Tình Cũ Không Rủ Cũng Tới
Sau khi mở cửa, Hạ Giai Ngôn nhìn thấy một nam một nữ đứng bên ngoài,
trong tay người đàn ông còn cầm điện thoại, thời điểm nhìn thấy cô, anh
chấm dứt cuộc điện thoại. Cô đã sớm đoán được là người lạ, ngược lại
không cảm thấy kinh ngạc, nhưng hai người ngoài cửa nhìn thấy mình, lại
là dáng vẻ trong dự liệu.
Người phụ nữ kia cười nhẹ nhìn Hạ Giai Ngôn: “Giáo sư Lục ở nhà sao?”
Hạ Giai Ngôn nghiêng người để cho hai người họ đi vào: “Ở đây, mời vào.”
Hai người đi vào trong phòng, Lục Tiệp từ trên ghế đứng dậy, trên mặt có vài phần kinh ngạc: “Sao hai người lại tới đây?”
Khương Vũ Nhàn nhìn thấy tay phải Lục Tiệp quấn băng liền cười: “Tới thăm anh đó.”
Lúc này, Hạ Giai Ngôn đã quay lại phòng khách, Lục Tiệp thay cô giời thiệu: “Đây là em gái Khương Duyên, Khương Vũ Nhàn. Còn đây là Tống Tri Cẩn,
chồng của Khương Vũ Nhàn.”
Hạ Giai Ngôn nhớ rõ Lục Tiệp đã từng
nhắc qua cô gái này, cô ấy là học muội của Lục Tiệp ở nước Anh. Cô gái
kia còn rất trẻ, gương mặt giống một em bé, hai đầu long mày có vài phần tương tự như Khương Duyên. Về phần người đàn ông đứng ở bên cạnh, nhìn
anh ta cũng không kiêu căng, nhưng xuất thân có lẽ không đơn giản. Hạ
Giai Ngôn gật đầu với hai người họ, sau đó nghe thấy Lục Tiệp nói với
bọn họ: “Cô ấy là Hạ Giai Ngôn.”
Khương Vũ Nhàn với Tống Tri Cẩn
đều nhìn Hạ Giai Ngôn bằng ánh mắt khác. Lục Tiệp có chút đau đàu, anh
sợ hai vợ chồng không mời mà đến này nói lung tung, vì vậy mượn cớ để Hạ Giai Ngôn rời đi: “Có thể pha trà chứ?”
Hạ Giai Ngôn gật đầu, nói với bọn họ: “Mấy người nói chuyện.”
Sau khi hai người hỏi thăm vết thương của mình xong, Lục Tiệp tiện nói
chuyện với Tống Tri Cẩn về tiến độ của một số hạng mục, Khương Vũ Nhàn
không có hứng thú, cho nên đi vào phòng bếp xem.
Hạ Giai Ngôn
kiễng chân tìm trả trong tủ, tìm tới tìm lui cũng không có, đang muốn
tìm chỗ khác, quay đầu đã thấy Khương Vũ Nhàn đứng cạnh cửa đánh giá
mình.
“Chị Hạ, có phải cô muốn tìm hộp trà đúng không?” Khương Vũ Nhàn hỏi.
Hạ Giai Ngôn biết rõ Lục Tiệp không uống trà, nhưng không nghĩ tới đến trà anh cũng không có. Cô nghĩ, còn nói: “Tôi với cô cũng không kém bao
nhiêu tuổi, không cần gọi là chị.”
“Vẫn là gọi chị đi, nếu không
giáo sư Lục cảm thấy tôi không lễ phép.” Khương Vũ Nhàn cười: “Còn có,
giáo sư Lục không uống trà, có lẽ trong nhà anh ấy cũng không có trà.”
Khương Vũ Nhàn luôn vui vẻ như vậy, Hạ Giai Ngôn đã đi làm nhiều năm, nhìn ra
được đó là dáng vẻ tươi cười chân thật. Mặc dú cô không hiểu ý nghĩa
trong đó, nhưng nụ cười kia làm cho người ta cảm thấy thoải mái, cảm
giác lần đầu gặp mặt cũng hạ thấp không ít. Cô nói với Khương Vũ Nhàn:
“Không có, hai người uống nước lọc được chứ?”
Khương Vũ Nhàn gật đầu: “Chúng tôi uống cái gì cũng được.”
Nước còn chưa đun sôi, Khương Vũ Nhàn rảnh rỗi nói chuyện với Hạ Giai Ngôn:
“Tôi nhìn thấy bên ngoài có giáo án với tài liệu giảng dạy, giáo sư Lục
giúp cô học sao?”
Hạ Giai Ngôn nói: “Ừ, anh ấy giúp tôi học bù, cô có hứng thú nghe sao?”
Nhớ lại thời gian ở Anh bị Lục Tiệp luyện sắt thành thép, Khương Vũ Nhàn
không kìm lòng được mà rùng mình một cái, cô ấy vội vàng nói: “Để lần
sau đi.”
