“Sau khi nói cho họ biết đường đi, họ rời đi và không quay lại tìm tôi nữa!”
“Con dao găm đó, tôi thậm chí không biết nó đến từ đâu, và tôi chưa bao giờ yêu cầu Thánh giáo bất cứ thứ gì!”
Lúc này, Thiết Chinh Nhạc ở một bên lạnh lùng nói: “Ông có biết vì sao Thánh giáo lại khét tiếng đến vậy không?”
“Đó là bởi vì bọn họ không chỉ độc ác, mà còn không có đạo đức gì cả, lại còn lừa gạt cả chính người phe mình!”
“E rằng con dao găm đó là do Thánh giáo cố ý làm ra, mục đích là để
lại nó ở đây rồi đổ tội cho ông. Ông phải biết rằng nếu đường đường là
trưởng lão Thiện Đạo của học viện Thiên Cơ mà lại có quan hệ với Thánh
giáo thì nếu như ông muốn bảo vệ danh tiếng của mình thì sẽ phải chịu sự không chế của bọn chúng, đây, mới là thủ đoạn của Thánh giáo!”
Mạc Hành Chỉ toàn thân đờ đẫn, mặt không còn chút áu, tuy tuổi tác
cũng đã lớn nhưng nếu là người chăm đọc sách thánh hiền thì đối với
những thủ đoạn lừa lọc trong thiên hạ thì bị trưởng lão Mạc tuổi tác cao này còn không hiểu nhiều bằng mấy tên đầu đường xó chợ. Nên Thánh giáo
năm ông ta trong bàn tay mà chơi đùa thì cũng không oan cho ông ta!
“Tống Chính Đăng!”
“Lập tức hạ lệnh truy nã. Trong phạm vi toàn thế giới, người bị truy
nã là người của Thánh giáo, tìm được một người thì thưởng ba tỷ, tìm
được hang ổ thì thưởng ba trăm tỷ tiền mặt!”
“Thánh giáo! Tôi vốn không muốn sớm phải diệt các người như vậy.
Nhưng nếu như Tố Nghi có mệnh hệ gì thì Diệp Phùng tôi sẽ phải hối hận
vì đã sinh ra làm người!”
Sát khí của Diệp Phùng đã lên tới đỉnh điểm vào lúc này!
Anh lập tức, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Khổng Hàm Tuấn: “Học viện
Thiên Cơ không biết chọn người tài, viện trưởng Khổng, hiện tại ông vẫn
nên suy nghĩ cho kỹ, làm sao để đưa cho bản Đế Sư tôi một lời giải thích hợp lý!”
Khổng Hàm Tuấn đang sửng sốt, vừa muốn nói chuyện thì lúc này, La
Bằng, người đang canh giữ ở phạm vi ngoài của học viện Thiên Cơ, thở gấp chạy tới, mang đến một tin vui kinh thiên động địa: “Thầy! Thầy ơi… Cô
đã trở lại!”
Đây chắc chắn là tin tức tốt nhất mà Diệp Phùng đã từng nghe được.
Hoàng Thanh Triều nở một nụ cười không che giấu được, Khổng Hàm Tuấn và
những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm. Mọi người không sao, vậy thì
thảm họa của Học viện Thiên Cơ của họ, có thể coi như là đã thoát khỏi!
“Người đang ở đâu?”
“Học trò đã đưa cô về phòng rồi!”
Diệp Phùng xoay người rời đi, Hoàng Thanh Triều cũng đã sớm đi theo,
anh ta cũng phải tận mắt kiểm tra để chắc chắn rằng Hà Tố Nghi không bị
hại thì anh ta mới yên tâm!
“Tất cả ở lại đây!”
Diệp Phùng lạnh lùng quát: “Thiết Chinh Nhạc, trong coi kỹ bọn họ, không ai có thể rời khỏi đây cho đến khi thầy trở về!”
Nói xong, anh xoay người bỏ lại đám người của Học viện Thiên Cơ rồi
rời đi. Khổng Tuấn Kiệt nhìn thái độ của Diệp Phùng bằng ánh mắt oán
hận: “Diệp Phùng, đây là có ý gì! Các người muốn quản thúc chúng tôi
sao?”
Khổng Hàm Tuấn cười khổ: “Xem ra chuyện này, nếu như học viện Thiên
Cơ của ta không có chút thành ý, nhất định sẽ không xong với anh ta
đâu!”
“Đừng bận tâm, Khổng Tuấn Kiệt, trước tiên hãy đi an ủi các học sinh, và sau đó chúng ta sẽ thảo luận chuyện sắp tới!”
Bùm!
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Hà Tố Nghi sửng sốt, nhìn kỹ hơn thì
thấy bóng dáng Diệp Phùng xuất hiện ở cửa, trên mặt cô chợt nở một nụ
cười: “Diệp Phùng!”
Diệp Phùng nhìn cô từ trên xuống dưới, cũng may khi người đã quay trở lại, sắc mặt anh trầm xuống, lên tiếng, trong giọng nói có một tia tức
giận không tự chủ được: “Em đã đi đâu vậy?”
“Em có biết là anh suýt chút nữa đã lật tung cả cái học viện Thiên Cơ này lên không!”
