Lúc đám người Thẩm Vãn Tình phải đi, người lưu luyến cô nhất chính là đôi tình nhân Giang Thục Quân và Từ Tử Ân.
Hai người này người lôi người kéo người khóc người gào, nước mắt nước mũi
giàn giụa bôi hết lên người cô, cuối cùng nhét cho cô một cái bọc to ơi
là to, đứng vẫy khăn nhìn theo xe ngựa lăn bánh rời đi.
Sau khi
Thẩm Vãn Tình lên xe, cô vô cùng mong chờ mà mở cái bọc đó ra. Nhưng bên trong không có bất kỳ thứ gì hữu dụng mà chỉ toàn là tiểu thuyết bản
viết tay của Giang Thục Quân và tuyển tập thơ tình của Từ Tử Ân. Trên
bìa sách còn có chữ ký bản giới hạn của hai người họ nữa.
Thẩm
Vãn Tình mở quyển thứ bảy trong hệ liệt "Ta và những ân nhân cứu mạng
của ta" ra đọc thì thấy Giang Thục Quân đã bắt đầu viết đến đoạn ngược
luyến tình thâm của cô và Tạ Vô Diễn, trong sách ngày nào cô cũng phải
đau đớn suy nghĩ nên chọn tình yêu hay là gánh vác số mệnh của gia tộc,
hơn nữa còn mắc phải bệnh trầm cảm.
"..."
Sau khi đọc
xong, Thẩm Vãn Tình suýt thì tăng xông. Tuy vậy cô cũng chỉ tặc lưỡi, dù sao thì cái thứ này cũng chỉ là Giang Thục Quân viết chơi mà thôi,
chẳng gây ra được sóng gió gì cho cam.
Nhưng Từ Từ Ân tiên sinh,
tức người yêu của Giang Thục Quân, con trai của một ông quan lắm tiền
nhiều của, lại vô cùng ủng hộ sự nghiệp của bạn gái. Hắn thậm chí còn ra sức vận dụng mối quan hệ của mình để thay nàng ta xuất bản cuốn tiểu
thuyết làm thế gian phải kinh hãi này.
Vì thế sau khi chia tay
một ngày, Thẩm Vãn Tình đã nhìn thấy một bài viết mới trên diễn đàn
"Chuyện lạ giang hồ" của Tu Linh thư như sau:
"Cảm động quá,
không biết có ai cũng bị câu chuyện của vị Thẩm cô nương và Tạ công tử
kia làm cho cảm động không? Ài, không ngờ ca ca của cô ấy lại là một
người cổ hủ như vậy, thất vọng quá!"
Quyển tiểu thuyết này nhanh chóng trở nên nổi tiếng, thậm chí trên diễn đàn
còn có một đám độc giả rất nhiệt huyết, cả ngày chỉ ăn rồi cãi nhau xem
Thẩm cô nương và Tạ công tử rốt cuộc ai thảm hơn ai.
Xem ra cho dù ở thế giới nào thì tiểu thuyết ngôn tình cũng bán đắt như tôm tươi.
Thẩm Vãn Tình trầm mặc, cô bắt chước Tạ Vô Diễn định xóa cái bài viết kia
đi, nhưng kết quả đến lửa còn không thắp lên được. Cuối cùng cô cũng ngộ ra: Tu Linh thư vốn không có chức năng xóa bài, chỉ đơn giản là Tạ Vô
Diễn mạnh đến mức thành BUG mà thôi.
Nhưng làm người thì phải
linh hoạt. Vì thế ngay ngày hôm đó cô đã lặng lẽ túm chặt lấy Tạ Vô
Diễn, đưa Tu Linh thư đến trước mặt hắn sau đó lăn lộn khóc lóc ăn vạ
đòi hắn xóa bài.
Tạ Vô Diễn: "..." Quen rồi là được ấy mà.
Ngọc thạch chỉ đưa ra một phương hướng đại khái nên đoàn người đi liên tục mấy ngày cũng không phát hiện ra bất cứ manh mối nào.
