Tiêu Thanh hít một hơi sâu, một chân đáp thẳng xuống vị trí Hạ Khải đang nằm trên đất. Hạ Khải đánh lén Niệm Lam đã hoàn toàn chạm đến giới hạn của
Tiêu Thanh. Nó thực sự có ý định giết người.
Hạ Khải cảm nhận được áp lực từ trên không, vội lăn người qua một
bên. Mặc dù nó đang nấp dưới khiên, không tận mắt nhìn thấy nhưng vẫn có thể đưa ra phán đoán chính xác nhất.
Ầm!
Tiêu Thanh nhấc chân lên, một vết bàn chân thật lớn đánh lún xuống
đất một tấc. Hạ Khải suýt soát tránh được. Nó bật dậy, nhíu mày nhìn vào vết chân vừa rồi. Xét theo độ cứng của đất ở đây, nếu nó trúng chiêu
vậy có khả năng sẽ ngay lập tức bị phế. Tiêu Thanh quả thực khó chơi,
nếu không có Quỷ Sư trợ giúp nó chắc chắn thua.
- Đủ rồi, Tiêu Thanh đại ca.
Tiêu Thanh đang chuẩn bị lao lên thì khựng lại, vui mừng nhìn sang Niệm Lam:
- Tiểu Niệm Lam, đệ không sao chứ?
Niệm Lam nhe răng cười, đứng dậy hoạt động cánh tay, lắc lắc cái mông.
- Đệ không sao, chỉ hơi chóng mặt. - Nó nhìn sang Hạ Khải. Quỷ Sư hóa thành một luồng khí đen bay trở về khiên quỷ. Hai con mắt trên khiên
quỷ sáng lên, tỏa ra khí tức cực kỳ nguy hiểm. - Trả cho ngươi.
Tiêu Thanh cảnh giác nhìn Hạ Khải đang cầm Khiên Quỷ, áp lực so với vừa nãy lớn hơn hẳn. Nó nói nhỏ:
- Niệm Lam tiểu đệ, chúng ta đi.
- Chờ đã. - Niệm Lam khoát tay. - Vị nhân huynh đang ẩn nấp kia, ra đây đi. Ta nhìn thấy ngươi rồi.
Tiêu Thanh nghi hoặc nhìn quanh. Hạ Khải thì trầm mặc đứng một bên.
Nó đang trao đổi với Quỷ Sư một số thông tin mới nắm được từ chỗ Niệm
Lam. Từ vẻ mặt của nó không thể biết được nó đang nghĩ gì.
- Vị nhân huynh này, chúng ta chuẩn bị rời khỏi đây rồi. Nếu ngươi
muốn ra tay thì đây là cơ hội duy nhất. Rời khỏi Táng Địa lập tức áp
dụng nội quy cấm nội đấu của Thiên Lam Thư Viện. Ta nghĩ ngươi biết
chuyện này phải không? Hiên Phiên Long?
- Sao ngươi biết là ta?
Tiêu Thanh cùng Hạ Khải lập tức cùng nhìn về một hướng. Bóng dáng cao lớn của Hiên Phiên Long dần dần xuất hiện. Hắn bước đi không một tiếng
động, nhẹ nhàng như một con mèo. Tiêu Thanh không biết người này là ai,
có vẻ khá nguy hiểm. Hạ Khải thì hơi nhíu mày. Hiên Phiên Long đã ở Nhị
Điện một thời gian, sắp đột phá lên Tam Điện. Mỗi đệ tử của Thiên Lam
Thư Viện đều không đơn giản.
- Ta đoán thôi. - Niệm Lam nhún vai, liếc lão Mặc bên cạnh. Nếu không có lão và Quỷ Sư cảnh báo thì nó cũng mù tịt. - Có vẻ như một tên tiểu
tử vô dụng như ta lại khá được chú ý. Không ngờ ngay cả một vị nhân
huynh Nhị Lam cũng đi theo ta lâu như vậy. Huynh xem đã mắt chưa.
