Chỉ thấy gã hất tay áo lên, ném ra một lá cờ màu xanh lam quỷ khí um tùm.
Lá cờ vừa được tế lên, lập tức liền có mấy vạn u hồn từ bên trong ào ào
bay ra. Hàng vạn u hồn hơi ngưng tụ, hóa thành hồn ảnh của một con tê
giác khổng lồ. Trên đầu tê giác mọc ra một cái sừng sắc bén vô cùng,
ngay lúc Khương Ly vừa phá giải một kiếm của Lục Thanh, thì hồn thú kia
đã triệt để ngưng tụ, ầm ầm đụng về mạn hông bên phải của Khương Ly.
Hồn thú này mặc dù là do u hồn tạo thành, nhưng bước chân rất nặng, mỗi một bước, lại có thể khiến mặt đất rung chuyển dữ dội.
Khương Ly vừa mới thu hồi kiếm niệm, thì hồn thú kia đã cắm đầu húc tới. Tê
giác man lực quá mạnh, chỉ là dư chấn thôi đã làm Khương Ly đứng không
vững, nên hắn đâu dám cùng con hồn thú này cứng đối cứng, cả người hóa
thành kim quang, tiêu thất tại chỗ. Mà hồn thú lao tới chỉ đụng trúng
một đạo tàn ảnh, cũng đem tàn ảnh đụng cho nát bấy.
Sở Bàn thấy
cảnh này, trong lòng tiếc rẻ. Đối phương tốc độ quá nhanh, mình đánh lén hiểm hóc như thế lại vẫn bị hắn tránh thoát.
Mà tê giác hồn thú
bởi vì một kích đâm quá mạnh, khó xoay chuyển phương hướng, thình lình
đâm tới phía Đoàn Thọ, khiến lão ta thầm mắng ngu xuẩn.
Mẹ nó đồ con lợn Sở Bàn, đã đánh lén không trúng, lại còn phá hỏng thế công của ta!
Đoàn Thọ đành phải vận dụng một đao súc thế từ lâu chém thẳng về phía hồn
thú. Tê giác hồn thú vừa đâm tới gần, càng bị hồn đao chém vỡ làm đôi,
biến thành hàng vạn đạo hồn ảnh.
Nhưng những hồn ảnh này sau khi
vỡ vụn, chợt ngưng tụ thành bộ dạng hồn thú lần nữa. Tựa hồ không bị
thương, vẫn còn sức chiến đấu. Chẳng qua là hồn thú khi nhìn về phía
Đoàn Thọ, ánh mắt có chút sợ hãi.
Dù sao, lão quỷ này vừa nãy chém một đao, liền đem nó tách làm đôi.
Từ điểm này có thể nhìn ra, Đoàn Thọ quả nhiên không hề đơn giản. Tu vi bề ngoài chỉ là cấp sáu sơ kỳ, nhưng lại có thể làm chấp chưởng Chấp Pháp
Đường, hiển nhiên là ẩn giấu thực lực.
Tuy vậy, Khương Ly cũng
không sợ hãi chút nào, Đoàn Thọ mặc dù tu vi không hiện, nhưng nhiều
nhất cũng là một gã cấp sáu trung kỳ mà thôi, còn chưa đến mức khiến hắn bó tay bó chân.
Chỉ thấy Khương Ly bỗng nhiên nâng ngón tay trỏ
chỉ về phía Đoàn Thọ điểm nhẹ một cái, từ đầu ngón tay chợt lóe lên một
tia ánh sáng màu xám, vô thanh vô tức bắn trúng người lão.
Đoàn Thọ cả người đột nhiên cứng đờ, chớp mắt đã bị cố định ngay tại chỗ.
Tiếp theo liền nhìn thấy vô tận kiếm khí như dòng nước lũ ầm ầm lao tới, đem cả người lão trấn áp.
“Đây là môn niệm thuật gì, chỉ cần một ngón tay liền khốn trụ Đoàn trưởng lão rồi?”
