Phía bên trong cửa là một khoảng sương xám, hoàn toàn không thể thấy rõ tình huống bên trong. Trong làn sương xám mênh mông ấy, một âm thanh nghe như tiếng chuông kỳ dị mà cổ xưa vọng ra, trong đó còn pha trộn với tiếng xích va vào nhau.
Khi nghe thấy âm thanh này, Đoàn Thành Xuân và thiên sư tóc bạc đã có tuổi đứng bên cạnh nhìn nhau.
“Hội trưởng Đoàn, âm thanh này là?”
Đoàn Thành Xuân cau mày, cẩn thận nghe một lát, nói: “Chuông trấn hồn, xích câu hồn.”
Chuông trấn hồn, xích câu hồn.
Khi cả hai món đồ này cùng xuất hiện chứng tỏ một điều.
Quỷ sai câu hồn, sinh linh tránh lui.
Chỉ là quỷ sai âm phủ hơn trăm năm nay chưa từng lui tới dương thế, sao đột nhiên lại ngang nhiên xuất hiện ở đây?
Khi mọi người từ sợ hãi chuyển sang nghi ngờ, rốt cuộc một bóng người đã
xuất hiện phía sau cánh cửa. Người nọ mặc một chiếc áo đen đi ra, cơ thể được lớp sương đen bao phủ, không thấy rõ mặt.
“Đó là quỷ sai âm phủ à?” Một thiên sư già để chòm râu hoa râm khó tin xoa
mắt. Thậm chí ông ta còn nghi ngờ liệu có phải mình mới qua được kiếp
nạn nào đó nên nhìn thấy ảo giác không.
Nhưng sự xuất hiện của quỷ sai này mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Sương mù trong cửa càng lúc càng dày, hoàn toàn bao phủ cổ trấn, dường như tách thành
một khoảng không gian khác.
Xuất hiện cùng sương mù là âm binh địa phủ, quỷ sai ùn ùn kéo ra.
Đoàn Thường Sâm ngơ ngác quay đầu, nhìn Đoàn Thường Lâm hỏi: “Anh, sao em thấy cảnh này quen vậy?”
Tuy câu này hơi khó hiểu, nhưng Đoàn Thường Lâm không thấy đứa em nhà mình
ngớ ngẩn, bởi vì cậu ta cũng có cảm giác tương tự. Cảnh này rất quen
thuộc, tiếng chuông quen thuộc, sương mù quen thuộc, rốt cuộc bọn họ đã
từng gặp ở đâu nhỉ?
Chẳng qua chỉ vài
phút sau, mọi người đã dần quen với sự xuất hiện của quỷ sai, vì số
lượng quỷ sai hiện ra càng lúc càng nhiều, thậm chí là cực kỳ đông,
nhanh chóng bao phủ toàn bộ khu trấn nhỏ.
Những quỷ sai kia sau khi xuất hiện thì không phát ra bất cứ tiếng động cũng như hành động gì, chỉ đứng yên ở đó.
Cuối cùng tiếng chuông trấn hồn cũng ngừng lại.
Không gian trở nên yên tĩnh, thiên sư phía dưới không ai dám lên tiếng. Quỷ sai bên trên dường như cũng không có động tĩnh.
Ngay khi Đoàn Thành Xuân đang phân vân mình có nên đứng ra nói gì đó không, cánh cửa trên không kia lại có động.
Lần này chỉ xuất hiện một người.
Người nọ mặc đồ trắng, khuôn mặt tuấn mỹ, trông cực kỳ hiền lành.
Nhưng khi hắn cất tiếng lại khiến mọi người chấn động.
“Kẻ hèn họ Tạ.”
Tạ? Tạ!
Dòng họ này, còn có thế trận âm binh trước mắt đều khiến những người ở đây
nhớ tới Tạ thất gia dưới âm phủ. Đối với thiên sư trong xã hội hiện đại, vị Tạ thất gia này có thể xem như nhân vật trong truyền thuyết.
Thiên sư được xem như người hành tẩu giữa hai giới, hiện giờ đối diện với
nhân vật trong truyền thuyết, những thiên sư còn trẻ bỗng dâng lên cảm
xúc kích động vì được thấy nhân vật truyền kỳ. Những thiên sư lớn tuổi
hơn một chút lại nghĩ chuyện không đơn giản như vậy.
Đoàn Thành Xuân nói: “Không biết Tạ thất gia đại giá quang lâm vì chuyện gì?”
Đoàn Thành Xuân nói đến đây, đột nhiên nhớ tới ngày đó khi Đoàn Lệ quay về
đã nói sẽ có chuyện lớn xảy ra, chẳng lẽ chuyện mà hắn nói là chỉ tình
huống lúc này.
Nhưng mà… Ông cau mày nhìn thoáng qua hướng thiên sư nhà họ Chu, sao bố cục nhắm vào nhà họ Chu lại như thế này?
Hiện tại tất cả các thiên sư thuộc phe nhà họ Chu đều đến hiệp hội Thiên Sư
nhờ kế sách của Đoàn Lệ. Vậy rốt cuộc nó có liên quan gì đến việc quỷ
sai âm phủ xuất hiện?
