"Bản tiểu thư đích thân tới đây giúp đỡ, vậy mà không được một lời cảm
ơn. Người làm chủ nhà như cô, lại có đạo đãi khách như vậy sao?."
Nhìn nàng ta ngã trên đất, một thiếu nữ cầm đầu cả đám đi tới buông lời
trách mắng. Thiếu nữ này chính là Mệnh Thủy Nhược, cùng cha khác mẹ với
nàng ta, thân phận nhị tỷ.
Lời thiếu nữ nói ra, vô số thiếu nữ khác phụ họa hùa theo, trách móc thậm tệ, chỉ là vẫn không có ai động tay động chân.
"Lần sau ta đến còn thái độ đó, sẽ không nói suông như vậy đâu!."
Nói rồi cả đám bỏ đi, ra tới bên ngoài một thiếu nữ mới hiếu kì hỏi:
"Mệnh tỷ, chúng ta không làm gì ả thật à?."
Mệnh Khải Uy liếc thiếu nữ, nàng cười khẩy đáp:
"Đánh nhiều cũng đau tay, mà muội không thấy từ khi đại điển kết thúc, thái độ của cô ta hơi khác à?."
"Tỷ tỷ để ý làm gì, cô ta đã hết hi vọng bước vào con đường tu hành, uất ức cũng là bình thường…."
Một thiếu nữ khác lên tiếng phản đối, chỉ là Mệnh Thuỷ Nhược vẫn cười nhạt đáp:
"Dạo gần đây mỗi lần chúng ta gây chuyện, thái độ của cô ta không còn kiểu
than thân trách phận như trước nữa. Thay vào đó, giống như là chấp nhận
nó là một món ăn hàng ngày vậy, ta rất hứng thú..."
Nhìn cả đám đi xa khuất tầm mắt, Mệnh Tại Y ngồi dậy, nàng ta không để ý tới, bắt đầu dọn dẹp đám gia súc đã chết này.
Việc vài ngày bọn họ đến gây chuyện một lần, Mệnh Tại Y vẫn coi như chuyện
bình thường. Kiếp trước chuyện này xảy ra như cơm bữa, khi đó nàng còn
than thân oán phận, trách đời oan trái bất công.
Trải qua ba
trăm năm nhân sinh, ai rồi cũng sẽ phải thay đổi, nhìn rõ được bản chất
của nhiều thứ. Có đôi khi cũng vì vậy mà lại trở thành con người ngày
xưa đã từng ghét cay ghét đắng, bản ngã cuộc đời chính là như vậy.
Con người thường có sở thích bắt nạt kẻ yếu hơn mình, chúng tạo cho họ cảm giác bề trên, thích thú và hưng phấn.
Trẻ con thích hành hạ vật nuôi và côn trùng, đùa nghịch phá hoại mọi thứ mà nó có thể chạm tới. Cấp trên lại thích chèn ép cấp dưới, đàn ông đánh
phụ nữ. Trẻ trâu thích khoe khoang, giang hồ thích thể hiện bản lĩnh,
tất cả vốn đều là bản năng tự nhiên của con người. — QUẢNG CÁO —
Đa phần họ không thể sống thiếu bầy đàn, và ưa thích làm nổi bật bản thân
trước đám đông. Dù trải qua bao năm đi nữa, con người cũng sẽ không mất
đi những bản năng giống loài nguyên thuỷ này.
Mệnh Tại Y chịu để
bị bắt nạt một chút cũng chẳng sao, lúc này nó chỉ làm tấm bình phong
nàng giăng ra càng thêm vững chắc hơn mà thôi.
Nhưng lý do để
nàng ta ra ngoài đào bới, lúc này đã bị đám người kia giết đi cả rồi.
Mệnh Tại Y cũng không thể nào mua một đàn khác, tiếp tục công việc được.
Làm như vậy sẽ lộ ra hai sơ hở lớn, nhưng không làm vậy, nàng ta phải suy tính tới biện pháp thứ hai, giết người đoạt bảo.
Dọn dẹp xong xuôi, nàng ta bắt đầu chuẩn bị bữa tối, xem chừng bữa tối nay sẽ có rất nhiều món thịt gà cả con lắm đây.