Kỷ Phi Thần đã từng dò hỏi nguồn gốc của Tu Linh thư. Tạ Vô Diễn đáp tự
nhiên như ruồi: "Ta lấy từ chỗ Hà phương sĩ. Hắn từng là quan môn đệ tử
của Thiên Đạo cung."
Kỷ Phi Thần nghe vậy thì tin tưởng không hề nghi ngờ.
Nhưng ngay đêm đó, Thẩm Vãn Tình đã nhìn thấy một bài viết trên diễn đàn bát
quái: "Quả thực điên mất rồi! Nhà đấu giá Tấn Đông bị người ta huyết
tẩy, vô số trân bảo quý hiếm bị lấy đi! Đến nay vẫn chưa rõ thân phận
của hung thủ ra sao, rốt cuộc là người phương nào mà lại có lá gan lớn
đến như vậy?!"
Sau khi nhìn thấy bài viết này, Thẩm Vãn Tình vô
cùng cảm động mà ân cần bưng trà rót nước cho Tạ Vô Diễn, thậm chí điểm
tâm cũng để dành một nửa cho hắn. Tạ Vô Diễn tỏ ra vô cùng đề phòng, sau khi nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt thì bảo: "Nói đi, nàng lại muốn xóa bài nào?"
Thẩm Vãn Tình: "Gì vậy, chẳng lẽ ta ở trong lòng huynh đã trở nên thực dụng như vậy rồi sao?"
Trong khoảng thời gian bôn ba vô vị này, Thẩm Vãn Tình ôm Tu Linh Thư vô cùng chuyên tâm học tập thuật pháp, nhưng thật ra là hai phần ba thời gian
cô đều đang lén đọc mấy tin ngồi lê đôi mách ở trên diễn đàn bát quái,
ngày nào cũng battle với mấy người nhiệt tình mắng chửi Ma tôn để bảo vệ Thiên Đạo cung. Sau đó thì cô bị Tạ Vô Diễn bắt quả tang.
Hắn
cau mày, nhìn qua một lượt những lời mắng nhiếc khó nghe của mấy người
kia về mình sau đó ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên mặt cô.
Thẩm Vãn Tình ngoan ngoãn đứng một bên chờ phạt, nghĩ thế nào cũng thấy tình cảnh này giống như bị thầy chủ nhiệm bắt quả tang lúc cô chửi bậy hồi
còn học cấp ba vậy.
Tạ Vô Diễn nói: "Nhàm chán." Sau đó hắn xóa hết đống bài viết đó.
Ngày hôm sau...
[Có ai phát hiện ra gần đây rất nhiều bài viết đều bị xóa một cách khó hiểu hay không vậy?]
Sau đó thì ngay cả bài này cũng bị xóa mất.
*
Ngày thứ năm của cuộc hành trình, trời đổ mưa to, không khí tràn ngập mùi
mưa ngai ngái. Đoàn người Thẩm Vãn Tình dừng chân tại một khách điếm
trên sườn núi.
Vì trời mưa nên không khí ẩm ướt, cho dù là ở
trong phòng cũng có thể ngửi được mùi đất bốc lên, cả người cứ thấy dính dính nhớp nhớp.
Đây là một nơi ít người lui tới nên khách điếm
cũng không có mấy người, chỉ đủ để ngồi rải rác vào một hai bàn. Đúng
lúc này, tiếng vó ngựa từ xa truyền đến ngày càng rõ ràng sau đó ngừng ở bậu cửa. Ngay sau đó có người khẽ đẩy cửa ra.
Một người đàn ông mặc một bộ quần áo quý giá đẹp đẽ được người hầu hộ tống bước vào trong.
Áo choàng của người đàn ông bị dính chút nước mưa. Không biết có phải do
bị thời tiết ảnh hưởng không mà cả người hắn thấm chút hơi ẩm, nhưng
nhìn qua khí chất của hắn lại lạnh lùng hơn người bình thường một chút.
