Doanh địa nghỉ ngơi trên tinh cầu K-0218 là dựa theo mô hình căn cứ quân sự đơn giản, chia ranh giới theo những khu vực có công năng riêng.
Tổng cộng chia làm bốn khu lớn ABCD, trong đó khu A là khu làm việc của các
huấn luyện viên và giám thị ngày thường, nơi đó là nơi đặt thiết bị điều khiển cũng như vận hành pháo laser, lồng năng lượng phòng hộ này nọ,
cũng là nơi quan trọng nhất trong toàn bộ doanh địa nghỉ ngơi, còn khu B lại là khu nằm giữa và lớn nhất của doanh địa nghỉ ngơi này, trực tiếp
chiếm đến 60% toàn bộ khu doanh địa nghỉ ngơi.
Là nơi mà ngày thường để cho thí sinh và lính nghỉ ngơi cư trú.
Giờ phút này, trong khu B.
"Ong ong ong ong ong --"
Ba con bọ cánh cứng hình thể ước chừng như chiếc xe việt dã, toàn thân
trùm lên một lớp giáp xác thật dày màu nâu, dính đầy những vụn bùn đất
màu vàng nâu, đỉnh đầu là một đôi sừng kiềm cong dài thật lớn, mới từ
mặt đất chui ra, động tĩnh thật lớn lập tức hấp dẫn hai học sinh từ
trong ký túc xá lấy đồ vật ra tới.
"Ong ong ong! ——"
Hai
con bọ cánh cứng trung cấp hình thể cường tráng, giáp xác bao trùm lấy
thân, đôi mắt ito chừng nắm tay cơ hồ lập tức phát hiện ra hai học sinh
năm 3 này.
Bản năng điên cuồng khát máu của trùng tộc điều khiển
hành động của chúng nó, ba con bọ cánh cứng giống như cuồng phong vũ bão vội vàng vẫy vẫy 6 cái chân của mình, vù vù chạy về phía hai học sinh
này. Mỗi con bọ cánh cứng như xe việt dã mỗi một lần dẫm lên mặt đất
giống như búa tạ ngàn cân hung hăng nện lên mặt đất, đất đá văng khắp
nơi! Mặt đất chấn động!
Hai nam sinh thể chất cấp B cơ hồ trước
tiên liền nhanh chân bỏ chạy như điên, phát ra tín hiệu cầu cứu, làm
những người khác vốn dĩ tụ tập ở quảng trường trung tâm vội vàng lại đây hỗ trợ.
Loại Trùng tộc trung cấp này, nếu không phải thú nhân
thể chất cấp A, trong tình huống không có cơ giáp, căn bản không có biện pháp đối kháng.
Mà tốc độ của ba con bọ cánh cứng này hơn xa bọn hắn nhiều, chỉ trong gần hai phút, mấy con này liền lao tới phía sau
hai người, đôi kiềm thật lớn phiếm ánh sáng kim loại nhanh chóng múa
may, cong lên hướng về phía đầu hai người muốn hung mãnh gắp qua!
Cảm giác được hơi thở tanh hôi truyền đến từ phía sau, hai học sinh sắc mặt trắng bệch, thuận thế lăn vù ra trên mặt đất, trực tiếp hóa thành hình
thú mà chiến đấu với con bọ cánh cứng. Nhưng thể chất của hai người
chung quy chỉ là cấp B, mặc dù là đã thân hình thú, sức chiến đấu cũng
tăng lên tương đối, nhưng mà qua không đến gần nửa phút đã bị trọng
thương.
Mà cái sừng kiềm sắc bén thật lớn của con bọ cánh cứng
nâu đen không lưu tình chút nào nện xuống chân hai người, sáu cẳng chân
cường tráng cứng như thép múa may muốn xé nát cả hai người.
Vừa
mới nhận được tín hiệu cầu cứu, một đội bốn năm người từ quảng trường
trung tâm chạy tới, nhìn thấy tình huống không tốt, lập tức hóa thành
hình thú xông lên phía trước, trong đó một thú nhân hình hổ trắng cao
chừng hai mét lập tức rống giận phi về hướng đối phương, trực tiếp chặn
lại một con bọ cánh cứng hình thể lớn nhất, miệng hổ há to, lộ ra răng
nanh, xông vào chiến đấu cùng Trùng tộc.
