Người trước mặt đầu tóc khô xơ nhưng được chải chuốt rất gọn gàng, nghe
có tiếng nói thì ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt tiều tụy.
Tầm mắt hai người giao nhau. “Lý Dục Giai” thấy người tới là cô, khóe miệng co
rúm, có một dòng cảm xúc dâng lên khó lòng ức chế được.
Khung Thương bị bủa vây bởi cảm giác quen thuộc, sau một hồi quan sát nét mặt anh, cuối cùng cũng đánh bạo thử gọi: “Anh Q.”
Nét mặt Hạ Quyết Vân lạnh tanh, coi như mình nghe không hiểu.
Khung Thương cúi đầu bật cười.
Vẻ bình tĩnh của Hạ Quyết Vân khó lòng có thể giữ lâu. Anh oán hận nghiến răng, quai hàm bạnh ra.
Tại sao lại cười nhạo anh tận hai lần? Hả? Tại sao?
“Cô có định hỏi hay không đây?” Hạ Quyết Vân mất kiên nhẫn: “Cô không được
quên thân phận của bản thân. Làm việc không nghiêm túc như này cô không
thấy có lối với huy chương trên vai cô à? Thế này sao gọi là cảnh sát.”
Khung Thương thôi cười, nhướn mày một cái rất nhẹ, không hiểu vì sao anh lại phản ứng lớn như thế.
Hạ Quyết Vân sầm mặt thúc giục: “Nói chuyện tử tế đi, nhanh lên.”
“Được rồi.”
Khung Thương hắng giọng, ngồi xuống bên cạnh anh, đồng thời làm động tác tay
ra hiệu cho nữ cảnh sát ngồi bên kia. Nữ cảnh sát ấy hiểu ngay, chủ động rời đi để lại không gian riêng cho hai người nói chuyện.
Nữ cảnh sát vừa đi, Hạ Quyết Vân lập tức không thèm giả bộ suy sụp, một giây
cũng không muốn sắm vai cô vợ nhà giàu vừa mất chồng, phóng khoáng ngồi
dựa ghế, như muốn nói Khung Thương mau mau vào đề.
Khung Thương
cười cười, lấy ra quyển sổ với cái bút trông rất ra dáng một người cảnh
sát thực thụ, lật đến trang trống, nói: “Tôi đã xem qua video ghi lại
trong hệ thống camera nhà hai người. Vị trí lắp camera khá tốt, có được
phạm vi ghi hình rất lớn, gần như là khu nào cũng được nhìn thấy qua
camera, thậm chí cửa WC và phòng ngủ cũng có. Thường thì gia đình ai
không nuôi thú cưng, không có em bé đâu cần lắp nhiều camera vậy?”
Hạ Quyết Vân nói: “Vì truyền thông đang điên cuồng đua nhau đưa tin về
Phạm… Ninh Đông Đông sau khi ra tù đi trả thù. Ngô Minh năm đó cũng là
một trong những nhân chứng cho nên anh ta thấy sợ hãi, thường xuyên nghi ngờ đủ thứ. Mà gần đây anh ta cứ có cảm giác mình bị theo dõi nên lắp
camera trong nhà, tốt xấu gì thì làm thế cũng khiến bản thân an tâm
hơn.”
Khung Thương hỏi: “Anh đã xem video trích xuất từ camera chưa?”
“Chưa, tôi vừa mới về thì thấy Ngô Minh chết nên báo cảnh sát luôn.” Hạ Quyết
Vân nói: “Cảnh sát đến đây rất nhanh, không tới mười phút đã có mặt nên
tôi không có thời gian xem camera.”
Khung Thương gật đầu, mắt vẫn nhìn anh chằm chằm, hỏi: “Buổi tối hôm đó, hai người đã cãi nhau rất to.”
Hạ Quyết Vân lạnh nhạt nói: “Đúng thế, sau đấy tôi chạy ra khỏi nhà.”
Khung Thương: “Đi đâu?”
“Đến nhà bạn, cô có thể đi hỏi thăm thử.” Hạ Quyết Vân nói: “Nếu cô không
tin lời làm chứng của bạn tôi thì có thể xem GPS của xe, hôm đó tôi đã
lái xe đi. Hoặc cô có thể tìm video giám sát đường.”
Khung Thương dùng hai ngón tay nắm chặt bút, không ngừng di chuyển trên cuốn sổ.
“Hai người cãi nhau về vấn đề gì?”
