Đây không phải là lần đầu tiên hắn đặt chân lên
vùng đất này, hoàn cảnh khô nóng, từng cơn gió lốc thỉnh thoảng khuấy
động, bụi mù che lấp tầm mắt.
Một thân ảnh khoác áo bào đen đứng sừng sững, toàn bộ trời đất như lấy hắn làm trung tâm.
“Tới rồi thì ra đi!” Dưới hình dạng của Tyrant, Alan bỗng nhiên lên tiếng.
Lập tức, bão cát màu đen tràn ngập, nhưng rất nhanh lại tan biến, trước mặt hiện ra hai thân ảnh, một nam một nữ.
Tử thần sa mạc, Naseem Al-Salem, và ô uế chi hồng, Ein Abgrund.
“Thủ lĩnh, chuyện gì quan trọng mà cần ngài đích thân tới đây sao?” Giọng
nói tràn đầy mị hoặc, khác xa với lần đầu trạm trán chẳng mấy tốt đẹp,
Ein hiện tại không kịp chờ đợi mà thân thiết áp sát, nhỏ giọng hỏi thăm.
“Đúng, muội muội của ta ở chỗ của ngài trải qua thế nào a... ”
“Ha!” Alan hơi nhíu mày.
“Ara ra, làm tỷ tỷ, phải quan tâm một chút em gái đáng yêu của mình nữa rồi!”
Không để ý thái độ đã có phần mất kiên nhẫn của Alan, nữ nhân trẻ tuổi dùng
tay ôm lấy gò má, da thịt ửng hồng như dính men say, muốn bao nhiêu hấp
dẫn thì có bấy nhiêu hấp dẫn. Có điều... đối với nữ sát thủ ‘bệnh kiều’
từ gia tộc Abgrund này, tuy xinh đẹp nhưng hắn chỉ muốn né xa ba thước.
“Nàng trải qua rất tốt... đừng tưởng ta không biết, tháng trước ngươi có lẻn
vào đi. ” Niệm lực truyền âm, Alan gằn từng chữ lên tiếng.
Trực
diện chiến đấu Vier có thể mạnh hơn Ein, nhưng nếu bàn về kỹ năng ám
sát, thiếu nữ muốn bắt kịp sát thủ xuất sắc nhất của gia tộc Abgrund,
cũng còn một đoạn khoảng cách.
“A! Ngài vậy mà biết, ta rõ ràng đã rất cẩn thận!” Nàng che miệng cười khẽ.
“Không có lần sau!” Alan bình tĩnh cho ra cảnh cáo.
Ein tuy khá mạnh, nhưng vẫn khác biệt với Naseem, một Desperado đạt tới cấp độ thức tỉnh. Nếu không phải Alan hạ lệnh ngăn lại, nàng đã sớm bị đám
thủ vệ ẩn giấu trong bóng tối cho phanh thây.
“A a, thật đáng sợ. Ta không dám nữa rồi!” Vỗ vỗ bộ ngực, Ein sợ hãi kêu lên.
Được lắm, nghe là biết hàng này vẫn chưa biết sợ là gì.
Hắn lúc này mới dời ánh mắt sang nam tử mà từ đầu tới giờ luôn giữ im lặng.
“Naseem, có thể đừng mỗi lần gặp mặt ta lại bốc lên sát ý sao? Ngươi... rất muốn đánh một trận?”
Alan hơi nheo mắt, tinh thần lực như dời non lấp biển đồng thời tỏa ra.
Không khí đặc sệt lại, từng hạt bụi bặm do gió bão cuốn lên như bị định cách.
Hoàn cảnh trở nên yên tĩnh đến đáng sợ,
“Hắc hắc, chỉ là thói quen, thói quen... ” Vị tử thần sa mạc này đột nhiên
cười rộ lên, giơ hai tay tỏ vẻ đầu hàng, cố kìm nén chiến ý sôi trào
trong lòng.
Naseem hiểu rất rõ, mình hiện tại dù có lên cũng chỉ là chịu ngược.
Thân phận chân thật của Alan, hắn và Ein tất nhiên đã sớm biết đến. Bởi vậy
mới càng kinh hãi, nam tử trẻ tuổi đối diện, chẳng những từng chiến
thắng mình, mà còn là... đến hai lần, một lần so một lần nhanh chóng.