- Thật sự là chưa đâu. - Hiên Phiên Long cười lớn, có điều điệu cười
của hắn không còn hào sảng như ban ngày, lại có phần âm trầm hiểm ác. -
Nếu có thể một chết một bị thương, hoặc tốt hơn là cả hai cùng chết, vậy mới là tốt, đã mắt nhất.
Hạ Khải cười lạnh:
- Ta lại thấy đã mắt nhất chính là ngươi nằm xuống tại đây.
- Ngươi, ngươi, ngươi. - Hiên Phiên Long giơ tay chỉ vào từng người:
Tiêu Thanh, Hạ Khải, Niệm Lam. - Cả ba người các ngươi đều không có chút uy hiếp nào tới ta. Đừng nghĩ rằng miểu sát được mấy tên Lam Huyễn Nhân mà phách lối, thực chất các ngươi còn quá yếu. Tiểu tử, giao nộp vũ khí có hồn và sợi dây chuyền ra đây, ta cho các ngươi một con đường sống.
- Ồ, ra mục đích của ngươi là cái này à. - Niệm Lam nhìn kỹ Lệ Lam
trên tay. Lệ Lam giờ đã không còn chút ánh sáng nào, chỉ như một miếng
thủy tinh trong suốt. - Ngươi biết nó có tác dụng gì sao?
- Đến chuyện này ngươi còn không biết. - Hiên Phiên Long hừ mũi,
khinh bỉ nói. - Nếu ta biết ngươi có Nước Mắt Của Lam, ta đã giết ngươi
từ lâu rồi. Đáng tiếc ngươi sử dụng nó quá nhanh. Nhưng không sao, vẫn
còn vật chứa. Sợi dây chuyền ngươi đang cầm có thể từ từ tích tụ lam
năng, tái tạo thành giọt nước khác. Tuy không có tác dụng khởi tử hồi
sinh, nhưng có thể sử dụng để chữa trị thương tổn rất thần kỳ. Nói chính xác hơn, chỉ cần còn một hơi thở, vậy sẽ ngay lập tức khôi phục.
- Ồ, thật vậy sao. - Niệm Lam nhìn sợi dây chuyền, sau đó nghi ngờ
nhìn qua lão Mặc. Chuyện quan trọng như vậy lại không nói cho nó biết.
Lão Mặc nhún vai, đáp rất vô trách nhiệm:
- Đừng nhìn ta, có một số chuyện ta cũng không để tâm bao giờ. Dù sao ta cũng không phải người thuộc thế giới này.
- Được rồi, quay lại chủ đề chính. - Niệm Lam khinh bỉ nhìn lão một
cái, quay lại Hiên Phiên Long cười mị mị. - Thật sự tha cho chúng ta một con đường sống sao?
Phiên Long cười:
- Quân tử nhất ngôn.
- Đáng tiếc ngươi không phải quân tử gì cho cam.
- Ngươi nói đúng rồi. - Phiên Long cũng không tức giận, ha ha cười. - Không chỉ ta, nếu bất kỳ ai phát hiện vật chứa đều sẽ giết người đoạt
bảo thôi. Có trách thì trách ngươi không may gặp phải ta.
Niệm Lam ngoài cười trong không cười, cất Lệ Lam đi. Lần đầu tiên nó ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Trên người nó hiện nay có bảo
vật, phải tuyệt đối giữ bí mật. Lão Mặc sẽ không quan tâm Lệ Lam, Tiêu
Thanh là người đáng tin cậy, Hạ Khải có thể tạm thời cho qua vì có Quỷ
Sư ước thúc. Còn Hiên Phiên Long…
- Hắn phải chết! - Lão Mặc cười lạnh. - Bằng mọi giá phải giết được
hắn, bịt được đầu mối này. Bằng không ngươi cứ chờ những kẻ tham lam như hắn xếp hàng tới cửa đi.
Niệm Lam trầm mặc. Theo lý mà nói nó còn quá nhỏ, tay còn chưa dính
máu bao giờ. Thế nhưng kỳ lạ là đối với chuyện giết người nó không hề có chút tâm lý phản kháng nào, thậm chí còn cho rằng đây là chuyện đương
nhiên. Chẳng lẽ nó bẩm sinh đã là người biến thái, độc ác như vậy?
