Lâm Nhạc Nhạc đời trước từng đến thành phố S nên chẳng mong chờ gì.
Nhưng cậu nghĩ lại, nếu đến thành phố S có thể gặp Tưởng Minh một lần gì đó, vậy không phải rất tốt sao?
Đỡ phải thời gian quá dài không gặp, tình cảm giữa hai người lại nhạt mất.
"Chuyện này có chính xác không?" Lâm Nhạc Nhạc vội hỏi bạn cùng bàn.
Bạn cùng bàn nghĩ nghĩ, nói: "Chắc là có đấy, tớ nhớ các anh chị lớp 11 năm trước, giờ là lớp 12, lúc đó cũng có hoạt động này."
Lâm Nhạc Nhạc nhớ lại một chút, cũng có ít ký ức như vậy, bởi vậy cũng yên tâm, cậu gật đầu nói: "Vậy được."
Nói xong Lâm Nhạc Nhạc cầm lấy sách giáo khoa tiếp tục học từ mới, bạn cùng bàn sửng sốt với ý chí học tập của cậu: "Cậu muốn đi thật hả, lớp chúng ta thì hơi khó đó."
Lâm Nhạc Nhạc lại buông quyển sách trên tay xuống: "Lớp chúng ta?"
Bạn cùng bàn: "Đúng vậy, lớp chúng ta kém nhất trong khối xã hội, bằng
không cậu cho là vì sao lớp chúng ta là lớp mười hai chứ. Cậu xem giáo
viên lớp chúng ta cũng là kém nhất trong khối, chúng ta lấy cái gì so
với lớp chọn?"
Lâm Nhạc Nhạc: "......"
Phó bản này cũng rất con mẹ nó gian nan, cậu quả thực muốn gặm cuốn sách trong tay.
Thời kỳ đặc biệt thủ đoạn đặc biệt, Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy mình phải tiến hành một vài động tác.
Tục ngữ nói học kỳ mới không khí mới, nhưng chỉnh thể Thập Lục lại không có thay đổi gì, bầu không khí thế nào vẫn thế đó, thậm chí sau khi chia
khối xong càng thêm nặng nề một chút.
Duy độc làm cho các giáo viên ở văn phòng tấm tắc lấy làm kỳ, là Lâm Nhạc Nhạc ngày nào cũng cầm sách đến văn phòng hỏi bài.
Một lần hai lần còn được, cậu cơ hồ tiết nào cũng đến hỏi, hơn nữa cơ bản
môn nào cũng hỏi, chuyện này làm cho rất nhiều giáo viên nhìn cậu quen
mắt quen tai.
Lúc này vừa nghe thấy cửa văn phòng bị người gõ
vang, vừa ngẩng đầu lại thấy Lâm Nhạc Nhạc, một nữ giáo viên còn trẻ
ngồi ở bàn công tác gần cửa cười: "Lâm Nhạc Nhạc, em đến đây hỏi gì
thế?"
Nữ giáo viên trẻ này là cô Đinh dạy tiếng Anh ở khối xã
hội, bởi vì không có kinh nghiệm gì mà bị phân dạy vào lớp mười hai,
bình thường cái gì cũng bị đè đầu, trong lòng cô rất không vui. Cô vốn
muốn cố gắng tranh thủ có chút thành tích để đi dạy lớp tốt một chút,
nhưng học sinh lớp mười hai lại không có chí tiến thủ, đi học lúc nào
cũng hi hi ha ha, cô căn bản không đổi được, học sinh nghiêm túc nghe
giảng bài có thể đếm được trên đầu ngón tay, Lâm Nhạc Nhạc là một trong
số đó.
Hơn nữa cô Đinh cũng không ngờ, Lâm Nhạc Nhạc không chỉ có đi học nghiêm túc, ngay cả sau tan học hỏi bài cũng chăm chỉ. Mặt khác, bài Lâm Nhạc Nhạc hỏi chứng minh cậu nghiêm túc nghe nghiêm túc học,
không có lệ chút nào.
