Cư dân mạng đần thối cả mặt khi thấy Khung Thương quang minh chính đại
thoát khỏi vòng vây cảnh sát, khu bình luận hóa đá tập thể.
Cái
cảm giác này giống như là nhẫn nhịn để tung chiêu lớn nhưng rồi phát
hiện ra sự việc chỉ là tép riu, tiêu hơn một nghìn tệ để rút thăm trúng
thưởng xong phát hiện giải nhất chỉ là một trăm tờ phiếu giảm giá giống
nhau.
Thế thôi hả?
Quả thật giống hệt bọn học dốt khi làm
sai nhưng lại không biết mình sai ở đâu, đã thế còn cười nhạo khác sao
có thế này thôi mà không làm được.
Bực mình hơn nữa là chính bọn
họ cũng không thể nào mường tượng được Ninh Tùng Tùng sau khi hóa trang
và cậu thanh niên khốn khổ trên ảnh kia là cùng một người. Nhìn một hồi
lại thấy đau tim.
“Ngây thơ! Cả người chơi lẫn NPC đều quá sức ngây thơ! Mà cái người này trộm căn cước của NPC không thấy ngượng hả?”
“Tình cảnh đó muốn nói cho chúng ta một đạo lý rằng: Đừng lấy bụng đứa học
dốt đo lòng bọn học giỏi, đừng bao giờ khinh thường người khác.”
“Bọn học giỏi sẽ không bao giờ để hoàn cảnh ảnh hưởng đến sự cần cù của mình đâu.”
“Nhìn người ta đi, thân chốn lao tù nhưng lòng hướng về học tập, sao mấy
người chỉ có mỗi chuyện xem live stream thôi cũng không tập trung thế hả [chỉ trỏ]”
“Khóc một dòng sông. Em đồng tình.”
“Phạm Hoài ham học hỏi tới vậy sao? [Husky hoảng sợ]”
“Chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết thiên tài lén lút học cái gì sau lưng.”
“Mẹ em lừa em, bà ấy bảo em mà không chịu học hành chăm chỉ sẽ biến thành
người như Phạm Hoài [sụt sịt mũi] Bà ấy nghĩ nhiều rồi, em không làm
được.”
*
Phía ngoài phố mua sắm cũng rất náo nhiệt. Nơi
đây có chỗ tọa lạc của một trong ba bệnh viện hàng đầu, bên kia đường có rất nhiều các quán ăn cùng cửa hiệu buôn bán. Xe bus dừng lại ở trạm,
đưa tới một đám đông mới.
Khung Thương không tiếp tục đi về phía trước mà tìm một góc khuất camera theo dõi quay không tới rồi dừng lại.
Xét theo tình hình hiện tại thì lượng cảnh sát đổ về phố mua sắm không
nhiều, hành động cũng không nhằm tới mục tiêu chính xác nào cho thấy bọn họ không phải phe chủ lực mà chỉ tới thử vận may. Dù sao thì hiện giờ
cũng đang trong kỳ nghỉ, lượng người ra vào nơi đây rất đông, tra xét cơ bản như bọn họ rất dễ để ra sai sót, phương án không khả thi.
Phía họ có khoảng 100 người, nói nhiều không nhiều, bảo ít không ít, nhưng
để đảm bảo hiệu suất, chắc chắn người sẽ tập trung đông hơn ở các khu
vực then chốt.
Trước mắt cảnh sát xác nhận rằng cô đang ở phố mua sắm nên lượng người được phái đến nhà ga và sân bay không nhiều.
Nếu như để Khung Thương đi điều tra, chắc chắn cô sẽ chọn chặn hết các ngõ
ngách ra vào thành phố, gặp người dân đi qua sẽ kiểm tra sơ lược một
chút.
Thế nên, càng ra ngoài, tần suất va phải cảnh sát càng cao. Cô không thể lần nào cũng may mắn như vừa rồi, gặp được một tên “gà mờ” mới chơi bị mù mặt.
Một chiếc xe oto xuôi theo dòng xe lưu thông đi tới trước mặt Khung Thương, tìm một vị trí trống đỗ lại. Đèn xe vừa tắt, một người đàn ông trung
niên bước ra từ ghế lái, theo đó cánh cửa đằng sau cũng mở ra, người phụ nữ cùng hai đứa trẻ con tươi cười hớn hở bước xuống.
Người đàn
ông trung niên đó tay cầm chìa khóa đứng ven đường đợi người nhà, chờ
mọi người xuống hết rồi thì bấm nút khóa xe, khom lưng định bế đứa bé
lên.
Khung Thương vội vàng bước tới nhưng mũi chân không may
vướng phải viên gạch bị lệch nên thân thể đổ nhào về phía trước, chỉ
trong chốc lát sẽ đụng trúng người đàn ông kia.
