“Du Ninh sẽ không đi với ngươi.” Cũng không mở mắt, Dạ Minh liền đã đạm
mạc nói. Đồng thời, cũng âm thầm vận dụng công pháp, chỉ cần Doãn Thiên
Vũ dám khinh cử vọng động, y liền sẽ ra tay, gϊếŧ chết hắn!
Nhưng nằm ngoài dự liệu của Dạ Minh, Doãn Thiên Vũ cũng không hề nổi giận
giống như trước. Trái lại, lại chỉ trầm mặc, một lúc lâu, mới khàn khàn
nói ra :“Ba ngày sau, ngươi sẽ bị lăng trì thị chúng trên Thượng Hình
đài của Thần Cung. Quân Du Ninh nếu đi theo ngươi, sẽ bị cùng một chỗ xử tử.”
“Thì đã sao? Ta vẫn sẽ ở bên cạnh y.” Khi nói ra những lời
này, Quân Du Ninh cũng vô cùng nghiêm túc. Không có do dự, cũng không hề sợ hãi.
Chỉ là, nằm ngoài dự liệu của Quân Du Ninh, lúc này, âm thanh của Dạ Minh liền đã vang lên :“Quân, theo hắn ta đi đi.”
“A Minh, tại sao?”
“Nghe lời ta.” Vỗ nhẹ mu bàn tay của hắn, lúc này, Dạ Minh rốt cuộc mới chịu
mở mắt ra, ánh mắt trực thẳng nhìn chăm chú vào Doãn Thiên Vũ :“Ta có
thể cùng hắn nói mấy lời riêng tư được không?”
Nhìn bàn tay đang
giao nhau của hai người, Doãn Thiên Vũ liền rũ mắt, xoay người rời đi.
Biểu hiện yên tĩnh đến quá phận, cùng bộ dạng châm chọc, khiêu khích
thường ngày của hắn tưởng như hai người.
Cho đến khi Doãn Thiên
Vũ cùng lính canh đều đã rời đi, lúc này, Dạ Minh mới nghiêng người, kề
sát miệng đến bên tai Quân Du Ninh, thấp giọng dặn dò :“Lát nữa, ngươi
liền cứ theo hắn rời đi.”
“Sau khi đi ra, nếu hắn có đụng chạm
tay chân, hay nói gì đó quá phận, liền gáng nhịn một chút. Đợi khi đến
chỗ nào đó chỉ còn lại hai người các ngươi, cũng không cần giả vờ nữa,
trực tiếp ra tay gϊếŧ chết hắn. Sau đó đi tìm Thiên Không, lão sẽ bảo vệ ngươi.”
“Những ngày qua ngươi đã chịu đủ khổ cực rồi, tìm một
chiếc giường lớn ngủ một giấc thật ngon, ăn một bữa no nê, tắm rửa thật
sạch, để bản thân thư thả, có hiểu không?”
Theo linh cảm của Dạ
Minh, Doãn Thiên Vũ đối với Quân Du Ninh nói là yêu, chi bằng nói là một loại tôn thờ, cầu mà không được. Cho dù hắn ta mang hắn đi, nhưng một
thời nửa khắc, cũng sẽ không trực tiếp khinh nhục hắn.
“Ta…” Dù
luôn nghe theo lời Dạ Minh, Quân Du Ninh nhất thời cũng có chút ý kiến
đối với quyết định của y. Bởi vì hắn biết, y là sợ sẽ làm liên luỵ đến
hắn. Mà hiện tại, cơ hội đã tới, y hiển nhiên sẽ không để hắn dấn thân
vào trong vũng nước đục này.
Nhìn xem vẻ mặt nghiêm nghị, không
cho phép cãi lại của Dạ Minh, tất cả những lời muốn nói đều như nghẹn
lại, Quân Du Ninh chỉ có thể cúi đầu. Lúc lâu sau, rốt cuộc, không thể
nhịn được, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp trước y.
“Được, ta đồng ý. Nhưng ba ngày sau, ta nhất định sẽ tìm cách trà trộn đến Thượng Hình đài, ngươi không thể ngăn cản ta.”
Đối diện với ánh mắt sáng quắc, không pha lẫn một tia tạp niệm tựa như tình thần của Quân Du Ninh, Dạ Minh liền mỉm cười gật đầu, biết rõ, đây
chính là sự nhượng bộ cuối cùng của hắn :“Tốt, tùy ngươi.”
Nửa
khắc sau, theo đúng ước định ban đầu, Doãn Thiên Vũ đã quay lại. Nhìn
thấy Quân Du Ninh đã đứng ở bên song cửa chờ mình, ánh mắt hắn liền có
chút day dứt nhìn Dạ Minh. Nhưng rốt cuộc, vẫn là nhanh chóng đem dị sắc thu hồi, lạnh lùng quay lưng.
