Ngươi thật tàn nhẫn, là một phàm nhân, lại đi một đại yêu quái ngây thơ nhập hồng tần. Dạy hắn ái tình, cùng hắn cùng vui, khi rời đi lại dứt khoát đến ích kỷ.
Thọ mệnh của phàm nhân ngắn như vậy, tội gì ngươi lại đến trêu chọc ta?
Tạ Ngôn Cửu thầm hỏi đi hỏi lại trong lòng.
Từ khi động tình đến nay, Hứa Lâm Thanh luân hồi bao nhiêu kiếp, hắn theo bấy nhiêu kiếp.
Thế nhưng, hồng trần mịt mờ, chúng sinh trăm loại, sớm đã chẳng còn Hứa Lâm Thanh.
Những người đó, không một ai là hắn.
Không ai nhớ Tạ Ngôn Cửu, cũng không ai thích Tạ Ngôn Cửu nữa. Thậm chí còn sợ hãi Tạ Ngôn Cửu.
Bởi vậy Tạ Ngôn Cửu mới oán, du hí nhân gian trong tâm thế muốn trả thù. Nuôi dưỡng Tẩm Nguyệt, đơn giản là vì dung mạo Tẩm Nguyệt có năm phần giống với Hứa Lâm Thanh trước kia.
Rốt cuộc thì đời này hắn cũng chấp nhận thỏa hiệp. Đứng từ xa ngắm nhìn cuộc sống của Hứa Lâm Thanh, không đưa tay chạm vào nữa. Nhưng không biết có phải là vì dây dưa quá sâu với ái tình hay không, mà kiếp này, là kiếp sống cuối cùng của Hứa Lâm Thanh.
Hồn phách của Hứa Lâm Thanh đã quá yếu, không thể qua nổi một lần luân hồi nữa.
Vậy nên Tạ Ngôn Cửu mới tục mệnh cho hắn.
Tạ Ngôn Cửu vốn là một yêu quái kính thiên đạo, muốn thành tiên yêu.
Vì một Hứa Lâm Thanh đã không thể quay lại, mà làm trái với thiên đạo.
Hậu quả của việc làm trái với thiên đạo, hắn khó có thể nhận. Tu vi ngày càng lụn bại, trận pháp bắt đầu phản phệ, hắn sắp chết rồi.
Hắn sắp chết, hắn không cam lòng, nhưng hắn không hối hận.
Giọng Tạ Ngôn Cửu trầm thấp, mi mày đẹp đẽ ưu buồn rũ xuống, “Hứa Lâm Thanh, ngươi quay lại nhìn ta một lần nữa thôi.”