“Nói một chút về chuyện trong nhà thôi. Nhưng ở trong mắt người nào đó thì
thành oán thán.” Hạ Quyết Vân cười khẩy đầy châm chọc: “Giờ anh ta đã
chết, tôi nói cho các cô cũng chả có vấn đề gì, dù sao sau đó mọi người
vẫn có thể tra được. Mẹ con nhà đấy thật sự rất vô lương tâm. Ngô Minh
từ nông thôn lên thành phố, từ một thanh niên không có danh tiếng gì trở thành doanh nhân trẻ tuổi có sự nghiệp được người người ca tụng, thăng
chức nhanh chóng như vậy cũng có sự ủng hộ của tôi. Ha ha, nhưng vừa mới có tí tiếng tăm là anh ta lật mặt, sau đó, mọi chuyện càng trở nên trầm trọng hơn. Hoặc có thể là anh ta bắt đầu lộ bản tính thật.”
Khi
nói, nét mặt Hạ Quyết Vân không giữ nổi vẻ bình tĩnh ban đầu, sau cùng
chuyển thành hung ác thù hận: “Hai ngày trước, mẹ anh ta – Chu Lang Tú
đã đẩy tôi ngã từ cầu thang xuống, tôi đau đến mức gào khóc thảm thiết
mà bọn họ không thèm gọi xe cấp cứu cho tôi. Cuối cùng, tôi phải gắng
gượng bò lên cầu thang, lấy điện thoại gọi xe cấp cứu. Suốt quá trình
đó, bọn họ chỉ trơ mắt nhìn, cô có tưởng tượng được ánh mắt đấy không?
Cô có tưởng tượng được ra nó không?”
Khung Thương phối hợp hùa theo gây cười: “Quả thật không tưởng tượng nổi.”
Hạ Quyết Vân lườm cô cái sắc lẻm, tiếp tục nói: “Sau đó hai người đó còn
chẳng thèm đến bệnh viện thăm tôi. E là bọn họ chỉ muốn tôi chết đi cho
xong. Tôi không hề được tôn trọng trong cái nhà ấy. Vậy nên tôi tức
giận, tôi cãi nhau với anh ta là chuyện rất bình thường.”
Khung
Thương nói: “Chuyện nhà không tiện bình luận. Giờ chúng ta đến bệnh viện xem ghi chép khám bệnh của anh, xác nhận tình huống cụ thể nhé.”
Hạ Quyết Vân hỏi: “Còn muốn hỏi gì nữa không?”
Khung Thương gấp sổ lại, sửa sang lại trang phục: “Mới nãy tôi thấy trong nhà có rất nhiều thuốc.”
“Của tôi.” Hạ Quyết Vân nói: “Tôi cứ nghĩ, giờ mình mà cố gắng sinh cho anh
ta một đứa con là quan hệ của hai chúng tôi sẽ tốt hơn. Tôi muốn cùng
anh ta đi xa hơn nữa, nhưng không ngờ mọi thứ đều là do tôi quá ngây
thơ.”
Khung Thương bật thốt ra câu đầy ẩn ý: “Ồ…”
Hạ Quyết Vân bĩu môi, nói thêm: “Đấy là toàn bộ lời của nhân vật, không phải tôi tự thêm thắt vào đâu.”
Khung Thương gật đầu: “Tôi hiểu tôi hiểu.”
Hạ Quyết Vân: “Ừm.”
Khung Thương nhìn anh chằm chằm thêm một lúc, lại hỏi: “Thái độ của anh bây
giờ là do kỹ thuật diễn của anh kém hay là Lý Dục Giai không che giấu
nổi sự căm hận Ngô Minh vậy?”
“Cô nghi ngờ diễn xuất của tôi?”Hạ
Quyết Vân giận tím mặt, kích động hơn nhiều so với lúc nghe tin “chồng”
chết. Anh hơi nghiêng cơ thể về phía Khung Thương, hung tợn nói: “Cô dám nghi ngờ diễn xuất của tôi à? Cô có biết cái gì gọi là thiết lập nhân
vật, cái gì gọi là OOC không?”
“Tôi biết, tôi không có ý gì cả.”
Khung Thương đưa tay đè lên vai anh, muốn anh bình tĩnh hơn: “Thật ra
tôi đang muốn hỏi, rốt cuộc cảm xúc của Lý Dục Giai dành cho Ngô Minh là loại cảm xúc gì.”