Lục Thanh cùng Sở Bàn đều hít vào hơi khí lạnh, mẹ nó Đoàn Ly này quả nhiên không thể coi thường, sức chiến đấu căn bản không thể dùng lẽ thường để ước định. Nếu đánh tiếp, sợ rằng không ổn….
Đoàn Thọ bị khốn trụ vài hơi thở, vừa tránh thoát thì đã bị vô tận kiếm khí nhấn chìm, gắng gượng chống đỡ.
Mà còn sống sót chín gã cấp năm quỷ vật, từng người thân hình hư huyễn,
hầu hết đều bị trọng thương, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Khương Ly,
cũng không dám mạo muội tham chiến.
Dùng Định Thân Thuật và Nhất
Kiếm Trầm Giang chế trụ Đoàn Thọ xong, Khương Ly cũng không cùng hai tên quỷ vật còn lại nói nhảm, há miếng liền phun ra một ngụm Phần Thiên Ma
Diễm trực tiếp bao phủ bầu trời của Chấp Pháp Đường.
“Không tốt!”
Sở Bàn quỷ thân âm thầm run rẩy, bởi vì đám ma diễm màu đen trước mặt
gã, vậy mà đạt tới cấp độ Ngũ phẩm, hơn nữa ma diễm này tựa hồ có khả
năng khắc chế quỷ vật, u hồn.
Tê giác thú hồn vừa bị hỏa diễm bao
trùm, lập tức gào lên đau đớn, mấy vạn u hồn đã bị đốt thành tro bụi, mà Sở Bàn không may dính phải một đốm lửa nhỏ, trên quỷ thân cũng bị đốt
ra một lỗ hổng.
Mà kinh hãi nhất, phải kể đến Lục Thanh, bởi vì
Khương Ly chẳng biết khi nào đã xuất hiện ở bên cạnh gã, vừa định vung
kiếm chém sang, thì chợt có chín thanh kiếm niệm vù vù đâm trúng quỷ
thân.
A a a
Một tiếng gào thét thê lương vang lên, Lục Thanh đã ngã quỵ trên mặt đất run rẩy.
Lục Thanh quỷ thân, thực chất là hồn niệm hấp thu quỷ khí, cùng lực lượng
thiên địa mà thành. Bản chất vẫn là linh hồn, nên làm sao chống đỡ được
chín thanh kiếm niệm cắn xé.
Cùng lúc đó, một bàn tay lớn bóp lấy đầu của gã, cuồng mãnh lực hút đem cả người gã hút cho méo mó.
“Lục trưởng lão, Sở trưởng lão” Đoàn Thọ vừa thoát khỏi vô tận kiếm khí trấn áp, toàn thân đều là vết thương, lại thấy hai gã đồng bạn đồng dạng gặp khó, không nói hai lời liền xoay người bỏ chạy, chả thèm để ý đến thế
cục chiến trường.
Hừ chó má thế cục, chó má minh hữu.
Sở
trưởng lão bị ma diễm vây quanh…Lục trưởng lão bị bắt sống…mà lão thì bị kiếm khí trọng thương. Trận chiến này đã hoàn toàn thất bại, việc tốt
nhất là chạy về trong phủ tìm viện binh.
Nhưng lão còn chưa chạy được mấy bước, thì bỗng nhiên cả người bị định trụ giữa không trung.
“Mẹ nó lại là chiêu này, phá cho ta” Mặt Đoàn Thọ trở nên xám ngắt, liền
cắn răng vận dụng bí pháp, phá vỡ định thân, tiếp tục bỏ chạy.
Định
Đoàn Thọ gắng gượng chạy thêm ba bước, thì cả người lần nữa bị cố định, mà bên tai văng vẳng tiếng cười lạnh của Khương Ly.
“Ngươi trốn không thoát!”
Nhoáng một cái, Khương Ly đã xuất hiện sau lưng, bàn tay túm lấy đầu của lão, vận dụng Thôn Niệm Quyết.
Cảm nhận được hồn lực càng ngày càng suy yếu, biết mình khó thoát cái chết. Đoàn Thọ ánh mắt lóe lên một tia quyết tuyệt, vận dụng ít ỏi lực lượng
cuối cùng, bỗng nhiên tự bạo.
ầm
Một tiếng nổ tung vang lên, khói bụi ngập trời, mặt đất bị nổ thành một cái hố sâu rộng gần mười trượng.
“Khụ khụ” Bất ngờ không đề phòng, Khương Ly bị nổ cho quần áo tan tác, khóe
miệng chảy máu. Còn may thân thể của hắn đã Niết Bàn một lần, da dày
thịt béo, không bị nổ chết.
“Ừm” Khương Ly chợt nhíu mày, thần
niệm khẽ quét qua, cảm nhận được mấy đạo khủng bố khí tức đang tiếp cận
Chấp Pháp Đường. Hiển nhiên đã có người phát hiện tình huống bên này.
“Không thể chờ lâu!” Khương Ly vội vã nhảy ra khỏi hố sâu, há mồm đem Phần
Thiên Ma Diễm hút vào trong miệng, túm lấy đamg thoi thóp Lục Thanh.
“Chết”
Mười tám thanh kiếm niệm chia thành chín hướng lao về phía chín tên quỷ vật cấp năm còn sống sót, đem bọn chúng xoắn giết.
Tiếp theo, một bên xách lấy Lục Thanh, vận dụng Thôn Niệm Quyết thôn phệ, một bên hóa thành kim quang trốn khỏi hiện trường.
….
Khương Ly vừa đi chưa được bao lâu, thì một đám cấp sáu quỷ vật do Đại Lý phủ chủ Đoàn Minh dẫn đầu hùng hổ chạy tới.
Chứng kiến đổ nát Chấp Pháp Đường, Đoàn Minh cả người tức giận đến run rẩy, con mắt đều là sát khí.
“Kẻ nào, rốt cuộc là kẻ nào?”
Cả người hắn khí thế bùng nổ, gằn giọng đọc từng chữ. Ngắn ngủi mấy ngày,
Đại Lý phủ đã chết đi bốn gã trưởng lão, cùng với gần bốn mươi tên cấp
năm quỷ vật, khiến thực lực của Đại Lý phủ hao tổn hơn một phần ba.
“Phủ chủ, có người báo rằng, hôm nay Đoàn Thọ trưởng lão mời Sở Bàn và Lục
Thanh hai vị trưởng lão tới Chấp Pháp Đường để hỗ trợ xử lý một tên quỷ
vật” Lúc này, có tên trưởng lão đứng ra nói.
“Tên quỷ vật đó là ai?”
“Thuộc hạ không rõ, chỉ biết tên của hắn là Đoàn Ly, vừa mới gia nhập Đại Lý Phủ mấy hôm trước”
“Đoàn Ly, tốt một cái Đoàn Ly, truyền mệnh lệnh của ta, toàn bộ Đại Lý Phủ
toàn lực truy nã Đoàn Ly này, kẻ nào giết được hắn, tất có trọng thưởng” Đoàn Minh thu hồi khí thế, lạnh lẽo ra lệnh.
“Rõ”
Lập tức toàn bộ Đại Lý Phủ gà bay chó chạy, toán loạn truy tìm tung tích của Khương Ly.
……
Khu vực phía đông, có một tòa thành trì cao sừng sững, bao trùm phương viên mười dặm, tòa thành này gọi là Đoan Dương, do Phủ Đại Tướng Quân thống
trị.
Lúc này, trong phủ có một tên quỷ vật thân hình cao lớn, trên người mặc áo giáp vàng, đang lạnh lùng nhìn xuống đám thuộc hạ bên
dưới.
“Cho bọn ngươi ba ngày, nếu vẫn không điều tra ra nguyên
nhân cái chết của đám người Lý Thường, khi đó đừng trách bản soái độc
ác"
“Rõ”
Hai tên cấp sáu trung kỳ trưởng lão vội run rẩy chắp tay, nhận lệnh.