Hai mắt Tần Thanh nheo lại, đôi tay mạnh mẽ, cứng rắn bỗng nhiên tóm
lấy bản tay của tên trọc, hắn ta thét lên hoảng hốt: “Mày muốn làm gì,
tạo chính là…”
“A!”
Rắc! Sau đó là một âm thanh thảm thiết vang lên, cổ tay của tên trọc
đã bị Tần Thanh bẻ gãy ngay tại chỗ, giọng nói của Tần Thanh hết sức
lạnh lẽo: “Mày nên thấy may mắn vì thấy không chấp nhặt với mày, nếu
không chỉ với hành động dám chĩa súng vào thấy của tao thì tao có thể
khiến máy sống không bằng chết rồi!”
Anh ta không cần biết đối phương có thân phận gì, nhưng đối với Diệp Phùng, chính là thứ tín ngưỡng đã ghi hắn vào máu thịt
Vũ trụ chia ra năm bậc: Trời, đất, vua, thầy, gia đình. Người làm
thầy còn quan trọng hơn cả người thân ruột thịt, dù là ai cũng không
được phép khinh nhờn “Mày… địch, mày dám bẻ tay tao?”
Tên trọc đỡ cánh tay đã gầy la, khuôn mặt dữ lớn “Chúng mày không sợ bị Côn gia giết ư?”
“Còn gia?”.
Tần Thanh cười khinh: “Vậy thì cứ gọi ông ta đến day di!”
“Được lắm, chúng mày đủ can đảm
Tên trọc gọi một cú điện thoại, nói được mấy câu thì dập máy, sau đó
hắn ta cười lạnh: “Ranh con, Côn gia sẽ lập tức tới đây, đợi một chút
nữa thì máy sẽ biết được cái giá phải trả cho sự xúc động hôm nay của
mày thôi!”
Đúng như lời hắn ta nói, một lát sau có mấy chục tên đồng bọn của
chúng xông vào hầm xe, tên cầm đầu mặt mũi dữ tợn, trong miệng ngậm một
điều xì gà, người chưa nhìn rõ mà giọng đã oang oang: “Thằng chó nào
không muốn sống nữa mà dám động đến anh em của tao?”
“Còn gia! Chính là bọn nó!”
Tên trọc đỡ tay chỉ vào Tần Thanh: “Còn gia Anh phải xã giận cho em!
Trên địa bàn của anh mà nó còn dám bè tay của em, rõ ràng là muốn khiêu
khích anh mà!”
Tần Thanh chậm rãi quay đầu lại, hai tay chấp sau lưng, nhìn thấy Cần gia thì bổng bật cười: “Ỏ? Máy chính là Còn gia?”.
Điều xì gà bị tên Còn gia đó ngậm trong mồm đột nhiên rơi bộp xuống
đất, hai mắt hắn ta trợn ngược không dám tin. “Láo thật! Mày thấy Còn
gia mà còn không quỳ xuống chào hỏi ư?”
Bop!
Còn gia giơ tay cho tên trọc một cái tát, đánh cho tên trọc lùi lại
mấy bước liền, sau đó hắn ta rung rinh đồng thịt trên người chạy lại chỗ Tần Thanh nịnh nọt: “Cậu Tần, có thể được gặp anh ở đậu đúng là khiến
kẻ hèn này vinh dự”
Nhìn thấy khuôn mặt đẩy mỡ của hắn ta, trên mặt Tần Thanh có vẻ khó hiểu: “Tôi quen ông ư?”
“Khả khả… Cậu Tần là ai chứ, đương nhiên là cầu không biết tên tép
riu như tôi rồi, chỉ là tôi có vinh dự được nhìn thấy cậu một lần, vẫn
luôn muốn đến thăm hỏi, không ngờ hôm nay lại có cơ may gặp cậu ở đây,
tôi cảm thấy hết sức vui sướng!”
