Khương Ly đột phá Nửa Bước Chân Nhân sinh ra uy áp mãnh liệt, khiến
toàn bộ động phủ lung lay sắp đổ. Còn may, bên ngoài trận quang đúng dịp lóe sáng, đem xung động triệt tiêu mất.
Chậm rãi ổn định cảnh giới, ước chừng thêm một canh giờ, hắn mới từ từ mở mắt, tán đi trận pháp.
“Chúc mừng Khương huynh tu vi tăng mạnh” A Công lúc này cũng đã đứng ở bên ngoài nói vọng vào.
“Cảm tạ Độc Cô huynh” Khương Ly chỉ hồi đáp một tiếng, rồi tiếp tục nhắm mắt điều tức.
Thời gian bế quan mới trôi qua ba ngày, khoảng cách trận chiến với Trần Thừa Dụ còn thêm bốn ngày nữa, hắn quyết định chưa vội xuất quan. Ba ngày,
đối với phàm nhân thì khá ngắn, đối với võ giả, càng ngắn hơn, ngắn đến
nổi không đủ để làm quá nhiều chuyện.
Cho nên mấy ngày còn lại,
hắn không dự định tiếp tục tu luyện, mà là trau chuốt lại một chút võ
học của bản thân, cũng như điều chỉnh trạng thái.
Bên ngoài, A
Công gặp hắn không nói gì thêm, cũng không mở cửa đá liền quay đầu trở
về, tiếp tục chờ đợi. Chỉ là lúc quay lưng, trong mắt gã lóe lên một tia sáng.
Mấy hôm nay Khương Ly tu luyện, tản ra khí cơ, tựa hồ không mạnh cho lắm. Ban đầu gã chưa cảm nhận rõ, nhưng lúc hắn đột phá Nửa
Bước Chân Nhân để lộ khí thế. A Công lập tức đoán được cảnh giới của
Khương Ly chỉ sợ chưa chạm đến Chân Nhân.
Phàm Nhân cảnh võ giả, lại có thể ung dung giết chết Độc Cô Thành, còn có thể giao chiến với Nhị Phẩm Chân Nhân?
Điều này…
A Công cau mày, có chút hoài nghi nhân sinh.
....
Trong nhà đá, Khương Ly nhắm nghiền hai mắt, cẩn thận suy tư.
Cùng Lão quốc công giao chiến lần trước, hắn xem như ước lượng được thực lực của chính mình.
Ở trạng thái bình thường, Khương Ly có thể đánh ngang tay với Nhất phẩm
hậu kỳ cao thủ, nếu sử dụng Bất Diệt Kiếm Ý, hay Kiếm Niệm đánh chớp
nhoáng thì thậm chí có thể trọng thương Nhất phẩm đỉnh phong.
Tuy
nhiên, bằng chừng đó thực lực, muốn khiêu chiến Nhị phẩm Chân Nhân thì
chỉ có thể nằm mơ giữa ban ngày. Càng không nói đến đã cảm ngộ ra Nhị
đoạn Chân Thân Lão Quốc Công.
Còn may, mấy hôm nay, hắn một mạch
liền đột phá đến Nửa Bước Chân Nhân, toàn bộ thân thể đã được trui rèn
hoàn chỉnh, đạt đến phàm nhân cực hạn.
Hiện tại nếu thi triển Kiếm Tụ Ma Giao, nhiều nhất có thể thi triển đến tám đạo kiếm khí Cốt Giao.
Tám đạo kiếm khí Cốt Giao cùng nhau phối hợp, cộng thêm sự tăng phúc của Bất Diệt Kiếm ý, đầy đủ tổn thương Nhị phẩm Chân Nhân.
Tuy vậy như thế vẫn còn chưa đủ.
Nhị phẩm Chân Nhân rất khó giết, nếu để cho Trần Thừa Dụ thi triển nhị đoạn Chân Thân, muốn giết lão càng khó hơn, trừ khi vận dụng Chân Vương một
kích. Vì thế, đối sách duy nhất đó là đánh nhanh thắng nhanh, để lão
không kịp trở tay.
Muốn làm được điều này, chỉ có thể dựa vào Kiếm Niệm Quyết
Tiểu thành Kiếm Niệm Quyết, cao nhất có thể cùng lúc ngưng tụ chín đạo vô
hình Kiếm Niệm, đủ để miểu sát Nhất phẩm Chân Nhân. Nhưng muốn bất ngờ
đánh chết hoặc làm trọng thương Lão quốc công, rất khó.
Trừ khi Kiếm Niệm Quyết đại thành, hoặc là tu vi tinh thần lực của hắn đột phá, đạt đến Niệm Như Thác Đổ tiểu thành.
Khó!
Khương Ly cau mày, âm thầm diễn luyện các loại võ kỹ.
Đợi đến ngày thứ ba, hắn mới đứng dậy, ánh mắt trầm tĩnh như nước, mở cửa đá đi ra.
……..