Sống lưng hắn thẳng tắp, trên mặt không có biểu cảm gì, toàn thân khí độ bất phàm, vừa nhìn là biết đây là người có thân phận. Hơn nữa nhìn khuôn
mặt này, cũng coi như là một cool boy, hơn nữa còn là kiểu cool boy khá
là trưởng thành trầm ổn.
Có lẽ là vì đã ở trong Mãn Nguyệt lâu
quá lâu, đã gặp qua quá nhiều trai đẹp, hơn nữa ngày nào cũng đối diện
với khuôn mặt đẹp trai cấp SSR của Tạ Vô Diễn, thẩm mỹ của Thẩm Vãn Tình cũng bắt đầu cao lên. Vì vậy cool boy nhan sắc cấp SR này đã không còn
có thể làm cô rung động được nữa. Tuy vậy thì điều này cũng không thể
ngăn được Thẩm Vãn Tình chăm chú nhìn trộm anh ta.
Bởi vì ăn theo hiệu ứng của vai chính thì kiểu người xuất hiện một cách bất ngờ và khó hiểu như thế này thường không giống người qua đường, bọn họ hơn phân
nửa sẽ là nhân vật phụ.
"Tiểu hầu gia." Người hầu đến gần hắn nhỏ giọng thưa: "Hôm nay trời mưa, đường trơn, chúng ta ở đây nghỉ tạm một
đêm có được không ạ?"
"Được." Người đàn ông kia đáp, bước chân hơi chậm lại, nghiêng đầu hạ giọng: "Đồ mà Thanh Hư đạo trưởng đưa cho..."
"Hầu gia yên tâm, đều mang theo cả rồi."
[Hệ thống nữ phụ: Nhắc nhở, nam phụ quan trọng Tần Chi Hoán xuất hiện. Xin
ký chủ hãy cẩn thận đề phòng nam phụ này phát sinh quan hệ vượt mức cho
phép với nữ chính.]
Giác quan thứ sáu của phụ nữ quả nhiên vô cùng chính xác.
Là một quyển tiểu thuyết huyền huyễn cẩu huyết, tuy rằng số lượng nam phụ
không nhiều bằng nữ phụ nhưng để chứng minh sức quyến rũ của nữ chính
thì cứ viết xong mấy nghìn chữ, một nam phụ sẽ lại được tác giả múc lên
sàn để tạo cho nam chính một chút cảm giác nguy cơ.
Kịch bản mà Tần Chi Hoán, tiểu hầu gia của Nam Nghĩa, đang cầm trong tay chính là "Tiểu hầu gia lạnh lùng phải lòng ta".
Đêm nay hắn sẽ bị sơn phỉ tập kích, lúc đó Kỷ Phi Thần và Tạ Vô Diễn sẽ đi
tìm xem xung quanh có tung tích của Cô Quang Kiếm hay không mà trùng hợp vắng mặt. Vì vậy người duy nhất còn ở lại, tức Phong Dao Tình, sẽ lê
tấm thân đầy thương tích đi cứu hắn, cuối cùng dù đã thảm hại đến mức
phun ra một ngụm máu trước mặt hắn nhưng lại vẫn cười nói với hắn: "Ta
không sao đâu."
Chứng kiến tình cảnh cảm động lòng người như vậy, Tần Chi Hoán tim đập thình thịch, cam tâm tình nguyện vì Phong Dao Tình mà khiêu khích Kỷ Phi Thần rất nhiều lần, vì thế mà tình cảm giữa nam
nữ chính dần dần trở nên xa cách.
Thẩm Vãn Tình đã hiểu. Không
thể để Phong Dao Tình cứu Tần Chi Hoán được. Nhưng cô cũng không nghĩ
rằng mình sẽ xả thân cứu hắn, bởi vì cô phát hiện nhân vật phụ trong
quyển tiểu thuyết này vô cùng dễ thay đổi, ai cứu bọn họ thì bọn họ sẽ
thích người đó. Cô không muốn rước việc vào thân.
