Không nhớ rõ là ngủ lúc nào, sau khi từ trong mơ thức dậy, nhìn ra
ngoài cửa sổ thấy trời đã sáng choang, Lâm Gia bỗng nhiên nhớ lại, 9h
sáng nay có ghi hình đánh giá năng lực lần hai. Cậu xoay người ngồi
xuống, thậm chí còn hoài nghi, hình ảnh tối hôm qua kề vai ngồi trên ghế sa lon cùng Giang Liễm và Minh Nhượng chỉ là một giấc mơ.
Cho đến khi cậu nhìn thấy cái áo lông dài màu đen treo trên ghế dựa đối diện.
Trong ký túc xá hệ thống sưởi ấm vẫn đang mở, nhưng lại không có một
bóng người. Không cần suy nghĩ cũng biết hai người kia đã rời đi, thậm
chí cũng không có ai gọi cậu dậy. Lâm Gia từ trên ghế salon đứng dậy,
vội vã nắm lấy chìa khoá tối hôm qua bị mình nhét vào bàn, lôi áo lông
trên ghế dựa ôm vào trong khuỷu tay, xoay người ra cửa.
Chắc là nghe thấy tiếng động, Giang Liễm vừa ra khỏi phòng tắm vừa lau tóc ướt, "Còn sớm. "
Lâm Gia ngẩng đầu đi tìm đồng hồ treo tường, lại phát hiện kim giờ và kim phút của đồng hồ vẫn đứng im ở số mười hai.
Cậu nhìn ra bầu trời sáng choang ngoài cửa sổ lần nữa, giọng nói do dự: "Mùa đông bình minh luôn đến trễ như vậy. "
Giang Liễm không nói gì, đi tới bên cửa sổ đẩy cửa ra, gió lạnh từng
trận trút vào trong phòng, hắn quay đầu nói: "Sau khi cậu ngủ thì tuyết
rơi. "
Lâm Gia hơi sửng
sờ, "Tuyết rơi?" Cậu ôm áo lông đi tới bên cửa sổ đón gió, hai tay khoát lên bệ cửa sổ giương mắt nhìn ra xa, quả nhiên thấy ngói trên trên gác
mái đã phủ một lớp tuyến dày, trắng tinh khiết.
Ánh mắt của cậu sáng rực có thần, nửa người nhoài ra cúi đầu nhìn xuống dưới lầu, thậm chí hai tay đặt trên bệ cửa sổ đã lạnh cóng đến đỏ bừng
lên cũng không hề phát hiện.
Giang Liễm thấy thế nhẹ nhàng mỉm cười một cái, "Chưa từng thấy tuyết? "
Ánh mắt Lâm Gia xẹt qua đống tuyết dưới lầu bị người ta đạp lên in lại
dấu chân, theo bản năng đáp: "Thấy qua, nhưng chưa từng thấy tuyết lớn
như vậy. "
"Ghi hình
tiết mục xong cậu muốn nhìn bao lâu thì nhìn bấy lấu." Giang Liễm lời ít mà ý nhiều, tay vòng ra sau lưng cậu, muốn đóng cửa sổ lại.
Lâm Gia thả tay xuống, lúc muốn lùi lại, thì nghe thấy trong tuyết
truyền đến tiếng người quen, thậm chí mang máng nghe thấy tên của mình
từ trong vô số tiếng nói chuyện. Cậu theo tiếng nhìn xuống dưới lầu,
thấy Hạ Đông Thiền một đêm không gặp đang kề vai đi trong tuyết cùng hai người bạn cùng phòng chung công ty khác.
Khuôn mặt đối phương sáng sủa nhẹ nhàng, nụ cười toả sáng, mỗi một bước đi đều tràn đầy tự tin.
Lâm Gia lúc này mới nhớ tới mình một đêm không về, thu tầm mắt lại muốn rời khỏi cửa sổ.
Hạ Đông Thiền đang cùng đồng đội nói đùa lại như cảm giác được gì, đột
nhiên ngửa đầu nhìn thẳng vào cậu và Giang Liễm đang đứng bên cửa sổ.
Không muốn bị Hạ Đông Thiền thấy, Lâm Gia bỗng nhiên lui về phía sau
một bước dài, sau lưng không phòng bị mà đụng vào ngực người phía sau.
Giang Liễm đúng lúc giơ tay lên lướt qua cậu đóng cửa sổ lại, nhìn từ
góc nghiêng, như là ôm cả người Lâm Gia vào lòng.
Lâm Gia nheo mắt, thấy được khuôn mặt và tay chân luống cuống của mình
từ trên cửa sổ thủy tinh, cùng với cặp mắt màu đen không chút rung động
nào của Giang Liễm phía sau. Cậu tức thì tỉnh táo lại, thầm mắng bản
thân một câu, khom lưng chui ra khỏi cánh tay Giang Liễm, "Tôi phải về. "
Giang Liễm thờ ơ gật đầu, lúc chờ cậu đi tới cửa, lại ngước mắt mở
miệng nói: "Về phòng rửa mặt sạch sẽ một chút, nhớ phải thoa son dưỡng
môi. "
Lâm Gia không chỉ bôi dưỡng môi, mà còn bôi cả son môi.
Cậu trở về ký túc xá thay đồng phục lớp, sau đó rửa mặt rồi cứ như vậy
để mặt mộc đi ra khỏi ký túc xá. Lúc Hạ Đông Thiền đang ở phòng nghỉ
thấy cậu, vẫn chưa hỏi cậu tối hôm qua đi đâu, chỉ có vẻ mặt vô cùng
kinh ngạc, "Cậu định để mặt như vậy đi ghi hình tiết mục? "
Lâm Gia gật đầu, ánh mắt rơi vào trên mặt Hạ Đông Thiền.
Lúc nãy đứng ở trên lầu từ xa xa nhìn xuống, chỉ cảm thấy gương mặt của Hạ Đông Thiền trơn bóng mượt mà dưới ánh nắng. Bây giờ nhìn gần mới
thấy, thì ra đối phương đã trang điểm qua.
Hạ Đông Thiền nói nhỏ: "Cậu nhìn xem, ở đây trừ cậu ra còn người nào để mặt mộc đến không? "
Cậu ta kéo Lâm Gia đến trong góc phòng ngồi xuống, đánh mặt cậu trắng
cả một tông, lại son môi cho cậu. Cuối cùng vỗ vỗ tay đưa cho cậu một
chiếc gương, vẻ mặt thoả mãn, "Cậu nhìn thử đi. "
Trong gương phản chiếu ra một gương mặt đẹp đẽ.
Lâm Gia trả gương lại cho Hạ Đông Thiền, hai tay khoanh sau gáy, mặt lộ vẻ không nói gì, "Khiếu thẩm mỹ của con gái tôi không theo nổi. "
Đánh giá năng lực qua Ca khúc chủ đề là hai người một tổ. Giang Liễm
nói không sai, Lâm Gia quả nhiên đến phần thi hát đã dừng lại, cấp bậc
khó khăn lắm từ lớp D chuyển lên lớp C. Lúc xuống sân khấu, PD Thẩm còn
nói với cậu: "Lâm Gia, tôi vẫn cảm thấy em còn chưa cố gắng hết sức
mình. Chưa nghĩ kỹ sao? "
Lâm Gia không nói gì, ánh mắt lại không tự chủ được mà dời từ mặt PD
Thẩm, rơi vào trên biểu ngữ 'Càng nỗ lực càng ưu tú' phía sau đối
phương.
Sau khi lần đánh giá năng lực lần hai kết thúc, Lâm Gia cởi ra áo đồng phục màu tím,
thay vào màu xanh lá. Hạ Đông Thiền cũng như nguyện được lãnh đồng phục
màu hồng nhạt. Nhân số lớp A và lớp B lấy tốc độ mà mắt thường cũng có
thể thấy được tăng lên. Thầy hướng dẫn tự mình chọn ra ba mươi người ghi hình sân khấu cho Ca khúc chủ đề, còn lại C vị là để toàn bộ thực tập
sinh bỏ phiếu kín quyết định.
Phân đoạn bỏ phiếu ghi hình ở một phòng họp trống. Tất cả thực tập sinh xếp hàng tiến vào từ cửa sau, bỏ xong thì đi ra cửa trước. Tính qua quá trình đặt bút viết và giải thích lý do vì sao, thời gian ghi hình cho
100 thực tập sinh có thể nói là dài đằng đẵng. Lúc trên đường đi xếp
hàng Lâm Gia ghé qua WC, ở cuối hành lang một WC khác nhìn thấy Giang
Liễm và Minh Nhượng.
Bên miệng hai người ngậm gì đó đứng ở trước cửa sổ nói chuyện. Lâm Gia cho
là bọn họ đang hút thuốc lá, từ WC đi ra, đến gần nhìn mới phát hiện,
hai người đang ngậm kẹo mút.
