Mệnh Tại Y sau khi có đủ một ít dược liệu, nàng ta bắt đầu nghĩ tới
chuyện luyện đan. Trong con đường lên cấp của cường giả, thứ gần như
không thể thiếu ấy là đan dược.
Nàng ta lại tu hành Tâm Độc Địa Kinh, đây là tâm pháp chủ tu.
Bình thường trong đan dược sẽ có ba phần độc, nhưng đan của nàng ta cần phải nhiều phần độc hơn.
Nàng ta dùng hai ngàn viên linh thạch mua được kha khá tài liệu, lúc này bắt đầu sắp xếp phân loại lại chúng.
Về cơ bản, thảo dược chưa qua luyện chế thành đan, thường tác dụng sẽ không cao. Không chỉ vậy, còn có tác dụng phụ đi kèm.
Ví như Vạn Tuế, lá này khi chưa luyện chế ăn vào thường sẽ gây ảo giác.
Nhưng khi đã luyện chế phối hợp với Đinh Lăng, tác dụng phụ này sẽ bị
loại bỏ.
Hoặc như cánh Tử Đằng, nếu ăn ngay thì sẽ bị trúng độc, nhưng phối hợp cùng với Tử Thảo, lại có tác dụng bồi bổ cơ thể.
Ở chiều ngược lại cũng vậy, Tử Thảo và Đinh Lăng, hai thứ này không có
tác dụng phụ hay độc tố. Nhưng khi chúng kết hợp với nhau, lúc này phục
dùng lại gây nguy hại cho cơ thể.
Đan sư không chỉ hiểu biết về
luyện đan, họ còn cần phải phân biệt được thành phần thảo dược, tác dụng chính phụ của nó. Phối hợp đúng loại thì tác dụng tốt, phối hợp sai thì gây chết người.
Trong nghiệp đan đạo lại chia ra hai hệ phái,
một là dùng thuốc cứu người, luyện đan, giải độc…. Loại hai là chuyên
dùng đan dược hại người, hạ độc….
Chính ma hai phái, lại có những cách luyện chế và phối dược khác nhau, hình thành lên vô vàn tác phương.
Mệnh Tại Y kiếp trước đạt tới Vương cảnh, đối với đan sư chỉ có hiểu biết
chút ít, nàng ta không phải tông sư luyện đan. Nhưng mà những loại đan
cấp thấp như dưới Hợp Linh, cơ bản là không làm khó được nàng ta.
Vấn đề ở đây chỉ là nàng thiếu thốn không gian luyện đan, cũng như đầy đủ vật dụng.
Luyện đan cần nhiều thời gian, cần chuyên tâm chú ý. Không phải cứ vất tất cả vào lò, truyền linh lực nửa giờ là thành đan, ở thế giới này đó chỉ là
phương pháp nấu cám heo mà thôi.
Dưới tình cảnh bị vài kẻ để ý, quả thật nàng ta rất khó khăn trong việc sắp xếp thời gian tu tập.
Lúc này sau khi đã sắp xếp phân loại xong tất thảy, Mệnh Tại Y có chút nhíu mày.
Nàng ta định luyện Tâm Độc đan, nhưng tài liệu ở đây còn thiếu một ít. Quảng Hà thành lại là nơi không mấy phồn hoa, quả nhiên nguyên liệu không đủ.
Sau khi cân nhắc, không thể luyện được Tâm Độc Đan, Mệnh Tại Y quyết định luyện Độc Huyết đan..
Đan này có tác dụng phụ tâm, phụ tu cùng với Tâm Độc Địa Kinh. Từ đó máu
trong cơ thể nàng theo thời gian sẽ dần nhiễm độc, chuyển thuần sang một màu đen.
Tác dụng phụ trợ này còn giúp nàng ta kha khá trong
lúc giao chiến, khi mà máu của nàng cũng có độc. Mệnh Tại Y không tu độc công, chẳng qua độc này là do tâm kinh tu luyện của nàng ta sinh ra mà
thôi.
Nhưng mà, trong bốn loại tài liệu phụ trợ, lại thiếu mất
hai loại, một là máu huyết của loài thú có độc, thứ hai là tim của loài
sói.
— QUẢNG CÁO —
Trong nghiệp đan dược, có rất nhiều phương pháp luyện đạo. Tài liệu để luyện
đan cũng vậy, không nhất thiết chỉ được dùng mỗi thảo dược và linh thảo.
Giả dụ như luyện Phụ Tâm Đan, cần có chủ tài liệu là tim của nữ nhân đã từng sinh nở. Hoặc luyện Đồng Trinh đan, cũng cần chủ tài liệu
là một nữ đồng trinh.
Thậm chí trong hệ phái ma đạo, cần luyện
Hợp Linh đan phụ trợ tiến cảnh thì phải có đan điền của tu giả Hợp Linh
cảnh làm tài liệu chính.
Không thể không nói ma đạo tuy ác, là
loại muốn diệt trừ. Nhưng thủ pháp đi đường tắt của họ, đôi khi chính
đạo còn phải lau mắt mà nhìn.
Không chỉ mỗi luyện đan, tất cả những nghiệp luyện đạo khác, tài liệu luyện chế đều không có giới hạn quy chuẩn.
Tu giả vốn dĩ đã là đi ngược lại với tự nhiên, cho nên không thể dùng lẽ thường mà phán đoán.
Trong hai loại tài liệu Mệnh Tại Y còn thiếu này, tim sói thì dễ tìm hơn.
Quảng Hà thành tiếp giáp với nhiều núi, muốn tìm ra một đàn sói là không mấy khó khăn.
Ngược lại muốn tìm yêu thú trong máu của nó có chứa độc tố, cái này thì hơi khó rồi.
Động vật có độc tố trên người thì nhiều vô kể, rắn và bọ cạp là loài thường
thấy nhất. Nhưng vấn đề ở chỗ trong máu chúng lại không có độc.
Mệnh Tại Y khi xưa ẩn nấp ở Tam Liên Hoàng Sơn một thời gian, nàng có biết
một loại yêu thú trong máu có độc. Chúng là một loài bướm, tên gọi Thất
Tử Điệp.
Bọn này từ khi sinh ra tới lúc chết đi chỉ vẻn vẹn bảy ngày, không thể sống lâu hơn.
Từ đây tới nơi gần nhất là dãy Hắc Thù cũng hơn trăm dặm có lẻ, còn chưa
chân chính đặt chân vào Tam Liên Hoàng Sơn. Với thực lực hiện tại, chỉ
sợ nàng đi chưa tới thì đã chết mất xác rồi.
Nhưng luyện tầng
độc kinh này, bắt buộc phải có một trong hai loại đan trên, nàng ta lo
nghĩ liên tục cả ngày, vẫn chưa tìm ra cách ổn thỏa.
Tới Vạn Lầu Các thì không ổn, Thất Tử Điệp trong chính đạo không mấy tác dụng. Một
khi để bọn họ nghi ngờ, sẽ không chỉ đơn giản như lần trước.
Đây cũng là lý do nàng ta sau khi giết ba kẻ gây chuyện kia xong thì rời đi, không có lấy máu huyết từ bọn gã.
Nhưng cũng có một chút may mắn, không đến nỗi là vô phương tìm kiếm.
Thất Tử Điệp mỗi năm đều xuôi nam tránh tuyết. Chỉ cần mai phục ở nơi chúng đi qua, là có thể lấy được.
Nhưng vấn đề là lúc này đã cuối mùa di cư, giờ mới bắt đầu tìm bọn nó thì cũng khó.
Còn một chuyện nữa, ấy là ở chính nàng, khá là khó trong việc phân bố thời gian.
Giống như lần trước giả bộ ra ngoài cuốc đất tìm con điệp thú, lần này nàng
lại cố ý mua bổ sung một đàn lớn hơn. Mục đích chủ yếu là để ra ngoài
lâu hơn, nàng ta không còn cách nào khác.
Hiện tại nàng ta không có biện pháp phân thân hai người, để tránh nghi ngờ, đây cũng là cái khó trong hoàn cảnh của nàng. — QUẢNG CÁO —
Xem ra… Thời gian chuẩn bị ra ngoài ánh sáng không còn xa nữa…
Sương sớm phủ ban mai, đàn chim ríu rít trên cành. Khung cảnh đồng quê thật đẹp, hai bên lũy tre xanh mượt.
Trước một lò rèn ngoài thành, một thiếu niên có bộ dạng gầy ốm, khuôn mặt
xanh xao. Hắn ta là Mệnh Tại Y cải trang, lúc này đang muốn đặt rèn một
dây xích dài.
Nàng ta lúc trước ở Vạn Lâu Các mua được một ít
thép tinh, lúc này muốn tạo làm một cái vũ khí cho riêng mình. Hơn nữa
luyện đan cũng cần phải có lò đan, tự chế ra thì sẽ rẻ hơn đi mua khá
nhiều. Với kinh lịch của nàng, chuyện này không mấy khó khăn.
Nói về vũ khí, kiếp trước cũng vậy, nàng ta sử dụng một dây xích dài năm
mét. Mai bên đầu xích có gắn mũi tiêu, có thể sử dụng một tay, hoặc hai
tay đều được.
Đối với Mệnh Tại Y mà nói, kiếm không đại biểu cho tất cả. Trong vô vàn các loại binh khí, đều có đất diễn phong phú.
Mỗi loại đều có không gian ưu thế riêng, gặp đúng hoàn cảnh sẽ phát huy
được đúng tác dụng của nó. Còn không đúng hoàn cảnh, hiển nhiên sẽ không phát huy được hiệu quả vốn có.
Mệnh Tại Y vốn là có thể tự
luyện chế được, thậm chí còn làm cho nó trở nên uy lực hơn nữa. Nhưng
thời gian không có, không gian thiếu thốn, chỉ có thể để kẻ khác rèn
dùng tạm.
Nàng ta mang đến thép tinh, ít nhất cũng cần có vài
ngày mới xong. Bàn giao xong xuôi, nàng ta lại quay về bãi đất khi
trước, tiếp tục đào bới thức ăn cho đám gia súc.
Việc làm này không mấy dẫn tới chú ý nhiều, tiện việc nàng ta còn canh tác thêm mấy loại cây lương thực.
Mệnh gia không để nàng ta chết đói, mỗi tháng đều có phát tới cho một viên
linh thạch. Giá cả quy đổi là một ngàn kim ngân, tuy vậy tới được tay
nàng chỉ còn một phần ba.
Mệnh Tại Y kiếp trước vốn dĩ không
biết việc này, kiếp này lại càng không quan tâm. Nhưng mà nhờ vậy, nàng
ta có thể ra ngoài trồng trọt, nhân cơ hội bay nhảy nhiều hơn.
Trời về cuối thu mát dịu, Mệnh Tại Y làm quần quật cả buổi, mồ hôi ướt đầm đìa.
Cách nàng ta không xa, một tên nam tử dò xét tỉ mỉ, lát sau gã mới rời đi.
Việc này làm Mệnh Tại Y nhíu mày, thời gian gần đây kẻ Luyện Khí tầng năm
này thường xuyên đến hơn. Nếu như tần suất của gã ta tiếp tục tăng cao,
sẽ khiến nàng ta bó tay bó chân.
Không thể thoát ly khỏi tầm mắt của gã, vậy thì những dự tính trước mắt cũng khó mà che giấu được.
Nàng ta cứ thế miên man suy nghĩ, có lẽ thời gian bại lộ thân phận sẽ sớm hơn dự liệu rồi.
Lúc này thời gian chênh lệch không quá, ở một thư phòng tại Mệnh gia. Nam
tử Luyện Khí tầng năm đứng đó, gã đang cung kinh bẩm báo lên trước một
nam trung niên.
"Chuyện chỉ có vậy thôi sao?."
Ông ta là Mệnh Tiêu Tai, gia chủ Mệnh gia, cũng là phụ thân của Mệnh Tại Y.
— QUẢNG CÁO —
"Thưa vâng, chỉ có một kẻ…."
"Được rồi Hiếu Luật, ngươi lui ra đi!."
Sau khi nghe xong hai lần báo cáo của tên thủ vệ, khuôn mặt Mệnh Tiêu Tai hơi khẽ cau mày.
Bao năm qua con bé bị chèn ép, ông đều biết, vẫn nhắm mắt bỏ qua. Thật ra
ông tuy không yêu thương, nhưng cũng không ghét bỏ con bé, tất cả chỉ là mặt ngoài mà thôi.
Đây với ông cũng là một loại bảo vệ tốt cho
con bé, tránh bị liên lụy vào tranh đấu. Nhất là khi con bé không có tư
chất linh căn, lại là một sự đảm bảo tính mạng tốt hơn.
Việc có kẻ ghen ghét muốn hại nó, thậm chí muốn lợi dụng để làm tổn hại danh tiếng ông, Mệnh Tiêu Tai đều biết.
Ông thân là gia chủ một tộc, những loại tranh đấu như vậy sao lại không rõ. Chỉ là con bé đã là phàm nhân, vậy mà người ta vẫn không tha, thật sự
quá đáng....
Trong ba gia tộc lớn nhất tại Quảng Hà thành, tiếc
thay Mệnh gia yếu nhất. Không chỉ vậy, hiện tại Phương gia và Vận gia
đang âm thầm tranh đấu.
Mệnh gia chắc chắn sẽ bị kéo vào cuộc
đấu này, trong tình thế chỉ được chọn phụ thuộc vào một bên, đây là
quyết định sống còn với cả gia tộc.
Không chỉ vậy, bên trong Mệnh gia cũng có minh tranh ám đấu, hình thành hai phe phái nội chiến.
Một bên là ông và hai vị gia lão muốn phụ thuộc vào Phương gia. Bên còn lại gồm hai đứa em của ông, và đại gia lão thì muốn đầu nhập vào Vận
gia.
Ông tuy ở chức gia chủ nhưng một khi đại sự ảnh hưởng lớn
tới an nguy toàn gia tộc, quyết định của ông cũng phải được tất cả chấp
thuận.
Mệnh Tiêu Tai rời khỏi ghế ngồi, ông ta đi lại trong phòng, ánh mắt suy tư.
Khi trước con bé còn ít tuổi, nguy cơ nó gặp phải chỉ là mấy trận ẩu đả.
Hiện tại nó đã sắp là thiếu nữ rồi, vẫn đề theo nó mà lớn lên rất nhiều.
Trong tình thế này, có lẽ có một phương án tốt cho đôi bên.