Cái cảnh thử vai trong các đoàn phim về cơ bản là giống nhau, tổ đạo
diễn và tổ quay phim cùng góp mặt, một vài nhân viên công tác đi đi lại
lại tiếp đón. Vị trí của Cù Yến Đình đối diện với monitor, hai bên là
Phó đạo diễn và Đạo diễn điều hành.
Lục Văn kê ghế ngồi chen chúc đằng sau, duỗi đầu ra vừa khéo lấp kín khe hở giữa Cù Yến Đình và Nhâm
Thụ, nhiều lần suýt gác cằm lên vai Cù Yến Đình luôn.
Hắn biết
điều chỉ ngồi ngoài quan sát chứ không chen miệng hay lầm bầm lầu bầu,
thỉnh thoảng không nín nổi nữa mới giật nhẹ tay áo Cù Yến Đình, ghé sát
lại thì thầm: "Em thấy người này được đấy."
Áo sơ mi ướt nước
buộc quanh hông, Lục Văn mặc áo cộc tay thấy hơi lành lạnh mà vẫn cố
chịu, y chang một đứa trẻ yếu ớt được bố mẹ đưa đến cơ quan, và thế là
bao bệnh tật bay biến hết khi đứng trước mặt người ngoài.
Tổng
cộng có 34 diễn viên tham gia thử vai, có người đóng phim lâu năm, có
người vẫn đang đi học, được chia thành các nhóm khác nhau theo nhân vật
mình chọn.
Lúc làm biên kịch, Cù Yến Đình không có quyền quyết
định, đây là lần đầu tiên tự mình thực hiện. Anh không cắt ngang, nét
mặt bình thản quan sát từng người, đợi họ diễn xong mới đánh giá tốt hay không với tổ đạo diễn.
"Lời thoại không ổn, nhấn nhá chưa rõ ràng, chưa lột tả được hết cảm xúc trong câu."
"Chưa nhập vai, cậu ta đang cố bắt chước phong cách của diễn viên kì cựu."
"Sinh viên năm 2 Đại học, kiến thức nền tảng không đạt chuẩn, tôi nghi ngờ thành tích môn học hình thể của cậu ta rất kém."
Cù Yến Đình công bằng và nghiêm khắc, thẳng tay đánh trượt hơn nửa số
người, tiếng mưa rơi mỗi lúc một to, diễn viên thử vai xong lần lượt ra
về, lượng người trong studio càng ngày càng ít khiến căn phòng toát nên
vẻ quạnh hiu.
Buổi thử vai không nghỉ giải lao giữa chừng mà tiến hành liên tục đến chiều, sau khi kết thúc, tổ đạo diễn và nhà sản xuất
mở cuộc họp, họp xong thì sắc trời đã sẩm tối.
Cù Yến Đình thu
dọn đồ đạc, nói với ekip chương trình đã đi theo họ cả ngày nay: "Vất vả cho mọi người quá, khô khan lắm đúng không?"
"Không đâu không đâu." Biên tập viên cầm kịch bản: "Biên kịch Cù có kế hoạch gì tiếp theo chưa?"
Cù Yến Đình quay đầu lại tìm Lục Văn, cậu chàng ngửa cổ tựa vào lưng ghế,
đắp áo sơ mi lên mặt ngủ khìn khịt, anh kéo áo ra và gọi: "Heo ơi tan ca nào."
Lục Văn mơ mơ màng màng túm lấy tay anh: "Ơ, đến giờ cơm rồi à?"
Cù Yến Đình sợ Lục Văn sẽ nói lung tung, trước lúc rút tay ra bèn lặng lẽ
bấm mạnh vào lòng bàn tay hắn. Lục Văn vừa đau vừa nhột, kêu lên và tỉnh hẳn ngủ.
"Trước sân khấu và sau hậu trường" không sắp đặt kịch
bản, ekip chương trình chỉ đưa ra định hướng tổng thể, biên tập viên
nói: "Chúng ta tiện thể quay thêm vài nội dung về sinh hoạt đời thường
được không?"