Ánh mắt cô Đinh nhìn Lâm Nhạc Nhạc như thể là một viên trân châu long đong, đặt ở lớp mười hai thật sự là rất đáng tiếc.
Lâm Nhạc Nhạc ôm sách cười: "Cô Đinh, buổi chiều em lại đến phiền cô, em hỏi cô Lưu một ít bài trong tiết trước."
Cô Lưu là giáo viên Toán của lớp mười hai, quan cảm với Lâm Nhạc Nhạc cũng gần như cô Đinh.
Học sinh cố gắng ai cũng thích, huống chi Lâm Nhạc Nhạc còn rất tuấn tú,
người lại đầy sức sống, miệng còn ngọt, đặt ở trong lớp mười hai là một
kẻ kì ba, một mầm mống hy vọng.
Lâm Nhạc Nhạc hỏi xong lại nhu
thuận đi ra ngoài, cậu vừa viết bài mình mới hỏi vào vở, vừa nghĩ còn
tăng được độ hảo cảm thế nào.
Mấy ngày này cậu ghim chuyện thi
giữa kỳ có thể đến thành phố S vào lòng, cũng đã đi hỏi thăm một phen,
kết quả chứng minh có chuyện như vậy thật, hơn nữa lại móc nối với bài
giữa kỳ thật, nhưng thi giữa kỳ cũng không phải nhân tố quyết định hoàn
toàn, giáo viên đề cử cũng có tỉ lệ nhất định.
Nói cách khác cũng là phải có độ tồn tại cao trong mắt giáo viên.
Chuyện này dễ làm, cũng chẳng làm chậm trễ chuyện khác, dù sao chỉ là cố gắng
học tập thôi, Lâm Nhạc Nhạc tràn đầy tin tưởng. Học tập là chuyện đặc
biệt kỳ quái, từ đầu cảm thấy mệt cảm thấy khó chịu, học thành thói quen thì không còn không thoải mái như vậy nữa, ngày nào cũng cảm thấy rất
thú vị.
Học tập thật là một chuyện tốt, Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy,
cậu gần đây cũng rất ít nhớ tới Tưởng Minh, vốn cậu còn lo mình sẽ bởi
vì một lòng yêu đương mà không lòng dạ nào học tập cơ.
Mình đại
khái là cảm nhận được cảm giác của học bá, Lâm Nhạc Nhạc di di mũi chân, có chút cà lơ phất phơ còn đắc ý, trách không được học bá không yêu
sớm.
Phiền não duy nhất chỉ là buổi tối ngày nào nhắm mắt ngủ là
lại nằm mơ, không phải mơ sống ở Tưởng gia lạ hoắc thì là mơ mang thai ở Tưởng gia, khủng bố hơn còn có thể mơ thấy Tưởng Trạch tắm rửa, thị
giác và cảm giác đó quả thực quá chân thật, Lâm Nhạc Nhạc nhìn mà hai má đỏ bừng, tỉnh lại lại tự trách.
Dù thấy sắc quên nghĩa đi nữa cũng không thể mơ loại giấc mơ này được.
Mà hệ thống đang đóng cửa, nó âm thầm một mực giám sát Lâm Nhạc Nhạc đã
sắp khóc thành tiếng, hận không thể đập ngực mình mấy cái. Nó không biết Lâm Nhạc Nhạc không ngại bị hủy diệt hay không, nhưng mà nó rất sợ tự
nổ, vạn nhất Lâm Nhạc Nhạc thật sự đi cong, hệ thống cũng không có chỗ
nói rõ lí lẽ.
Nhưng mà dù nghĩ nhiều đến đâu, hệ thống cũng cũng
không thể làm gì, nó chỉ có thể dốc hết sức điên cuồng ám chỉ ở trong
giấc mơ của Lâm Nhạc Nhạc, thậm chí không tiếc hóa tương lai thành cảnh
trong mơ triển lãm cho Lâm Nhạc Nhạc xem. Nhưng mà đổi lấy hiệu quả duy
nhất dường như là Lâm Nhạc Nhạc đứng ở trước gương cười ngây ngô một
trận, hoặc là lúc ngủ trưa lại chép miệng hồi tưởng cơ bắp của Tưởng
Trạch.