Cô hét lên một tiếng hấp dẫn người đàn ông kia quay đầu.
Người đàn ông trung niên kia thấy cô ngã bổ nhào về phía trước thì hai mắt
trợn trừng, biểu cảm cứng đờ nhưng phản ứng lại rất nhanh. Đằng sau anh
ta là con nhỏ nên không thể lui về sau tránh, thế là đành đưa tay ra đỡ
Khung Thương, chìa khóa xe cũng vì thế mà rơi xuống đất.
“Ấy
chết, tôi xin lỗi.” Khung Thương vội vàng lấy lại cân bằng, muốn đứng
thẳng dậy nhưng hoảng quá nên vấp phải vạt áo, suýt chút nữa thì té ngã
thêm lần nữa.
Trông cô giờ rất luống cuống, vừa tóm gọn vạt áo
vừa lặng lẽ nhích lại gần, miệng thì không ngừng xin lỗi: “Tôi không cố ý đâu. Ban nãy tôi không may vấp phải thứ gì đó nên mới ngã. Anh trai,
anh không sao chứ?”
Người đàn ông trung niên nói: “Tôi không sao, cậu đi đường phải cẩn thận chút.”
Khung Thương khom người nhặt cái chìa khóa rơi dưới đất lên, đôi tay bị giấu
dưới vạt áo đến khi giơ lên cao mới làm lộ cổ tay. Cô trả lại chìa khóa
cho đối phương, ngượng ngùng nói: “Chìa khóa của anh đây. Tự dưng lại
dọa mọi người, thật ngại quá.”
Người đàn ông trung niên nhận lấy
còn chưa kịp xem kỹ lại chìa khóa, Khung Thương đã móc từ trong túi ra
hai con thú bông, nói: “Vốn tôi định đưa hai con thú bông này cho các
bé, này là phần thưởng tôi được sau khi rút thăm trúng thưởng. Thôi thì
gửi tặng mọi người coi như lời xin lỗi của tôi.”
Lần này đổi thành người đàn ông trung niên kia ngượng ngùng, uyển chuyển nói lời từ chối: “Không cần đâu, cậu khách sáo quá!”
“Không sao, dù sao tôi cũng định mang đi tặng mà. Tôi không thích mấy món đồ
chơi như này lắm.” Khung Thương nhẹ nhàng giải thích cặn kẽ rồi nhe răng cười tươi rói, trông vừa phúc hậu lại vô hại, song cũng không tiếc lời
khen ngợi: “Hai bé gái này đáng yêu quá!”
“Cha ơi, con muốn!”
Người đàn ông suy xét một hồi thấy đây cũng không phải đồ vật gì đáng giá nên thả luôn chìa khóa vào túi quần, vươn tay nhận lấy.
“Vậy… cảm ơn cậu nhé!”
Khung Thương nói: “Không có gì, chúc mọi người có một buổi đi chơi vui vẻ.”
Cô đứng tại chỗ vẫy tay với hai cô bé đứng đằng sau, chúng thấy thế cũng
cười tươi thoải mái, nhiệt tình đáp lại lời chào của cô. Ngay lúc Khung
Thương phất vạt áo rời đi lại loáng thoáng nghe được cuộc trò chuyện của đôi vợ chồng kia.
“Giờ người trẻ tuổi thích mặc thế kia lắm hả?”
“Cậu ấy mặc vào đẹp trai mà! Anh mà có gương mặt như vậy em cũng bắt anh mặc.”
Người đàn ông ấm ức nói: “Đừng làm thế chứ!”
Gia đình ấy rời đi chưa được bao lâu, Khung Thương đã quay về trong diện mạo mới, sơ mi quần âu.
Cô đeo khẩu trang, dáng người thẳng tắp, khí thế hiên ngang, mặc dù áo sơ
mi mặc vào trông hơi thùng thình nhưng không hề làm cho cô trông luộm
thuộm.
Cô sải bước đi tới chỗ đậu chiếc oto màu đen, tay đặt lên
bên môi khụ khụ hai tiếng, mắt liếc nhanh quan sát người đi đường ở hai
bên rồi mở cửa ngồi vào.
*
Cư dân mạng xem xong mới thấy
mình học được rất nhiều mẹo hữu dụng của Khung Thương nhưng thực tế
chẳng vận dụng được cái nào, toàn mấy việc pháp luật không cho phép.
“Ừm? Sao cô ấy lại có chìa khóa?”
“Mới nãy sếp đi dạo một vòng khu mua sắm mua cả đống mô hình chìa khóa, nãy lúc nhặt chìa của người ta lên lặng lẽ tráo đó.”