Bốn người khác cũng hóa thành hình thú, cuốn vào hai con bọ cánh cứng khác chiến đấu.
Con bọ cánh cứng màu nâu kia, hình thể rõ ràng nhìn qua nhỏ hơn thú nhân
mãnh hổ kia một vòng, nhưng mà sức chiến đấu của nó lại cực kỳ cường
hãn, thậm chí nếu chỉ xem sức lực lượng, bọ cánh cứng còn có vẻ muốn
cường đại hơn so với kia thú nhân Bạch Hổ kia, ẩn ẩn có cảm giác như bị
nó áp chế.
Ba người Diệp Văn Nhã mới từ hang động cách đó không
xa chui ra tới, còn chưa đi được bao xa liền bị âm thanh của trận chiến
đấu bên này hấp dẫn.
"Bên kia là cái gì? Trùng tộc?......"
Diệp Văn Nhã nhíu mày lại, trong đôi mắt đào hoa hai màu đen trắng rõ rệt
tràn đầy nghi hoặc, cô vươn ngón tay thon dài trắng nõn xinh đẹp, theo
bản năng chỉ về phía trước hướng cát đá văng ra khắp nơi chiến đấu, "Sao lại thế này? Bên ngoài doanh địa nghỉ ngơi không phải có lồng năng
lượng phòng hộ sao? Vì sao có Trùng tộc xuất hiện ở chỗ này?"
"Đó là con bọ cánh cứng có năng lực chui xuống đất......"
Phan Mục đầy mặt nghiêm túc, đáy mắt càng chiết xạ ra một ánh sáng lạnh lẽo, hắn đứng tại chỗ, tầm mắt dừng trên hình ảnh chiến trường ở phía trước
mắt, giải thích nói: "Lồng năng lượng phòng hộ ngoài doanh địa nghỉ ngơi gần như chỉ có thể đủ phòng những con Trùng tộc bay trên không trung và mấy con bò dưới đất bình thường giống như lũ đang bao vây bên ngoài
doanh địa lúc nãy. Mấy con có khả năng chui xuống lòng đất như con bọ
cánh cứng này, cần phải có một loại lồng năng lượng phòng hộ đặc thù mới có thể phòng ngự được...... Mà mấy loại lồng năng lượng đặc thù đó thì
giá cả rất cao, chế tạo cũng không dễ dàng, thông thường chỉ có những
đội quân tiên phong phải xông lên tuyến đầu trực tiếp chém giết chính
diện với Trùng tộc mới có thể được trang bị lồng phòng hộ cao cấp như
vậy."
"Thì ra là thế." Giữa mày Diệp Văn Nhã nhăn lại, gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
Tuy cô kế thừa ký ức của nguyên chủ, nhưng có rất nhiều thứ mà ngay cả
nguyên chủ cũng không biết, còn bản thân cô là một du hồn đến từ thế
giới khác tất nhiên cũng không rõ ràng tùng huống cụ thể.
Nhưng
thật ra hai người Phan Mục cùng Bạch Hạ đối với câu hỏi này của Diệp Văn Nhã cũng không hề nghi hoặc gì, ngược lại cảm thấy đây mới là bình
thường. Nếu không thì Diệp Văn Nhã với trình độ chế dược lợi hại như
vậy, vì sao ở trong trường lại bị truyền tin đồn cô học hành dốt nát,
không biết làm gì, rõ ràng chỉ là cái bao cỏ, chỉ biết ăn nhậu chơi bời
chứ?
Nhất định là do cô ngày thường chỉ biết học tập, luyện chế
thuốc, các ngành học khác đều rối tinh rối mù, lúc này mới dẫn tới ấn
tượng của mọi người đối với cô chính là một bình hoa di động, dùng cái
cụm từ mỹ nhân ngực to ngốc nghếch để hình dung cô chứ.
