Không hiểu rõ tâm trạng của Dạ Minh, nghe thấy lời đe doạ của y, Doãn Thiên Vũ cũng từ từ ngừng bước lại. Quay đầu nhìn về phía y.
"Ngươi vừa mới nói gì, bảo ta có gì liền hướng ngươi tới?" Cất bước đến trước
mặt Dạ Minh, Doãn Thiên Vũ liền ngồi xổm xuống, lặp lại lời nói của y
một lần nữa.
"Đúng là ta nói thì đã thế nào?" Đối diện với Doãn
Thiên Vũ, Dạ Minh cũng chưa từng sợ hãi qua :"Ngươi có giỏi thì đừng
động vào người hắn, hắn không có lỗi gì cả!"
"Chậc chậc..." Tặc
lưỡi, đồng tử sâu thẳm nhìn Dạ Minh, Doãn Thiên Vũ lại đột ngột nheo mắt lại, tựa như đang suy nghĩ gì đó. Cuối cùng, liền đột ngột dùng một
ngón tay nâng cằm y lên :"Đây là ngươi tự yêu cầu, cũng không phải bản ý của ta."
"Mặc dù mặt hàng như ngươi muốn hạ khẩu cũng có chút khó. Nhưng ủy khuất một chút, miễn cưỡng vẫn có thể thử thử."
Cười trừ, ngón trỏ của Doãn Thiên Vũ lại bắt đầu vuốt ve mấy lọn tóc rũ
xuống bên tai của y, vén sang hai bên. Động tác mang theo cợt nhã.
Chỉ là không thể không thừa nhận, dung mạo của Dạ Minh mặc dù không phải
quốc sắc thiên hương, nhưng chung quy vẫn rất dễ nhìn, đặc biệt là ánh
mắt rất linh động, dễ chọc người ưa thích.
Nhất là lúc này, bởi vì bị thương, sắc mặt y lại càng trở nên tái nhợt. Mi tâm khẽ cau, phối
hợp với ánh mắt ẩn chứa lửa giận, quả thật vẫn còn có một loại vận vị
khác, khiến người vừa thương tiếc, lại vừa muốn chiết phục.
Má
phải bị ngón tay đối phương sờ soạng, Dạ Minh chỉ cảm thấy vô cùng buồn
nôn. Lập tức nghiêng đầu né tránh, thân thể cũng xê dịch về sau một chút :"Tránh xa ta ra!"
Nhìn vẻ mặt của Dạ Minh giống như đang đối
diện với độc xà rắn rết, Doãn Thiên Vũ chỉ càng thêm hứng thú mà xoa xoa tay. Ánh mắt khi nhìn về phía Dạ Minh, cũng giống như đang đánh giá một món vật phẩm.
"Hiện tại, ta xem như đã hiểu vì sao Ma vương lại
bị phụ thân của ngươi mê hoặc đến thần hồn điên đảo, không phân rõ đông
tây nam bắc như vậy rồi..."
"Làm con của một tiện nam lẳng lơ, chẳng trách bộ dạng của ngươi cũng giống hồ mị tử như vậy."
"Ngươi không được xúc phạm phụ thân của ta!" Mặc dù từ nhỏ đến lớn chưa từng
gặp qua phụ thân của chính mình, nhưng đó cũng không ảnh hưởng đến việc
Dạ Minh không cho phép người khác nói xấu y.
Rốt cuộc cũng thành
công để Dạ Minh mất khống chế, trên mặt Doãn Thiên Vũ liền xuất hiện ý
cười, từng bước một lấn tới :"Được thôi, ta sẽ không xúc phạm phụ thân
của ngươi."
Nhìn xem nụ cười không mấy hảo ý của Doãn Thiên Vũ,
cùng với một tia dục niệm vừa lướt qua nơi đáy mắt của hắn. Dạ Minh liền không khỏi cau mày.
"Ngươi muốn làm gì? Ngươi không được qua đây!"
"Đừng sợ, có lẽ ngươi không biết, nhưng ta cũng đã cầu xin chủ thượng ban
ngươi cho ta, làm vật đính kèm kèm theo Quân Du Ninh. Đợi khi ta chơi
chán rồi, khi giá trị cuối cùng của ngươi cũng bị dùng xong, ta sẽ đem
ngươi đưa vào doanh trại làm quân kỹ."
"Đến lúc đó...ngươi hẳn sợ cũng chưa muộn."
"Với thân phận thái tử Ma Giới như ngươi, đám binh lính đó khẳng định sẽ rất hứng thú."
Dứt lời, cũng không để Dạ Minh kịp phản ứng, Doãn Thiên Vũ cũng đã áp sát,
trực tiếp đem y nhấn xuống đất, cả người lại cưỡng ép đè nặng lên người
y. Bàn tay cũng giữ chặt lấy đai lưng của y, thô bạo xé nát.
