Hạ Bỉnh Khiêm cầm quạt lông phe phẩy, bước chân ung dung đi lại giữa ngự thư phòng.
“Dưỡng Long trận là Thượng Cổ Dưỡng Long Trận một góc trận đồ, gia phụ năm xưa thăm dò di tích cổ cơ duyên xảo hợp mà lấy được, ban đầu dự định tặng
cho Yến Vương. Yến Vương xem xét, cho rằng trận đồ ẩn giấu hung hiểm quá lớn, không muốn dùng, vừa lúc rơi vào tay tiểu sinh”
“Trận này
lấy Đại La làm chủ vị, sáu cái quận thành, Huyền Linh Sơn và Đoạn Trường Sơn Mạch làm thứ vị, trên toàn Việt quốc chôn lấp mười vạn mắt trận,
cùng cửu cung bát quái nối thành hàng. Tiểu sinh dùng mười lăm năm, đi
khắp Việt quốc từng chỗ hiểm yếu, cũng tốn hao không biết bao nhiêu
nguyên thạch mới bố trí xong. Dưỡng Long trận một khi dựng thành, sẽ đem khí vận của Việt quốc nối liền một mạch, lấy cả nước khí vận nuôi dưỡng lẫn nhau, dẫn đến qua trăm năm, Đại Việt võ phong hưng thịnh, không chỉ giúp khôi phục những tổn thất do trận chiến vệ quốc năm xưa gây ra, còn khiến Việt quốc quốc lực ngày càng hùng hậu”
Khương Ly gật đầu,
quốc lực của Việt quốc trăm năm trước, ở trong mười nước chỉ đứng hàng
trung bình, thường xuyên xích mích với mấy nước láng giềng. Nhưng gần
đây, thiên tài cường giả lớp lớp, quốc lực hùng hậu, bên trong Kiêu
Dương võ vực, mạnh hơn Việt quốc ngoại trừ Yến quốc thì cũng chỉ có Sở
quốc mà thôi.
Biến đổi nhiều như thế, Dưỡng Long Trận này không thể không kể công.
Lại nghe Hạ Bỉnh Khiêm giảng giải tiếp.
“Dưỡng Long trận lợi ích to lớn là thế, nhưng nó cũng ẩn chứa vô tận hung
hiểm. Bởi vì đại trận trung tâm lấy bệ hạ làm người chủ trì, Trần thị
sáu mạch chủ khác chính là mắt xích trọng yếu, tương sinh tương hỗ cùng
nhau phát triển. Cuối cùng sáu mạch từ Giao hoá Rồng, lục long triều
bái, bệ hạ cũng sẽ nhất phi trùng thiên”
“Nhưng tại hại của nó
cũng không ít, đầu tiên Trần thị sáu mạch mỗi người đều có mưu đồ riêng, không phải tất cả đều trung thành với bệ hạ. Nhiều lúc, nuôi rồng không khéo nuôi ra một con Nghiệt Long, quay đầu cắn ngược chủ nhân, đấy mới
là đen đủi”
“Nghiệt Long?” Khương Ly chau mày.
“Đúng vậy” Hạ Bỉnh Khiêm giảng giải tiếp. “Đấy là tai hại thứ nhất, tai hại thứ hai,
là trong sáu con giao, bất kỳ một con giao nào bị thương hoặc bị diệt.
Dẫn đến khí vận phản phệ, người đứng mũi chịu sào tự nhiên là bệ hạ, nhẹ thì bị thương, nặng thì khiến Dưỡng Long trận sụp đổ”
Hạ Bỉnh
Khiêm giảng giải đến đó, Khương Ly liền đoán ra thâm ý trong lời nói của y, khẽ cười khổ một tiếng. Từ lúc phát hiện Việt quốc địa mạch có trận
pháp, hắn cũng không dự định dẫm vào vũng nước đục, lại đâu nghĩ ngay từ lúc giết Trần Thừa Phong, cùng Trần Thừa nhất mạch kết oán. Hắn đã sa
vào đầm lầy từ bao giờ, nếu hôm trước hắn nóng lòng đem Trần Thừa Dụ
thẳng tay chém giết, cùng Quốc quân trở mặt thì rắc rối to rồi.
Đối diện với Trần Thừa Dụ, đối diện Trần Thừa nhất mạch, hắn không đánh
thắng có thể chạy, nhưng đối mặt với một vị Chuẩn Vương, cùng Việt quốc
binh hùng tướng mạnh, hắn thật không quá tự tin có thể bình yên chạy ra
khỏi Kinh Thành.
Dù trong túi Khương Ly còn một tấm Chân Vương
nhất kích ngọc giản, nhưng sử dụng chưa chắc đã chém giết được Trần
Huyền Tông, hay là hắn trốn ở trong Hắc Thị, Hắc Thị cũng chưa hẳn có
thể bảo toàn hắn cả đời.
Cho nên, khi thực lực chưa đủ, không thể cùng Việt quốc quốc chủ trở mặt.
“Đông Ly đạo hữu giết chết Vị Hà quận chủ, diệt phủ quốc công, mặc dù đánh
động đến Dưỡng Long trận, khiến khí vận của Việt quốc hỗn loạn, nhưng
ngược lại đã thay quả nhân nhổ đi một khối u ác tính, hai việc này xem
như hòa nhau”
Trần Huyền Tông lúc này quay về sau thư án ngồi xuống, ánh mắt sáng ngời, tỏa ra uy nghi.