Còn
chuyện về bản tính cô ương ngạnh, không coi ai ra gì, cũng bị hai người
Phan Mục Bạch Hạ hiện tại lý giải thành là ngạo khí của thiên tài. Đối
mặt với một đám bạn học cùi bắp như vậy, người có thể chế ra thuốc đơn
độc khiêu chiến dị thú cấp 7, kiêu ngạo một chút chẳng lẽ không phải
bình thường sao?
Bạch Hạ trở về hình người, lại lần nữa mặc xong
quần áo, cũng đứng ở một bên nhìn, giải thích nói: "Ở đế quốc của chúng
ta, Trùng tộc trên cơ bản chỉ hoạt động ở phương bắc, tinh cầu K-0218 ở
vào phía Nam đế quốc, cho nên lúc trước khi kiến tạo toà doanh địa nghỉ
ngơi này, quân bộ khẳng định không suy xét đến vấn đề Trùng tộc, chỉ
nghĩ làm nào phòng ngự đám dị thú trên tinh cầu này thôi. Dị thú tuy
rằng cũng có loài có năng lực chui xuống đất, nhưng cấp bậc của chúng nó rất thấp, bình thường chỉ cần thú nhân thể chất cấp B là có thể giết
chết rồi, hoàn toàn không làm nên trò trống gì."
Mèo đen đứng bên chân Diệp Văn Nhã, lắc lắc cái đuôi mèo của nó, mắt mèo lãnh lệ chớp
động một chút, vừa lòng giật giật mấy cọng râu.
Hai thằng nhóc
này tuy rằng sức chiến đấu không tính cường hãn, thậm chí so với mặt
bằng chung của Học Viện Quân Sự Hoàng Gia còn có chút hơi thấp, nhưng lý giải với tình huống cũng rất tường tận và chi tiết.
Nơi hành
tinh chuyên dùng để thí luyện này, vì bảo trì trạng thái nguyên thủy,
nên độ khai phá cực thấp. Bởi vậy những vật liệu để xây dựng doanh địa
cùng các loại thiết bị trong doanh địa, đại đa số đều từ hành tinh khác
vận chuyển lại đây. Đây là công trình vận chuyển vật liệu kiến trúc tốn
thời gian nhất, lại tiêu tốn nhiều sức lực nhất. Quân bộ vì tiết kiệm
chi phí, giảm bớt phí tổn không cần thiết, tất nhiên là có tính toán như vậy.
"Ầm ầm ầm ầm ong......"
Trên chiến trường đối diện
vang lên một tiếng lớn, chỉ thấy kia con mãnh hổ thật lớn màu trắng kia
cùng con bọ cánh cứng hung hăng văng vào trên vách tường ký túc xá bên
cạnh, va chạm mãnh liệt lập tức khiến cho cái vách tường nguyên bản hoàn chỉnh xuất hiện một khe nứt lớn cỡ hai ngón tay khoan vào sâu thẳm!
Ký túc xá là một nơi dừng chân đơn giản, vật liệu xây dựng tất nhiên cũng
chỉ là một ít đá lấy trên hành tinh nguyên thuỷ K-0218 này, cộng thêm
một ít thép phụ trợ, cũng không dùng nguyên liệu siêu hợp kim đặc thù
nào đó hay dùng trên những tinh cầu đã khai phá, nói gì thì nói, mọi
người không ai ở lâu dài tại chỗ này, vị trí của doanh địa nghỉ ngơi
cũng khá kín đáo, từng ấy năm cho đến nay, cơ hồ chưa hề có con dị thú
nào tiến đến tìm việc, tất nhiên không cần dùng nguyên liệu đặc biệt cho tốn kém.
Nhưng mà dù cho nói là vật liệu đá bình thường, cho dù giá cả có rẻ chăng nữa, thì đó cũng là đá a!
Nhìn rõ ràng thấy trên tường vỡ ra một cái khe hở, hiển nhiên biến thành
nguy cơ của toà ký túc xá, biểu tình trên mặt Diệp Văn Nhã có chút một
lời khó nói hết.