Cù Yến Đình sửng sốt: "Cụ thể là thế nào?"
Biên tập viên giải thích: "Diễn viên trên sân khấu và đạo diễn sau hậu
trường, cái này thì không có vấn đề gì cả. Thực ra nó còn mang một ý
nghĩa khác nữa, công việc nghệ thuật các anh thể hiện ra ngoài là trên
sân khấu, sinh hoạt đời thường là sau hậu trường."
Phần lớn các
cảnh quay gần đây đều liên quan đến công việc, xong việc cái là Lục Văn
và Cù Yến Đình tách ra ngay, biên tập viên hỏi dò: "Có thể quay thêm một vài đoạn về cuộc sống riêng tư không ạ?"
Lục Văn dùng cái đầu
vừa tỉnh ngủ để nghĩ, không thể quay, quay cũng không phát sóng được,
với cả mình đã ở riêng bao nhiêu hôm con mẹ nó rồi, làm gì còn riêng tư
nữa.
Bất kể thế nào, họ vẫn đồng ý một cách đầy chuyên nghiệp. Ra cửa, gió lạnh cuốn theo mưa làm Lục Văn hắt xì, hắn hỏi: "Thầy Cù ơi,
đã chọn được nam số 2 chưa?"
Cù Yến Đình bảo rồi, buổi sáng thấy
nhiệt độ hạ xuống, anh bèn mặc thêm áo khoác dài, bấy giờ mặc kệ ống
kính và người ngoài, cởi ra choàng cho Lục Văn.
Ấm đến mức thở dài, Lục Văn hỏi tiếp: "Nói chuyện xong xuôi chưa anh?"
Cù Yến Đình trả lời: "Tối nay đi nói chuyện, anh hẹn rồi."
Lục Văn không thấy xe Bentley đâu, hắn đoán Cù Yến Đình đi cùng nhà sản xuất bèn bảo: "Thế em chở anh đi nhé?"
"Vừa tỉnh ngủ có lái xe được không đấy, thôi để anh cầm lái cho." Cù Yến
Đình cầm chìa khóa xe của Lục Văn và ấn nút về phía chiếc xe thể thao
đang tắm mình trong mưa: "Em đi nói chuyện cùng anh luôn đi."
Hai tháng trước khi tốt nghiệp Đại học, Lục Văn bị lão Trịnh lừa đến Hoàn
Lục gặp đối tác làm ăn, hắn mồm năm miệng mười nói hươu nói vượn và về
nhà được một trận đòn nhớ đời. Lục Văn biết mình biết ta nói: "Nếu thế
thì anh phải cản em lại đừng để em phá rối đấy."
Cù Yến Đình nói: "Chủ yếu phải dựa vào chính em thôi."
Xe thương vụ của ekip chương trình đi theo sau, Cù Yến Đình chở Lục Văn
rời khỏi Phim trường, lần đầu lái xe thể thao nên anh thấy hết sức mới
mẻ, mãi mới nhớ ra trong xe đang đặt hai camera.
Đường sá vùng
ngoại thành thông thoáng, về đến nội thành cũng qua giờ cao điểm rồi,
giúp Cù Yến Đình lái đến Nhà hát lớn một cách suôn sẻ.
Xuống xe
bắt đầu ghi hình, Cù Yến Đình dắt Lục Văn vào rạp hát, hôm nay không có
suất diễn, hàng ghế VIP và VVIP nằm trên tầng -bao quanh nửa vòng sân
khấu - trống trơn, hơn một nghìn chỗ ngồi im lặng chờ khách đến.
Trên sân khấu không dựng cảnh, sáu người diễn viên cũng không hóa trang đang luyện tập lần cuối cho buổi diễn chính thức vào ngày mai. Trong đó có
một ông cụ còng lưng, tuy áo quần là lượt nhưng lại diễn toát nên cái vẻ bần hàn cơ cực một cách nhịp nhàng tinh tế.
