“Cha nhìn đi, người này tên là Ngưu Lực, nhiều đời làm thờ rèn, cha
của hắn còn từng làm quản lý luyện kim cho triều đình, kỹ thuật rèn cực
kì tinh xảo.”
Thời nhà Hán có một chức quan gọi là quản lý luyện kim, chuyên coi sóc các thợ gia công binh khí cho chính quyền.
Ngưu Lực vội vàng cúi thấp người:
“Thật ngại quá, đó là chuyện ngày xưa rồi, các ngài đừng để ý.”
Trương Chiêu hiền hòa khoát tay:
“Ấy, một chuyện vinh quang như vậy sao ngươi lại không chịu nhận! Mặc dù bổn quan không hiểu về nghệ thuật chiến tranh, nhưng dựa theo những
động tác rèn vừa rồi cũng có thể nhận ra kỹ thuật của ngươi hoàn toàn
khác biệt. Nói không ngoa, ngươi chính là người Viên công tử cần.”
Sau đó hắn quay lại nói với Trương Thừa:
“Tiểu Thừa, hiện giờ người này đang làm chức gì?”
Trương Thừa cúi người thưa:
“Bẩm cha, Ngưu Lực đang làm đội trưởng đội thợ rèn, đồng thời được
gọi là bậc thầy luyện kim. Ở khu lò đứng có tổng cộng ba trăm bậc thầy
luyện kim, phụ trách việc dạy cho những người mới học rèn sắt thép,
lương tháng khoảng năm trăm đồng ngũ thù.”
Chậc, năm trăm đồng nghe hơi rẻ mạt, nhưng thật ra đối với người bình thường, số tiền lương này là một con số khá to, kể cả một người hầu
theo dạng thân cận của các tiểu thư công tử quyền quý, một năm chỉ lãnh
được một ngàn đồng ngũ thù, chia trung bình ra một tháng còn chưa được
trăm đồng. Nhưng ở chỗ Viên Hoàn, thợ rèn bình thường có thể nhận mức
lương ba trăm đồng, người có kỹ thuật tốt sẽ được bốn trăm đồng một
tháng, dạng trở thành thầy người khác như Ngưu Lực sẽ lãnh tới năm trăm
đồng. Những người học việc cũng có lương, họ được trả một tháng gần trăm đồng ngũ thù.
Tất nhiên đây chỉ mới là lương cứng, còn chưa tính đến các khoản thu
khác. Ngoài phụ cấp ăn ngủ ra, ngày lễ tết và hàng tháng còn có tiền
thưởng.
Số tiền thưởng này sẽ dựa theo đơn đặt hàng, ví dụ Viên Hoàn xây dựng một đội quân mười ngàn người, các thợ rèn có thể chế tạo ra đủ số lượng vũ khí trong một kỳ hạn nhất định, họ sẽ được hắn thưởng thêm tiền. Đây là deadline mà Viên Hoàn bắt chước thời hiện đại.
“Tiểu Thừa, lần trước chúa công có đặt một ngàn thanh Nhạn Linh Đao, con có chắc mình sẽ hoàn thành đúng thời hạn không?”
Nhạn Linh Đao là vũ khí thông dụng được Viên Hoàn mua trong shop của
hệ thống, loại đao này được sử dụng trong quân đội thời nhà Minh và nhà
Thanh, thân đao hẹp và dài, mũi đao hơn nhếch lên thành hình vòng cung,
từ mũi đao đến sống đao khoảng 15 -20cm, dài hơn so với Nhạn Linh Đao
kiếp trước một chút.
Lúc Viên Hoàn còn sống ở thời hiện đại, từng có một thanh tên là Nhạn Linh Yêu Đao, dài 180 cm, hai bên mặt đều có rãnh thông máu , trên góc
thân đao có khắc dòng chữ “ Dòng họ Thích Đăng Châu, năm thứ mười Vạn
Lịch”, được hoàng đế nhà Minh tặng cho danh tướng có công chống giặc
Nhật Bản Thích Kế Quang.
*Chú Thích.
_Rãnh thông máu: hay còn gọi là rãnh kĩ thuật, Fuller, là phần rãnh
trên thân vũ khí được làm bằng cách sử dụng một khuôn ép sắt để tạo hình trên phần lưỡi, tác dụng của nó như sau:
+làm vũ khí nhẹ hơn 20% - 35% trọng lượng
+Khi tấn công, máu sẽ chảy qua rãnh làm kẻ địch khó cầm máu hơn
+Giúp dao cân bằng, bền bỉ, chịu lực tốt hơn, khó bị biến dạng như
cong, gãy.Ngoài ra còn hỗ trợ thông khí, khi rút đao ra không bị rít.
+Theo chia sẻ của quân đội, họ có thể sử dụng thay thế muỗng khi rơi vào hoàn cảnh khó khăn.
_ Thích Kế Quang ( 12/11/1528 – 17/1/1588): Tả Đô Đốc thời Minh Thần
Tông, tên tự Nguyên Kính, sinh ra ở Sơn Đông thuộc Trung Quốc. Ông là
người có công chống cướp biển Nhật Bản, viết ra hai cuốn sách Kỷ hiệu
tân thư về võ học và luyện binh thực ký về binh pháp, ảnh hưởng đến võ
thuật thực chiến và điều binh của Trung Quốc thời nay. Ngoài ra ông
chính là người đã nghĩ ra cách khắc chế kiếm Nhật.*
Trương Thừa còn chưa kịp lên tiếng, Ngưu Lực đã gật đầu:
“Đại nhân yên tâm, ta dựa theo bản vẽ thiết kế, rèn ra được một vài
thanh Nhạn Linh Đao làm mẫu thử. Nếu đại nhân cảm thấy hứng thú, có thể
lấy ra thí nghiệm trước.”
Trương Chiêu vui mừng hỏi:
“Thật sao? Rèn ra được một mớ rồi à? Lấy ra cho ta xem!”
Ngưu Lực vội sai người lấy giỏ tre, cầm một thanh Nhạn Linh đao lên và nói:
“Bẩm đại nhân, bọn ta chưa kịp chế tạo vỏ đao mà chỉ mới rèn xong đao mà thôi, mời ngài xem qua.”
Trương Chiêu khoát tay:
“Ha ha, không sao, vỏ đao chỉ có tác dụng trang trí mà thôi, vũ khí
dùng để giết người chứ không phải làm đẹp, ta chỉ cần biết nó sắc bén
hay không là đủ.”
Sau lưng Trương Chiêu, đội trưởng đội bảo vệ lò rèn Tưởng Khâm hừ một tiếng đầy giễu cợt.
Nhìn từ bên ngoài, đao này khác hẳn Hoàn Thủ đao(Một loại đao thời
tam quốc, dài 1,2m; ở tay cầm có một vòng tròn nhỏ) bọn hắn đang sử dụng cả, mà lại có vẻ hơi tù, tạo cho người ta cảm giác dễ gãy, vũ khí nát
bét thế này thì gây sát thương kiểu gì? Tưởng Khâm chịu, hắn nghĩ mãi
chẳng ra.
Trương Thừa thấy vậy hỏi dò:
“Sao thế? Công Dịch cảm thấy đao này không ổn à?”
“Chậc…. xài tốt không thì mạt tướng chả biết, nhưng so sánh với Hoàn
Thủ đao trong tay mạt tưởng thì có vẻ hơi kém. Tất nhiên Hoàn Thủ Đao
trong tay mạt tướng được rèn từ một loại kim loại đặt biệt nên vô cùng
sắc bén, đao kiếm bình thường không thể nào so nổi.”
Trương Chiêu gật đầu:
“Tốt lắm, vậy chúng ta sẽ làm hai phép thử, dùng Hoàn Thủ đao loại
thường so với Nhạn Linh Đao, sau đó dùng đao của người để thử Nhạn Linh
Đao, vậy ổn chứ?”
Theo những gì Trương Chiêu nhớ, Viên Hoàn đã từng nói nếu như rèn
xong, Nhạn Linh đao chém liên tục năm mươi miếng giáp gỗ cũng không bị
sứt mẻ gì cả.
Giáp gỗ được phát minh từ thời Xuân Thu Chiến Quốc, đến Hán mạt Tam
quốc đã được phổ cập trong quân đội. Mỗi lần triều đình thí nghiệm tính
sắc bén của một loại vũ khí mới sẽ lôi thứ này ra, dựa vào số lượng giáp gỗ bị chém để phán đoán. Vũ khí phải chặt đứt giáp gỗ mới có thể gây
tổn thương đến kẻ địch, đá hắn cút vào âm phủ.
Chưa đến một phút sau, binh sĩ đã nâng vài bó giáp gỗ ra, sẵn tiện
tháo Hoàn Thủ đao trên người xuống chuẩn bị hỗ trợ các quan làm thí
nghiệm.
Trương Chiêu mở miệng nói:
“Công Dịch, để quá trình thí nghiệm tốt đẹp, ngươi sẽ là người theo dõi, được chứ?”
Tưởng Khâm gật đầu đáp ứng:
“Không thành vấn đề, mọi chuyện cứ để mạt tướng lo liệu.”
Dứt lời, Tưởng Khâm nhận một thanh Hoàn Thủ Đao bình thường trong tay binh sĩ, vung vẩy một chút rồi lắc đầu thở dài:
“Đao này nhẹ quá, giỏi lắm chỉ chặt được ba miếng giáp gỗ.”
Lập tức có người xếp mười miếng giáp gỗ thành một chồng nhỏ. Tưởng
Khâm chép miệng rồi giơ tay chém mạnh xuống, xoạt một tiếng, lưỡi đao
dừng ngay đúng miếng giáp gỗ thứ ba. Những người đứng xem cũng chậc
lưỡi:
“Hoàn Thủ Đao bình thương đúng là thiếu sức sát thương. Khi lính
chúng ta lên chiến trường, mới đỡ vài chiêu đã bị cong lưỡi đao, cùn mũi đao hoặc sứt mẻ thì giết địch kiểu gì?”