"Trùng tộc họ kiến cao giai có thể dễ dàng nâng
lên món đồ vật nặng hơn cơ thể bọn chúng 400 lần..... So với thú nhân mà nói, Trùng tộc trời sinh cấu tạo đã ban cho chúng nó lực lượng vượt xa
thể trọng của mình mấy lần, ở phương diện này, thú nhân chúng ta thật sự là kém quá xa. Nếu không phải hình thể thú nhân có thể phát sinh biến
hoá theo cấp bậc của thú nhân, từ đó áp đảo được Trùng tộc, chỉ sợ cuộc
chiến của thú nhân cùng Trùng tộc hiện tại liền không phải là cục diện
trước mắt đâu." Bạch Hạ đứng một bên thổn thức cảm thán.
Mèo đen
run lỗ tai lên, thằng nhóc nhỏ con trước mắt này nói đích xác không sai, nếu không phải bọn họ mấy năm nay làm ra không ít vũ khí công nghệ cao
làm lũ Trùng tộc đau đầu, hơn nữa hình thể thú nhân cũng có những ưu thế bẩm sinh, muốn áp chế mấy con Trùng tộc phương bắc cũng không phải là
việc đơn giản.
"Thắng thắng, chúng ta bên này sắp thắng rồi!"
Bạch Hổ trước mặt đang chiến đấu thật mạnh mẽ, hung hăng một ngụm không lưu
tình chút nào cắn chi trước của con bọ cánh cứng trên mặt đất, hai chân
trước đạp lên trên thân thể con bọ cánh cứng khổng lồ, kiên quyết rứt
mạnh ra một cái.
"Roẹt ——!"
Chi trước cứng như thép của
con bọ cánh cứng kia trực tiếp bị sức lực thật lớn của con Bạch Hổ xả
thành hai khúc! Chất lỏng màu xanh thẫm lập tức từ vết thương trên người con Trùng tộc phun tung toé nhỏ giọt xuống.
Tách, tách! Tí tách!
Mảnh đất bên dưới còn tính là tương đối bằng phẳng kia trong nháy mắt bị chất lỏng màu xanh thẫm đó ăn mòn ra vài cái hố to.
Diệp Văn Nhã ở bên cạnh nhìn thấy mà giật mình, không nghĩ tới chỉ với máu
của con bọ cánh cứng này thôi đã có tác dụng ăn mòn kinh khủng như vậy,
không phải chỉ có chất độc của mấy con trùng độc mới có hiệu quả như thế sao?
"Xì xì xì! —— ong ong ong ong! ——"
Con bọ cánh cứng
trong lúc quá đau nhức phát ra tiếng rít chói tai, liều mạng giãy giụa,
muốn hất mạnh con Bạch Hổ đang đè nặng trên người nó ra, dùng cái kềm
cứng như thép vô cùng cường đại của mình xé con Bạch Hổ thành mảnh nhỏ.
Động tác Bạch Hổ rất nhanh chóng, tất nhiên không thể để cho con bọ cánh cứng kia được như ý, hai bên ngươi tới ta đi chiến đấu rất hung hăng,
Bạch Hổ nhân cơ hội lại cắn đứt một chân của đối phương một lần nữa.
Liên tục bị con hổ cắn đứt hai chân trước, thực lực bọ cánh cứng liền giảm
đi, chẳng mất chốc liền bị Bạch Hổ thu thập sạch sẽ, mà trận chiến đấu
giữa hai con bọ cánh cứng còn lại với đội quân thú nhân bên kia cũng sắp kết thúc, bốn thú nhân dựa vào năng lực bản thân bỗng nhiên bùng nổ sức chiến đấu, đeo bám hai con bọ cánh cứng, cuối cùng tìm được sơ hở của
chúng nó, một kích mất mạng.
Chỉ là trên người mấy thú nhân đó
hiển nhiên cũng bị chút thương tích, trong đó thú nhân bị nghiêm trọng
nhất là vùng ngực có lỗ thủng thật dữ tợn, đang ào ạt chảy máu tươi ra
phía ngoài, đây là vết thương khi bị một gai trên một chi trước của con
bọ cánh cứng móc trúng.
"Đi thôi...... Chúng ta qua đi."