Bây giờ nên làm gì nhỉ?
Đây là một quyển tiểu thuyết ngôn tình, cho dù nhân vật phụ có dễ thay đổi
như thế nào thì cũng không thể biến thành tiểu thuyết đam mỹ được nhỉ?
Vì thế Thẩm Vãn Tình quay đầu: "Tạ đại ca!"
Tạ Vô Diễn: "Câm miệng."
"Được thôi..."
Kế hoạch thất bại.
*
Thẩm Vãn Tình là một người làm việc rất nghiêm túc. Muốn ngăn cản nữ chính cứu người thì phải giải quyết vấn đề từ tận gốc rễ.
Sau khi suy nghĩ thật cẩn thận, cô quyết định bỏ thuốc mê ở trong trà, chuẩn bị đánh ngất Phong Dao Tình.
Cô bưng trà đi vào phòng, đưa chén trà cho Phong Dao Tình, nói vô cùng
thân thiết: "Phong tỷ tỷ, tỷ bôn ba nhiều ngày như vậy nhất định đã mệt
rồi, mau uống một hớp trà nóng đi."
Phong Dao Tình cảm động, nàng nâng chén trà lên, đưa tới bên miệng.
Thẩm Vãn Tình nhìn theo đầy mong chờ.
Sau đó Phong Dao Tình không uống, nàng giống như đột nhiên nghĩ đến gì đó
mà hạ chén trà, thở dài, giọng nói đầy cảm khái: "Nhìn ly trà này ta đột nhiên thấy lòng trăm mối ngổn ngang. Ta đã từng hiểu lầm muội rất
nhiều, thái độ đối xử với muội cũng rất lạnh lùng. Bây giờ muội lại tốt
với ta như vậy thật sự làm ta cảm động quá."
Thẩm Vãn Tình: "Phong tỷ tỷ nói rất đúng, tỷ mau uống trà đi."
"Phiền muội quá." Phong Dao Tình nhìn nàng, nở nụ cười ôn hòa: "Từ nay về sau
ta sẽ đối xử với muội như muội muội ruột, muội có chuyện gì cũng có thể
nói với ta, lúc tu luyện có gì không hiểu cũng có thể hỏi ta..."
Thẩm Vãn Tình: "Tỷ nói rất đúng, cho nên trà này..."
"Nghĩ đến việc ta đã từng thiếu chút nữa vì sai lầm của mình mà làm muội bị
thương, ta thật sự không có cách nào tha thứ cho bản thân mình."
Thẩm Vãn Tình: "Vâng vâng đúng rồi ạ, giờ thì có thể uống trà..."
Mắt Phong Dao Tình đỏ lên, nàng không chỉ không uống trà mà lại đặt chén
trà xuống, chấm nước mắt nghẹn ngào: "Xin lỗi Vãn Tình, sau này muội
đừng lấy thân mình mà mạo hiểm vì ta, như vậy ta sẽ..."
Thẩm Vãn Tình vô cùng đau đớn.
Ai cũng cứ đến đêm khuya là cảm xúc lại dâng trào như thế này à?
Nhưng cốt truyện không đợi người.
Phong Dao Tình còn đang thao thao bất tuyệt ở đây thì ngoài kia đã vọng lên
tiếng ầm ĩ, sau đó là tiếng kêu thảm thiết và tiếng người đánh nhau.
Hẳn là sơn phỉ đã tới.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, rất nhiều bóng đuốc in lên trên cửa sổ,
tiếng quát tháo hoảng sợ và tiếng rút đao ra khỏi vang lên vỏ vô cùng rõ ràng.
"Sao lại thế này?" Phong Dao Tình nhíu mày: "Vãn Tình, muội ở yên trong phòng, ta đi ra ngoài xem..."
Nhưng nàng vừa mới đi được vài bước đã bị Thẩm Vãn Tình bổ một chưởng vào cổ, mất ý thức mà nằm xụi lơ.