“Tác dụng của NPC là cung cấp trang bị. Kiến thức đã được thêm vào giỏ hàng [đã tiếp thu]”
“Bàn tay vàng đây rồi! [hai mắt sáng ngời] Quả nhiên phải trang bị cho mình
thật nhiều kỹ năng mới có thể phiêu bạt giang hồ. Nhưng vấn đề là, cậu
ta học được mấy kỹ năng này ở đâu?”
“Thuần thục đến mức làm người ta nghi ngờ cuộc sống. Có phải sếp biết hơi nhiều rồi không?”
“Lòng người hiểm ác [thở dài]”
“Quan trọng là phần ngoại hình của nhân vật được chăm chút rất kỹ càng, thử
đổi thành một người trông hèn hèn xem, còn có thể nói như vậy chắc?”
“Nhưng tôi nhớ là ở phó bản trước sếp bảo sếp không biết lái xe [chết lặng]
Không biết lần này có lật xe theo nghĩa đen không đây.”
Đúng là Khung Thương không biết lái xe.
Sau khi ngồi lên ghế lái, biểu cảm của Khung Thương nghiêm túc hẳn, hiếm khi trông cô như lâm vào đại địch thế này.
Tay cô lướt qua đủ loại nút ấn ở ghế lái xe, so sánh chúng với giáo trình
dạy lái xe cô xem được trên mạng, xác nhận công dụng của từng cái một
rồi mới cắm chìa khóa vào.
Không có gì là thiên tài không thể học cấp tốc được.
Bao gồm cả lái xe.
Chỗ để xe ở mấy nơi náo nhiệt như này thường chật cứng, trước sau đều có xe đỗ sát sàn sạt, đôi khi còn có mấy người đi xe đạp điện lách vào khe hở để đỗ, gia tăng thêm độ khó cho Khung Thương lúc lấy xe ra.
Động cơ khởi động phát ra tiếng ồm ồm. Khung Thương nắm chặt vô lăng sờ
soạng một phen để thích ứng lực cầm, đồng thời mắt cũng không ngừng quan sát tình hình ngoài cửa sổ, muốn lợi dụng cách tính góc trong toán học
để tìm ra góc độ thích hợp đánh xe.
Thật ra cách lái oto rất đơn giản, chỉ cần nhấn ga đi thẳng là xong, nhưng cũng có một số kỹ năng cần tới thiên phú.
Rối rắm chưa được hai phút Khung Thương đã sảng khoái giơ tay đầu hàng. Cô
lần nữa xuống xe, kéo người qua đường vô tình đi ngang qua lúc đó, nói:
“Ngại quá, anh có thể giúp tôi đánh xe ra không?”
Thứ thiên tài am hiểu nhất chính là kịp thời cản tổn hại.
Cư dân mạng xem tới cảnh này thì cười to, công cụ hình người bị cô tóm
chặt cũng lộ ra vẻ mặt đầy bất đắc dĩ. May mà mọi việc cũng coi như
thuận lợi, người qua đường đó nhiệt tình giúp cô đánh xe ra, lái tới nút giao phía trước thì dừng lại. Sau khi trả lại tay lái cho Khung Thương, cô lò dò lái xe sát theo chiếc xe phía trước, cuối cùng thành công lái
tới một con hẻm nhỏ vắng vẻ. Tiếp đấy, cô chọn ngừng xe tại chốn yên ắng này.
Khung Thương cởi đai an toàn, thở phào một hơi.
Tài
xế cầm lái ở mấy khu đông đúc đó ai nấy đều cần phải có một trái tim
kiên cường. Dù sao thì mấy người có kỹ thuật lái xe dở tệ cũng có cả
đống. Dừng xe, ắc tắc, vô số tình trạng nhìn mãi thành quen. Chỉ lái có
một đoạn ngắn thôi mà mồ hôi lạnh của cô túa hết cả ra.
Khung Thương mở camera trên oto lên, tìm được chức năng xem lại đoạn ghi hình trước đó trên màn hình nhỏ hẹp.
Chủ nhân chiếc xe này đi từ bên ngoài vào nên chắc chắn đã bị cảnh sát kiểm tra ở đâu đó. Khung Thương cẩn thận để ý thời gian ghi hình, không
ngừng tua về trước.
Trên người cô giờ không có điện thoại di
động, cái của Ninh Đình Đình đã bị cô ném lại trong cửa hàng quần áo.
Không có công cụ để giao tiếp với thế giới bên ngoài nên cô không biết
lúc này đây, ba chữ “Ninh Tùng Tùng” đang gây sóng gió như thế nào.
*
Hạ Quyết Vân và Chương Vụ Bình đều là người chơi chuyên nghiệp nên luôn
không ngừng thử đủ mọi cách, muốn nhanh chóng tìm ra vị trí chính xác
của Khung Thương.
Cuối cùng cũng tìm được một người gặp Khung Thương, chính là cái người dùng di động chuyển khoản đổi tiền mặt cho cô.
