Khương Ly nheo mắt nhìn xuống đang sắp xếp chiến trận Dương Tuyền
Chiến Vệ. Khuôn mặt âm trầm, ánh mắt lấp lóe, các ngươi Phủ quốc công có vẻ rất thích dùng trận pháp đánh nhau, chờ Khương mỗ tránh được kiếp
này, sẽ để các ngươi biết như thế nào mới là dùng trận giết người.
Trong lòng âm thầm gấp rút, hắn cần phải nhanh chóng đánh tan đám võ giả
vướng tay vướng chân này, nếu không để bọn chúng dây dưa, đợi Lão quốc
công đuổi tới, hắn muốn đi cũng khó khăn.
Trong lúc Khương Ly suy
nghĩ đối sách, nơi mặt đất chiến trận rốt cuộc hoàn thành, một ngàn hắc
giáp võ giả quanh thân khí huyết cuồn cuộn, thân thể thẳng tắp như từng
gốc cây tùng.
Mà đứng đầu Dương Tuyền Chiến Vệ Trần Thừa Minh mặc
áo giáp đen, tay nắm phương thiên họa kích, khí thế ngưng túc. Hắn cầm
chiến kích hung hăng đập xuống mặt đất, tại trên mặt đất hình thành một
lớp trận văn, như mạng nhện lan tràn ra bốn phía, trong miệng phát ra
tiếng rống điếc tai.
“Giết”
Chớp mắt.
Ngàn tên hắc giáp binh, huyết khí thao thiên cùng nhau rống to.
Giết Giết Giết
Thanh âm như lôi đình, tựa hồ sóng cả bao phủ toàn trường, khiến xa xa vây xem đám võ giả giật mình kinh hãi.
“Là Kinh Dương Đồ Kiếp Trận” Chợt có người hô lớn.
“Kinh Dương Đồ Kiếp Trận, không lẽ đây chính là Việt quốc nổi danh tòa quân trận kia?”
“Uy thế như vậy, hẳn là nó”
Đứng ở trên không trung, Khương Ly ánh mắt lạnh lẽo: “Kinh Dương Đồ Kiếp
Trận, nghe danh đã lâu, hôm nay Khương mỗ cũng muốn xem các ngươi có bao nhiêu cân lượng”
Nói xong, tay phải cầm chặt Diệt Trần kiếm, chân đạp bộ pháp liền hướng đám người xông tới.
Trần Thừa Minh cũng quát lớn, chiến kích đột nhiên lay động.
Tại sau lưng bọn họ, chậm rãi hội tụ một đạo huyết sắc chiến thần hư ảnh.
Hư ảnh cao chừng năm trượng, thân mang huyết giáp, tay cầm chiến kích, hai hốc mắt tỏa ra kinh khủng quang mang. Hư ảnh vung tay bỗng nhiên đâm ra một thương.
Mũi thương bức thẳng mặt Khương Ly, sát ý cuồn cuộn như sóng cả.
Ầm ầm
Phảng phất hư không nổ vang, Đại La Thành Tây môn bên ngoài quan đạo, mặt đường ầm ầm vỡ vụn.
“Nghe nói tám mươi năm trước quốc chủ sử dụng Kinh Dương Đồ Kiếp trận, lấy
mười vạn tên võ giả thành trận, đại bại bốn nước trăm vạn liên quân, hôm nay Phủ quốc công dù chỉ sử dụng một ngàn người ít ỏi, nhưng đã khiến
ta mở rộng tầm mắt”
“Hắc, các ngươi đoán xem vị Đông Ly Chân Nhân kia có vượt qua nơi này hay chăng?”
“Cái này…”
Bành, huyết sắc hư ảnh cùng Khương Ly kiếm chiêu va chạm vào nhau, kinh khủng dư uy tràn ngập bầu trời. Tây Môn quan đạo đột nhiên khói bụi mịt mù,
mặt đất bị dư lực đánh thành từng miệng hố lớn nhỏ.
Cảm thụ một
thương vừa rồi uy lực, Khương Ly không khỏi giật mình, trong tay Diêt
Trần Kiếm suýt nữa bị đánh văng. Thế nhưng điểm ấy lực lượng, còn chưa
đủ để hù dọa hắn.
Quanh thân bao phủ một chín lớp Bất Diệt Kim Thân, cả người hắn lấp lóe kim quang, cùng huyết sắc hư ảnh đối mặt.
Kim thân cùng huyết ảnh lần nữa áp sát, liên tục ra chiêu.
Kinh Dương Đồ Thần Trận quả nhiên vẫn có môn đạo, ngàn tên Dương Tuyền Chiến Vệ hợp lực đại khái có thể phát huy ra Nhất phẩm sơ kỳ công kích.
Bành
Sau vài lần va chạm, Khương Ly thân thể bị nện lùi về sau, nơi ngực nhói
đau. Mặc dù có chín lớp Kim Thân bảo hộ, nhưng hắn mơ hồ có cảm giác cố
hết sức, cảm giác bộ ngực suýt nữa bị xuyên thủng. Hắn hai mày co vào,
thần thức mơ hồ cảm ứng nơi phương xa có một luồng khí tức khủng bố đang áp sát lại gần.