Hạ Quyết Vân mím chặt môi, hiển nhiên vẫn chưa buông hoàn toàn được. Lát sau, anh cụp mắt, bình thản nói: “Từng yêu,
nhưng giờ giữa chúng tôi không còn chút tình cảm nào.”
Khung
Thương bị diễn xuất siêu phàm của anh chinh phục, lòng nảy sinh đau buồn như thể mình phải trải qua vậy. Cô vỗ vai Hạ Quyết Vân an ủi: “Đừng vì
một thằng đàn ông khốn nạn mà đánh mất trái tim thuở ban sơ, anh ta
không xứng.”
Hạ Quyết Vân quay lại nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, sau đấy cười khẩy một cái.
Khán giả trong phòng live stream ôm bụng cười nghiêng ngả:
“Tôi đang đứng ngay trước mặt anh nè, anh xem tôi giống tên đàn ông khốn nạn đó bao nhiêu phần trăm? [doge] Đôi nay biết cách châm biếm nhau ghê á!”
“Chậc. Đúng là khốn nạn. Sếp, sự dịu dàng của chị đâu?”
“Đàn ông, trở mặt, vô tình.”
“Boss lúc nào cũng có những suy ngẫm đánh trúng chỗ đau.”
“Anh Q diễn được quá, mị cũng bị cuốn theo vai diễn rồi.”
“Có thể mọi người đã biết, người chơi không nhất thiết phải thông minh như Mori nhưng chắc chắn phải diễn được [ưu tú]”
*
Khung Thương trò chuyện với anh được một lúc thì nghe loáng thoáng được ngoài cửa biệt thự có tiếng ồn ào, hình như có người phụ nữ trung niên đang
đau đớn gào thét.
Khung Thương vội vàng đứng dậy chạy qua mới biết đó là người nhà nạn nhân, Chu Lang Tú.
Chu Lang Tú đứng ở cửa túm lấy nhân viên cảnh sát ở gần đó, không màng sự
phản kháng của đối phương mà níu chặt, giằng kéo quần áo người ta.
Ở bên ngoài dây phân cách có một số người dân ở các hộ gia đình kế đó dậy sớm tò mò ra xem. Có người còn mặc nguyên đồ ngủ, tay giơ di động hướng về phía bọn họ chụp lia lịa.
“Tại sao, tại sao con trai tôi lại
chết thảm như vậy? Chắc chắn là cái thằng tên Ninh Đông Đông giết, cảnh
sát mấy người còn ở đây làm gì, sao không đi bắt nó! Thằng đó giết ba
mạng người rồi mà các người còn muốn bao che cho nó! Mấy người định làm
gì vậy hả? Rốt cuộc thằng đó có địa vị gì?”
Chu Lang Tú khóc đến
nhòe cả lớp trang điểm, phía dưới hai mắt có vệt đen chảy dài, mái tóc
đỏ xoăn vốn được chải chuốt gọn gàng vào nếp giờ rối tung lòa xòa trông
rất luộm thuộm.
Nay bà ta dậy sớm trang điểm kỹ lưỡng muốn đến
biệt thự xem xem Lý Dục Giai như nào rồi dạy dỗ con dâu một chút, để cô
ta không ra ngoài nói lung tung. Ai ngờ đến nơi chưa gặp Lý Dục Giai đã
vấp phải hiện trường án mạng, mà nạn nhân của vụ án lại chính là con
trai mình.
Bà ta vẫn chưa thấy thi thể vì cảnh sát kiến nghị
không xem, sợ cảnh tượng tàn nhẫn đó sẽ kích thích bà. Nhưng sau khi
nghe miêu tả đại khái vết thương, chỉ tưng ấy thôi cũng đủ để bà ta suýt phát điên.
“Trả con trai tao đây!” Chu Lang Tú lúc này chỉ lo
gây khó dễ cho cảnh sát: “Chúng mày phải bắt được nó, con trai tao không thể chết thảm như thế được!”
Bộ quần áo trên người nhân viên
cảnh sát kia xộc xệch, cổ bị thít chặt đến hằn đỏ, sắc mặt cũng đỏ bừng
vì khó thở nhưng không dám ra tay với bà ta, chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Chúng tôi sẽ dốc sức truy bắt hung thủ, bác à, bác bình tĩnh chút đi.”
Chu Lang Tú gào thét chói tai: “Mày bảo tao phải bình tĩnh
thế nào? Mày không thấy con trai tao bị giết, bị người ta ra tay tàn
nhẫn thế nào à? Ôi bà con làng xóm ơi, mọi người ra đây phân xử đi! Con
trai tôi bị người ta chặt chém tàn kinh khủng như thế thì tôi phải bình
tĩnh thế nào đây! Nó là miếng thịt rơi từ trên người tôi xuống cơ mà!
Tôi cũng chẳng cần cái mạng già này nữa, cứ để tôi chết quách cho xong!
Thằng khốn Ninh Đông Đông…”
Tiếng gào thét dần hóa thành tiếng khóc nức nở, hai tay bà túm chặt đồng phục của cảnh sát, không cho cậu ta đi.
Khung Thương nhấc dây ranh giới lên đi vào, Hạ Quyết Vân cũng bất ngờ đi theo sau lưng.
Chu Lang Tú liếc mắt thấy con dâu mình, tiếng khóc chợt ngừng lại, ánh mắt
trở nên vô cùng hung ác. Bà ta không cố chấp tiếp tục coi Ninh Đông Đông là hung thử nữa mà chĩa toàn bộ mũi nhọn về phía Lý Dục Giai.
“Hay là cô ta? Có phải cô ta giết con trai tôi không? Đồng chí cảnh sát, tôi nói cho cậu nghe, chắc chắn là nó đã giết con trai tôi. Con tôi sống
rất hòa đồng, chỉ có nó là ngày ngày ngóng trông con trai tôi chết.
Trước đó không lâu hai đứa chúng nó còn cãi nhau nữa! Hừ! Đúng là cái
thứ vớ vẩn chẳng biết từ đâu chui ra, trước thì lừa gạt tìm đủ mọi cách
vào cửa nhà này, giờ con trai tôi muốn ly hôn cũng không được. Chắc chắn là nó rồi, đồng chí cảnh sát, tôi đề nghị các cậu điều tra nó!”
Cảnh sát nói: “Chúng tôi vẫn còn đang điều tra, mời bà sang bên cạnh nghỉ
ngơi một lúc. Nếu có kết quả gì chúng tôi sẽ thông báo cho bà trước tiên có được không?”
Chu Lang Tú nghe không lọt tai: “Con tôi mới hơn ba mươi tuổi thôi, nó có trẻ như thế đã ra đi, các anh bảo một bà già
như tôi phải sống những ngày tháng tiếp theo thế nào? Mau bắt cô ta lại, chính là cô ta!”
Hạ Quyết Vân lạnh mặt nhìn bà ta khóc lóc om sòm.
Khung Thương mở miệng nói: “Có phải hung thủ hay không là do chứng cứ quyết
định. Tôi không tán thành việc bà công khai tùy tiện chỉ bừa người khác
là hung thủ.”
Nhân viên cảnh sát thấy Khung Thương ra mặt, lập
tức hô lên như vớ được cọng rơm cứu mạng: “Sếp, giờ phải làm sao đây?
Hay chị tới nói chuyện với người nhà nạn nhân một lúc đi?”
Vừa nghe có cảnh sát cấp bậc cao hơn tới, Chu Lang Tú lập tức buông tay chạy về phía Khung Thương.
Khung Thương nhanh nhẹn đè lại tay của bà ta, ngăn không cho bà ta đụng vào
người mình, nói: “Tôi biết bác đang rất đau khổ nhưng nếu bác quá kích
động sẽ ảnh hưởng đến tiến độ điều tra của chúng tôi. Nếu có manh mối
gì, bác hãy đi đến chỗ đồng nghiệp của tôi để lấy lời khai. Chúng tôi
cũng rất mong sẽ nhanh chóng bắt được thủ phạm, mong bác phối hợp cho.”
Chu Lang Tú run rẩy thút thít.
Mắt thấy bà ta lấy lại được chút bình tĩnh, Hạ Quyết Vân nhanh miệng đổ
thêm dầu vào lửa: “Nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi trước. Tôi đã
hẹn luật sư để bàn một số việc.”
Chu Lang Tú hung hăng nhìn “cô
ta” bằng ánh mắt hình viên đạn, hừ một tiếng thật mạnh, kèm theo đó có
thể nghe được tiếng bà đang nghiến răng kèn kẹt.
Khung Thương nói: “Chờ một chút đã.”
Cô quay về phía đồng nghiệp xác nhận: “Đã xác minh chứng cứ Lý Dục Giai không có mặt ở hiện trường chưa?”
Có giọng nữ vang lên từ trong bộ đàm: “Tôi vừa liên lạc với bạn Lý Dục
Giai, đồng thời cũng gọi cho quản lý khu bất động sản kia, họ đều xác
nhận những gì Lý Dục Giai nói là thật. Khoảng một giờ sáng hôm đó, Lý
Dục Giai đã lái xe đến cổng tiểu khu, biển số xe được chụp lại rất rõ
ràng. Bởi vì lúc đó đã muộn lắm rồi nên bảo vệ nhớ rất kỹ ai đến. Dựa
theo đó ước tính cùng khoảng thời gian Ngô Minh tử vong, cô ấy hoàn toàn không có thời gian gây án.”
Khung Thương: “Được.”
Sau
đấy, cô nói với Hạ Quyết Vân: “‘Cô’ có thể đi rồi nhưng tôi hi vọng di
động của ‘cô’ luôn trong trạng thái sẵn sàng liên lạc được vì bất cứ lúc nào chúng tôi cũng có thể gọi để triệu tập.”
Hạ Quyết Vân gật
đầu. Lúc quay người đi, anh còn hơi nhếch môi nhìn Chu Lang Tú đầy vẻ
khiêu khích, điều ấy khiến người phụ nữ trung niên vốn chả có mấy bình
tĩnh lại quay về trạng thái điên cuồng. Xong xuôi, anh ung dung rời đi.
Khung Thương: “…” Người đàn ông này trước đây có thế không nhỉ? Sao anh thích đổ thêm dầu vào lửa thế?
Chu Lang Tú thấy người rời đi bắt đầu nằm ngã trên mặt đất ồn ã không buông tha. Được một lúc lại bò dậy nói muốn liên hệ với các bên truyền thông, muốn vạch mặt bọn họ.
Anh chàng cảnh sát trẻ tuổi kia ít kinh
nghiệm, trước đây chưa từng gặp trường hợp nào như này, hốc mắt nóng
lên, thật sự gấp đến mức muốn quỳ lạy bà ta luôn.
“Cậu an ủi bà
ấy một lúc đi, đừng để bà ấy phá hỏng hiện trường. Còn ngoài kia cứ để
bọn họ chụp thoải mái, chúng ta đóng cửa lại.” Khung Thương vỗ vai anh
chàng cảnh sát đáng thương, ngó lơ ánh mắt đau khổ của đối phương và
nói với những người còn lại: “Ai đang không có việc gì thì theo tôi đi
họp, ai bận cũng nên qua một lúc để nắm đại khái tình huống.”
Năm phút sau, Khung Thương trở lại bên trong chiếc xe chật hẹp, nghe đồng nghiệp báo cáo qua bộ đàm.
“Chúng tôi đang đi hỏi thăm các nhà xung quanh, bọn họ đều có ấn tượng khá tốt về Ngô Minh, ai cũng thấy anh ta lịch sự nhã nhặn, là người dễ nói
chuyện. Dù sao thì anh ta cũng đang làm bên mảng phát triển KOLs, bình
thường khá chú ý hình tượng, chưa nghe được có đắc tội với ai không. Vào đêm qua thì hai nhà bên trái lẫn phải nhà nạn nhân không ai thấy tiếng
động gì khả nghi. Chúng tôi còn thử hỏi xem xem các hộ gia đình có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường không nhưng vào lúc đó thì đa phần mọi
người đều đang ngủ, không thể xác nhận rõ.”
“Tôi thấy Lý Dục Giai rất đáng nghi, mà cô ấy cũng là người có động cơ gây án lớn nhất. Thái
độ của cô ấy quá thản nhiên, lúc tôi lấy khẩu cung còn không thèm che
giấu sự căm hận của mình với mẹ con Ngô Minh. Người bình thường hẳn phải che giấu một chút chứ.”
“Nhưng cô ấy làm gì có thời gian gây án.”
“Mẹ chồng cô ấy dữ như thế, có muốn che giấu cũng chẳng che giấu nổi đâu, không bằng thẳng thắn từ đầu.”
“Thế có khi nào cô ấy thuê người giết chồng không? Khóa cửa không có dấu vết bị cạy mở nên một là hung thủ có chìa khóa, hai là Ngô Minh chủ động ra mở cửa.”
“Ngô Minh trước đấy tắt camera theo dõi, sao đột nhiên anh ta lại tắt nó đi?”