Tạ Tất An vẫn giữ
khuôn mặt bình tĩnh, dùng giọng điệu hiền lành nói: “Xin đừng căng
thẳng, kẻ hèn này đến đây là vì được bạn nhờ, không có ác ý.”
Hắn thấy những người bên dưới có biểu cảm khác nhau, bất đắc dĩ cười nói:
“Trước đây thiên sư dương thế và âm phủ cũng xem như đã từng hợp tác,
bây giờ nối lại chút tình cảm cũng không có gì quá…”
Ngoài mặt Tạ Tất An bình tĩnh, trong lòng lại thầm mắng rốt cuộc phía bên Kỳ
Vô Quá khi nào mới có thể thu phục. Mấy lời nhảm nhí hắn đứng đây nói
hắn còn không tin được. Tạo ra thế trận phô trương như vậy là để hấp dẫn lực chú ý, kéo dài thời gian cho Kỳ Vô Quá. Tạ Tất An thở dài, cũng chỉ đẹp mặt cho Kỳ Vô Quá mà thôi.
Cuộc đối thoại vô nghĩa kéo dài một lát, khi Tạ Tất An vì nghèo từ ngữ mà cứng đờ, cuối cùng hắn cũng thấy được Kỳ Vô Quá.
Kỳ Vô Quá đi ra khỏi phòng, giơ món đồ trên tay lên, nói: “Cảm ơn.”
Mọi người nghe thấy âm thanh đột nhiên xuất hiện, theo phản xạ xoay người nhìn qua.
Từ trong phòng họp mở mấy ngày nay, có một thanh niên khoảng hai mươi mấy
tuổi trông khá lạ mặt đi ra, không biết lai lịch như thế nào.
Đoàn Duệ Thành đứng gần đó hơi ngạc nhiên, nhỏ giọng nói: “Không phải thế trận này là…”
Đoàn Thường Sâm vốn đang tò mò với tình hình bây giờ, vừa nghe đã nhỏ giọng hỏi: “Cái gì?”
Đoàn Duệ Thành không nói gì nữa, chỉ giơ tay ra hiệu im lặng.
Người bên nhà họ Chu đã chịu đủ kinh sợ, thậm chí còn hơn người nhà họ Đoàn
nhiều, bởi vì thứ thanh niên kia đang cầm trong tay rõ ràng là mảnh
phướn dẫn hồn. Không biết người này đã thâm nhập vào căn phòng phía sau
chúng từ bao giờ, lấy tất cả mảnh phướn dẫn hồn ra làm chứng.
“Cậu… cậu muốn làm gì! Mau ngăn cậu ta lại!”
Người lên tiếng là tộc trưởng đương nhiệm nhà họ Chu, Chu Bỉnh Diệu.
Ông ta vừa lên tiếng, thiên sư phe nhà họ Chu đều rục rịch lao lên chuẩn bị đoạt lại món đồ quan trọng nhất của nhà họ Chu. Lúc này một người từ
phía sau Kỳ Vô Quá đi lên, vóc người cực cao, khí thế lẫm liệt, trên mặt mang theo chút sát ý.
Tất cả những người ở đây đều biết về sự tồn tại của người này.
Là Đoàn Lệ nhà họ Đoàn, hắn không nói gì, chỉ im lặng đứng về phía kia, người nhà họ Chu lập tức rụt về sau.
Chu Bỉnh Diệu cậy mình lớn tuổi, thấy Đoàn Lệ xuất hiện vẫn cứng đầu cứng
cổ: “Có tật giật mình, Đoàn Lệ, cậu đang muốn hủy chứng cứ đúng không!”
Kỳ Vô Quá thấy thế, chỉ vào muôn vàn âm binh đang xếp hàng, nói: “Muốn
đánh nhau à? Thử ước lượng mình xem, nhắm đánh nổi đám trên kia không?”
Thiên sư bày trận nhà họ Chu nghe thế liền thấy bất thường, rốt cuộc người này có thân phận gì mà có thể ra lệnh cho âm binh.
Chu Bỉnh Diệu cau mày, nói: “Bớt phô trương đi! Âm binh âm phủ há để một người bình thường như cậu sai sử!”
Kỳ Vô Quá mỉm cười, không cảm thấy có gì phải chột dạ, cũng không thấy
mình mượn Tạ Tất An tới uy hiếp có gì không ổn. Dù sao cậu chỉ là quan
văn, tìm Tạ Tất An mượn âm binh vốn là vì miễn cho một quan văn như cậu
còn phải vén tay áo đánh nhau.
“Ông có thể thử.”
Chu Bỉnh Diệu vừa tiến lên một bước, đột nhiên nghe thấy tiếng binh khí
tuốt ra khỏi vỏ trên đỉnh đầu. Ông ta ngẩng lên nhìn, suýt nữa sợ tới
mức hồn bay phách tán, không giữ được vẻ đạo mạo như cũ.