Nghe thấy ông ta bợ đỡ một hồi như vậy, Tần Thanh đầu phải tên ngốc,
khóe miệng của anh nhếch lên một nụ cười: “Có phải muốn nhờ và tôi
chuyện gì.
Anh ta hỏi trắng ra như vậy, mặt của tên Còn gia kia lập tức đỏ bừng, nhưng sau đó lại vội nói: “Đúng là câu Tần có khác, mắt sáng như gương. Trong tay tôi đang có mộ công trình muốn hợp tác với một công ty con do nhà họ Tần quản lý, nếu hôm nay đã có vinh dự được gặp cậu Tần đây thì
tiên không biết tôi có thể mặt dày nhờ cậu Tần chậm chước cho chúng tôi
một cơ hội hay không?”
“Cho ông một cơ hội?”
Tần Thanh bật cười: “Dựa vào việc đàn em của ông muốn giết tôi hay sao?”
Còn gia đột nhiên nổi bão, ông ta quát lên: “Kéo tên không có mắt đó đến đây cho tao!”
Tên trọc bị tình cảnh đột nhiên chuyển biến này dọa đến nỗi run rẩy
tay chân bị người khác lôi đến, Côn gia không nói một lời mà giơ tay tát cho hắn ta liên tục mười mấy cái, nháy mắt mà mặt mũi tên đó đã sưng
phù cả lên . Côn gia cầm lấy dao được tên đàn em đưa cho đặt lên cổ tên
trọc: “Cậu Tần, lỗi của tôi là dạy dỗ đàn em không nghiêm, anh cử việc
mở miệng, chỉ cần có thể khiến anh nguôi giận, tôi xẻo thịt lóc da hắn
ta ngay tại đây cũng được!”
Tên trọc quỷ sụp xuống đất xin tha: “Côn… Côn gia, xin tha mạng “Em
thật sự không biết thân phận của hai vị đây lại quý giá như vậy! Nếu
biết thì dù có đưa em nhiều tiền hơn nữa thì em cũng không nhận nhờ và
của tên họ Hạng kia đâu!”
Diệp Phùng hỏi lại: “Nhà họ Hạng ư? Ai?”
Đến lúc này rồi tên trọc đậu dám giấu giếm gì nữa, hắn ta vội vàng mở miệng nói: “Đó là cậu ba của nhà họ Hạng, Hạng Bản!”
“Cậu at cho tôi một khoản tiền, dặn tôi chờ tại đây sau đó bắt anh
đến vùng ngoại ô, nơi đó còn đang có mấy chục anh em vẫn đứng đợi mai
phục. Kêu là muốn giết anh ạ!”
Cuối cùng thì nhà họ Hạng vẫn không kiềm chế nổi nữa rồi?
Đôi mắt của Diệp Phùng lóe sáng, anh nói: “Chỗ mà anh vừa nói là chỗ nào?”
Tên trọc vội vã tuôn hết mọi chuyện, Diệp Phùng đã hiểu rõ đầu đuôi
liền nói với Tần Thanh: “Chuyện chỗ này giao cho cậu xử lí nốt!”
Tần Thanh gật gật đầu.
Sau đó Diệp Phùng quay lại nhìn La Bằng, giọng nói vô cùng ấm áp: “Cậu nhóc, có thể đi cùng tôi ra một góc trò chuyện không?”
Thấy tên trùm đất như Còn gia mà còn phải ăn nói khép nép trước mặt
Diệp Phùng như vậy mà đối phương lại nhẹ nhàng trò chuyện hỏi han mình,
La Bằng vô cùng bối rối, sau đó theo chân Diệp Phùng ra ngoài.
Đi khỏi bãi đỗ xe rồi bước đến cửa của một nhà hàng năm sao cách đó
không xa, La Bằng ngốc nghếch chặn Diệp Phùng lại hỏi: “Ừm… Anh muốn làm gì vậy?”
“Đó đều là nghĩa vụ công việc mà tôi phải thực hiện, mà cũng đâu giúp được hai người cái gì đâu. Thêm nữa là tôi như này không xứng bước vào
khách sạn cao cấp đâu!”