“Quả nhân sở dĩ muốn mời đạo hữu tới đây, là muốn cùng ngươi làm một trận giao dịch ”
“Giao dịch”
"Đúng vậy"
Trần Huyền Tông hai tay chống văn án, trầm giọng nói.
“Giao dịch này không cần đạo hữu phải thực hiện ngay bây giờ, nhưng chỉ cần
ngươi đồng ý, quả nhân sẽ cho ngươi đền đáp xứng đáng”
"Ồ" Khương Ly chợt hứng thú trong lòng. "Mời quốc quân nói rõ"
Trần Huyền Tông không trả lời ngay mà hỏi hắn một câu.
"Đạo hữu biết đến Yến quốc Hạ gia chứ"
“Tại hạ biết!” Khương Ly nhíu mày, Hạ gia tại toàn bộ Kiêu Dương vực là cao
cấp nhất gia tộc, mà Thiên Vận Vương cũng là thập quốc bên trong hàng
đầu cao thủ, hắn năm xưa trấn thủ Kiêu Dương thành từ xa nhìn thấy vài
lần. Nhưng Khương Ly đối với chiêm bặc sư đám người hiếm có mấy cảm
tình, chưa nhiều để ý.
“Hạ gia mạnh mẽ, bí ẩn, mỗi đời đều xuất
hiện một vị Vương giả, xưng Thiên Vận Vương. Đương đại Thiên Vận Vương
càng là Tứ Phẩm Chân Vương địa vị đứng hàng đầu Kiêu Dương Vực. Nhưng
phương pháp nuôi dưỡng đệ tử của hạ gia cũng cực kỳ đặc biệt. Loại
phương pháp bồi dưỡng đệ tử này, tựa như loài tu hú nuôi con như thế.”
“Đệ tử Hạ gia, dù là dòng chính hay chi thứ đến hai mươi tuổi đều phải rời
bỏ gia tộc đến nương nhờ thế lực khác, sau đó mượn nhờ thế lực kia tài
nguyên, ảnh hưởng tự thân lớn mạnh. Khôn sống mống chết, có người trụ
vững, thực lực cường đại, có kẻ nửa đường chết yểu, từ đó không ngày
nhận tổ quy tông. Mỗi trăm năm, Hạ thị sẽ tổ chức một trận Kỳ Chiến.
Triệu tập tản mát khắp Đông Hoang đệ tử trở về, đoạt chức vị Hạ thị
thiếu chủ”
“Thì ra là như thế” Khương Ly gật đầu hơi kinh dị nhìn
về gầy gò áo xanh thư sinh Hạ Bỉnh Khiêm. Người sau cười xấu hổ chắp tay tự giới thiệu:
“Tiểu sinh tên Hạ Bỉnh Khiêm, là Thiên Vận Vương con thứ chín”
Khương Ly gật đầu nhưng không quá bất ngờ, lần đầu tiên gặp gã thư sinh này ở
Vị Hà Thành, cảm nhận được trên người y huyền diệu ý vận, hắn từng suy
đoán ra thân phận của y, lại nghe đến Hạ thị tu hú nuôi con, trong lòng
liền khẳng định.
“Phương pháp bồi dưỡng đệ tử của Hạ gia có một
không hai, nhưng như thế sẽ giúp sàng chọn ra tài giỏi người, khiến thực lực của gia tộc luôn luôn cường thịnh. Nhưng chuyện của Hạ gia cùng
giao dịch giữa chúng ta có liên quan gì sao?”
Trần Huyền Tông ánh
mắt thâm thúy, hơi chút hồi ức rồi trả lời hắn: “Hơn trăm năm trước,
tiền nhiệm quốc chủ cũng là phụ hoàng của ta, hiểm chịu trọng thương mà
chết sớm. Ta lúc ấy đột phá Chân Nhân không lâu, bên ngoài tứ quốc nhìn
chằm chằm, bên trong năm mạch khác đảo chính. Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng
ấy, Lão Cửu tìm đến ta, thay ta điều binh khiển tướng, giúp ta giành lại quốc vị, đánh bại giặc ngoại xâm. Đổi lại trăm năm sau, ta cần hỗ trợ
hắn tham gia Kỳ Chiến.”
“Thời gian thấm thoát qua trăm năm, vị trí quốc chủ đã vững như bàn thạch, quốc lực cũng hùng hậu hơn nhiều, mà
khoảng cách của trận Kỳ chiến tiếp theo chỉ còn mười năm”
“Những
năm này quả nhân đã chuẩn bị đầy đủ, tu vi của ta cũng sắp đột phá Chân
Vương, có tự tin ở mười năm sau hoành hành tứ phương vô kỵ”
“Nhưng là…” Nói đến đây, Quốc quân hơi dừng lại, đưa mắt nhìn sang Hạ Bỉnh Khiêm.
Hạ Bỉnh Khiêm cười nhẹ, bổ sung: “Hạ gia trước nay làm nghề chiêm bặc sư,
mà tiểu sinh cũng có chút tài mọn, mười mấy năm trước tự gieo cho mình
một quẻ. Trong quẻ nói rằng, tiểu sinh muốn thắng trận Kỳ Chiến này, còn thiếu một quân xe. Ban đầu tiểu sinh chưa rõ dụng ý, nhưng từ khi gặp
được Đông Ly đạo hữu, ta liền biết, quân xe kia ứng chỉ là ngươi”
"Quân xe” Khương Ly thì thào, mặc dù không thích chiêm bặc sư, nhưng lại mơ hồ tin tưởng lời của Hạ Bỉnh Khiêm.