Dây
lưng hóa thành mảnh vải, vạt áo của Dạ Minh cũng liền hoàn toàn bị mở
ra. Cảm giác lạnh lẽo khiến y lập tức hoàn hồn, nhân lúc Doãn Thiên Vũ
khinh địch mà nhấc chân, dồn sức đá thẳng vào đồ vật giữa hai chân của
hắn.
Bởi vì quá mức tự tin, nên Doãn Thiên Vũ cũng không ngờ được
rằng, đã đến giờ phút này rồi, Dạ Minh cư nhiên vẫn còn có thể ra tay
với mình.
Vì vậy, khi một cước của y đá tới, hắn đã phản ứng chậm
một nhịp. Trong nháy mắt, hắn chỉ cảm thấy đũng quần đau đớn, đây là một loại cảm giác đau mà bình sinh hắn chưa từng trải nghiệm qua, so với
bất kì cơn đau nào đều phải mãnh liệt hơn.
"A!!!"
Doãn Thiên Vũ chỉ có cảm giác như hạ thân đều tan vỡ dưới một cước này của Dạ
Minh. Hai mắt trừng lớn, từ trong miệng hắn cũng chỉ kịp phát ra một
tiếng hét thảm, sau đó, cũng đã không còn tạo ra được thanh âm gì khác
nữa, tựa như đã mất khả năng ngôn ngữ.
Đưa tay vịn lấy hạ thân đau nhức tột cùng, sắc mặt Doãn Thiên Vũ lại càng tái mét, không còn chút
huyết sắc, chỉ có thể cuộn người để giảm nhẹ thống khổ.
Mặc dù cũng là nam nhân, nhìn xem một màn này, hạ thân cũng có điểm mát lạnh.
Nhưng không có thời gian suy nghĩ nhiều, chỉ vừa đá trúng mục tiêu, Dạ Minh
cũng lập tức nương nhờ thời cơ này mà tranh thủ tránh xa khỏi hắn.
Đồng thời, y cũng không quên ngoái đầu, hướng về phía Quân Du Ninh lắc đầu
ra hiệu. Ý bảo hắn đừng quá mức kích động mà để lộ linh lực.
Vốn
đang muốn bạo phát, nhưng chứng kiến một màn này phát sinh, lại nhận
được trấn an của Dạ Minh, Quân Du Ninh cũng chỉ có thể đè xuống xao động trong lòng, ép bản thân phải bình tĩnh.
Chỉ là, hai bàn tay bị
khóa chặt sau lưng lại không ngừng siết chặt vào nhau, khớp xương đều
không ngừng vang lên tiếng 'răng rắc'.
Lúc này, bởi vì đau nhức,
ngũ quan của Doãn Thiên Vũ cũng đã trở nên vặn vẹo đáng sợ. Khi nhìn về
phía Dạ Minh cũng đã bao hàm một tia sát ý cùng bạo ngược.
Cố nhịn xuống thống khổ, hắn liền giơ tay, ngay tức khắc, linh khí trong thiên
địa liền hóa thành một tấm lưới lớn, trực tiếp bao trùm lên người Dạ
Minh, khiến y bị áp đến trên đất, không thể động đậy.
Mà lúc này,
Doãn Thiên Vũ cũng đã loạng choạng đứng dậy, thất thểu đi tới bên người
y. Ánh mắt hung ác, một tay đem sau gáy của y đè đến trên đất, tay còn
lại lại nắm chặt cổ áo sau lưng y, dùng sức kéo ra.
'Xoẹt' Trong
nháy mắt, cổ áo sau gáy Dạ Minh liền bị xé rách, khiến bả vai trắng nõn
cùng với phần cổ thon dài đều hiện ra, mang theo một cỗ mị nhân.
Bởi vì Doãn Thiên Vũ không chút lưu tình đem đầu gối ấn lên vết thương sau
lưng, sắc mặt Dạ Minh cũng liền trở nên vô cùng kém cỏi, khó khăn nhịn
xuống tiếng kêu rên.
Lúc này, đem vô số sợi tóc dán vào sau ót của y vén lên, Doãn Thiên Vũ liền chậm rãi cúi đầu, dán sát vào sau cổ y.
Vốn định làm y ghê tởm thêm một chút. Nhưng không ngờ, thời khắc nhìn
thấy bài thơ được viết ở sau gáy của y, hắn lại không khỏi sững sờ.
Từng nét chữ vô cùng rõ rệt, lại tựa như thần binh lợi khí, bắt đầu ghim
chặt vào trong tim của Doãn Thiên Vũ. Làm con ngươi tràn ngập hung tàn
của hắn không khỏi dại ra, chậm rãi phóng đại.
Làm sao có thể...
Y làm sao lại có thể...
Hô hấp cứng lại, Doãn Thiên Vũ gần như là không dám tin vào mắt mình. Toàn thân đều giống như bị hàn thủy thấm qua, lạnh lẽo như băng. Kinh hoảng
bật thốt ra hai chữ...