Nghiêng đầu, gương mặt đoan trang nho nhã của Dư Hiếu Khanh quay về phía khán đài.
Toàn bộ thành viên trong ekip chương trình đồng loạt khiếp sợ, không ngờ
mình lại được quay một nhân vật tai to mặt lớn nhường này, anh trai quay phim xúc động đến mức run tay: "Vãi chưởng! Là Dư Hiếu Khanh!"
Lục Văn phản ứng nhanh lẹ, mừng rỡ hỏi Cù Yến Đình: "Anh muốn mời thầy Dư đóng Đường Đức Âm?!"
Cù Yến Đình đáp: "Thử chút thôi, xem xem tôm có thể mời rồng đến nhà được hay không."
Khi buổi tập kết thúc, đoàn người bước vào phòng nghỉ ngơi, kịch nói phải
hoạt động cổ họng nhiều, Dư Hiếu Khanh uống một bát canh lê, những giọt
mồ hôi nhễ nhại chứng tỏ ông đã tập luyện đến mức kiệt sức vì một giây
phút lên sân khấu.
"Anh Dư." Cù Yến Đình mở lời: "Chúc buổi diễn ngày mai của anh thành công rực rỡ."
Dư Hiếu Khanh lau mồ hôi và nói: "Đừng khách sáo như người lạ thế, ngồi đi."
Lục Văn nóng lòng chào hỏi: "Thầy Dư, thầy còn nhớ tôi không? Chúng ta lại gặp nhau rồi!"
Dư Hiếu Khanh cười bảo: "Tôi đâu mắc bệnh Alzheimer đâu, đứng trên sân
khấu nhìn thấy cái dáng cao to của cậu đầu tiên đấy, thế nào, xem tôi
diễn thấy sao?"
Lục Văn thổi phồng: "Y như người nhặt ve chai thật."
"Sao nghe hơi gượng thế nhỉ?" Dư Hiếu Khanh hồi tưởng: "Những ngày lượm ve
chai trong hẻm Cỏ Thơm vẫn vui hơn, ngày nào cũng được tán dóc với cậu
đôi câu."
Lục Văn cảm thấy vinh hạnh cho mình quá, bèn dò hỏi: "Hay là... Chúng ta kết bạn wechat nhé?"
Sau khi chào hỏi, Dư Hiếu Khanh bớt nhọc hơn, ông hay để ý tin tức dạo gần
đây nên đã đoán được ý định của Cù Yến Đình: "Đến thăm anh mà đi tay
không à?"
Cù Yến Đình rút kịch bản "Náu mình" trong túi ra, cầm
hai tay đưa cho ông và nói đầy trịnh trọng: "Anh đại, đây là phim điện
ảnh của em."
Trên bìa kịch bản, bên dưới tên phim "Náu mình" in
dòng chữ "Đạo diễn" và "Biên kịch", Dư Hiếu Khanh đưa mắt nhìn hai danh
xưng ấy, đầu ngón tay vuốt ve ba chữ "Cù Yến Đình" đằng sau.
Ông bùi ngùi nói: "Chậm trễ biết bao năm, cuối cùng cậu đã đến tìm anh để thực hiện lời hứa rồi."
Gian nan trắc trở phải trải qua giữa lúc ấy nhiều quá, Cù Yến Đình không thể kể mọi chuyện bằng vẻ bình tĩnh thong dong được, anh cũng không muốn
phá hỏng bầu không khi bằng những cảm xúc mùi mẫn bi thương, nên đã chọn cách im lặng.
Lục Văn bước tới ôm vai Cù Yến Đình, xua tan sự im lặng: "Đây là bộ phim do tôi và thầy Cù hùn vốn vào đấy, tôi cũng có phần."
Dư Hiếu Khanh hỏi hắn: "Thế các cậu sắp xếp cho tôi nhân vật gì?"
Cù Yến Đình đáp: "Anh đại, anh xem kịch bản trước đi, nếu thấy thấy và đồng ý thì hẵng bàn tiếp."