Thế là đám người Hạ Quyết Vân đổi sang mặc trang phục hàng ngày tiến tới
phía Đông Bắc khu mua sắm. Lúc này đây, khoảng cách thực tế giữa họ và
Khung Thương chưa tới hai kilomet.
“Tôi thật sự không biết cậu ta là Ninh Tùng Tùng.” Cửa hàng trưởng đứng dựa vào quầy thu ngân, buông
tay nói: “Hơn nữa lúc cậu ta tới đổi tiền với tôi mấy người còn chưa
tung tin ra, sao tôi biết được đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ Quyết Vân nói: “Chúng tôi tới đây không phải tìm anh truy cứu trách nhiệm mà là
muốn hỏi chút manh mối. Ninh Tùng Tùng đã mua thứ gì ở cửa hàng của anh
thế?”
Cửa hàng trưởng nói: “Tiệm của tôi ngoài quần áo ra thì có
cái gì nữa đâu? Cậu ta mua một bộ đồ rất phổ thông, áo sơ mi trắng và
một chiếc quần ống suông, bộ như vậy thì ở đâu cũng bán.”
Hạ Quyết Vân: “Sau đó cậu ta đi đâu?”
“Tôi không biết.” Cửa hàng trưởng sợ bọn họ truy cứu trách nhiệm, vội nói:
“Đồng chí cảnh sát, tôi chỉ là người bán bình thường thôi, chuyện sau
khi mua hàng xong khách đi đâu tôi đâu có quản được.”
Hạ Quyết Vân: “Phiền anh cho chúng tôi xem băng ghi hình camera theo dõi trong cửa hàng.”
Cửa hàng trưởng gật đầu: “Được, tôi đồng ý phối hợp với các anh. Nhưng làm
phiền mọi người ra đằng sau xem có được không, tôi còn phải bán hàng
nữa.”
Hạ Quyết Vân dở khóc dở cười với tình hình trước mắt, đành
nói với mấy người đồng nghiệp đi cùng rằng: “Tôi sẽ ở đây xem camera
theo dõi, mọi người thử đến mấy cửa hàng quanh đây xem có dò la được
thêm manh mối gì không. Có tin tức gì hãy liên hệ với mọi người.”
Những người còn lại không có ý kiến gì, nghe theo mệnh lệnh của anh đi tới mấy chỗ gần đó hỏi thăm.
Hạ Quyết Vân đi theo ông chủ tới phía sau cửa hàng để xem camera theo dõi.
Bọn họ dễ dàng tìm được đoạn video có Khung Thương.
Khung Thương rất to gan, mọi thứ đều giống y như đúc ấn tượng của Hạ Quyết
Vân về cô. Cô vẫn mặc bộ quần áo lúc rời khỏi tiểu khu, nghênh ngang đi
vào trong cửa hàng dạo một vòng như đi ngắm hoa. Sau đó cô lấy mấy bộ
quần áo rồi mang ra nói chuyện với chủ tiệm.
Chuyển tiền và nhận tiền mặt xong, trước khi xách túi rời đi cô còn tiện tay đặt luôn di động lên kệ hàng bên cạnh.
Cửa hàng này rất nhỏ, trên kệ chất đống quần áo.
Vạt áo dài buông xuống che mất di động. Nếu không lôi quần áo ra thì sẽ
chẳng ai nhìn thấy trên ván gỗ đó có một chiếc điện thoại di động.
Hạ Quyết Vân bừng tỉnh ngay tức khắc.
Với tính cách của Khung Thương thì cô không bao giờ để xảy ra sai sót. Nếu
như chỉ là sợ bị bại lộ hành tung thì cô có vô số cách thức để xử lý
chiếc di động này, kể cả có thuận tay ném vào thùng rác thì cũng an toàn hơn làm thế này nhiều.
Điều đấy chứng tỏ rằng cô cố tình để lại chiếc điện thoại này cho cảnh sát.
Nó cũng chứng minh rằng sau khi cầm di động của Ninh Đình Đình đi, cô phát hiện ra manh mối quan trọng.
Hạ Quyết Vân bước nhanh ra ngoài, tìm đến vị trí được xác định trong camera theo dõi, thành công lấy di động ra.
Vết máu trên điện thoại lúc mới đầu còn chưa khô nay đã cứng đét. Hạ Quyết
Vân dùng ngón tay lau sơ, ngẩng đầu lên vừa hay thấy vị trí này đối diện với camera theo dõi của cửa hàng.
Anh đè ngón tay lên nút nguồn, màn hình sáng lên.
Quả nhiên.
Không có mật khẩu.
Màn hình nền bị Khung Thương đổi sang bức hình trắng toát, giữa hình là hai câu nói được viết bằng nét bút đậm: