Trong căn điện có một góc đổ nát để hiện ra một lối nhỏ, một người
che kín thân hình đứng đó. Nguời này không chút do dự di vào lối nhỏ đó, từng tiếng bước chân lộp cộp vang lên trên dãy hành lang…
Đây
chính là căn điện nơi đám Hàn Tông đi ra, người này lẳng lặng bước vào.
Thân ảnh đi tới nhìn đám tro tàn trên đài, sau nhìn về một ký hiệu mơ hồ ở chỗ đó.
Có vẻ như đám người Hàn Tông khi trước không để ý tới
nó hoặc giả nó chỉ vừa xuất hiện thì phải, thân ảnh này đứng hồi lâu
nhìn vào đó. Sau chút không do dự, người này tự rạch tay cho một chút
máu tươi chảy xuống.
Từng giọt máu đỏ tươi rơi vào đám tro cốt
của Triệu Cơ Cực, chẳng bao lâu bằng mắt thường cũng nhìn thấy dị biến.
Từng dòng xoáy nhỏ nổi lên, chúng va vào nhau rồi gộp lại thành vòng
xoáy lớn.
Thân ảnh kia lùi lại mấy bước nhìn một màn này, khóe miệng không khỏi tươi cười mà nhếch lên.
Vòng xoáy từ từ tiêu tán, từ trong trung tâm hiện ra ba vật, vật thứ nhất
chính là một túi càn khôn đã phai màu. Vật thứ hai là một miếng sắt màu
xanh đen, hình dáng giống long cũng lại giống như lân. Đây rõ ràng là
một cái lệnh bài, chính giữa miệng khắc văn tự cổ thú.
Vật cuối
cùng lại chính là hai tấm phù, cũng cùng lúc ấy hai tấm phù tỏa ra hồng
quang, sau đó quấn vào nhau tạo lên một thân ảnh.
Đây là một lão
giả tóc bạc, một bộ cổ phục áo gấm, trên đầu đội khăn xếp, ông ta điềm
nhiên nhìn về phía thân ảnh trước mắt, hồi lâu sau cất lời:
"Hậu duệ của ta, hãy nghe cho kỹ…"
Không lâu sau lão giả biến mất, hai tấm phù cũng hóa thành bột mịn, chỉ còn lại hai vật trên đất.
Người này đi tới nhặt lên, sau khi xem xét kỹ càng tấm lệnh bài, khóe miệng ấy lại nhếch lên…
Cùng thời gian ấy, ở cách đó khá xa lại có một diễn biến khác.
"Đoạn Tuyệt, ông cũng không cần phải giả trang nữa đâu, thành thật mà hợp tác với chúng ta đi!."
Hàn Tông lúc này đang đứng áp sát vào một cột đá, ánh mắt hắn ngưng trọng
nhìn về phía xa. Chỉ là lời nói ra lại hướng tới kẻ phía bên cạnh mà
nói, chính là lão giả kia.
Đoạn Tuyệt lúc này đang đứng sát vào
trụ đá, chỉ cách cách hắn có vài mét, ông ta cũng đang nhìn ra hướng hắn nhìn. Nghe thấy lời như vậy, ông ta không khỏi giật mình mở lời:
"Nơi này có rất nhiều kẻ đến đào trộm, cảnh giới cao hơn ta càng không ít.
Các vị chỉ nhìn vào hành động của ta mà phán đoán như vậy sao? Đệ tử
Tru…."
Vừa nói tới đây ông ta tự nhiên biết mình nói hớ thì hừ
lạnh, do dự một chút rồi bàn tay ông ta đưa lên kéo tấm mặt nạ xuống.
Quả nhiên khuôn mặt này mới chính là Đoạn Tuyệt, người mà đích thân tiếp đãi bọn hắn ở Đoạn gia.
Hàn Tông không nhìn ông ta, hắn mở lời đáp:
"Không cần ông nói hớ thì bọn ta cũng biết, đoạn nói chuyện ba cha con nhà Cổ Tử đã quá rõ ràng rồi!."
Hàn Tông biết ông ta là một con cáo già, hẳn là đang nghĩ nếu để bọn hắn
chết ở dưới này là sáng suốt nhất. Cho nên trong tình cảnh này hắn mới
lột mặt của ông ta ra, phá đi ý định đó của Đoạn Tuyệt.
Không thể không nói, cưỡng chế ông ta mang ra trong hoàn cảnh này là một phương
án tồi. Thay vào đó lợi dụng, khiến cho ông ta cam tâm tình nguyện trợ
giúp, đó mới là tốt nhất.
Đoạn Tuyệt nghe vậy thì trầm ngâm, rất nhanh ông ta mở lời:
"Hừ… Các vị đã biết ta cũng chẳng giấu, việc này quả thật là do chúng ta
làm. Nhưng đằng sau nó đều do Cổ gia một tay thao túng, chúng ta chỉ như công cụ mà thôi. Nhưng như vậy thì sao chứ? Các vị muốn làm gì thì
trước cũng phải rời khỏi đây cái đã, bằng không chỉ là lời nói suông."
Đoạn Tuyệt cũng biết chuyện tới nước này đã khó giấu, ánh mắt ông ta lóe lên một tia giảo hoạt rồi nói tiếp:
"Các vị muốn sau khi ngoài ta sẽ làm nhân chứng vạch mặt Cổ gia phải không?
Hừ… Các vị đừng quên rằng các vị đang cho Cổ Tử thời gian để sửa sai,
càng ở đây lâu ông ta càng có nhiều thời gian. Biết đâu lúc này ông ta
đã cao chạy xa bay rồi cũng nên, các vị phải biết. Hơn năm trăm viên
linh thạch ngũ hành, đủ để ông ta bồi dưỡng ra ít nhất năm trăm tên
Ngưng Khí trong thời gian cực ngắn, thậm chí hơn. Tới lúc đó chỉ có Đoạn gia chúng ta chịu tội, chi bằng các vị nằm tại đây luôn có phải tốt hơn với Đoạn gia ta không?."
Lời của Đoạn Tuyệt nói ra khiến cho Bích Ngọc thâm trầm, nàng ta cũng hiểu với Đoạn gia thì đây là tình huống
thích hợp nhất. Chỉ là Hàn Tông lại có cái nhìn khác, hắn hiểu ông ta
đang ngả giá, liền nói:
"Ông nghĩ rằng ta là trẻ lên ba à? Cổ Tử đã quản hạt ở đây cả mấy chục năm, ông ta ngu ngốc như vậy sao?."
Hàn Tông lúc này mới nhìn ông ta cười gằn nói tiếp:
"Một diễn biến khác thế này, ông ta phát hiện Đoạn gia là hung thủ, mà
nguyên nhân chính lại là mỏ linh thạch kia. Chúng ta mất tích, ông ta có cớ để giết "vài người" cao tầng Đoạn gia, lý do nghi ngờ Đoạn gia giết
người diệt khẩu. Tiếp đó ông ta báo cáo lên môn phái, cùng cho người đi
tìm. Lại nói hầm mỏ lúc này do "bạo loạn" nên đã sập, mà linh thạch trân quý. Bởi vì xa nên không thể cử nhiều người, khi ấy môn phái ắt sẽ chú
trọng tới việc khai thông hầm mỏ hơn là tìm người. Việc tìm người khi ấy tất nhiên sẽ được giao cho địa đầu xà như ông ta, lúc này ông ta còn
thiếu cơ hội sao? Tất nhiên để môn phái tin tưởng, trước đó ông ta sẽ bỏ ra một số ít linh thạch ngũ hành, nói là tìm được trên người cao tầng
Đoạn gia rồi dâng lên. Hừ... Ông thử nghĩ xem môn phái sẽ tin ai? Khả
năng tình huống của ta xảy ra cao hay của ông cao hơn đây?."
Hàn Tông nhìn khuôn mặt nhăn nhó khó coi của ông ta thì biết, đáp án không cần nói cũng rõ. Hắn bèn nói tiếp:
"Đoạn gia không có người chết là không có khả năng, nhưng thoát khỏi cảnh
diệt tộc vẫn có cơ hội. Cơ hội ấy chính là hợp tác với chúng ta, chỉ cần ông nói ra sự thật, mọi thứ sẽ thay đổi. Bởi lẽ ông hẳn phải biết, Cổ
Tử nếu muốn lật ngược tình thế mà thoát tội, điều kiện kiên quyết chính
là hai người bọn ta phải chết, cùng với đám cao tầng của Đoạn gia. Do đó chúng ta không chết, ông ta sẽ không thể thoát tội. Mà như vậy Đoạn gia các ông còn có cơ hội, chúng ta chết rồi, Đoạn gia mang tội mưu phản,
liệu thoát được cảnh diệc tộc sao?. Ta biết ông là tay cáo già, có thể
đã làm ra hành động gì đó, nhưng sau cùng mà nói. Con cháu tha hương cầu thực, mang danh oan uổng. Mà kẻ khiến Đoạn gia ông sụp đổ, ông ta vẫn
sống tốt là đằng khác đấy!."