Nhưng Lục Văn thì không muốn vuột mất cơ hội tốt, vội nói: "Diễn ông cậu tồi tệ của tôi, Đường Đức Âm."
"Tôi diễn cậu của cậu, hơi già thì phải?" Dư Hiếu Khanh nhã nhặn vắt chéo chân: "Thế cháu trai à, cháu diễn vai nào?"
Lục Văn giải thích trước: "Vì tôi là con út trong nhà nên kém bề trên rất
nhiều tuổi." Rồi xấu hổ nói: "Tôi diễn nam số 1, Mạnh Xuân Đài."
Dư Hiếu Khanh hỏi lại: "Tôi đóng cặp với cậu?"
"Ờm..." Lục Văn không đủ tự tin, liếc mắt dòm Cù Yến Đình: "Thầy cảm thấy tôi không xứng?"
Dư Hiếu Khanh cố ý chế nhạo: "Tôi sợ cậu không gánh được diễn xuất của tôi thôi, thế thì thảm lắm."
Lục Văn nhớ lại cảnh tranh chấp giữa Diệp Sam và mẹ Diệp, lúc ấy đối mặt
với Đào Mỹ Phàm, hắn đã phải chịu áp lực vô cùng nặng nề, mà Đào Mỹ Phàm đứng trước mặt Dư Hiếu Khanh chỉ là lớp người đi sau, thậm chí là một
bé gái.
Nhưng hắn lại nghĩ, lần đó mình gánh được diễn xuất của
Đào Mỹ Phàm, nhỡ đâu lần này cũng gánh được Dư Hiếu Khanh thì sao? Không thử sao biết được?
Cù Yến Đình lẳng lặng đứng nhìn, anh vốn
không muốn chen vào giải vây, nhưng thấy Lục Văn mím môi rối rắm mãi thì không dằn được mềm lòng. Đang định lên tiếng thì Lục Văn đã nói trước:
"Vậy thử một lần xem sao."
Dư Hiếu Khanh khựng lại giât lát rồi cười phá lên: "Được, có khí phách!"
Ra khỏi Nhà hát lớn đã hơn 9 giờ, nội dung tập đầu tiên của "Trên sân khấu và sau hậu trường" đã ghi hình xong xuôi, ekip chương trình kết thúc
công việc và phải quay về Đài truyền hình tăng ca cả đêm.
Không
còn anh trai quay phim, nhưng camera trong xe vẫn ở đó, ngồi vào xe vẫn
hơi khép nép. Đường về Lục Văn lái xe, đạp ga hòa vào đường phố mưa rơi
rả rích.
Ghế phụ và ghế lái đều đối diện với một camera, Cù Yến
Đình đắp áo khoác dài, ánh mắt đảo đưa lơ đễnh, rồi dán lên cửa sổ giăng kín nước mưa.
Ghi hình thì phải nói gì đó, Lục Văn lên tiếng: "Nghe nhạc không anh?"
Trời mưa đi lại khó khăn, Cù Yến Đình bảo: "Thôi, ảnh hưởng đến việc lái xe."
Một tay Lục Văn đánh lái, một tay chọn bài hát hợp cảnh và ngâm nga theo:
"Đi qua cầu vượt, còn rất nhiều giao lộ, con đường chẳng lắt léo, tí
thôi là đến rồi, ngồi xe em lái, nghe bài hát em nghe, chúng ta thật là
vui vẻ...."
Cù Yến Đình gần mực thì đen, cũng vỗ tay theo nhịp.
Đi được nửa đường thì tạt vào một nhà hàng món Quảng, Cù Yến Đình xuống xe đặt bữa tối và bữa khuya đóng gói về nhà. Lục Văn ngồi lại trên xe một
mình, vắt hết óc nghĩ xem làm cách nào để dẫn Cù Yến Đình về nhà một
cách thật tự nhiên.
Trời mưa gió rét thế này mà bắt hắn chăn đơn gối chiếc thì khác nào giết hắn?