Khương Vũ Nhàn với Tống Tri Cần ở lại cả một buổi chiều. Ngoại trừ Tống Tri Cần, ba người còn lại đều có chủ đề chung về phương
hướng truyền thông, cho nên nói chuyện đều rất hợp, bọn họ cùng một chỗ
nói chuyện trên trời dưới đất, cho tới chiều tối.
Lục Tiệp mời
hai người ở lại ăn cơm tối, nhưng mà anh lại chỉ tay của mình, nói với
Tống Tri Cẩn: “Cậu là khách, nhưng mà cũng không được hưởng đãi ngộ của
khách.”
Tống Tri Cẩn sảng khoái đáp ứng: “Không có vấn đề.”
Khương Vù Nhàn nói với Hạ Giai Ngôn: “Chị Hạ, tối nay chị có lộc ăn rồi.”
Bọn họ nói chuyện lâu như vậy, Hạ Giai Ngôn đối với bọn quen thuộc không ít: “Vậy sao? Tôi đây sẽ nếm thử.”
Lục Tiệp nhíu mày, anh nói với Khương Vũ Nhàn: “Có người nào khoa trương như vậy không?”
Khương Vũ Nhàn kiêu ngạo, cô nói: “Anh biết cái gì?”
Nhớ tới dưới xe còn có bình rượu nho, Tống Tri Cẩn bảo Khương Vũ Nhàn mang
lên, anh ấy vào phòng bếp bận rộn. Hạ Giai Ngôn không có ý ngồi chờ ăn
cơm, vì vậy cũng đi tới giúp đỡ.
Trong tủ lạnh vẫn còn nguyên liệu nấu ăn hôm qua mua ở siêu thị, Hạ Giai Ngôn tính toán một chút: “Những cái này đủ ăn không?”
Tống Tri Cẩn gật đầu, anh giao công việc nhẹ nhàng cho Hạ Giai Ngôn. Nhìn
anh bận rộn làm đâu vào đó, Hạ Giai Ngôn hỏi anh: “Anh thường xuyên
xuống bếp à?”
“Bình thường thôi.” Tống Tri Cẩn trả lời: “Cô cảm thấy hứng thú?”
Hạ Giai Ngôn nói: “Mẹ tôi thích đồ ăn Vân Nam, nhưng tôi vẫn chưa có cơ hội học.”
Tống Tri Cẩn nhìn động tác thái thịt của cô thành thạo, đưa tay cắt xuống,
rất dứt khoát. Anh đề nghị: “Tôi biết một sư phụ, có chuyên môn nghiên
cứu món ăn Vân Nam, có cơ hội sẽ giới thiệu cho cô biết.”
Lúc
Khương Vũ Nhàn cầm bình rượu về, Tống Tri Cẩn đang nói chuyện với Hạ
Giai Ngôn trong phòng bếp. Sau khi cất bình rượu nho, cô cầm điều khiển
ngồi ở ghế sô pha xem tivi.
Lục Tiệp bất mãn, anh hỏi Khương Vũ Nhàn: “Sao không vào giúp chồng em?”
“Có chị Hạ là được rồi.” Khương Vũ Nhàn nói đương nhiên.
Lục Tiệp không nói gì.
Giọng nói hai người từ trong phòng bếp truyền tới, Khương Vũ Nhàn phát hiện
Lục Tiệp mím môi, long mày không có nhăn lại, nhưng cũng không thả lỏng, cô hiểu được, ném điều khiển rồi đi vào phòng bếp.
Công việc
chuẩn bị đã làm xong, Khương Vũ Nhàn nói đến giúp đỡ, Hạ Giai Ngôn đưa
tạp dề cho cô, để cho đôi vợ chồng này tự do phát huy.
Hạ Giai Ngôn đi ra phòng khách, Lục Tiệp vừa lấy dụng cụ mở rượu trong tủ ra, nhìn thấy cô liền nói: “Tới đây mở rượu.”
Lấy dụng cụ mở rượu từ Lục Tiệp, Hạ Giai Ngôn sau khi dùng khăn tay lau
sạch bình, mới để ốc vít vào. Cô lo lắng để cái mở bình rượu vào, mảnh
gỗ vụn sẽ rơi xuống, không dám xoay đến cuối cùng. Cô nói với Lục Tiệp:
“Tình huống của anh tốt nhất đừng uống rượu.”
Lục Tiệp không trả lời, chỉ nói: “Cẩn thận một chút, đừng làm đứt tay.”
Rút nút gỗ ra, mùi rượu trong bình truyền ra. Hạ Giai Ngôn không khỏi khen ngợi: “Rượu ngon!”
Lục Tiệp rót rượu vào trong bình, nói tiếp với Hạ Giai Ngôn: “Giống như sâu rượu vậy.”
Hạ Giai Ngôn nhớ rõ, đây không phải lần đầu tiên Lục Tiệp đánh giá mình
như vậy. Lúc Lục Tiệp học thạc sĩ, cô nghỉ hè sang Anh thăm anh. Anh vừa có hai ngày rảnh rỗi, vì vậy đưa cô tới một trang trại rượu ở ngoại
thành thăm quan. Chủ nhân trang trại rượu chính là bạn của Lục Tiệp, anh ta được bọn họ đi xem hầm rượu, lúc trở về còn đưa cho hai người bình
rượu nho. Đêm đó cô không nhịn được mà mở ra nếm thử, Lục Tiệp cười cô
là sâu rượu.