- Tiêu Thanh đại ca, Hạ Khải, còn đánh được không?
Tiêu Thanh vặn cổ phát ra từng âm thanh răng rắc, hào sảng nói:
- Vừa nãy chỉ là một chút khởi động mà thôi. Đến đây!
Hạ Khải không nói gì, đi tới cùng chiến tuyến với Tiêu Thanh. Hai tên này không ưa gì nhau, nhưng đối phương rất nguy hiểm. Hắn lại hơn hẳn
bọn họ một cấp bậc, bắt buộc phải hợp sức mới có cơ hội. Niệm Lam nhìn
chằm chằm Hiên Phiên Long ở phía đối diện đang rút cây đao rất lớn sau
lưng ra, thận trọng nói nhỏ:
- Tiêu Thanh đại ca, Hạ Khải, cố gắng cầm cự, vừa đánh vừa lùi ra cửa. Đệ có cách ứng phó với hắn.
Tiêu Thanh gật đầu, Hạ Khải chỉ nhếch mép cười. Tuy nó không vừa ý
với thái độ chỉ huy của Niệm Lam, nhưng dù sao đó cũng là cách tốt nhất. Chỉ cần ra khỏi Táng Địa, Hiên Phiên Long sẽ không dám ra tay với bọn
họ.
Hiên Phiên Long hơi cúi người xuống, cây đao rất lớn trong tay hắn
lại nhẹ tựa lông hồng, chỉ cầm bằng một tay. Lam năng xung quanh bắt đầu dao động như từng làn sóng nhỏ, có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
- Nhu Thủy Phục Ma, Xuyên Vân!
Thanh đao vung lên, một gợn sóng màu lam trong chớp mắt đã tới trước
Tiêu Thanh và Hạ Khải. Hạ Khải gầm lên, khí đen từ khiên quỷ bao bọc lấy toàn thân nó, biến thành bộ khải giáp như lúc đánh với Vũ lão sư. Khiên quỷ lúc này không biến mất, mà còn biến to ra một chút. Hạ Khải cắm
khiên xuống đất, hai tay song song áp vào khiên, hạ thấp chân trụ, hình
thành thế phòng thủ vững chắc nhất có thể. Linh cảm của nó nói rằng
chiêu thức Xuyên Vân này của Hiên Phiên Long rất đáng sợ.
Tiêu Thanh một tay nắm lấy áo Niệm Lam nhảy ra sau lưng Hạ Khải, một tay đặt lên vai nó, trầm giọng nói:
- Đỡ được không?
- Không rõ, có thể phế hai tay.
Tiêu Thanh không nói nhiều, lập tức một luồng lam năng cực mạnh
truyền sang Hạ Khải, gia cố cho khiên quỷ. Hai con mắt trên giáp trụ
sáng rực lên, cả bộ giáp tràn đầy sức sống. Khiên quỷ vốn có màu đen âm
trầm nay có thêm một lớp ánh sáng màu lam bọc bên ngoài, tỏa ra khí tức
mạnh mẽ hơn hẳn.
Mọi chuyện nói thì lâu nhưng diễn ra cực nhanh. Làn sóng Xuyên Vân đi tới đâu, bia mộ bị cắt nứt tới đó. Tròng mắt Hạ Khải co rút lại, vừa
rồi nó và Tiêu Thanh đánh nhau sống chết cũng không thể để lại dấu vết
gì trên bia mộ, vậy mà chỉ một chiêu của Hiên Phiên Long đã làm được.
Xuyên Vân chạm đến khiên quỷ, ánh sáng lóe lên.
Xì…
Giữa điểm va chạm tia lửa tóe ra xung quanh, âm thanh như tiếng sắt
cưa vào nhau đinh tai nhức óc. Niệm Lam ôm đầu thống khổ quỳ xuống đất.