Cho nên sau khi nhận Alan mời gia nhập kế hoạch đảo loạn trật tự thế
giới, Naseem không chút do dự đồng ý.
Chỉ có cường giả chân chính với sức mạnh hoàn toàn áp đảo, mới có thể làm cho vị lính đánh thuê chi vương kiệt ngạo bất tuần cam nguyện thuần phục. Hơn nữa, có mạng sống
mới có tư cách lựa chọn, không phải ư?
“Xem ra, lên làm tổng thống, tính tình của ngươi cũng có thay đổi sao. ”
Người nói vô tâm, người nghe... lúng túng.
“Ách! ” Nét cợt nhả trên gương mặt vị tử thần này lập tức cứng lại.
Không túng thì có thể thế nào, ta cũng không muốn lại bị đánh một trận a!!
Ein Abgrund một bên chẳng sợ lớn chuyện, thoải mái ôm bụng cười to, khiến gương mặt đồng hành co giật liên tục.
Tổng thống! đứng trước mặt Alan bây giờ, đã không còn làm một tên lính đánh
thuê khét tiếng người người kêu đánh, mà là tổng thống cao quý đương
thời của nước cộng hòa Al-Salem, một quốc gia với nền ‘dân chủ’ được
thành lập cách đây hơn một năm, thâu tóm vô số các nước lớn nhỏ.
Về phần cờ hiệu sao? Phản đối chiến tranh và phân biệt chủng tộc, phản đối chế độ độc tài, đề xuất tự do tôn giáo... Nói chung những gì tốt đẹp
trong xã hội hiện đại, cứ quăng vào là đảm bảo không sai.
Quá
khứ, Alan từng sai phái Or-Gaule khống chế vô số chính trị gia và nhiều
nhân vật quan trọng tại Trung Đông bốc lên xung đột vũ trang, ngầm giúp
cho Naseem có lý do nhúng tay. Và đương nhiên, kế hoạch cũng vướng phải
vô số rắc rối, các nước lân cận sẽ không ngoan ngoãn bó tay chờ chết,
như Afghanistan kêu cứu bên Liên Minh, Ả rập Saudi thì cầu Đồng Minh
tiếp viện.
Nới lỏng cà vạt trên cổ, tâm tình Naseem mới thấy dễ chịu hơn chút, nhưng vẫn không nhịn được mà chửi bậy.
“Lão tử... chưa từng muốn lên làm cái tổng thống chết tiệt gì đó!”
Thành thật mà nói, cảm giác trở thành anh hùng được người người kính yêu thay vì sợ hãi... đúng là không tệ. Hằng đêm bó lớn mỹ nữ tự động bò lên
giường chuyên tâm phụng dưỡng, rượu ngon uống thả cửa, sống như vua
chúa. Nhưng vấn đề ở chỗ...
Mỗi lần phải lằng nhằng đi họp,
Naseem thật sự có xung động muốn rút cạn sạch sẽ huyết dịch của đám
chính trị gia cho đỡ ồn ào. Việc xử lý chính vụ hàng ngày nếu không phải có Ein và một nhóm người từ bên Alan đưa đến giúp đỡ, hắn từ lâu đã sớm phát điên, từ chức về vườn.
Không tiếp tục đùa giỡn cùng Naseem, Alan đi vào chính sự.
“Năm ngoái, bạo loạn tại Oman, U. A. E, Iran, Iraq và một số nước nhỏ khác
đã được dẹp yên, quân phiệt và các nhà độc tài toàn bộ bị trừ khử. Dẫn
đến sự kiện thành lập khối Liên hiệp Trung Đông do nước cộng hòa
Al-Salem dẫn đầu.”
Chỉ bình tĩnh trần thuật chuyện cũ, nhưng lại làm cho ánh mắt Naseem lẫn Ein hơi lóe lên.
“Vì vậy... Chỉ cần đánh thắng trận chiến cuối cùng tại Syria, xem như đại
thế đã thành. Phân nửa Trung Đông sẽ gián tiếp rơi vào tay chúng ta. ”
“Hô hô, lão tử chờ ngày này đã rất lâu!” Naseem Al-Salem sảng khoái đáp
lại, con ngươi khát máu dưới lớp kiếng đen đã sớm không che giấu được.