Thẩm Vãn Tình hổn hển bế Phong Dao Tình lên giường, còn ân cần cởi giày đắp
chăn đàng hoàng cho nàng, nhân tiện còn ngồi ở mép giường xem Tu Linh
thư một lát, sau đó thì thành công tìm được một loại chú thuật có thể
làm xóa đi một đoạn ký ức.
Làm xong tất cả những việc này, Thẩm
Vãn Tình cảm thấy mỹ mãn mà đứng lên, đẩy cửa phòng ra... sau đó thì đột nhiên nhìn thấy một tên sơn phỉ, thêm cả Tần Chi Hoán đang bị bắt làm
con tin trong tay hắn nữa.
Sáu mắt nhìn nhau. Tình cảnh khá là xấu hổ.
Thẩm Vãn Tình nghĩ một lát, nói câu: "Xin lỗi đã quấy rầy."
Cô lui về sau một bước, định quay về phòng đóng cửa làm như không có
chuyện gì xảy ra. Nhưng tên sơn phỉ kia không cho cô cơ hội này.
Hắn cười vô cùng ngạo nghễ, nói với đàn em của mình: "Người đâu! Đưa tiểu cô nương này về để ta làm áp trại phu nhân!"
Thẩm Vãn Tình cố gắng thương lượng: "... Chúng ta vừa mới gặp nhau, hơn nữa ngươi làm như vậy gọi là bắt cóc, là phạm pháp đấy."
Nhưng tên sơn phỉ kia lại không phải là người nói lý lẽ, hắn cười ha hả: "Ở
đây ông mày chính là vương pháp, còn cần cãi lý với cô làm gì?"
Đám đàn em của hắn hớn hở ùa lên, cợt nhả vươn tay sờ mó cánh tay Thẩm Vãn
Tình, thậm chí còn định sờ mặt cô. Tên sơn phỉ cầm đầu kia càng được
nước lấn tới, một tay khống chế Tần Chi Hoán, một tay khác chuẩn bị sờ
vào ngực cô.
Thẩm Vãn Tình động thủ.
Sau một tiếng hét
thảm thiết, một đám thổ phỉ bị đánh bay phăng phăng ra ngoài, đập thật
mạnh vào vách tường rồi tê liệt ngã xuống đất ra sức rên la.
Thẩm Vãn Tình còn chạy ra xách tên cầm đầu đi vào, làm công tác tư tưởng cho hắn một hồi, sau đó nói: "Còn thích ăn nói hàm hồ nữa không?"
Tên sơn phỉ cầm đầu thấy mình đường đường là một tên ác bá, sao có thể chịu thua nhanh như vậy nên vừa mở mồm ra đã mắng: "Ông *** mày..."
Người có thù tất báo như Thẩm Vãn Tình sao có thể để bản thân chịu thiệt như vậy được.
Sau đó tên sơn phỉ này lập tức biến thành một quả bóng đàn hồi ở trong
khách điếm nho nhỏ bắn qua bắn lại trên dưới trái phải mười mấy lần,
cuối cùng thì nằm liệt dưới đất bất tỉnh nhân sự.
Thẩm Vãn Tình
thấy vô cùng vừa lòng, cô xoay người chuẩn bị đi về phòng ngủ, nhưng vừa mới quay lại đã va phải cặp mắt thâm thúy kia của Tần Hoán Chi.
Thẩm Vãn Tình rơi vào trầm tư, sau đó luống cuống giải thích: "Chuyện là thế này. Ta cũng không muốn cứu huynh đâu. Ngay từ đầu ta đã định chạy lấy
người rồi."
Tần Chi Hoán: "Đa tạ cô nương."
Thẩm Vãn Tình: "... Ta nói thật đấy."
"Ừ, ta biết mà." Tần Chi Hoán rũ mắt, ánh mắt tràn đầy dịu dàng và cảm
động: "Đa tạ cô nương có tâm bảo vệ lòng tự trọng của ta như vậy."
Thẩm Vãn Tình: "..." Aaaaaa đàn ông phiền quá đi mấttttt!!!