Nhớ lại chuyện cũ, Hạ Giai Ngôn tự dung buồn vô cớ.
Cô còn nhớ rõ, trang trại rượu kia ở trung tâm chợ khu vực biên giới,
diện tích rất lớn, trước mắt là vườn xanh ngắt cùng vườn nho. Chủ trang
trại rượu dẫn bọn họ đi dạo bên trong vườn, Lục Tiệp đột nhiên chỉ về
phía cạnh cô, giọng nói nghiêm túc cho cô biết có rắn. Cô rất sợ rắn,
nhìn thoáng qua thật sự có thứ quấn lên thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Nhìn phản ứng của cô, Lục Tiệp cười phá lên, anh tự tay quay đầu cô, để
cho cô nhìn thấy rõ ràng.
Hạ Giai Ngôn lấy hết dũng khí mới dám
nhìn, không ngờ thứ khiến cô sợ hãi chỉ là một đồ vật, là một dây nho
dài cuốn lại. Cô thẹn quá hóa giận, đứng tại chỗ trừng mắt nhìn anh. Chủ trang trại rượu là ông chú lớn tuổi, nhìn bọn họ liếc mắt đưa tình, vì
vậy liền để lại không gian cho bọn họ.
Hai người cách nhau chưa
tới hai mét, Lục Tiệp quay đầu lại nhìn cô, cô trợn mắt nhìn anh. Ánh
mặt trời chiếu qua khe hở những giàn nho, đúng lúc chiếu vào mặt Lục
Tiệp. Anh đưa tay cho cô, khóe miệng mỉm cười mang theo tình cảm ấm áp,
cô không kìm lòng được đưa tay ra. Cô vẫn cảm thấy thời gian kia đẹp
không có gì sánh bằng, khi đó gió nhẹ, bầu trời trong xanh, mà người đàn ông bên cạnh tốt như vậy. Đáng tiếc cuối cùng anh lại trở thành kí ức
của mình.
Cho dù Hạ Giai Ngôn có che dấu tốt tâm trạng mình như
thế nào, nhưng Lục Tiệp vẫn phát hiện cô không đúng. Lúc ăn cơm tối, cô
vẫn ăn cơm bình thường, mà Lục Tiệp lại thấy ánh mắt cô trống rỗng nhìn
chằm chằm vào chén rượu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tối nay Tống Tri Cẩn xuống bếp rất tiêu chuẩn, tất cả mọi người đều ăn không
ít. Sau khi ăn xong, Hạ Giai Ngôn dọn bàn ăn, Lục Tiệp nhìn Khương Vũ
Nhan, Khương Vũ Nhàn lập tức đi tới phòng bếp giúp đỡ.
Đợi đến
lúc Khương Vũ Nhàn đi vào phòng bếp, Tống Tri Cẩn dựa vào ghế, lười
biếng nói: “Có phải Khương Duyên đã từng đắc tội với cậu không?”
Lục Tiệp nhìn Tống Tri Cẩn đầy ý tứ, trên mặt không lộ biểu hiện gì: “Chính là tôi có quan hệ tốt với Khương Duyên, nên mới coi em gái anh ta trở
thành em gái mình để dạy dỗ.”
Khương Vũ Nhàn đi vào phòng bếp hỗ
trợ, rất nhanh đã rửa xong bát đĩa. Hạ Giai Ngôn khẳng định cô ấy rất ít làm nội trợ, vừa rồi lúc rửa bát cực kì cẩn thận, giống như đang có áp
lực tâm lý. Bát đĩa đều rửa thật tốt, cô ấy như được giải thoát cũng như cực kì cao hứng,
Khương Vũ Nhan với Tống Tri Cẩn sau khi ăn hoa
quả xong liền rời đi. Sau khi bọn họ đi, Hạ Giai Ngôn ra sân thượng thu
quần áo. Lục Tiệp dựa vào cửa sân thượng, không biết là đang nhìn ánh
trăng, hay nhìn chính mình, cô cũng không để ý đến anh, quay lưng qua
lấy quần áo.
“Em đang suy nghĩ cái gì?”
Âm thanh Lục Tiệp
từ phía sau truyền tới, Hạ Giai Ngôn cầm quần áo để lên cánh tay, trả
lời anh: “Không có gì, tôi chỉ cảm thấy em gái Khương Duyên hình như rất sợ anh.”
Sau lưng không có tiếng động, Hạ Giai Ngôn cũng không
nói gì. Đang muốn lấy bộ quần áo cuối cùng, đột nhiên có cánh tay quấn
lên eo, nhiệt độ trên người anh truyền qua quần áo, cơ thể cô cứng đờ,
lấp tức muốn tránh cánh tay anh.
Lục Tiệp không buông tay, anh để mặt lên mái tóc dài của cô, thấp giọng nói: “Em lại cử động, khả năng
chúng ta lại cùng nhau tới bệnh viện đấy.”