Diệp Văn Nhã đi về hướng chiến trường, cô duỗi tay móc ra từ trong ba lô một lọ thuốc trị thương hệ ánh sáng cấp thấp, chất lỏng màu xanh lục trong
suốt phảng phất như mang theo điểm điểm ánh sáng lay động trong bình,
vừa nhìn liền làm người cảm thấy vui sướng.
Đừng thấy bình thuốc
trị liệu này không còn nhiều lắm, nhưng bao nhiêu đấy thuốc cũng có thể
trị thương được cho cả năm người đối diện.
"Xào xào ——"
Năm thú nhân biến hình trở lại thành người, chiến đấu đã kết thúc, khoảnh
khắc biến thành hình người, người nữ duy nhất trong số năm thú nhân còn
chui vào trong ký tú xá bên cạnh mặc nhanh vào bộ quần áo đơn giản,
nhưng còn bốn thú nhân khác thì không thèm quan tâm sự tồn tại của Diệp
Văn Nhã, trực tiếp biến về hình người trần trụi, cầm quần áo lên mặc
vào, không hề cảm thấy xấu hổ hay ngại ngùng gì lúc đang trong hình
người loã lồ như vậy.
Nhưng Diệp Văn Nhã lại ngẩn người, có chút
xấu hổ xoay đầu vặn qua chỗ khác, chờ mấy người này mặc quần áo xong mới đi ra phía trước, quăng bình thuốc trị liệu cấp thấp trong tay cho đối
phương.
"Đây là thuốc chữa thương, cho mọi người ——"
Bình
thuốc trị liệu chứa dung dịch thuốc màu xanh lục trong suốt bay lên
không rồi đáp xuống theo hình parabol, thanh niên đầu đinh có hình thú
là Bạch Hổ kia tùy ý duỗi tay, vững vàng bắt được bình thuốc chữa
thương, cười tủm tỉm lộ một miệng hai hàm răng trắng, "Cảm tạ, học muội! Không nghĩ tới trong tay các người lại có thuốc chữa thương ấy chứ! Ta
còn tưởng rằng tất cả mấy thuốc trị thương này nọ trong doanh địa đều bị huấn luyện viên tịch thu, thống nhất bảo quản cùng phân phối rồi chứ."
Thanh niên đầu đinh liếc liếc mắt nhìn huy hiệu học sinh năm 2 trên người ba
người Diệp Văn Nhã, tươi cười chân thành. Quay đầu liền đưa bình thuốc
chữa thương cho người bạn bị thương nặng nhất.
"Hả? Thuốc chữa thương gì?"
Nữ sinh tóc dài đen nhánh mới đổi xong quần áo bước lại đây, đôi mắt sắc
bén, chăm chú nhìn vào ba người Diệp Văn Nhã, đặc biệt là khi nhìn đến
khuôn mặt kiều diễm mê người của Diệp Văn Nhã kia, nữ sinh tóc dài càng
dùng ngữ khí bất mãn nói: "Sao ba người lại thế này? Vừa mới rồi ở trên
quảng trường lâu như vậy, chúng ta còn không nhìn thấy các người......
Mọi người ai cũng ở bên ngoài chiến đấu hỗ trợ, xử lý tất cả những
chuyện mình có khả năng, nhưng các người giờ mới xuất hiện ở đây, trốn
trong ký túc xá ngủ ngon sao?"
Sau khi huấn luyện viên phát ra
tin tức, bảo tất cả học sinh trở lại doanh địa tị nạn khẩn cấp, đến lúc
này chỉ khoảng mới năm tiếng đồng hồ, lúc này số lượng học sinh trong
doanh địa không nhiều, tổng cộng thấu cũng chỉ có không đến 300 người,
nữ sinh tóc dài nữ sinh có thể thề, suốt thời gian này cô nàng chưa từng gặp ba người trước mắt!
Nhất định là ba đứa học sinh năm dưới này lười biếng tránh ở nơi nào rồi!
Nghĩ đến cả đội của mình chiến đấu với Trùng tộc mệt chết mệt sống, đối
phương lại nằm trốn trong ổ chăn ấm áp thoải mái ngủ ngon, ánh mắt nữ
sinh tóc dài càng thêm lãnh lệ.