Thật ra không cần hắn nói, Đoạn
Tuyệt ông ta cũng có thể mường tượng đoán ra cảnh đó. Đây cũng là lý do
ông ta nóng lòng muốn nhanh chóng thoát ra khỏi chỗ này. Đoạn gia thiếu
ông ta như rắn thiếu đầu, nói một cách khác. Không chỉ Hàn Tông, ngay cả ông ta cũng đang cho Cổ Tử cơ hội rũ bỏ tội danh.
Bởi cho dù là
nghe sai bảo của Cổ Tử, nhưng người biết nào có mấy ai. Bọn họ chết
sạch, sự thật bên ngoài nhìn vào chẳng khác nào người là do Đoạn gia
giết, linh thạch là do Đoạn gia đào.
Không có giấy trắng mực đen,
người và chứng cứ xác thực, Cổ Tử ông ta hoàn toàn có thể rũ bỏ trách
nhiệm, đùn đẩy tội danh lên đầu Đoạn gia. Đây cũng có thể nói là gần
giống một loại hình thức mang tên "hình nhân thế mạng", những kẻ đầu sỏ
sau màn luôn có vài kẻ sẵn sàng thế tội khi cần như vậy.
Cuối cùng sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Đoạn Tuyệt lôi ra trong túi một viên linh thạch, ông ta ném cho hắn rồi cười gằn mở lời:
"Theo như lời hai vị, dù ta có mang theo vật chứng này thì cũng không còn mấy tác dụng nữa rồi. Nhưng mà… điều ngươi nói lại khiến ta nhận ta, bản
thân ta chính là bằng chứng tốt nhất."
Ông ta chỉ tay lên đầu rồi nói:
"Đây mới là bằng chứng thuyết phục nhất, còn tốt hơn trăm nghìn lời ngươi
vừa nói. Nhưng ta có điều kiện, ấy là các ngươi phải thề độc, các ngươi
phải đứng ra làm chứng. Đoạn gia chỉ là công cụ, mọi thứ đều là do Cổ Tử hai tay đứng sau thao túng. Các ngươi không có lựa chọn khác đâu, bởi
lẽ các ngươi chết ở đây, mọi thứ cũng đừng nghĩ tới. Cho dù ra được
nhưng không có ta, mọi thứ đã xong như lời ngươi nói, vậy thì các ngươi
cũng chẳng có bằng chứng mà kết tội Cổ Tử."
Đoạn Tuyệt hiểu, ông
ta tuy rằng đã đưa ra quyết định di tản tộc nhân, nhưng không chứng minh vô tội. Tộc nhân của ông ta sẽ chịu cảnh truy nã cả đời, sông chui trốn lủi. Đằng nào bản thân cũng không thoát, ông ta đương nhiên là muốn cho tộc nhân cơ hội.
Cho dù không gặp đám Hàn Tông thì Đoạn gia cũng vẫn có một kết cục chẳng mấy khả quan, Cổ Tử sẽ không để yên cho Đoạn
gia nắm giữ bí mật này. Ngay từ khi Cổ Tử tìm đến, ông ta đã luôn lo
lắng có một ngày này sẽ xảy ra. Đạo lý săn được thỏ thì chó vô dụng,
không săn được thỏ thì chó lên nồi thay. Và quả đúng là nó xảy ra thật,
dù rằng không được như dự liệu của ông ta.
Hàn Tông và Bích Ngọc
đều hiểu, đúng là cho dù Cổ Tử có làm ra chuyện gì che đậy chăng nữa.
Chỉ cần kiểm tra hồn phách của Đoạn Tuyệt, tất cả đều sẽ rõ ràng, Cổ Tử
hết đường chối cãi, một bằng chứng không thể thuyết phục hơn. Cũng vì lẽ đó, điều kiện Đoạn Tuyệt đưa ra là không thể từ chối.
Đối với
Bích Ngọc mà nói, Đoạn gia đã phải chịu tội vì đã làm điều sai trái, hơn thế nữa. Kẻ chủ mưu là Cổ Tử cũng được đưa ra vành móng ngựa, nàng tất
nhiên là đồng ý thề độc. Chính nghĩa luôn thắng, việc này không có vấn
đề gì, không nguy hại gì tới nàng.