Khung Thương hỏi: “Video trích xuất từ camera tiểu khu đâu?”
“Bảo vệ hôm qua trực ban đã ngủ trong lúc làm nên không thấy gì nhưng căn cứ theo video trong camera thì đêm qua khoảng hơn một giờ sáng có người
đàn ông đội mũ đi từ cửa nhỏ vào tiểu khu, không biết là tới tìm ai.
Khuya khoắt tìm tới như này quả thật rất kỳ lạ. Nhưng đưa ảnh cho Chu
Lang Tú và Lý Dục Giai xem thử thì họ đều nói không biết người này.”
Cũng rất may cho bọn họ là thời điểm Ngô Minh tử vong là đêm khuya, người ra vào tiểu khu không có mấy nên việc tra video giám sát rất nhẹ nhàng.
Chỉ cần có điểm không thích hợp là sẽ lộ ra ngay.
Khung Thương hỏi: “Có cái nào chụp được mặt không?”
“Đáng tiếc là video giám sát không quay được mặt.”
“À…”
“Chắc là tên này lái xe tới, chúng tôi đang liên hệ với người bên cục giao
thông để lấy video giám sát con đường gần đó, xem xem có thu hoạch gì
mới không.”
“Mắt nặng trĩu cả rồi.”
Khung Thương nói: “Cho tôi xem ảnh.”
Rất nhanh sau đó, điện thoại Khung Thương nhận được ảnh chụp một người đàn ông.
Đây là ảnh chụp lưng hắn.
Người đàn ông đó rất gần. Tuy mũ lưỡi trai đã che gần hết khuôn mặt nhưng
dáng người và tư thế lúc đi của hắn rất đặc biệt. Nếu có quen biết thì
chỉ cần nhìn bóng là đoán ra ngay được đây là ai.
Khung Thương chuyển ảnh sang cho Hạ Quyết Vân.
Hạ Quyết Vân trả lời rất nhanh: Không quen.
Khung Thương: Tôi kiến nghị anh nói thật. Tuy rằng camera không quay được mặt đối phương nhưng ở con đường gần đó cũng có camera theo dõi, chắc chắn
sau đấy chúng tôi sẽ điều tra ra, chẳng qua là sớm hay muộn thôi. Nếu để chúng tôi phát hiện ra anh cố ý giả vờ không biết, gây trở ngại cho quá trình điều tra thì tôi sẽ nói chuyện này cho Chu Lang Tú.
Khung Thương: Tôi có thể mời anh đến cục cảnh sát tiếp nhận điều tra, sau đó mời cả Chu Lang Tú.
Khung Thương: Anh cẩn thận ngẫm lại đi.
Lời uy hiếp quá độc ác!
Hạ Quyết Vân không thể tin được người này mới hai mươi phút trước còn an ủi mình.
Dối trá.
Đồ không có trái tim.
Hạ Quyết Vân: Đấy là Triệu Diệp, là thám tử tư. Khoảng thời gian trước đó
tôi thấy Ngô Minh rất lạ, trên người lúc nào cũng có đủ loại nước hoa
khác nhau nên thuê ông ta để điều tra.
Khung Thương: Số điện thoại, địa chỉ công ty.
Hạ Quyết Vân gõ ra, rồi gửi qua một cách không tình nguyện.
Khung Thương: Cảm ơn đã phối hợp. Chúc anh có một ngày vui vẻ.
Hạ Quyết Vân hừ lạnh.
Đúng là đồ không biết xấu hổ.
Khung Thương chuyển tin liên quan đến thám tử tư cho đồng nghiệp, tức khắc
kênh liên lạc không ngừng vang lên âm thanh kích động của mọi người.
“Sao có thể nhanh như thế được? Sếp, sao chị biết hay vậy? Chị quen người này hả?”
“Sếp đúng là thần!”
“Thế là không phải đi xem video giám sát nữa đúng không? Đội trưởng, chị chính là thần tượng của lòng em.”
Khung Thương khiêm tốn nói: “Nào có nào có, chẳng qua quen biết rộng thôi.”
Mọi người tiếp tục khách sáo nịnh hót. Khung Thương chọn vài người qua công ty ông ta bắt người về cưỡng chế điều tra.
*
Một tiếng sau, Khung Thương ngồi dưới đèn lớn phòng thẩm vấn, đối diện cô
là Triệu Diệp – tay thám tử tư không biết xấu hổ mà trơ mặt mỉm cười.