Màn đêm buông xuống, Mệnh Tại Y dự định lại tiếp tục tu luyện, chỉ là khi
vừa vung tay mở ra pháp trận, khiến cho nàng nhíu mày.
Từ lúc có pháp trận này, Mệnh Tại Y đã phát hiện ra một kẻ, gã ta cứ cách vài ba
hôm lại tới nhìn một lần. Giờ giấc không cố định, cũng chỉ nhìn một lúc
rồi rời đi.
Điều này nói lên Mệnh Tại Y đã đoán đúng, đúng là có kẻ ở sau vẫn lén lút rình rập nàng. Kiếp trước không có thủ đoạn, không biết là ai. Kiếp này đã rõ, nàng cũng đã suy đoán tới mấy người.
Và kẻ có nghỉ ngờ lớn nhất chính là đại phu nhân, vợ cả của cha nàng.
Trước kia mẫu thân còn sống, bà ta không ít lần tạo rắc rối, gây khó dễ
cho hai người.
Tuy nhiên cũng không loại trừ là người kia phái
tới, ông ta muốn giám sát hành động của nàng. Một khả năng khác là nội
bộ tranh đấu, người của phe khác mò tới thăm dò.
Tuy nàng là con rơi con vãi, nhưng dù sao cũng mang danh con gái tộc trưởng, một trong
ba thế lực lớn ở Quảng Hà thành. Thanh danh là thứ khó kiếm nhưng lại dễ phá, lợi dụng nàng đả kích danh tiếng ông ta, trong tranh đấu vốn không lạ gì.
Không nói đâu xa, gã Tiểu Thất Tử chẳng phải cũng là đang tiếp cận, hòng lợi dụng nàng hay sao.
Quay lại vấn đề, Mệnh Tại Y nhíu mày là bởi nàng ta khởi động pháp trận
nhưng mà nó lại không hiệu quả. Nàng nhớ rõ ràng mới thay linh thạch tối qua, chúng không thể cạn kiệt linh khí nhanh như vậy được.
Nếu là bản thân nó có lỗi thì còn tìm cách khắc phục được, nhưng có kẻ phát hiện ra thì vấn đề này hơi nghiêm trọng rồi đây.
— QUẢNG CÁO —
Mệnh Tại Y nửa đêm mở cửa bước ra, nàng thận trọng tiến tới xem xét từng
điểm nối pháp trận, một bên đề phòng cảnh giác, có kẻ đánh lén.
Ánh trăng soi rõ một góc đình viện, quanh nơi nàng sống vài trăm mét đều
không có bóng người. Mệnh Tại Y đứng ở dưới gốc cây xem xét, nơi một
tiết điểm giao nhau trong trận pháp. Viên linh thạch nàng chôn ở dưới,
lúc này đã không cánh mà bay.
Chỉ là khi nhìn thấy một ít bột
phấn đặc trưng cùng với dấu vết kéo lê trên đất, đôi mắt sắc bén của
nàng híp lại. Tiếp đến nàng đi tới một điểm tiếp nối khác tra xét, tình
hình vẫn vậy, tất cả chỉ còn sót lại một ít bụi phấn.
"Nếu ta đoán không sai… có một con yêu thú tới đây!."
Mệnh Tại Y buông lời phán đoán, linh thạch là vật chứa đựng linh khí, tinh
hoa của đất trời. Yêu thú tuy là hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, nhưng
cũng có vài loại đặc thù, hấp thu được cả hai.
Nếu là kẻ khác
lấy đi, sẽ tuyệt không có loại bụi phấn này. Nhưng Mệnh Tại Y cũng đang
băn khoăn, rốt cuộc là con thú nào mò tới nơi này.
Theo nàng
biết mà nói, tại Quảng Hà thành này kẻ sở hữu yêu thú không ít, nhưng
yêu thú lưỡng cư lại không có, hoặc giả nàng không biết. Như vậy có thể
đưa tới một kết luận tạm thời, con thú này ở bên ngoài Quảng Hà thành
chạy tới.