Đối mặt với Diệp Phùng trong cơn thịnh nộ, Hà Tố Nghi vô thức rụt cổ
mình lại, nhưng trái tim cô rất ngọt ngào, trên khuôn mặt xinh đẹp khẽ
treo một nụ cười nịnh nọt nhưng cũng hết sức đáng yêu như một viên kẹo:
“Anh đừng vội tức giận, hãy nghe em giải thích đã!”
“Hừ!”
Thuận tay đóng cửa lại, Diệp Phùng nhìn cô, tuy rằng trong mắt tràn
đầy tức giận nhưng ẩn chứa nơi mắt vẫn là những lo lắng không che giấu
được: “Được rồi! Anh cứ nghe xem em giải thích thế nào cho hợp lý!”
Hà Tố Nghi nói ngắn gọn kế hoạch ban đầu rời đi mà không nói lời từ
biệt và những gì đã xảy ra trong hai ngày qua, nghe xong, ánh mắt Diệp
Phùng chợt lóe lên! “Ý của em là, Giang Hạ Hàn đã cứu em? Và, em đã ở
bên cạnh Giang Hạ Hàn mấy ngày nay?”
Hà Tố Nghi gật đầu: “Đúng vậy, em vốn dĩ muốn làm rõ xem cậu ta và
Thánh giáo rốt cuộc là có quan hệ gì, nhưng mấy ngày nay ngoại trừ cậu
ta đưa em ra ngoài đi dạo loanh quanh, thì cũng không làm bất cứ hành vi xấu xa nào cả. Diệp Phùng, anh nói xem…”
Hà Tố Nghi còn chưa giải thích xong, đột nhiên một luồng khí mạnh mẽ
quét qua, nhìn một bàn tay to lớn vươn tới giữ chặt lấy khuôn mặt nhỏ
của cô, Hà Tố Nghi vô thức ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa bắt gặp Diệp Phùng tức giận tràn ngập dục vọng, ngay sau đó anh lập tức cúi đầu hôn một
cách mãnh liệt.
Nụ hôn hống hách ấy khiến Hà Tổ Nghi đầu óc trống trơn, lúc tỉnh táo
lại, trong miệng cảm thấy trong vòm miệng có một đầu lưỡi đang thô lỗ
tách hai hàm răng của mình ra!
Phần má hơi thô ráp của anh khẽ cọ vào khuôn mặt mềm mại của cô, hai
tay Hà Tố Nghi cố gắng đẩy Diệp Phùng ra một cách yếu ớt, nhưng anh vẫn
vững như bàn thạch, không hề nhúc nhích!
Trong miệng và mũi của Diệp Phùng phả ra những luồng khi mang theo
hương vị vô cùng đàn ông lướt qua khuôn mặt Hà Tổ Nghi, hai tai cô lập
tức đỏ bừng. Hà Tố Nghi dần dần từ bỏ việc giãy dụa, hai mắt từ từ nhắm
lại, hàm răng buông lỏng, đầu lưỡi Diệp Phùng giống như một con mãnh thú đang chờ vồ mồi, phá vỡ hàng phòng thủ ngay lập tức lao tới bắt con mồi yêu thích của mình!
“Ừm..”
Một tiếng rên rỉ đây mê hoặc và ám muội vọng vào đôi tai của Diệp
Phùng dường như trở thành ống hút rút cạn chút lý trí cuối cùng. Vị ngọt trong khoang miệng mang đến cho anh cả một loại niềm vui vô cùng sảng
khoái.
Một đôi bàn tay to lớn siết chặt lấy cái khuôn mặt của Hà Tố Nghỉ. Không ngừng nhào nặn, như muốn hòa cô vào trong cơ thể mình!
Tay còn lại, anh vô thức đặt lên eo của Hà Tố Nghi. Khi dây thắt lưng vừa bị nới lỏng, trí óc của Hà Tố Nghi đang chìm trong mê đắm ngay lập
tức trở nên tỉnh táo. Cô cảm nhận rõ ràng rằng bàn tay to thô ráp của
Diệp Phùng đang chạm vào hàng phòng ngự cuối cùng của cô. Trong tiêm
thức, cô liền mở mắt, và tất cả những gì cô thấy là ánh mắt độc đoán của Diệp Phùng. Bàn tay nhỏ của cô khẽ giơ lên đánh nhưng không hề có tác
dụng.
Nhìn thấy mình sắp ngã xuống, trái tim Hà Tố Nghi choáng váng, liền
cắn chặt răng. Diệp Phùng bị đau, đột nhiên buông miệng cô ra, Hà Tố
Nghi nhanh chóng lùi lại vài bước, nụ hôn điên đảo trời đất kia gần như
rút cạn hết không khí của cô, khiến cô không khỏi hít thở hổn hển. Sau
khi rời khỏi đôi môi cô, Diệp Phùng cũng đã tỉnh táo lại, toàn thân nóng bừng, trong lòng nhói lên như nói cho anh biết hiện tại anh không thể
bình tính được!
Có chuyện gì xảy ra với mình vậy?
Tại sao đột nhiên tất cả sự tự chủ đều không còn nữa?
Trong lòng anh không khỏi tự chửi thâm vài câu, từ từ áp chế những
dục vọng không tên kia, sau khi lấy lại bình tĩnh, mở mắt ra bắt gặp ánh mắt có chút sợ hãi của Hà Tố Nghi, lông mày Diệp Phùng hơi rũ xuống:
“Hà Tố Nghi!”