Hạ Khải và Tiêu Thanh chậm rãi bị đẩy lùi lại, cánh tay Hạ Khải đã bắt
đầu kêu răng rắc, chảy máu.
Xuyên Vân tiếp tục ép tới, một nửa làn sóng đã biến mất. Âm thanh
ngày càng chói tai hơn. Hai tai Niệm Lam bắt đầu chảy máu. Giáp trụ trên cánh tay Hạ Khải nứt ra, vỡ vụn. Tiêu Thanh gầm lên, nó bỏ tay ra khỏi
vai Hạ Khải, nắm lại thành nắm đấm màu lam đấm thẳng vào khiên quỷ.
Ầm!
Tiêu Thanh, Hạ Khải và Niệm Lam bị đánh bay ra phía sau. Xuyên Vân
cuối cùng đã bị cản lại, nhưng hậu quả cũng vô cùng nặng nề. Niệm Lam
không có sức chiến đấu, suýt chút nữa đau đến ngất đi. Tiêu Thanh bật
dậy, nhổ ra một ngụm máu, trầm giọng nói:
- Hắn chỉ hơn chúng ta một bậc, nhưng quá đáng sợ.
Hạ Khải cũng cố gắng gượng đứng lên. Toàn bộ giáp trụ đã vỡ nát,
khiên quỷ cũng ảm đạm không ánh sáng. Hai tay nó đầm đìa máu, bị bẻ gãy
gập rợn người:
- Ta cũng không ngờ hắn lại mạnh như vậy. Quá mạnh so với một Nhị Lam thông thường. Quỷ, chữa trị cho ta.
Khí đen từ khiên quỷ bao lấy cánh tay Hạ Khải, chỉ nghe thấy từng
tiếng xương kêu răng rắc. Nó hơi nhăn mặt nhưng tuyệt đối không kêu rên
một tiếng, nhìn chằm chằm vào Hiên Phiên Long đang chống đao đứng phía
xa.
- Đỡ được Xuyên Vân, tính ra các ngươi có chút bản lĩnh. - Hiên Phiên Long cười cười, vác đao lên vai xông tới. - Để xem đỡ được bao lâu. Nhu Thủy Phục Ma, Điệp Lãng!
Cả thân thể Hiên Phiên Long lấy hắn làm trung tâm bắt đầu xoay tròn,
tỏa ra từng làn sóng gợn. Chiêu thức Xuyên Vân vừa rồi là tập trung lam
năng, đánh ra một gợn sóng theo một phương vị nhất định trong phạm vi
khá xa. Điệp Lãng thì ngược lại, gợn sóng do Điệp Lãng tạo ra chỉ có tác dụng trong phạm vi rất nhỏ, xung quanh người của Hiên Phiên Long. Uy
lực của Điệp Lãng cũng không mạnh bằng Xuyên Vân, nhưng chiêu thức này
có tính liên tục, và càng đánh khả năng gây sát thương càng lớn. Chỉ cần tích tụ đủ lực, Điệp Lãng có thể có uy lực mạnh gấp đôi Xuyên Vân!
- Nhu Thủy Phục Ma là một bộ chiêu thức khá cơ bản, thật không ngờ
tiểu tử này có thể vận dụng và phát triển nó mạnh mẽ như vậy. - Lão Mặc
ngạc nhiên nói. - Không hổ danh là đệ tử Thiên Lam Thư Viện.
- Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, ta muốn hắn nằm lại nơi
này. Bí mật của Lệ Lam tuyệt đối không thể bại lộ. - Niệm Lam vất vả bò
dậy, cố gắng chịu đựng cơn đau nhức từ hai tai. - Tiêu Thanh đại ca, Hạ
Khải, mau rút.
Tiêu Thanh gật đầu, nhấc Niệm Lam ném lên lưng mình chạy thục mạng.
Hạ Khải hừ mũi một tiếng khinh thường nhưng vẫn quay đầu bỏ chạy. Hiên
Phiên Long cười lớn:
- Chạy đi, các ngươi cứ chạy đi. Để xem có nhanh bằng Điệp Lãng của ta không!?