Hệ thống sầu đến độ sắp bốc hơi nước, nó chỉ có thể lấy
làm may mắn là cả thế giới trừ Lâm Nhạc Nhạc chạy lộn đường, những người khác đều đi theo con đường của mình, cho nên cả nội dung hiện tại xem
ra vẫn có thể cứu vớt được.
Thập Lục quản giáo không phải quá
nghiêm khắc, càng không có ai vì thi vào đại học mà đấu đá nhau, lớp 11
giống lớp 10 qua thứ Sáu là được nghỉ.
Học sinh nỗ lực một tuần
tới thứ Sáu ai cũng nôn nóng bất an như chim vội vàng chờ đợi bay ra
khỏi lồng, Lâm Nhạc Nhạc cũng rất nhớ nhà, xem như một trong số đó.
Trường bọn họ mấy năm trước mới dời tới khu dạy học mới, bởi vậy vị trí có hơi hẻo lánh, cho nên có xe bus trường học thống nhất đưa học sinh đến bến
xe.
Nhà Lâm Nhạc Nhạc cách nội thành xa, còn phải lên hai chuyến xe giao thông công cộng, thời gian ít nhất cũng tốn hai tiếng.
Cũng may đi đường thông thuận, Lâm Nhạc Nhạc cũng có chỗ ngồi. Cậu chọn cho
mình một vị trí ở trong góc, đầu gối lên cánh tay híp mắt ngủ gà ngủ
gật, chuẩn bị một đường ngủ thẳng đến nhà.
Lúc cậu đang mơ hồ, di động bỗng nhiên rung một cái.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Tớ còn chưa cả về nhà, cậu tìm anh cậu chơi đi.
Đại quái thú: Thôi tớ đợi cậu vậy......
Tưởng Huy ườn ra sô pha, nhìn thấy bên kia đang nhập vào, nghĩ nghĩ lại hỏi Lâm Nhạc Nhạc.
Đại quái thú: Hay là cậu hỏi anh tớ đi, cậu hỏi anh ấy chơi game không.【mắt long lanh】
Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy Tưởng Huy thật sự là tâm tư sâu nặng, lừa dối cậu đi nhảy hố hay gì.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Có phải anh tớ đâu, tự cậu đi mà hỏi.
Tưởng Huy bĩu môi, chính là bởi vì không phải anh cậu mới bảo cậu đi hỏi đấy.
Cậu ta thở dài một hơi, Tưởng Huy cũng không phải chưa từng hỏi Tưởng Trạch chơi game, chỉ là lần nào không phải bị trực tiếp từ chối thì cũng là
được tặng cái nhìn tử vong, sau một lần hai lần cậu ta cũng không dám
nữa, so sánh lại không khỏi càng thêm hoài niệm lúc nghỉ hè cùng Lâm
Nhạc Nhạc chơi game thắng ké.
Đại quái thú: Độ này cậu không chơi với anh tớ à?
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Không chơi, tớ phải đi học, làm gì có thời gian, hơn nữa tớ sợ ảnh mắng tớ.
Đại quái thú: Anh ấy còn mắng cả cậu?
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Vì sao lại không mắng tớ?
Tưởng Huy thấy mấy câu nói này, cơ hồ có thể cách màn hình nghĩ đến cái bản
mặt Lâm Nhạc Nhạc đơn thuần lại nghi vấn, Tưởng Huy cạn lời, chỉ là ngón tay lại gõ màn hình canh cách.
Đại quái thú: Ảnh từng mắng cậu??
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam:...... Thì chưa có, nhưng tớ có dự cảm ảnh sẽ.
Tưởng Huy vứt di động lên sofa, nói chuyện phiếm với Lâm Nhạc Nhạc thật sự là mười năm như một chẳng khi nào cùng tần số.
Đại quái thú: Cậu ngốc nó vừa, ngu ngốc cực hạn trong số những người tớ biết.