Kỳ Vô Quá thấy người nhà họ Chu đã chịu yên phận, lúc này mới cầm phướn
dẫn hồn giao cho Đoàn Lệ, hỏi: “Anh có cách ép hắn ra à?”
Đoàn Lệ gật đầu, sau đó đi với Kỳ Vô Quá đến chỗ Đoàn Thành Xuân.
“Cha, những chuyện đã bàn trước đó chuẩn bị xong cả chưa?”
Đoàn Thành Xuân gật đầu, trước đây khi Đoàn Lệ nói muốn dùng Tru Tà Trận,
tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng. Ông mở di động nói gì đó, lớp gạch
xanh cổ xưa trên mặt đất có hoa văn phức tạp sáng lên.
Chu Bỉnh Diệu cũng bắt đầu thấy bất thường, có vẻ lần này nhà họ Đoàn lấy
lùi làm tiến, nhử hết nhà họ Chu bọn chúng tới nơi này.
Ông ta nhớ tới kế hoạch tốn mấy thế hệ người chấp hành nhà họ Chu, lại nhìn thoáng qua mảnh phướn bị Đoàn Lệ siết chặt trong tay, trong lòng bỗng
dâng lên cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Ngay
khi Chu Bỉnh Diệu đang nghĩ có nên tìm cớ rời đi hay không, ông ta thấy
Kỳ Vô Quá nhìn qua, nói: “Phiền ông đứng im, bằng không tôi cũng không
đảm bảo sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì đâu.”
Giọng của cậu nghe bâng quơ nhẹ nhàng, chỉ là bên trong chứa hàm ý uy hiếp khiến Chu Bỉnh Diệu sợ hãi.
Chu Bỉnh Diệu biết Kỳ Vô Quá, thân là người quan trọng nhất trong kế hoạch
hồi sinh đại nhân vật, đương nhiên ông ta biết gương mặt này. Chỉ là ông ta chưa từng nghĩ thanh niên này lại có liên quan tới âm phủ.
Kỳ Vô Quá không thèm đảo mắt nhìn người nhà họ Chu lấy một cái, có Tạ Tất
An và quỷ sai câu hồn ở đây, người nhà họ Chu chứa mảnh hồn Tham Lang
đừng hòng rời đi.
Điểm quan trọng lúc này là phải ép những phần hồn còn lại của Tham Lang ra, hợp thành hồn Tinh
Quân hoàn chỉnh mới có thể đưa hắn quy vị.
Lúc này trận Tru Tà đã hoàn toàn khởi động, cả tòa cổ trấn đều được bao phủ trong ánh sáng vàng nhạt, nếu không phải có sương mù xám do âm binh
mang đến, chỉ sợ sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ.
Đoàn Lệ cầm phướn dẫn hồn đặt vào mắt trận Tru Tà, sau đó rút dao rạch vào
lòng bàn tay. Máu tươi của hắn nhỏ lên phướn dẫn hồn, mang tới hiệu quả
ngang với chất dẫn cháy.
Ngọn lửa cao mấy thước bùng lên, trong ngọn lửa cháy hừng hực, phướn dẫn hồn rách nát
vặn vẹo hét thảm như có sự sống. Cũng trong ngọn lửa, một luồng khói
dâng lên, tụ lại thành hình người.
Kỳ Hãn Dật mặt mày nhăn nhó, tức giận mắng: “Kỳ Vô Quá! Anh là đồ vô nhân
tính, đi đối xử với em trai mình như vậy! Anh đúng là đáng sợ! Giết tôi
chưa đủ, còn muốn tôi hồn bay phách tán!”
Kỳ Vô Quá thản nhiên, lông mày không thèm nhướng lên, nói: “Quá khen, tôi đây không làm nổi anh trai Tinh Quân đâu.”
Đoàn Lệ ghé vào tai cậu, nhỏ giọng nói: “Làm được, đương nhiên là làm được.”
Kỳ Vô Quá dở khóc dở cười, tuy bây giờ đang là lúc khẩn cấp, Đoàn Lệ vẫn
không thèm đặt Tham Lang Tinh Quân vào mắt, còn có tâm trạng tán tỉnh
cậu. Cậu nhìn Đoàn Lệ, cố gắng giữ lại khuôn mặt bình tĩnh.
Tham Lang thấy mượn hình thể Kỳ Hãn Dật không thể khiến Kỳ Vô Quá mảy may
dao động, cảm giác linh hồn bị thiêu đốt khiến hắn vô cùng đau đớn. Hắn
không tin lại có người không chịu chút ảnh hưởng nào khi đối diện với
tình huống này.
Kế hoạch của Tham Lang
vốn sẽ nhân lúc người này dao động để gieo lời dẫn. Có hồn phách mạnh
thế này nuôi dưỡng, dù đánh mất phần hồn này cũng chẳng sao.
Trước đây hắn đã dùng cách này để lừa Phá Quân, thậm chí lừa cả Tử Vi Đế
Tinh, cuối cùng mượn tay che mắt Thiên Đạo trốn được một kiếp.