Mệnh Tại Y đâm ra trầm ngâm suy nghĩ, việc này còn cần giải quyết nhiều điểm nghi vấn. Nó đã có chủ hay chưa, thậm chí do ai
phái tới. Hay là thú hoang, vậy thì cấp bậc nó thế nào, quá mạnh sẽ
không thể đối phó. Dồn dập những nghi vấn, khiến cho nàng chững lại bước chân.
Mệnh Tại Y vẫn bình tĩnh suy xét, những việc nguy hiểm nàng trải qua không ít, cái này đã tính là gì.
"Trước hết phải xem nó còn ở đây không đã…"
Nàng đi một vòng kiểm tra các điểm nối, tất cả số linh thạch chôn xuống đều
đã mất. Lúc này chỉ còn một chỗ chưa tra xét, là trung tâm mắt trận. Ánh mắt nàng chợt lóe lên, nhìn về phía căn nhà của mình…
Mệnh Tại Y nhìn lại ngôi nhà, mỗi bước chân đi tới làm nàng sinh ra áp lực. Khi
nãy vừa ăn vừa mải suy tính từng bước tiếp theo, nàng không chú ý quá
nhiều.
Mặc dù hành động cẩn thận nhưng nàng cũng không tránh khỏi có lúc vô ý chủ quan, con người vốn không có ai hoàn hảo.
Linh lực ở trên tay nàng nồng đậm uốn lượn, bước chân cũng đã vào tới trong
nhà. Mệnh Tại Y nhẹ nhàng cúi xuống chiếc giường, bàn tay giơ lên…
Cảnh tượng làm cho nàng sa sầm nét mặt, ấy là ba viên linh thạch đặt ở đây
cũng đã không còn. Con thú mà nàng muốn thấy cũng không thấy đâu, như
vậy có thể nói, nó đã ra khỏi phạm vi quanh đây rồi. — QUẢNG CÁO —
"Không… Còn một chỗ nữa chưa xem!."
Mệnh Tại Y nhớ tới một chỗ, nội tâm nàng hơi trầm xuống. Nàng ta từng bước
đi ra khỏi căn nhà, bóng dáng nàng dần khuất sau màn đêm đen.
Số là nàng ta lấy được hơn trăm viên linh thạch từ gã kia, nhưng nàng ta
lại không có túi càn khôn để cất giữ. Người khôn không cất hết của trong nhà, Mệnh Tại Y đem số linh thạch đó chôn ở một nơi khác.
Vừa mới cướp được ít linh thạch, nó mà hấp thu hết, vậy thì xong rồi.
Bước chân nàng chậm lại khi gần tới nơi, với trực giác của nữ nhân cùng kinh nghiệm bản thân. Nàng cảm nhận được có thứ gì đó ở đây, áp lực này đủ
lớn.
Nhưng mà nàng vẫn bước từng bước tiến đến, bởi vì đặc tính của loài thú này khiến nàng liên tưởng tới một khả năng.
Một tay nàng giơ lên thủ thế, tay kia nhẹ nhàng vén đi từng lớp cát. Ánh
mắt nàng chăm chú, hành động cẩn thận, tinh thần tập trung cao độ….
Một cảnh tượng làm cho sắc mặt nàng biến hoá, xen lẫn ngạc nhiên và vui
mừng. Chỉ thấy nơi nàng giấu đồ, số linh thạch nàng cũng đã biến mất.
Nhưng thay vào đó là xác một quả mướp đã héo, nhìn nó héo rũ xác xơ rất
nhiều.
Mệnh Tại Y rất rõ ràng, đây là kén của con thú, nó đang tự phong bế bản thân, khi bị thương hoặc tới kỳ đột phá.
Nàng cười nhạt rồi lại cảm thán một tiếng, đúng là tìm mòn gót giày thì không thấy, khi không lại gặp chẳng tốn công.
Nàng đặt tay lên cái kén cảm nhận khí tức từ con thú, còn có hình dáng cụ
thể, nàng ta đã chắc chắn phần nào. Nó chính là Đỏ Đen Vận Mệnh Thú, mà
bản thân cất công tìm kiếm bấy lâu….