‘Lạch cạch’ Cửa phòng giam lần nữa đóng kín, lúc này, Dạ Minh mới thu hồi tầm mắt, chậm rãi nhắm mắt lại,
như ngủ thiếp đi. Nhưng trên thực tế, y là đang suy xét, không biết kế
hoạch có thể tiến triển thuận lợi hay không.
Lúc này, theo sau
Doãn Thiên Vũ, hai bên lại có hai tên lính gác túc trực, Quân Du Ninh
chỉ có thể cúi đầu, tiến về trước, nhìn xem từng cánh cửa sắt lướt qua
mắt.
Nếu hiện tại, Doãn Thiên Vũ chú ý thêm một chút, hắn nhất
định sẽ phát hiện, hai tay đang bị khóa của Quân Du Ninh đã sớm siết
chặt, mơ hồ xuất hiện một sợi linh khí mỏng manh.
Lúc này, theo
hành lang trước mặt dần dần xuất hiện tia sáng, lối vào ngục giam rất
nhanh liền xuất hiện. Đã lâu không được hít thở không khí trong lành,
nên khi bước ra ngoài, Quân Du Ninh cũng không nhịn được mà hít sâu một
hơi.
Nhưng trong lòng hắn cũng không có bao nhiêu vui sướng, trái lại, lại chỉ lo lắng cho Dạ Minh.
Nhìn thấu tâm tư của hắn, song, Doãn Thiên Vũ cũng không vạch trần mà chỉ
tiếp tục đi thẳng về doanh trướng của mình dưới sự chú mục của đám binh
lính xung quanh.
Không mất bao nhiêu thời gian, bọn họ liền đã đi đến trước cửa doanh trướng. Lúc này, Doãn Thiên Vũ mới phất tay, truyền đạt mệnh lệnh cho đám lính canh kia :“Tất cả các ngươi lui ra hết đi.”
Tiếng binh giáp leng keng vang lên, hai tên vệ binh liền chắp tay, cung kính
rời đi, từ đầu tới cuối đều không nhìn loạn dù chỉ là một cái liếc mắt.
Cho đến khi bọn họ đều đi cả rồi, lúc này, Doãn Thiên Vũ mới đem mành trướng vén lên, dùng ánh mắt ra hiệu Quân Du Ninh đi vào.
Nhíu mày, Quân Du Ninh liền âm thầm đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Nhưng
nhìn thấy đám binh lính đang tuần tra cách đó không xa, hắn liền biết,
nơi đây không phải vị trí thích hợp để xử lý kẻ này. Nên tạm thời cũng
chỉ có thể nhẫn nại một chút.
Quân Du Ninh cuối cùng vẫn cất bước đi vào. Cho đến khi thấy cả doanh trướng trống rỗng, không có người
khác tồn tại của Doãn Thiên Vũ, hắn mới có thể thả lỏng tâm thần.
Nhìn xem bóng lưng không chút phòng bị của Doãn Thiên Vũ, song đồng trở nên
băng lãnh, Quân Du Ninh liền thôi động linh lực trong đan điền, chuẩn bị đưa tay bóp chặt cuống họng của hắn, nhất kích tất sát.
Thế
nhưng, cũng đúng vào lúc này, ngay khi Quân Du Ninh chuẩn bị đem xiềng
xích chấn nát, thì Doãn Thiên Vũ lại không hề báo trước, đột nhiên xoay
người lại, khiến hắn không thể không thu lại linh lực.
Không biết rõ bản thân vừa đi dạo một vòng trước Quỷ Môn Quan, lúc này, Doãn Thiên Vũ đã mặt không cảm xúc vòng ra sau lưng Quân Du Ninh, làm ra một hành
động mà hắn không tài nào hiểu được, đó chính là - mở còng tay ra cho
hắn.
‘Lạch cạch’ Còng tay rơi xuống, nhưng Doãn Thiên Vũ lại
không nhặt lại. Đối diện với ánh mắt hoài nghi của Quân Du Ninh, hắn
cũng không giải thích gì nhiều, chỉ bất ngờ lấy ra một bộ huyền y, cùng
kiểu với y phục trên người ám vệ của An gia đưa cho hắn.
“Đem bộ y phục này mặc vào, ba ngày sau, ta mang ngươi đi Thượng Hình đài.”
Biết rõ Quân Du Ninh sẽ không thể dễ dàng tin tưởng mình, Doãn Thiên Vũ cũng chỉ có thể dùng ngữ điệu nghiêm túc trần thuật :“Cũng đừng hỏi ta tại
sao lại giúp ngươi. Ngươi chỉ cần biết, hiện tại trên thế giới này, nếu
hỏi người nào không có khả năng làm hại A Minh, đó liền là ta.”