Một tiếng gầm rú inh tai nhức óc vang lên, ngàn vạn kiếm khí hình thành một đầu dữ tợn cốt giao, hùng hổ xông đến.
“Hừ”
Trần Thừa Minh thấy thế, khẽ hừ nhẹ, không dám chủ quan vội huy động quân
trận, mũi kích xoay tít đâm qua, muốn cùng Khương Ly kiếm chiêu đối
cứng.
Chỉ có điều, màu đen cốt giao sắp cùng chiến kích va chạm, bỗng nhiên tan biến.
“Không được, hư chiêu”
Trần Thừa Minh biến sắc, muốn phản ứng, chỉ có điều Khương Ly lúc này thân
hình lấp lóe, tránh đi huyết sắc hư ảnh, dự định trốn chạy về phía cổng
thành.
“Đáng giận”
Trần Thừa Minh hai hàm răng cắn khanh khách, điều khiển trường thương từ sau lưng bổ tới, muốn cản bước Khương Ly.
Cũng lúc này, nơi ngoại thành bầu trời lấp lóe một con Hỏa giao, hỏa giao
trên lưng đứng một ông lão, tóc tai cháy xém. Lão quốc công vừa đến nơi, lập tức vung chưởng hướng Khương Ly đánh xuống.
Phốc Phốc
Liên tiếp lĩnh trọn hai đạo công kích mạnh mẽ, Khương Ly Bất Diệt Kim Thân
cùng Niệm thuẫn song song vỡ nát. Há miệng phun ra một ngụm máu tươi,
còn may hắn đã lọt vào trong cổng thành, thoáng cái mất dạng.
“Hừ”
Lão quốc công nhìn thấy Khương Ly trốn thoát, sắc mặt âm trầm chảy nước.
Mà cũng đúng lúc này, trên cổng thành tây bỗng nhiên bay ra một vị hùng tráng tướng quân, đối với lão chắp tay nói:
“Quốc chủ có lệnh, trong Đại La Thành cấm chỉ đánh nhau”
Phụ quốc công ghé mắt nhìn vị tướng quân này, hừ nhẹ một tiếng, không nói
gì thêm. Vung tay thu hồi hỏa giao, dẫn quân vào thành.
Vây bắt Khương Ly hành động, tạm thời thất bại.
…..
Trời đã về chiều, bầu trời âm u tựa hồ sắp có mưa, Khương Ly ôm ngực lửng
thửng đi dưới phố. Thần niệm âm thầm lan tỏa khắp tây thành, quét qua
Hắc thị phương hướng, cảm ứng được rất nhiều đạo ẩn núp khí cơ. Lão quốc công tự nhiên không thể dễ dàng buông tha cho hắn, cũng sẽ qđề phòng
Khương Ly trốn vào Hắc thị.
Vì vậy, hắn trước tiên không vội trở về mà kiếm chỗ dưỡng thương.
…..
"Ông chủ, giúp ta sửa chữa thanh kiếm này"
Một gã Luyện Huyết cảnh võ giả tay cầm thanh kiếm gãy, nói vọng vào trong.
“Ba lượng bạc, ngày mai đến lấy”
Bên trong tiệm rèn, một người đàn ông trung niên thân hình lực lưỡng, đang
cầm búa gõ lấy gõ để, không ngẩng đầu nhìn mà nói vọng ra.
“Được” Võ giả này chẳng hỏi gì thêm, đem bạc cùng kiếm gãy đặt trên bàn, quay người rời đi, tựa hồ đã quen thuộc.
Người đàn ông trung niên vẫn tiếp tục đánh sắt, hồi lâu nâng lên một thanh
kiếm rực đỏ, ném vào thùng nước đưa tay gạt đi mồ hôi trán.
“A
Công, uống nước” Lúc này từ sau nhà một tiểu cô nương sắc mặt lem luốc,
mạc váy màu xám, chừng chín mười tuổi, bưng lấy một bát nước so với đầu
nàng còn lớn hơn, đi tới gần người đàn ông.
Người đàn ông vốn sắc mặt lạnh lùng, khi nhìn thấy tiểu cô nương, chợt nở nụ cười ôn nhu, đưa tay tiếp nhận bát nước, ngửa đầu uống sạch. Bàn tay thô kệch xoa xoa đầu
nàng, tiếp tục gõ búa.
Tiểu cô nương cười tít mắt, khuôn mặt nhem nhuốc trở nên rạng rỡ vô cùng, nhanh chân chạy ra bàn ôm lấy kiếm gãy cùng bạc vụn.
"A Công, lại có khách nhân đến."
Tiểu cô nương bỗng nhiên chỉ về phương xa, đối người đàn ông trung niên hớn hở nói ra.
Người đàn ông thân thể run lên.
Đột nhiên quay đầu.
Chỉ thấy một tên thanh niên mặc áo trắng, một tay che ngực, tay khác cầm kiếm đang lửng thửng tiến gần tiệm rèn.
Người đàn ông theo bản năng bảo vệ tiểu cô nương, tang thương, tràn ngập chuyện xưa trong đôi mắt chảy xuôi theo cảnh giác.