Tuy từ năm ngoái làm tổng thống tới nay, cuộc sống trải qua rất dễ chịu,
nhưng nói cho cùng, điều mà hắn khao khát nhất... vẫn luôn là chiến
tranh a!!
Đảo mắt về phía xung quanh, hắn bất chợt nhe răng.
“Khặc, vậy ra đó là lý do ngài đem một đám nhãi ranh miệng còn hôi sữa này tới đây cho ta?”
Khiêu khích vừa dứt, hàng loạt cỗ khí tức kinh khủng lập tức áp lên mình
Naseem. Tinh thần lực giao phong lần nữa nhấc lên từng trận bão cát.
Từng bóng người như ảo ảnh hiện lên, cũng phải hơn trăm cá nhân.
Có điều, đổi lại chỉ là tiếng cười càng thêm khoái trá.
“Được được, miễn cưỡng đủ để lão tử chơi đùa.”
Hơn trăm Chiến Lược Cấp với năng lực đa dạng, trong đó không thiếu Blazer
hạng A, cùng xông lên cũng đã đủ làm cho Naseem cảm thấy uy hiếp.
“Đại nhân!!” Kèm theo tiếng hô, hàng trăm cường giả trẻ tuổi lập tức quỳ một chân xuống, hướng về vị hắc ám chi đế vương trước mặt dâng lên tôn
kính.
Tràng cảnh hoành tráng khiến cho Ein đang đứng bên cạnh tính toán xem trò vui cũng phải thoáng rung động.
Hơi giơ lên một tay ra hiệu, Alan khẽ mỉm cười.
Đám thủ hạ này, đương nhiên là thành quả 3 năm do Alan, kẻ thông thạo sử
dụng vô số năng lực đích thân huấn luyện ra tới. Mỗi cá nhân ít nhất
phải đạt tới Blazer hạng B tột cùng, Chiến Lược Cấp. Dù là Nhật Bản, trừ sở hữu Blazer đỉnh cao như dạ xoa cơ, tổng hợp sức mạnh cũng chưa chắc
sánh bằng, Phản Loạn Quân đây là vơ vét hài tử có thiên phú trên toàn
thế giới.
Tài nguyên như dinh dưỡng dịch, thuốc cường hóa không cần tiền đập. Minh tưởng pháp, chiến kỹ và vô số bí pháp tha hồ lựa chọn.
Độ trung thành do trải qua sàng lọc, thì càng không có vấn đề. Hơn nữa, niệm lực ám chỉ tâm lý... nghe qua sao?
Đương nhiên, cũng là giúp bận rộn mà thôi. Trừ phi dùng chiến thuật số đông,
nếu không chỉ có thực lực mạnh nhất Vier Abgrund mới có thể miễn cưỡng
giao thủ với cường giả đứng đầu.
Tốn ba năm thời gian được thành
quả như vậy đã là kinh thế hãi tục, không phải ai đều có thiên phú triệu người có một như Stella hay Ouma.
“Tiếp viện phía Đồng Minh và
Liên Minh, ta sẽ để cho Phản Loạn Quân can thiệp. Còn lại, người giao
cho ngươi!” Giọng nói trở nên nghiêm nghị.
Tình trạng Đồng Minh và Liên Minh nhúng tay liên tục, tử thần sa mạc dù cường đại cách mấy, bị
chơi hội đồng cũng không chịu nổi, chiến trường còn diễn ra tại rất
nhiều nơi. Alan thậm chí vài lần phải lén đích thân ra tay, à, nồi hiển
nhiên vẫn là Naseem cõng.
“A a... Ta làm việc ngươi còn không yên
tâm sao, Boss!” Làm một cường giả dù xếp trên thế giới cũng phải đứng
trước năm, Naseem thực chất có tư cách dùng bạo lực giải quyết hầu hết
mọi vấn đề.
Đối với tử thần sa mạc, chỉ cần Alan luôn dễ dàng áp chế hắn, sẽ không lo lắng đối phương phản bội.
Còn về Ein Abgrund... Vier còn ở trong hoàng cung Vermillion làm hầu gái đâu.