Vứt Hoàn Thủ Đao bình thường vào giỏ tre không một chút xót thương,
Tưởng Khâm rút Hoàn Thủ Đao đặc chế của mình ra, sát ý tỏa ra bốn phía,
hắn đầy kiêu hãnh hét lớn:
“Mang hai mươi miếng giáp gỗ ra đây cho bản tướng quân!”
Mọi người đột nhiên hít sâu một hơi, thật ra trong ấn tượng của họ,
vũ khí chém đứt mười miếng giáp gỗ đã là hàng hiếm rồi, huồng hồ chi là
hai mươi miếng giáp gỗ, quả thực chưa từng nghe thấy. Ánh mắt của mọi
người lập tức bị Hoàn Thủ đao trên tay Tưởng Khâm hấp dẫn.
Hắn thở dài rồi nâng đao lên chém mạnh một nhát!
Những miếng giáp gỗ bị cắt đơn giản như xé một tờ giấy mỏng, đến khi mũi đao gần chạm vào bàn mới dừng lại.
“Một! Hai! Ba! Bốn…. Mười bốn! Đao của Tưởng Khâm tướng quân có thể chém đứt mười bốn miếng giáp gỗ!”
Có người đếm xong hoảng sợ hô to, Tưởng Khâm cười hài lòng rồi thu đao về:
“Ha ha, các anh em không biết thôi, thanh đao này đã đi theo bản
tướng quân vào sinh ra tử hơn bảy năm trời, giết người vô số, chém sắt
như chém bùn. Nếu so được với nó chắc chỉ có Thu Thủy Nhạn Linh đao
trong tay Chu Thái mà thôi.”
Trương Chiêu không khỏi ngợi khen:
“Chậc chậc, bảo đao sánh anh hùng, Công Dịch quả thật là hào kiệt
thời nay. Nhưng có điều chúng ta vẫn phải thử Nhạn Linh đao của chúa
công một lần, về sau nó có thể sẽ được phổ cập trong quân đội, có lẽ
không thể sắc bén bằng đao của Tưởng tướng quân, nhưng chỉ cần lợi hại
hơn Hoàn Thủ đao phổ thông là được.”
Tưởng Khâm cao giọng đáp:
“Mạt tướng đồng ý, người đâu, mang mười miếng giáp gỗ lại đây!”
Ngưu Lực cười rồi trao Nhạn Linh đao cho hắn. Vừa cầm thanh đao lên
tay, một cảm giác lạnh lẽo chết chóc truyền vào người Tưởng Khâm. Ấy
chà, trọng lượng thanh đao này được đấy, hắn bắt đầu xem trọng Nhạn Linh đao hơn một chút.
“Đao này ổn đấy, nhưng để mạt tướng thử lực tay xem.”
Vừa nói Tưởng Khâm vừa tiện tay chém một đao xuống, trong khoảnh khắc mười miếng giáp gỗ bị đứt làm đôi, rơi lả tả trên mặt đất.
Tưởng Khâm giật mình!
Trương Chiêu giật mình!
Những quan viên và thợ rèn ở đây cũng giật nảy mình!
Chém đại một phát mà đứt hết một chồng mười miếng giáp gỗ?
Đột nhiên Trương Chiêu nhớ lại lời Viên Hoàn nói, hễ đao được luyện thành, một nhát có thể chém được năm mươi miếng giáp gỗ….
Hắn vội vàng ra lệnh:
“Người đâu, đem hai mươi miếng giáp gỗ lại đây!”
Nhìn đống giáp gỗ xếp thành chồng, Tưởng Khâm bỗng cảm thấy một cảm xúc vô cùng kì lạ, hắn bặm môi chém thêm một nhát.
Lưỡi đao gọn gàng mà linh hoạt, thoáng chốt đã chẻ đôi hai mươi miếng giáp gỗ.
“Ha ha! Đao tốt, thật sự là đao tốt mà! Lấy ba mươi miếng giáp gỗ tới đây, bản tướng quân muốn thử xem đến cùng nó có thể sắc bén cỡ nào?”
Ba mươi miếng giáp gỗ được đặt ngay ngắn trên bàn. Chỉ một đao, Tưởng Khâm lại bổ đứt nhẹ nhàng như đang bổ dưa hấu.
Số giáp gỗ bây giờ đã lên đến bốn mươi miếng, lần này lưỡi đao chém
xuống không hết mà chỉ đến sát mép bàn thì ngừng lại. Binh sĩ đếm kỹ,
chỉ còn năm miếng giáp gỗ chưa bị chặt đứt!
Nhạn Linh đao chỉ mới rèn sơ qua, đã có thể chém được ba mươi lăm miếng giáp gỗ!