Trong lúc Khương Ly đang bế quan, thì ở Đại La Thành dân chúng cũng đang háo
hức mong chờ. Theo kỳ hạn ước chiến giữa hắn và Trần Thừa Dụ càng ngày
càng tới gần, không ít lão quái bắt đầu xuất hiện tại kinh thành, chờ
đợi trận quyết đấu khó gặp này.
Đại La Thành trung tâm, xây dựng một tòa thạch đài, chính là do quốc chủ tốn hao của cải thành lập.
Bên ngoài Thạch đài, người vây xem tấp nập, có các cao thủ đời trước, có các cao thủ tuổi trẻ.
Trên bầu trời, từng đạo lưu quang phá không mà tới. Chân Nhân lão quái, từng người đạp không phi hành, người giàu có cưỡi phi hành yêu thú, hoặc
ngồi lâu thuyền long trọng xuất hành.
Hôm nay, Đại La Thành tạm thời gỡ bỏ lệnh cấm phi hành, các phương cao thủ được dịp xuất đầu lộ diện, triển lãm uy phong.
Mà duy trì kinh thành trị an, phụ trách tiếp đón tân khách thì là Kinh
Dương Cấm Vệ. Kinh Dương Cấm Vệ một vạn người, tu vi yếu nhất đều có
Luyện Huyết bảy tầng trở lên, trên mỗi khuôn mặt đều lộ ra vẻ đạm bạc.
Từng tốp trăm người chia nhau quản lý từng khu vực, tránh tình trạng
nhốn nháo, gây mất trật tự.
Cấm vệ thống lĩnh, Phạm Liễu, thì phụ trách tiếp đón những người có thân phận.
Phạm Liễu là một người đàn ông trung niên cao lớn, thân mặc áo giáp đen, trên mặt mang theo vết đao lớn, ở trên trời đi nhanh.
Thường thường vừa gặp những cao thủ phi hành mà đến, liền lập tức nghênh đón,
chỉ là vẻ mặt cùng thái độ, lại căn cứ tu vi của đối phương mà đổi khác.
Phạm Liễu tu vi Nhất phẩm hậu kỳ, càng là Cấm vệ thống lĩnh, tự có ngạo khí.
Đối với Nhất phẩm cao thủ, hắn chỉ hàn huyên đôi chút, chỉ có đối với vài vị Nhị phẩm cao thủ, mới nở nụ cười tiếp đón.
“Thì ra là Ngọc Hành Chân Nhân, hạnh ngộ, hạnh ngộ…” Phạm Liễu ngoài mặt
cười nhưng trong lòng không cười, bởi vì Ngọc Hành chỉ là một gã Nhất
phẩm sơ kỳ võ giả.
“Lão phu Thái Huyền Tử, một giới tán tu, gặp qua Phạm thượng tướng”
“Ồ…thì ra là Thái Huyền tiền bối, tiền bối mau cùng ta tiến đến” Phạm Liễu
khẩu khí trở nên nhiệt tình hơn nhiều. Bởi vì vị Thái Huyền Tử này là
một vị đức cao vọng trọng Nhị phẩm Chân Nhân, cũng là nhân vật thủ lĩnh
của giới tán tu ở Việt quốc. Toàn bộ Việt quốc chỉ có lác đác năm sáu vị Nhị Phẩm Chân Nhân, mỗi người đều là một phương bá chủ, Thái Huyền Tử
tuy chỉ là tán tu, nhưng không thể khinh thường.
“Tiểu nữ Tô Thuyên, xin chào Phạm thượng tướng”
“Ừm, xin chào Tô phu nhân, không từ xa tiếp đón, xin thứ lỗi” Phạm Liễu ánh
mắt co rụt, tình cờ lướt qua thân thể mềm mại của Tô Thuyên, khẽ nuốt
nước miếng, không dám nhìn nhiều.
Tô phu nhân chưởng quản Hắc thị nhiều năm, tiếng tăm lừng lẫy, ngay cả quốc chủ cũng phải nhân nhượng
ba phần. Hơn nữa thực lực của nàng tại Nhất phẩm Chân Nhân hầu như khó
tìm đối thủ, càng làm cho Phạm Liễu không dám thất lễ.
Trời dần về trưa, chính chủ vẫn chưa đến, nhưng bốn phía Thạch đài đã đứng chật kín người. Nhiều lão quái như thế tụ tập, tự nhiên không thể thiếu việc
giao lưu tu luyện tâm đắc. Rất nhiều võ giả đến đây quan chiến, cũng
chính là vì mục đích đơn giản này.
Mặt trời đã lên đỉnh đầu, khách đến dự cũng đã đến gần hết, Phạm Liễu đứng giữa không trung nhìn xuống
tràng diện, thở dài: “Hai mươi ba vị Chân Nhân, chậc, thật là náo nhiệt”
Lúc này, chợt có một bóng người phiêu miểu đột nhiên xuất hiện ở sau lưng hắn, đạm bạc nói.
“Quả thật rất náo nhiệt”
Âm thanh này xuất hiện không có chút dấu hiệu báo trước, để Phạm Liễu sau
lưng lạnh lẽo, vội xoay người, lập tức nhận ra người vừa nói chuyện.