Hai người đánh đến long trời lở đất, viện trạch chung quanh cỏ cây, đất đá nơi nơi đều có vết đao trảm, vết thương đâm.
Lưu Hạo đứng ở một bên sắc mặt có chút ghen ghét, từ lần đầu gặp Trương
Thiết tới bây giờ, đánh trăm trận thì có 99 trận thua, một trận hòa.
Cũng từ đó mà gieo xuống trong lòng hắn Đố kỵ hạt giống.
Sinh linh có bảy cái đại tội, Đố kỵ là một trong số đó, ghen ghét đố kỵ mọi người đều có, chỉ là lớn hoặc nhỏ mà thôi.
Giống như Lưu Hạo loại này người, Đố Kỵ trong lòng hắn chỉ sợ đều đã thành con quỷ trong tâm của hắn.
"Trương Thiết, cả đời này ngươi đều thắng qua ta, thế nên ta sẽ cho ngươi thua
một cách thảm hại, làm người tâm không bao giờ được bình yên!!" Lưu Hạo
ánh mắt tràn đầy điên cuồng, hắn là thật điên.
Nhìn Trương Gia
còn lại Tộc Nhân, Lưu Hạo khóe miệng phác lên cái quỷ dị đường cong, âm
trầm cười nói:"Khặc khặc, ngươi không phải rất quan tâm ngươi Tộc Nhân
sao? Vậy thì ta sẽ cho ngươi bọn chúng đầu người làm kỷ niệm! Hahaha!"
Dứt lời, Lưu Hạo liền từ từ sải bước về phía Trương Gia Tộc Nhân, trên tay còn treo một cái chùy sắt màu bạc.
Trương Gia còn lại những cái kia Tộc Nhân nhìn thấy Lưu Hạo bước lại gần, vô ý thức xích lại gần nhau run rẩy, ai nấy ánh mắt đều trải đầy vẻ kinh
hãi.
Trương Hàn đứng bên nhìn cảnh này, hắn nhắm chặt chính mình
mắt cho mình bình tĩnh lại, nhưng trên trán gân xanh cuồn cuộn lại cho
thấy rõ hắn bây giờ trạng thái.
Mặc dù biết đây là ảo cảnh nhưng mà dù sao đây cũng là Tộc Nhân của hắn.
Có vẽ như nhìn thấy những này Trương Gia người sợ hãi, Lưu Hạo cười đểu,
có chút điên cuồng nói:"Các ngươi xui xẻo nhất chuyện từng gặp chính là
sinh ra ở cái này Trương Gia, sẽ không đau đâu, ta chỉ đập nhẹ một cái
là xong việc ngay! Hahahaha!"
Lưu Hạo hai tay Linh Lực cuồng động, chùy sắt giơ cao rồi từ từ đánh xuống:"Chết a!!"
Keng!!
Trong tưởng tượng bị đánh thành thịt nhão thanh âm không có, ngược lại thanh âm vũ khí giao đấu lại vang lên bên tai.
Lưu Hạo nhìn trước mặt Tần Diệc Quân đang dùng hai thanh kiếm ngăn lại
chính hắn thiết chùy, hắn sắc mặt có chút âm trầm
nói:"Tần....Diệc....Quân!!"
Tần Diệc Quân mái tóc dài tung bay, vô biểu tình nói:"Lưu Hạo, mấy cái này người ngươi không thể giết!"
Quảng Cáo
Lưu Hạo khinh thân nhảy một cái, cách ra khoảng cách với Tần Diệc Quân rồi
nói:"Ngươi đây là ý gì a Tần Diệc Quân? Đế Vương có lệnh giết cả Trương
Gia, chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ?!"
Tần Diệc Quân nhắm mắt
nói:"Có kháng chỉ hay không lòng ta có quyết định, cái này Trương Gia ta bảo vệ rồi, còn ngươi thì đừng có suốt ngày đấu võ mồm như thế! Muốn
chiến thì chiến!"
Lưu Hạo sắc mặt đã đỏ thì càng thêm đỏ, tức giận nói:"Ngươi...Ngươi...Ngươi!"
Tần Diệc Quân nhướng mày, hắn thực sự là chán ghét cái này hạng người, trực tiếp bay lên trời lại còn không quên nói:"Lên đây, hôm này ngươi cái
này đầu cẩu ta muốn định rồi!"
Lưu Hạo cắn răng nghiến lợi, ánh
mắt có chút chằng chờ nhưng sau đó vẫn bay lên đánh với Tần Diệc Quân,
trước đó còn nhìn về phía Lê Linh và Vũ Phương Triệt phương hướng một
cái.
Tần Diệc Quân sau lưng hiện lên hai thanh kiếm Tiên Hồn:"Kình Thiên Song Kiếm! Song Kiếm Ngưng Thật!"
Keng!Keng!
Kình Thiên Song Kiếm Tiên Hồn phát ra tiếng kiếm ngân, sau đó liền hóa thành hào quang phóng tới hai thanh kiếm trên tay Tần Diệc Quân.
Hai thanh kiếm trong tay hắn từ từ biến thành bộ dáng của Tiên Hồn.
Lưu Hạo hét lớn một tiếng:"Trọng Sơn Đại Lực Hùng! Cự Hùng Hóa!"
"Gầm!!" Sau lưng Lưu Hạo cự hùng gầm to, trên người hắn liền từ từ mọc ra lông
và lân giáp màu nâu đất, thân thể vốn chỉ có bốn thước trực tiếp cao lên tầm tám thước.....Chỉ là có chút xấu~
"Gầm! Bá Sơn Chùy Pháp!"
Lưu Hạo hét lên rồi cầm Thiết Chùy nhào tới Tần Diệc Quân, chỉ là Thiết
Chùy lúc này Tiên Văn mãnh động, phát ra từng đợt nâu sắc hào quang,
chiếc chùy này cũng so hồi nãy lớn hơn, nhìn qua như là một cái tí hon
ngọn núi.
Tần Diệc Quân trên khuôn mặt khinh thường chi ý tràn đầy nhưng vẫn cẩn thận ứng đối:"Hừ! Quang Ám Song Kiếm Thuật!"
Hai tay Tần Diệc Quân bị hai loại sáng tối Linh Lực quấn quanh, sau đó liền quấn quanh lấy song kiếm trên tay.
Quảng Cáo
Keng!!
"Trảm!" Tần Diệc Quân âm thanh vang lên chỉ sau tiếng kiếm ngân, hai màu trắng
đen kiếm khí quấn quanh đâm thẳng về phía Lưu Hạo.
Lưu Hạo biến sắc, dùng Liệt Sơn Chùy Pháp công kích cái này Quang Ám Song Kiếm Thuật.
Oanh!Oanh!Oanh!!
Nhưng mà cái này khí lại nhẹ nhàng phá vỡ Lưu Hạo đón đỡ, trực tiếp công kích lên lồng ngực của hắn.
Oanh!!!
Lưu Hạo trực tiếp bị đánh cho rớt xuống viện trạch, chung quanh bụi bay rối tung, không nhìn rõ bên trong sự vật, nhưng vẫn có thể nhìn ra là nơi
này có một cái hố mới.
"Phôc!! Tần! Diệc! Quân!!" Một lúc sau bụi mù bay đi, một cái thống khổ tiếng kêu cùng thổ huyết âm thanh từ dưới hố vang lên.
Lưu Hạo trên người Lân Giáp đều bị phá hơn phân nữa, tóc tai rối bùi, miệng còn có tiêng huyết dính lên, hắn căm hận nói:"Tần Diệc Quân! Ngươi hèn
hạ! Ngươi thế nhưng dùng Thần Thông!"
Tần Diệc Quân đứng ở trên
cao, đạm mạc nhìn xuống nói:"Ngươi là Thể Tu, ta là Linh Tu, ngươi bảo
ta dùng Võ Kỹ đối chọi? Thật ngu xuẩn!"
"Ngươi! Ngươi! Phốc!!" Lưu Hạo tay run run chỉ Tần Diệc Quân, khí nộ mà thổ huyết một cái.
Tần Diệc Quân giơ lên song kiếm, cười nhạt nói:"Đến lúc nói lời tạm biệt rồi! Quang Ám Long Phượng Kiếm!"
Keng!Thu!Rống!
Kiếm ngân, Phượng hót, Rồng rống giận đồng thời vang lên. Đi theo còn có
kiếm khí hai màu trắng đen với hình dạng Chân Long và Phượng Hoàng.
Cuồng phong thổi càng ngày càng mạnh, ẩn ẩn còn có điện quang lóe lên.
Quảng Cáo
Lưu Hạo đồng tử co rụt lại, sắc mặt tái nhợt hét lên:"Vũ Phương Triệt, Lê Linh cứu ta a!!"
"Hư Vô Nhãn! Vô Linh!" Cùng lúc Lưu Hạo hét lên, Vũ Phương Triệt đã đứng
chắn trước người của hắn, hai mắt của hắn tròng trắng, tròng đen đều
biến thành tử ngọc sắc.
Sau đó chiêu thức của Tần Diệc Quân không hiểu vì sao lại tự dưng biến mất.
Lê Linh cũng ngay sau đó xuất hiện.
Vũ Phương Triệt chắp tay sau lưng, dùng giọng điệu đạm mạc nói:"Tần Diệc Quân ngươi phạm vào tội chết, tự sát hay ta tới?"
Vũ Phương Triệt đạm mạc như thể trước mặt Tần Diệc Quân đã là người chết.
Tần Diệc Quân nghe những này lời thì sắc mặt có chút lạnh lùng nói:"Hư Vô
Tôn Giả, Vũ Phương Triệt! Ngươi đừng có nói như thể ngươi ăn chắc ta, ta và ngươi thực lực đều là sàn sàn nhau mà thôi!"
Lúc này Lưu Hạo
sắc mặt có chút tâm thần bất ổn xông vào cuộc đối thoại giữa hai người,
như một con chó dại nhìn chằm chằm Tần Diệc Quân nói:"Tần Diệc Quân
ngươi chết chắc rồi! Bọn ta ba người đánh một, ngươi cái này lẻ loi
người chỉ có đường chết mà thôi!!"
Nghe Lưu Hạo những này có chút điên dại từ ngữ, đứng bên cạnh hắn Lê Linh có chút quỷ dị cười một
tiếng:"Hắc! Cái này thì chưa chắc!"
"Bát Quái Tiên Đồ! Chấn Tự Đồ! Lôi Thiên Lực!"
Lê Linh vốn dĩ lão bà bà hình thái không còn, ngược lại biến thành một cái mỹ thiếu nữ, sau lưng nàng một cái hình Bát Quái bức tranh trôi nổi,
trên Bát Quái thì chữ Chấn tản ra hào quang chói mắt còn kèm theo điện
quang bên trong.
"Chết!" Cái này mỹ thiếu nữ hai tay bám đầy Bạch Sắc Lôi Điện, đâm thẳng lồng ngực của Lưu Hạo.
Phốc!!
Âm thanh xỏ xuyên da thịt làm người ta có chút rợn người, máu tươi bắn
tung tóe, thậm chí còn bắn lên cái này mỹ thiếu nữ khuôn mặt, nhưng nàng vẫn cứ cười hì hì như không có việc gì.