Minh Nhượng một tay khoát lên lan can, tay kia kẹp kẹo ở đầu ngón tay,
giả vờ giả vịt nhấc nhẹ hai cái, nhìn Lâm Gia cong khóe miệng, "Có muốn
làm một điếu không? "
Lâm Gia nghẹn lời, một lúc sau mới nói: "Tôi còn phải đi ghi hình. "
Minh Nhượng không để ý lắm, không nói lời nào lấy ra một cây kẹo mút
nhét vào trong tay cậu, lại lấy trong túi ra một cái bật lửa, giơ tay
cầm bật lửa đến gần Lâm Gia, phát ra một tiếng thở dài thoả mãn: "Cậu ở
đây ăn kẹo với Giang Liễm, tôi đến hành lang hút điếu thuốc. "
Giang Liễm liếc nhìn hắn một cái, "Hút thuốc xong nhớ làm bay hết mùi trên người hẵn vào. "
Minh Nhượng đi đến cửa cầu thang, cũng không quay đầu lại vẫy tay với hắn, xem như nghe thấy.
Cho đến khi Minh Nhượng đi mất bóng, Lâm Gia mới không nhịn được cười
một tiếng. Cậu bỏ kẹo mút vào túi, lấy ra một tờ phiếu trống, đưa tới
trước mặt Giang Liễm, ngón trỏ cong lên khẽ búng tờ giấy hai cái, "Anh
không tính ở đây kéo phiếu cho mình sao? "
Giang Liễm lấy kẹo mút trong miệng ra ném vào thùng rác ở trong góc,
nét mặt bình thản, "Cậu chỉ có một phiếu, mà thực tập sinh thì có một
trăm. "
"Một phiếu cũng là phiếu." Lâm Gia nói.
Giang Liễm nở nụ cười, "Tôi nhớ ra Hạ Đông Thiền cũng được đề cử C vị," hắn hời hợt bổ sung, "Cậu và cậu ta có quan hệ tốt, có thể bỏ phiếu cho cậu ta. "
Hạ Đông Thiền chính xác đã nói với cậu chuyện bỏ phiếu. Chỉ là khi nói xong, lại hi
hi ha ha cười rộ lên, "Tuy là muốn cậu bỏ phiếu cho tôi, nhưng mà tôi
cũng không trông chờ có thể đoạt C vị từ trong tay Giang Liễm, fan của
anh ta đông hơn tôi nhiều. "
Thu hồi suy nghĩ, Lâm Gia giả vờ tiếc rẻ đem phiếu gấp gọn lại, bỏ vào túi.
Giang Liễm lơ đễnh nâng mắt, ánh mắt sượt qua gương mặt trắng nõn của
Lâm Gia. Một giây kế tiếp, hắn bất ngờ mở miệng nói với Lâm Gia: "Cậu
qua đây. "
Lâm Gia hiểu
lầm nghĩ là hắn hối hận, bước một bước đến gần Giang Liễm, nét mặt thậm
chí còn giả vờ nghi hoặc, "Sao vậy? Anh hối hận rồi? "
Giang Liễm mặt mày lạnh nhạt, lòng bàn tay nhẹ nhàng cạ vào mặt cậu, sau đó trực tiếp đè lên đôi môi đỏ tươi của cậu.
Lâm Gia ngẩn ra, môi giật giật, lại không thể nói ra được lời gì.
Giang Liễm đảo tròng mắt qua nhìn cậu, tiếng nói trầm thấp: "Đánh phấn là được, còn son môi làm gì. "
Lâm Gia bị hắn nói xong mặt đỏ tới mang tai, trong lòng nhịn không được nghĩ thật may mắn Hạ Đông Thiền đã chùi bớt một lớp phấn trên mặt cậu.
Lòng bàn tay Giang Liễm từ trên môi cậu mà chà qua lại nhiều lần, sau
đó lấy một tờ khăn giấy trong túi ra, thờ ơ lau sạch bụng ngón giữa còn
dính son. Cuối cùng nhướng mày nhìn cậu nói: "Lâm Gia, cậu son môi nhìn
rất giống con gái. "
Sắc mặt Lâm Gia có chút khó coi, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy lời này của Giang Liễm như là đang mắng mình,"Anh lên sân khấu không trang điểm? "
Giang Liễm không nói gì, giơ tay lên ném cục khăn giấy trong tay đi.
Cục giấy bay một vòng cung cong cong trên không trung, chuẩn xác rơi vào trong thùng rác.
Giang Liễm nhấc lên khóe môi, "Là đáng yêu giống một cô gái."
Hắn nghiêng mặt sang một bên, con ngươi nhạt màu mà đẹp đẽ, "Cậu nói
đúng, tôi hối hận. Vậy thì Lâm Gia, nhớ phải bỏ phiếu cho tôi đấy. "
Lâm Gia sửng sốt.
Cậu cảm thấy Giang Liễm không giống như là đang kéo phiếu.
Cậu cảm thấy Giang Liễm đang dùng khuôn mặt giết người.
Cách khen ngợi của Giang Liễm rất vụng về, thậm chí tác dụng còn tỷ lệ nghịch với gương mặt đẹp trai kia, Lâm Gia nghĩ.