Với Hàn Tông mà nói, cũng
chẳng có gì to tát, Đoạn gia hay Cổ gia không phải là mối lo lợi ích của hắn. Phá được vụ án này, lợi ích so ra lớn hơn là ba kẻ cùng chết ở
đây.
"Chuyện này tất nhiên là không vấn đề, chỉ là ta cũng có một điều kiện. Ấy là
ông cũng phải thề độc, sau khi thoát khỏi đây, phải làm như đôi bên đã
nói. Ông biết đấy, ông già rồi nên giá trị lời hứa của ông cũng rẻ như
bèo vậy. Tuy thế hai ta vẫn cần một chút đảm bảo, đây cũng là điều ông
không có lựa chọn nào khác đâu!."
Hàn Tông tất nhiên là phải làm
ra đề phòng, bởi lẽ nếu ra khỏi đây mà lúc ấy tình huống xảy ra không
như lời ba người đang ở đây dự tính. Vậy thì sẽ có biến số xảy ra, mà
lúc ấy bọn hắn lại bị lời thề cưỡng chế, rất có thể sẽ làm lợi cho ông
ta.
Do đó để cho ông ta cùng thề, khi đó ông ta dù làm trái lời
thề, thì chính là phá vỡ ước định trước. Lúc ấy lời thề của bọn hắn sẽ
trở thành vô dụng, đây là một trong những phương pháp xóa bỏ lời thề độc của tu giả.
Thề độc với tu giả là vô cùng quan trọng, nhưng chỉ
đúng với những kẻ có cơ hội tiến thêm bước nữa mà thôi. Đối với bọn họ,
đa phần là sẽ bị lời thề ước định, phải tuân thủ lời thề. Nhưng cũng có
một số kẻ muốn xóa bỏ lời thế ấy, làm lợi cho bản thân. Điều này cũng
như cách mà Hàn Tông không chịu tuân thủ quy củ của môn phái, hắn năm
lần bảy lượt tìm cách lách luật vậy.
Bản sắc của thế gian chính
là như vậy, có người hi sinh vì người khác, thì cũng có người chỉ biết
tới bản thân. Có người cống hiến cho nhân loại, thì cũng có người bóc
lột công sức của kẻ khác.
Quy tắc chính là một thứ duy trì trật
tự, nhưng nó cũng có mặt hại, ấy là trói buộc chính nghĩa thuần túy. Chỉ cần tìm được khe hở của pháp luật, tất sẽ có lợi ích khổng lồ, không
những thế còn không bị cấm cản.
Đoạn Tuyệt làm sao mà không hiểu ý hắn, ông ta không còn cách nào khác. Dù tình huống sau này có phát sinh thế nào, có một sự thật ấy là chỉ có Cổ Tử có tội hoặc thoát tội. Còn
Đoạn gia của ông ta, như thế nào cũng vẫn thiệt, nghĩ tới đây ông ta hừ
lạnh đáp:
"Được rồi!."
Bích Ngọc ngưng trọng chen lời:
"Vậy thì nhanh lên, con nhân thú ấy sắp tới rồi!."
Khi ba kẻ bắt đầu lời thề thì cách đó vài trăm mét, một nữ nhân thân người
đầu mèo có đôi mắt xanh lam cùng đen nhạt đang chậm rãi đi tới. Nàng ta
tung cây trượng lên, hai bàn tay ngăm đen áp lại thành hình cực đạo,
không khí xung quanh lại bắt đầu giao động mạnh mẽ.
Tới khi còn cách ba trăm mét, nàng ta xòe hai bàn tay để lên nhau, con mắt u lam nhìn về phía ngôi đền dâng lên ý lạnh.
Hàn Tông nhìn bộ dáng của nàng ta, biết là nó lại đang tung một chưởng, Bích Ngọc ở một bên hừ lạnh...
"Ngăm ngăm da trâu nhìn lâu thấy đẹp, nhưng cái con này..."
Cũng ngay trong thời khắc đó, Phi Thái Nguyệt Mao ré lên một tiếng chói tai, xung quanh hơn dặm cuồng phong nổi lên.
Từ trên không trung, một quả cầu đen trắng hòa quyện đang cấp tốc rơi xuống căn điện, nơi mà bọn hắn đang ẩn nấp….