Tưởng Huy nói xong câu đó lại cân nhắc một chút, chẳng lẽ trong phim truyền
hình tiểu thuyết toàn là thật? Người trầm ổn như anh cả nhà mình thích
loại ngốc bạch ngọt như Lâm Nhạc Nhạc á hả? Đây là theo đuổi bù trừ tính cách hay là thuần túy thích bạn đời có tính khiêu chiến?
Lâm Nhạc Nhạc bị Tưởng Huy nói đến độ mất sạch buồn ngủ, cậu vụt ngẩng đầu nhìn di động, không quá vui bắt đầu gõ chữ.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Chúng ta tám lạng nửa cân, cậu nói ai ngốc?
Đại quái thú: Nói cậu đấy, Lâm Nhạc Nhạc cậu là đồ ngốc.
Lâm Nhạc Nhạc chả hiểu ra sao.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Vì sao???
Đại quái thú: Sao cậu thích anh hai mà không thích anh cả nhà tớ, anh cả không tốt hơn anh hai hay sao?
Tưởng Trạch và Tưởng Minh?
Lâm Nhạc Nhạc theo ý nghĩ của Tưởng Huy suy nghĩ vấn đề này, cũng không thể phủ nhận những lời này của Tưởng Huy là thật. Từ gia thế đến tiền cảnh
phát triển về sau, lại đến ngoại hình vân vân, Tưởng Minh kém hơn Tưởng
Trạch nhiều.
Nhưng cậu chưa từng nghĩ tới Tưởng Trạch mới có thể
là cha của con cậu. Đầu tiên là phân tích lý tính cảm thấy độ ăn khớp
tính cách của Tưởng Trạch và Tưởng Thần không lớn, thứ hai là Tưởng
Trạch đúng là điều kiện quá tốt, tốt đến độ Lâm Nhạc Nhạc không cảm thấy mình có thể thành một đôi với hắn.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Ừ thì tốt hơn nhiều, nhưng mà......
Tưởng Huy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, múa chữ như bay.
Đại quái thú: Cậu biết tốt hơn nhiều không phải được rồi hay sao? Cậu có biết anh cả tớ
về sau là người kế thừa ngôi vị Hoàng đế hay gì, cậu có biết người thích ảnh xếp hàng từ thành phố S đến nhà cậu hay không, cậu có biết làm vợ
anh tớ rất tốt không?
Đậu má, đậu xanh, Lâm Nhạc Nhạc nhìn
lời Tưởng Huy nói, cảm thấy đầu đờ cả ra. Đây quả thực giống như là đến
hỏi giáo viên Toán một bài giải như thế nào, giáo viên bỗng nhiên mở ra
hướng mới trước mặt cậu.
Nhưng vấn đề thực tế là, giờ cậu vì theo đuổi Tưởng Minh đã lao lực như vậy, đổi mục tiêu thành Tưởng Trạch, vậy thôi khỏi sống nữa đi.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Tớ và anh cả cậu kém quá xa......
Tưởng Huy không ngừng cố gắng, tiếp tục chèo kéo.
Đại quái thú: Cậu với anh hai tớ không kém xa chắc? Sao cậu không mơ đi, không chịu thua
kém làm mình trở nên giỏi giang đi. Cậu có biết nếu ai cũng được chăng
hay chớ, bảo thủ, ôm cây đợi thỏ được voi đòi tiên như cậu, thế giới sẽ
biến thành cái gì không? Thế giới cần giấc mộng lớn hơn nữa để xây dựng
ngày mai tốt đẹp, thế giới cần người có giấc mộng!
Lâm Nhạc Nhạc:...... Ê thả cái rắm vị mù tạt gì thế.
Tưởng Huy gõ chữ tới tê cả tay, cảm thấy lên tiếng phá lệ có lý, cũng phá lệ
có thể thuyết phục người, đang đắc ý, Lâm Nhạc Nhạc bên kia tràn ngập do dự trả lời.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Có phải cậu bỏ học tiết Văn đi học bán hàng đa cấp không thế......
Tưởng Huy cảm thấy nếu không phải nhà mình có hai tầng, nhảy xuống cũng không chết được, cậu ta đã muốn tự kết liễu mình lâu rồi.