Diệp Phùng vội túm lấy tay cậu ta, khuôn mặt có vẻ hơi giận: “Xửng hay không xứng cái gì, do tôi cảm thấy được là được!”
Nói xong liền lôi La Bằng đi vào trong nhà hàng, “Nhà hàng này thật
xa hoa quái” La Bằng vừa vào bên trong lập tức tấm tác cảm thán, đây là
lần đầu tiên cậu ta đến nơi sang trong như này có vẻ khiếp sợ, cảm giác
như những ánh sáng của các vật trang trí trong đây cũng khiến cậu đau
mắt.
Hai người đi vào một phòng riêng sang trọng, La Bằng tay chân loạn
xạ, vẫn chưa quen được cái hoàn cảnh xa lạ quá đỗi này. “Nào, hai ta gặp nhau chính là duyên, hôm nay chúng ta phải uống mừng mấy ly mới được!”
Để La Bằng có thể bớt căng thẳng, Diệp Phùng vung tay lên nói. “Phục vụ, mang cho tôi hai chai Mạo Đài !”
Lời nói của Diệp Phủng khiến La Bằng nhảy dựng, cậu ta liên tục xua
tay: “Không! Không cần! Rượu đó đắt lắm, chỉ cần gọi ít rượu trắng bình
thường là được rồi!”
“Ha ha, cậu cứ uống cho thoải mái đi, hết thảy có tôi trả tiền rồi!”
Giọng nói của Diệp Phùng không lớn nhưng sự kiên quyết trong đó không cho phép bất cứ ai phản kháng.
La Bằng đành phải gật đầu đồng ý.
Một lát sau, rượu được đem lên, Diệp Phùng khui rượu, đầu tiên anh
rót cho La Bảng một chén. “Chén đầu tiên tôi xin mời cậu, cảm ơn cậu đã
giúp đỡ lúc nguy nan!”
Nói xong, Diệp Phùng nâng chén đến trước mặt Là
Bằng.
La Bằng vội vã nhận lấy chén rượu, bưng chén trên tay, đôi mắt cậu ta đỏ ửng, nghèn nghẹn nói: “Tôi là kẻ không có văn hóa, không có trình
độ, chỉ có sức khỏe là hơn người ta một chút, đến chốn này cũng không có ai coi trọng tôi, tôi lớn từng này rồi mới chỉ có anh là người đầu tiên coi tôi là một con người thật sự ”
Diệp Phùng mìm cười, vỗ vỗ bờ vai của cậu ta: “Là ngọ thì ắt sẽ phát sáng, cậu phải tin một ngày nào đó cậu sẽ tỏa sáng!”
Chén chủ chén anh là cách tăng lên tình cảm nhanh chóng, vài chén
rượu xuống bụng, Diệp Phùng và La Bằng nói chuyện cũng thoải mái hơn,
tình cảm cũng gắn bó hơn nhiều.
Uống hết hai chai rượu, La Bằng đò mặt, cậu ta vung tay đứng dậy:
“Tôi… Tôi đi phòng vệ sinh một lát, anh Diệp, anh chờ tôi một chút!”
Diệp Phùng cười gật gật đầu, mười phút sau, La Bảng từ phòng vệ sinh
quay lại, mùi rượu đã bay hết, sat ũng trở nên xanh lét. “La Bằng, làm
sao vậy?”
Diệp Phùng thấy La Bảng bất thường liền hỏi,
Sau khi làm quen một thời gian ngắn, cảm quan của anh với La Bằng khá tốt, anh thấy cậu ta là người chính trực cam đảm, tuy thành thật ngốc
ngốc, nhưng võ công cũng khá xuất sắc khiến Diệp Phùng cảm thấy vô cùng
trân trọng tài năng này! “Tôi…”
La Bằng vừa định cất lời thì cửa phòng đột nhiên bị đầy mở, có hai người nghênh ngang đi vào.