Cù Yến Đình mua xong quay về, xách hai túi đồ ăn to tướng khom người ngồi
vào ghế phụ, rõ ràng không chỉ là suất ăn cho 2 người. Lúc nghiêng người thắt đai an toàn, anh nhướng nhướng lông mày đầy ẩn ý với Lục Văn.
Lái xe lên đường, Lục Văn bảo: "Thầy Cù, em đưa anh về nhà trước nhé."
Cù Yến Đình hỏi ngược lại: "Em định đi đâu?"
Lục Văn đáp: "Em cũng về nhà, em về biệt thự Tử Sơn."
Tất cả mọi người đều biết biên kịch Vương Minh Vũ sống ở Tử Sơn, Cù Yến
Đình mỉm cười với ông kính, vỗ vỗ một túi đồ ăn và nói: "Thế thì hay
quá, anh cũng đến Tử Sơn mang bữa khuya cho cô giáo."
Lục Văn gắng sức kiềm chế biểu cảm, thầm nghĩ không hổ là biên kịch, chém gió giỏi ghê.
Đạp mạnh chân ga lao trên đường làm nước mưa tung tóe, đến khu biệt thự Tử
Sơn, Cù Yến Đình xuống xe trước, xách một túi đồ ăn đưa cho Vương Minh
Vũ thật. Gần 10 giờ, Vương Minh Vũ còn tưởng trộm cắp lừa đảo gì ghé
thăm.
Lục Văn đỗ xe dưới tàng cây, tắt máy, che camera, màn hình
điện thoại sáng lên trong buồng xe đen kịt, cuộc gọi đến hiển thị tên
Tôn Tiểu Kiếm - dạo gần đây đêm nào cũng phải kiểm tra canh phòng.
Nhận máy, Lục Văn không được hùng hồn cho lắm: "A lô?"
Tôn Tiểu Kiếm nói thẳng: "Đang ở đâu?"
Lục Văn đáp: "Vừa về đến nhà."
Tôn Tiểu Kiếm hỏi tiếp: "Nhà nào?"
Lục Văn bảo: "Tử Sơn."
Tôn Tiểu Kiếm: "Một người một nhà chứ?"
"Nói thừa." Lục Văn không trả lời thẳng: "Em không phải một người thì chả nhẽ là cún con bé nhỏ?"
"Không có gì nữa thì em cúp máy đây, buồn ngủ lắm rồi." Lục Văn chột dạ nói: "Yên tâm đi, em không ở cùng thầy Cù đâu."
Tôn Tiểu Kiếm lập tức cảnh giác: "Không được, cậu gào to một câu chửi biên kịch Cù xem nào."
"Đờ mờ anh..." Lục Văn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Cù Yến Đình đang băng qua vườn hoa bước đến đây, hắn phải mau mau lên.
Thằng khốn? Thiểu năng? Mù chữ?
Lục Văn nghĩ ra cả đống, mắt thấy Cù Yến Đình sắp đến rồi, hắn siết chặt
điện thoại hạ quyết tâm gào lên ---- "Cù Yến Đình hồng nhan họa thủy!"
Lục Văn sợ quá vội cúp điện thoại, đúng lúc Cù Yến Đình dừng bước bên cửa
xe và gõ gõ cửa sổ, hắn đẩy cửa ra, mưa phùn rả rích tấp vào đầy mặt.
Cù Yến Đình lấy làm lạ hỏi: "Em vừa gào gì đấy?"
"Đâu có đâu."
"Cái gì nước (thủy) cơ?"
Lục Văn bị ép vào đường cùng, vừa tủi thân vừa yếu đuối ngâm thơ rằng: "Mưa là nước mắt ông trời, em là dòng suối tinh khiết, còn tôi... là dòng
nước đục xấu xa."
Tác giả có lời muốn nói: Vương Minh Vũ ngồi trước cửa sổ vừa ăn xá xíu vừa nhìn hai người họ: Đến chịu người chơi hệ bóng.