Từ Khôi, em đến rồi.
Nam nhân kia vốn đang trong trạng thái nửa sống nửa chết, sau khi
nghe được chất giọng quen thuộc, đầu của hắn như muốn nổ tung. Từ Khôi
mở bừng hai mắt, cố gượng dậy đẩy Quân Dao vào sâu hơn trong tảng đá,
còn bản thân thì đứng chắn cho cô ở mé ngoài:
- Sao em lại ở đây!
Đừng nói đến việc cô ở đây, riêng việc tiết lộ cho cô thông tin về
cuộc khảo nghiệm hắn đã không muốn. Từ Khôi biết rõ Quân Dao cũng thuộc
dạng người ngổ ngáo, dám nghĩ dám làm, cũng không sợ trời không sợ đất
nhưng suy cho cùng, cô vẫn chỉ là một cô gái hai mươi mốt tuổi.
Mặc kệ sự lo lắng của Từ Khôi, Quân Dao chỉ mềm mỏng xoa bàn tay
trăng ngần lên phần cổ của nam nhân, cất lên chất giọng đã có phần run
rẩy:
- Sao không nói cho em biết?
Sau câu hỏi của cô, nam nhân không đáp lại. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế bảo vệ Quân Dao, mãi mới mệt nhọc nói:
- Nơi này quá nguy hiểm, tôi không muốn em bị thương.
Một lời này lọt vào tai của nữ nhân giống như chất xúc tác, kích động sự tức giận của cô lên đỉnh điểm. Quân Dao nắm chặt lấy bả vai của hắn, bất giác cả cơ thể run lên từng hồi:
- Không. Nguy hiểm em càng phải đi. Chẳng phải anh đã nói em là bạn gái của anh hay sao?
Từ Khôi quả thật đã nói câu này, hắn đến bây giờ phải nói rằng hận
không thể trở về quá khứ, ngăn bản thân không nói ra lời kia. Vốn nghĩ
câu nói này của mình chỉ để củng cố vị trí trong Từ gia, nào ngờ hiện
tại lại trở thành thứ khiến hắn đau đầu. Nhưng cho dù có lo lắng ra sao, hắn cũng không thể phủ nhận rằng bản thân rất hạnh phúc khi nghe được
lí do của cô, cô vậy mà lại thực sự coi hắn là bạn trai.
[ Tinh. ]
[ Hảo cảm tăng lên hai mươi phần trăm, hiện là chín mươi phần trăm. Mong kí chủ cố gắng. ]
Nhận được thông báo, nữ nhân rất nhanh đã thầm gật đầu vui vẻ. Giây
sau, cô lại trở lại với bộ dáng nghiêm túc, cẩn thận truyền tin đến hệ
thống A Liên:
"Đưa đan mà ta luyện ra đây."
Dứt mạch suy nghĩ, trong lòng bàn tay của cô thoáng hắt lên tia sáng
dị màu. Sau đó, một viên thuốc tròn xoe màu vàng nhạt xuất hiện. Cô cầm
theo viên thuốc, nhét vào miệng của nam nhân kia, dặn dò:
- Mau uống đi, nó sẽ giúp anh hết đau.
Viên đan này tuy không phải đan dược trị bách bệnh của hệ thống nhưng chắc chắn công dụng không hề kém cạnh. Nó được tôi luyện bằng chính
linh lực của cô, linh lực của một Đệ nhất ma sư và kiếm thần. Từ Khôi
chỉ cần uống vào sẽ cảm thấy cơ thể tràn trề sức mạnh, các vết thương
cũng sẽ phần nào thuyên giảm.
Chợt, từ đằng sau phiến đá nơi hai người núp vang lên một trận bước
chân giòn giã. Quân Dao khẽ cầm lên thanh bảo kiếm, ném nó lên trời cao:
"Tàng hình rồi xem xét bên ngoài đi."
Thanh bảo kiếm đỏ rực vừa ra khỏi tầm che của phiến đá đã như hoà vào không khí, biến mất không một dấu vết. Nó nhìn vào phía vách núi cách
đó không xa, thầm quan sát. Ở đó rất nhanh đã xuất hiện vài ba bóng
người mặc bộ y phục đặc công, theo sau còn có hai người như thế, ai cũng trang bị vũ khí đầy đủ. Cây kiếm Linh Bảo còn mơ hồ nhìn được ở dưới
chân núi là hai con hổ trắng to bằng ba người lớn.
"Chủ nhân, Từ Âu hắn ta dẫn người đến."
Nhận được truyền tin của Linh Bảo, Quân Dao chỉ chậm rãi gật đầu đáp lại:
"Đông không?"
"Hơn năm người có vũ khí và hai con hổ trắng."
Âm thanh của bảo kiếm vừa vang lên trong bộ não nhỏ đã khiến hàng màu xinh đẹp của nữ nhân khẽ cau lại. Có thể đối với cô, mấy người này xử
lý hoàn toàn không phải chuyện khó. Quan trọng là hiện tại bên cạnh cô
còn xuất hiện thêm một Từ Khôi. Quân Dao suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định truyền âm cho hệ thống:
"Ta dùng dị năng trước mặt hắn được không?"
[ Nếu kí chủ muốn. ]
Sau câu nói của hệ thống, Quân Dao ngay lập tức lấy từ trong không
gian ra một thanh kiếm khác. Thanh kiếm này có màu trắng bạc dịu mắt,
nhưng uy áp mà thanh kiếm tạo ra lại không hề bình thường. Nữ nhân đưa
thanh kiếm cho nam nhân, gấp rút nói:
- Đừng hỏi bất kì điều gì, anh sử dụng kiếm được chứ?
Từ Khôi nhìn được một màn này, cơ thể rõ ràng ngây ngốc một thời
gian, sau khi lấy lại bình tĩnh, hắn ta mới gật đầu rồi cầm chắc thanh
kiếm trong tay.
Chỉ chờ đến vậy, nữ tử hồng y nhanh chóng bật người lên, nhoài người
bật lên trên tảng đá. Lúc ấy, năm người và hai hổ chỉ nhìn được nữ nhân
nọ với tay lên không trung liền có thể cưỡi gió, mà ở nơi tay cô đặt vừa hay xuất hiện một cái kiếm lạ biết bay.
Từ Âu sau khi thấy được dáng vẻ của nữ tử kia thì mới ngớ người nhận
ra ban nãy bản thân là bị lừa. Anh ta giận đến mặt đỏ tía tai, giương
cung lên bắn một mũi sắc lẹm về phía cô.
Nhưng chẳng như dự kiến, cung tên tẩm độc chỉ bay được nửa đường đã
như bị cản lại mà rơi xuống đất. Quân Dao nhìn theo mũi tên nọ, miệng
nhếch lên một nụ cười gợi đòn: