải ảo giác! Quả thật có tiếng
động phát ra từ trong tủ quần áo. Chẳng lẽ có chuột bò vào? Tủ quần áo
này dùng mấy năm cũng không chưa thấy có con chuột nào có thể bò vào mà!
Dì lại nhìn con trai, mỗi khi trong tủ treo quần áo thanh âm tương
đối vang, con trai càng run rẩy dữ dội hơn. Hiển nhiên bệnh của con trai có liên hệ khó nói với tiếng động trong tủ quần.
Dì lại lặng lẽ tới bên tủ quần áo, rất sợ thứ gì đó chạy ra từ trong
tủ quần áo. Tay thụt tới thụt lui, mồ hôi chảy ròng ròng từ trán xuống
mũi. Trong lòng dì sợ muốn chết, nhưng một người mẹ vì an toàn của con
thì chuyện gì cũng không sợ hãi. Nếu như bình thường, dì đã sợ hãi trốn
trong ngực của đồ tể Mã. Nhưng giờ đồ tể Mã không có ở trong nhà.
Dì kéo mạnh tủ quần áo ra, nhìn một chút, chẳng có cái gì cả, đưa tay sờ sờ, cũng không có mò trúng vật gì lạ. Tiếng “cót két" cũng đã biến
mất. Dì bèn lấy một cái ghế ngồi ngay trước tủ quần áo, con nhìn chòng
chọc vào trong tủ quần áo. Dì biết chỉ có như vậy, con trai mới có thể
dễ chịu hơn. Cứ như vậy hướng về phía tủ quần áo màu đỏ nhạt, ngồi đến
sáng hôm sau.
Đồ tể Mã đốt giấy xong, đứng dậy chuẩn bị trở về. Khi chú xoay người
muốn đi, lòng bàn chân vấp trung đám cỏ dày, mất đi trọng tâm ngã sấp
xuống.
Đồ tể Mã đứng lên, vỗ vỗ bùn đất trên người, lúc nhấc chân lại phát
hiện bị cỏ hoang giữ chặt, nhấc lên không được. Một cơn gió thổi tới,
hương trên mộ càng cháy nhanh hơn, như ánh mắt sáng ngời trong đêm tối.
Đồ tể Mã hiểu ý của cậu con trai, thở dài, gật đầu nói: “Được rồi, đêm
nay con không muốn ba đi, ba sẽ ở cùng con." Nói xong đặt mông ngồi
xuống.
Chú ngồi xuống, cỏ hoang dưới chân tự nhiên nới lỏng, một lần nữa chập chờn trong gió.
Dù sao đêm đã khuya, khí trời cũng khá lạnh. Đồ tể Mã mới ngồi một
chút đã run rẩy, lạnh thấu xướng, hắt xì. Thật ra, sau cái hắt xì này,
bỗng cảm giác ấm hơn không ít. Đồ tể Mã cũng cảm lạ, cho rằng do gió đã
ngừng. Chú vừa nhìn sang đám cỏ bên cạnh, quả nhiên gió đã dừng lại. Chú cảm thấy vui vẻ, thật sự cảm ơn ông trời đã thương xót. Nhưng nhìn chỗ
khác, bụi cỏ bên kia vẫn lay động.
Thì ra là chỉ có chỗ chú không có gió. Chú cảm thấy khó hiểu, cứ
tưởng mộ của con trai cản gió. Nhưng gió thổi từ cạnh mình về phía phần
mộ. Cuối cùng chú nhìn về phía mộ của con trai, nói: “Con trai, thì ra
con không nỡ để ba bị lạnh. Người ba vô lương tâm đâu xứng đáng được con yêu..." Nói xong gục vào ngôi mộ oà khóc.
Vào tối hôm đó, tôi đột nhiên nghe thấy ông ngoại nói từ căn phòng
cách vách: “Đồ tể Mã nha, chú khóc cái gì chứ!" Tôi kinh ngạc không
thôi. Đồ tể Mã không phải đã tới Hang Hoá Quỷ đốt vàng mã sao, sao ông
ngoại lại nghe được chú ấy đang khóc? Tôi vểnh tai muốn nghe xem ông
ngoại còn nói gì nữa, nhưng kế tiếp chỉ nghe được tiếng ngáy của ông
ngoại.
Sáng sớm ngày thứ hai, chim chóc đánh thức đồ tể Mã. Đồ tể Mã mệt mỏi bước về nhà, vợ của đồ tể Mã vừa nhìn thấy chồng trở về, bèn nhịn không được nữa bước xuống khỏi ghế.
Đồ tể Mã lòng như lửa đốt chạy tới dìu vợ lên giường, lại nhìn con
trai vẫn còn đắp khăn trên trán. Con trai vẫn rất hoạt bát, vào lúc đồ
tể Mã ôm lấy đứa bé, nó bỗng nở một nụ cười quỷ dị...
Chú không hiểu tại sao vợ mình lại ngồi trước tủ quần áo suốt một
đêm. Vợ hoảng sợ nói với chú về chuyện lạ tối hôm qua. Chú bèn lấy tất
cả quần áo trong tủ ra, giũ ra từng món từng món. Khi chú lật tới tầng
cuối cùng của tủ quần áo, một bộ đồ đáng yêu của trẻ sơ sinh xuất hiện.
Bọn họ không thể nào không nhớ, bộ đồ này được chuẩn bị cho đứa con đầu
tiên.
Sau khi đứa con trai đầu tiên chết, bộ đồ này vẫn bị bỏ quên ở tầng
dưới cùng của tủ quần áo, không còn được lấy ra. Nhưng bộ đồ này không
phai màu, cũng không mốc meo, vẫn mới kít như lúc vừa mới mua, mới đến
mức chói mắt...